Chương 25
Trên đường xảy ra chuyện kia trong xe sau, Ôn Vãn coi như bị Hạ Trầm mạnh mẽ đưa đến đây. Hiện tại lại nghe anh nói lời không biết xấu hổ, cô càng rõ ràng hơn người đàn ông này đối với cô, tuyệt đối hay là..." t*ng trùng lên não" chiếm đa số.
Ôn Vãn càng không muốn gặp người này, lật người chuẩn bị không để ý tới, nhưng mới khẽ động, đã cảm thấy phía dưới có cái gì không đúng. . . . . .
Hạ Trầm thấy sắc mặ cô không đúng, nghi ngờ dừng lại: "Thế nào?".
Ôn Vãn nắm thật chặt quyền, trên mặt đỏ lên, một hồi lâu mới thốt ra một câu: "Tôi, cái kia tới."
Hạ Trầm nhíu mày một cái, nghe không hiểu: "Cái gì tới?" Nói xong vẻ mặt còn thành thật nắm bả vai nàng chuẩn bị đem người lật qua tiếp tục chuyện mới vừa rồi không hoàn thành.
Ôn Vãn cắn môi trừng mắt liếc anh một cái, từng tuổi này giả bộ cái gì? Im lặng không nóiđẩy người ra vọt vào phòng vệ sinh. Nghỉ lễ của cô vẫn luôn rất đúng giờ, không nghĩ tới lần này lại đến trước, không biết có phải bởi vì gần đây cảm xúc không ổn định tạo thành không.
Đợi tại phòng vệ sinh, Ôn Vãn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm lại có điểm buồn bực.
Nhà Hạ Trầm vừa nhìn phụ nữ cũng không có, lúc này cô nên đi nơi nào tìm băng vệ sinh, hơn nữa đối bên ngoài người kia nói, hình như không mở miệng được.
Cô đang bên trong vùng vẫy giãy ch.ết, chợt cánh cửa bị người nhẹ nhàng gõ vang, tóc gáy toàn thân Ôn Vãn cũng đều dựng lên: "Người nào?"
"Còn có thể là ai?" Người bên ngoài nghe như rất mất hứng, suy nghĩ một chút giờ phút này trạng thái của anh ta, Ôn Vãn cảm thấy hả giận. Mấy lần phản ứng của anh ta đều vô cùng mãnh liệt, chọc bắp đùi cô tê dại, nhưng mỗi lần cũng bị nguyên nhân nào đó cắt đứt, không biết đồ kia cuối cùng có thể hay không dùng không tốt, tỷ như không nhạy? (chị lo lắng sau này đây.:)))
Ôn Vãn không nhịn được cười, nếu là xảy ra vấn đề, thật đúng là công đức.
Chính cô đang tưởng tượng sung sướng vô cùng, người phía ngoài đã không nhịn được: "Ở bên trong làm gì?"
Ôn Vãn lập tức thu lại tâm tư, mở ra rất nhỏ một cái khe hở, cố ý làm ra bộ dạng tội nghiệp: "Người thân thăm."
Hạ Trầm cau mày suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của cô, đôi tay ôm ngực dựa khung cửa, hết sức xem thường nhìn qua cô một cái: "Đừng lấy cớ loại này gạt tôi."
Mặc dù Ôn Vãn rất không nguyện ý, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Chẳng lẽ, anh còn muốn tự kiểm tra?"
Khi Hạ Trầm còn trẻ tuổi cái gì cũng đã từng chơi đùa, rất là điên cũng có, nhưng kể từ khi trở về Hạ gia liền thu lại không ít. Chủ nghĩa đàn ông càng thêm kiêng kỵ chuyện này vô cùng, cổ nhân đều nói cái kia của phụ nữ là điềm xấu, nếu bình thường dính phải sẽ gặp xui xẻo.
Bối cảnh không sạch sẽ giống như anh, vô cùng mê tín cái này.
Hạ Trầm đứng tại chỗ nhìn cô một lúc, thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, lúc này mới đưa tay ngắt cằm cô: "Cho em một trăm lá gan cũng không dám gạt tôi."
Một khắc kia, Ôn Vãn ngược lại muốn lừa anh ta một lần để nhìn một chút hậu quả.
-
Hạ Trầm không biết đi đâu tìm băng vệ sinh vội tới, lại còn săn sóc khác thường cầm nước đường đỏ tới đây, khả nghi nhất chính là. . . . . . Trong tay anh lại còn cầm lò sười có hình phim hoạt hình.
Ôn Vãn ý vị sâu xa hếch lên lông mày, đồng nhất nhìn chính là đồ của phụ nữ, hơn nữa nhìn phim hoạt hình này, là loại hình cô gái nhỏ thích. Cô cũng không thể nói tâm tình lúc này của mình, quả nhiên cảm giác đối với người này vẫn là đúng.
Hạ Trầm như thế nào lại xem không hiểu ý tứ của cô, trực tiếp ném lò sưởi trong tay vào trong ngực cô: "Con gái nuôi của Phùng Tước."
Ôn Vãn cầm đống kia có chút lúng túng, Hạ Trầm thấy cô bất động, bên ngoài thì cười nhưng trong không cười, quay người lại: "Thế nào? Muốn tôi giúp em?"
Ôn Vãn vội vàng cũng không quay đầu lại vào phòng tắm, Hạ Trầm hung hăng nhắm mắt, lúc mở ra mặt vẫn ấm ức như cũ. Đều do người phụ nữ này ban tặng, đời này của anh thật đúng là chuyện xui xẻo gì cũng nếm qua.
Ôn Vãn từ phòng tắm ra ngoài, trong phòng đã sớm không thấy bóng dáng người kia, chỉ còn dư lại màn cửa sổ khẽ đung đưa, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, lạnh đến mức sống lưng cô phát run một hồi .
Thực tế, suy nghĩ của đàn ông đều bằng nửa thân dưới, giờ khắc này Ôn Vãn cảm thụ rõ ràng nên không để ý.
Tình cảm phức tạp kia cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, cô không nhịn được thở dài, vội vàng khóa trái cửa, không yên tâm lại phí sức đẩy tủ thấp đến chặn lại, còn bên trên để bình cá thủy tinh —— nếu có động tĩnh gì, lập tức cô có thể tỉnh.
Không biết có phải hay không bởi vì chợt tới nghỉ lễ, cả đêm cũng không ngủ ngon, tại nơi xa lạ vốn ngủ không yên ổn, vẫn bị cơn ác mộng quấn thân.
Lúc chợt mơ thấy Hạ Trầm, lúc chợt vừa thấy Hạ Đình Diễn.
Quả thật đàn ông Hạ gia giống như một lũ thú dữ, một người so một người đều đáng sợ.
Sáng sớm trời mới tờ mờ sáng, Ôn Vãn bị nóng đến thức tỉnh, ban đêm rõ ràng lạnh khó chịu, toàn thân đều giống như ngâm trong nước đá, thế nào đột nhiên lại nóng thở không ra hơi đây?
Cô vừa định thử động một cái, phát hiện khác thường sau lưng, cánh tay bền chắc cường thế của đàn ông khoác lên trên eo cô, cố định không cách nào nhúc nhích.
Ước chừng có thể đoán được là ai, trong lúc vô tình, cô đối với hơi thở của anh đã có chút quen thuộc.
Tay Hạ Trầm rất lớn, ngón tay cũng thon dài xinh đẹp, giờ phút này cặp bàn tay kia dịu dàng bao trùm ở trên bụng cô, sức lực vừa vặn, không đến nỗi làm đau cô. Ôn Vãn cứng người không động đậy, từ trước đến giờ cô ngủ rất tỉnh, chỉ cần có chút động tĩnh sẽ lập tức đánh thức, nhưng tối hôm qua lúc nào thì người này bò lên giường? Cư nhiên một chút cảm giác cô cũng không có.
Động tĩnh của cô hơi lớn, người đàn ông ngủ yên sau lưng không mở mắt, khàn khàn thì thầm: "Đã tỉnh rồi à?"
Ôn Vãn đưa lưng về phía anh, cũng có thể cảm nhận được cái cây mạnh mẽ chống đỡ ở sau lưng cô, mới hừng đông, tính nóng đàn ông rất lớn, cô không dám nhúc nhích, chỉ đáp một tiếng thật thấp: "Ưmh."
Hạ Trầm lật người, thân thể nặng nề đè lên.
Ôn Vãn không có kinh nghiệm với người khác phái cùng nhau tỉnh lại ở trên giường, nhìn chằm chằm một đôi con ngươi như nước, kinh hoảng nhìn anh.
Hạ Trầm lười biếng cười nhẹ: "Thời điểm ngủ trái lại rất ngoan, tùy tôi hôn liền hôn."
Ôn Vãn nghe vậy mặt biến sắc: "Chừng nào thì anh tiến vào!" Nhớ tới lần đó ở nhà khóa cửa cũng bị anh phá cửa mà vào, lần này cũng thế, chính mắt cô thấy tủ ngăn trên cửa bất động như cũ, bình hoa cũng không có một tia khác thường.
Hạ Trầm tốt bụng giúp cô giải nghi hoặc: "Đây là phòng của tôi, thư phòng ở sát vách, có cửa ngầm có thể đi vào."
Ôn Vãn buồn bực nhắm mắt lại, dứt khoát không nói tiếng nào.
Ngược lại, tâm tình Hạ Trầm rất tốt, ở môi cô nặng nề hôn một cái, giọng nói kia tự nhiên giống như hai người bình thường hay hôn vậy: "Tối hôm qua, trên người em lạnh, một mực phát run. Tôi ôm cả buổi tối đều giống như khối băng, quay đầu tìm Lang Trung điều dưỡng, tôi giúp em hẹn."
Ôn Vãn mở ra con ngươi đen nhánh, không nháy mắt nhìn anh.
Hạ Trầm chống hai cánh tay không tiếng động nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ lại cúi người ngậm lấy đôi môi cô, tỉ mỉ hôn. Lần này, anh dùng sức đúng mức, thậm chí còn dẫn theo mấy phần thương tiếc, Ôn Vãn thừa nhận không khí giờ phút này thật tốt, bất tri bất giác, thế nhưng cô há mồm cho anh đi vào, thậm chí còn đáp lại.
Hạ Trầm cảm thấy đầu lưỡi của cô mềm mại dán tới đây, ánh mắt tối sầm lại, giữ chặt ót cô hôn sâu hơn.
Hừng đông gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ êm ái bay vào, không khí tốt không thể tưởng tượng nổi, hai người cư nhiên hôn thật lâu, cho đến khi Hạ Trầm lưu luyến không rời mà từ trong môi cô lui ra ngoài, Ôn Vãn mới tỉnh cơn mơ.
Hạ Trầm không hề để tâm vẻ ngạc nhiên và khó chịu trên mặt cô, xoa khẽ cánh môi phát sưng, nhẹ vô cùng nói: "Thay quần áo xuống dưới lầu ăn điểm tâm, quản gia giúp em chuẩn bị y phục rồi."
Anh đứng dậy trước, Ôn Vãn nhìn thật lâu theo bóng lưng anh, lúc này mới phát hiện ra người này cư nhiên chưa! Mặc! Quần áo!!
-
Dáng người của anh tốt vô cùng, bắp thịt căng đầy cường tráng, sắc màu cũng khẽ lộ ra chút màu đồng cổ, nhất là vị trí từ eo đến mông, đường cong rất đẹp, nếu như là trước mặt, sợ rằng còn có thể khó gặp mỹ nhân ngư. . . . . .
Người đàn ông này mặc quần áo có vẻ gầy, cởi quần áo lại có vẻ thịt điển hình.
Ôn Vãn ý thức được mình cư nhiên thưởng thức vóc người Hạ Trầm, lập tức cả kinh quay đầu nhìn nóc nhà tỉnh lại, thật chẳng lẽ là nhanh 30 rồi, giống câu kia như lang như hổ? Cô rõ ràng mới 28 thôi.
Ôn Vãn chột dạ nhìn chằm chằm nóc nhà, cặp mắt đăm đăm, ngay cả Hạ Trầm nói chuyện với cô cũng là dáng vẻ thật thà.
Hạ Trầm mặc xong áo choàng tắm, cúi người nhìn cô, chợt phát hiện gương mặt cô đỏ bừng, không khỏi lại nhíu mày một cái: "Mặt đỏ như vậy? Lại sốt?"
"Anh phát tài – rồi!" Ôn Vãn không giải thích được tiếp một câu, cảm giác được nụ cười xấu bụng của anh, bỗng chốc toàn thân lại căng thẳng, ảo não cắn môi.
Hạ Trầm vui vẻ , trầm thấp tràn ra một tiếng cười sảng lãng, lúc này mới đưa tay vỗ vỗ bên má cô: "Thì ra là bác sĩ Ôn, tư xuân."
-
Lúc ăn sáng trên bàn Ôn Vãn vẫn cúi đầu ăn, cho đến khi quản gia đưa tờ báo mới mở miệng nói ra câu nói đầu tiên: "Cám ơn."
Cho dù không nhìn Hạ Trầm, cô cũng biết người kia thỉnh thoảng đang nhìn mình chế nhạo. Trong lòng cô càng ảo não, người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm, quá giảo hoạt. Hiển nhiên, anh vô cùng rõ ràng tâm lý phụ nữ, trong lúc vô tình giống như đã hạ cổ với cô, nụ hôn sáng sớm kia giống như bị ma quỷ ám ảnh!
Ôn Vãn che giấu tính quăng tất cả ánh mắt vào trong tờ báo, mới mở ra tờ thứ nhất, lập tức bị tựa đề bắt mắt làm cho giật mình.
Nếu như thị lực của cô không thành vấn đề, cũng xác định không phải đang nằm mơ, qua trang đầu là cô và Hạ Trầm? Hơn nữa, tiêu đề to như vậy cũng quá mức kinh hãi —— Vợ nhà giàu không chịu nổi cô đơn, kích tình cùng người tình trong xe.
Trong nháy mắt, Ôn Vãn bị nghẹn, hoàn toàn không muốn ăn, tối hôm qua cô và Hạ Trầm ở trong xe xảy ra một màn kia, cư nhiên trèo lên trên báo! Nhà báo giống như trông thấy rõ ràng, viết lại chuyện trong xe hết sức đặc sắc, dùng từ quả thật khó coi.
Cũng may hình nhìn không lớn, chỉ cách cửa sổ thấy thân hình hai người ở trong xe dây dưa, cũng không đủ rõ ràng, nhưng biển số xe và dáng vẻ Ôn Vãn lúc tối trước khi lên xe lại vô cùng rõ ràng.
Lại nói hai người bọn họ nam chưa cưới, nữ cũng vừa ly hôn, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng các nhà báo cố tình nhìn gió đoán mưa, giật tung ra chuyện lúc trước cô tiếp xúc với Hạ Trầm, cả chuyện cô làm bác sĩ của Hạ Đình Diễn cũng chi tiết không bỏ sót, hiện tại biến thành trước hôn nhân cô quyến rũ Hạ Trầm ở chung một chỗ, thậm chí vì Hạ Trầm không tiếc ly hôn với Cố Gia ân đoạn nghĩa tuyệt ——
Bát quái từ trước đến giờ đều cắt câu lấy nghĩa, báo trong lúc viết ra hết sức châm chọc, Bên ngoài xem ra, quả thật Ôn Vãn không chịu nổi tịch mịch nên mới như vậy.
Ôn Vãn tức cũng tức no rồi, đặt mạnh tờ báo lên trên bàn, nhìn một vị khác trong cuộc cư nhiên một bộ dáng vẻ hoàn toàn không liên quan. Chuyện này nếu tuôn ra, đối với công ty Hạ Trầm khẳng định có ảnh hưởng, người đàn ông này thật căn bản không thèm để ý sao?
Hạ Trầm cảm thấy tầm mắt của cô, lúc nhìn cô cư nhiên mặt trầm tĩnh lạnh nhạt: "Ảnh hưởng xấu đã tạo thành, tức giận buồn bực chỉ thương thân, coi như chính mình tự ănthua thiệt. Lại không làm việc gì sai, làm gì muốn bắt người khác tâm tư xấu xa tới trừng phạt mình."
Lời này cẩn thận nghe xác thực không chê vào đâu được, nhưng trong lòng Ôn Vãn vẫn khó chịu.
Vẫn trầm mặc không nói Hạ Đình Diễn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ cầm lấy tờ báo vừa nhìn, chờ nhìn rõ nội dung báo bỗng chốc sắc mặt trầm xuống
Đứa bé mười sáu tuổi, ngược lại khí thế rất là lớn, toàn thân che kín một tầng băng rét lạnh bức người. Cậu hung hăng nhìn Ôn Vãn một cái, còn có ý tứ chỉ trích.
Ôn Vãn bị cậu nhìn không giải thích được, cộng thêm tin tức này quả thật làm cho đầu cô cũng sắp nổ tung, giơ tay lên ý bảo: "Tôi không biết cậu nghĩ nói gì, nhưng bây giờ cái gì tôi cũng không muốn nghe."
Hạ Đình Diễn có chút bi thương nhìn tới cô, đôi môi tái nhợt dùng sức mím.
Ôn Vãn thấy cậu như vậy, trong lòng lại không nhịn được, mặc kệ cậu giả bộ thành thục lý trí, nhưng thủy chung vẫn chỉ là đứa bé mười sáu tuổi mắc chứng tự bế.
"Tôi muốn yên tĩnh một mình, xin lỗi." Ôn Vãn nói xong đứng dậy, cũng không quản sau lưng sắc mặt của hai người như thế nào.
Nàng mới ra khỏi Hạ trạch không xa, lập tức có xe theo tới, không cần quay đầu lại cũng biết sẽ là ai. Bước chân Ôn Vãn dừng lại, nhẫn nại quay người lại.
Chỗ ngồi phía sau đã hạ cửa sổ xe, Hạ Trầm đang an tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ động, nhẹ nhàng khạc ra hai chữ: "Lên xe."
Nhất thời, Ôn Vãn không biết nên nói gì, ngẩn người không động, người kia đã mở cửa xe đi tới.
Sáng sớm đầu mùa đông vẫn còn rất lạnh, trên người anh mặc áo len đen ngoài khoác áo lông cừu, ngũ quan bởi vì tóc ngắn gọn gàng có vẻ càng thâm thúy, ngón tay thon dài cũng mang theo chút lạnh lẽo.
Anh tự tay phủ lên hai gò má cóng đến đỏ lên của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Xảy ra chuyện chỉ muốn tự mình giải quyết, đây thật là không phải thói quen tốt. Dựa vào tôi, không được sao?"