Chương 20

Nhà của Từ Lâm ở thành phố kế bên, đáng lẽ chỉ mất khoảng một giờ đồng hồ nếu đi tàu cao tốc từ thành phố An Minh, nhưng vì hai chị em cô ngồi xe khách đường dài từ thị trấn nên tốn chừng hơn bốn tiếng. Lộ Chi Phán ngủ thiếp đi trên xe, đến nơi, cô mở mắt ra đã là đầu giờ chiều, ánh nắng không biết từ khi nào xuất hiện, khiến cái lạnh được xua tan phần nào. Lộ Chi Phán muốn mua thứ gì đó làm quà cho con gái của Từ Lâm nhưng bị Từ Lâm gạt phăng đi. Tuy vậy, cô vẫn cương quyết mua một chiếc váy mùa đông cho cháu gái. Trẻ con đứa nào cũng thích quà, dù là bộ quần áo mới, vài cái bánh, hay món đồ chơi,... đều có thể khiến chúng mừng rỡ. Lộ Chi Phán hoàn toàn hiểu điều đó, chỉ cần nhìn Thành Húc là biết. Cô đứng ở khu bày bán quần áo trẻ em hồi lâu, người bán hàng cho rằng cô đang chú ý đến những chiếc váy mùa hè bán hạ giá cuối vụ, bèn đon đả ra giới thiệu. Lộ Chi Phán lắc đầu, cô chỉ đột nhiên nhớ đến lần cuối cùng Giang Thiệu Minh đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Khi ấy, cô cũng đứng trước quầy trang phục trẻ em như thế này, anh đã nói gì nhỉ?


"Không cần ám chỉ cho anh thấy em đang muốn có một đứa con gái đâu!"


Mỗi câu mỗi từ trong kí ức vẫn còn rõ ràng như thế, vậy mà hôm nay như đang cách xa muôn trùng. Liệu rằng lúc này anh có đang nhớ đến cô? Cô ra đi rồi, anh có cảm thấy nhẹ nhõm, hay trong một giây nào đó, anh sẽ đột nhiên nghĩ về cô, cũng giống như cô không kìm được lòng mình mà nghĩ về anh vậy?


"Sao thế?"
Câu hỏi của Từ Lâm kéo Lộ Chi Phán ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Cô tươi cười đáp: "Em không sao, đi thôi chị".


Lúc đi ngang qua một tấm gương lớn, nhìn xuống bụng mình, Lộ Chi Phán đột nhiên nhớ tới chuyện mà cô vẫn một mực trốn tránh. Ngày qua ngày, đã đến lúc không thể trốn tránh thêm được nữa.


Sau khi mua vài món đồ ăn vặt mà trẻ con thích, hai chị em mới cùng nhau về nhà. Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp gỡ gia đình riêng của chị gái, Lộ Chi Phán không tránh khỏi hồi hộp. Cô liên tục hỏi Từ Lâm về sở thích và tính cách của bác thông gia và anh rể, đến nỗi Từ Lâm phát bực.


available on google playdownload on app store


"Thôi thôi, em đừng lo, họ không dám bắt nạt em đâu. Họ mà làm gì em thì không xong với chị!"
Lộ Chi Phán nghe vậy, không hỏi gì thêm nữa.


Sau khi kết hôn, vợ chồng Từ Lâm tích góp và mua được một căn hộ trong khu chung cư bình dân với giá khá rẻ, hiện nay, giá căn hộ ở đây đã tăng lên rất nhiều. Lộ Chi Phán và Từ Lâm vào thang máy lên tầng mười một, đi vài bước thì tới nhà. Một cô bé chạy ra mở cửa, lập tức ôm lấy Từ Lâm.


"Mẹ, con nhớ mẹ lắm!"
Cô bé vừa ôm mẹ, vừa tò mò nhìn sang người bên cạnh.


Sự xuất hiện của đứa bé khiến Lộ Chi Phán bỗng chốc thấy lòng mình ấm áp. Cô rất thích trẻ con, nhất là con gái. Thế nhưng, cô nhanh chóng bị nỗi buồn bủa vây. Người đàn ông ấy... Anh đã từng muốn có một đứa con gái...


Từ Lâm gỡ tay con gái ra, đi vào nhà, giới thiệu Lộ Chi Phán với mọi người, còn nói thêm rằng sẽ để em gái mình ở đây ít ngày.


"Em gái, em à..." Từ Diệu Sinh nhìn Lộ Chi Phán, dường như không biết nên nói gì, chỉ sờ đầu nói, "Anh đi thu dọn phòng khách, phòng đó lâu rồi không dùng đến nên chắc bụi lắm".
Từ Lâm gật đầu rồi bảo Lộ Chi Phán ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.


Lộ Chi Phán quan sát nét mặt của bác gái và anh rể, cảm thấy họ không hề tỏ ý bất mãn hay có thái độ gì khác, nên mới bớt lo lắng. Bác gái vào bếp đặt ấm nước rồi nhanh chóng ra nói chuyện với cô. Bé Từ Tư nhận được quà của dì, nhảy cẫng lên vì thích. Từ Lâm nhíu mày nói: "Tư Tư, con phải nói gì?".


Con bé lập tức quay sang cười nói với Lộ Chi Phán: "Cháu cảm ơn dì ạ!".
"Không có gì!" Lộ Chi Phán cũng mỉm cười đáp lại.
"Dì ơi, dì thật xinh đẹp!" Nhìn sang Từ Lâm, cô bé nói tiếp: "Gần đẹp bằng mẹ cháu rồi!".
Lộ Chi Phán và Từ Lâm cùng bật cười.


"Thế thì dì phải cố gắng thật nhiều để bằng mẹ cháu mới được!" Lộ Chi Phán xoa đầu cô bé.
Tư Tư gật đầu tán thành.


Lộ Chi Phán nhanh chóng quen với bầu không khí gia đình Từ Lâm. Mọi người đều rất thoải mái, cô muốn làm gì thì làm, không cần hỏi ý họ. Từ Diệu Sinh hết mực chiều vợ, thậm chí hơn mười một giờ đêm vẫn ra ngoài mua đồ ăn cho Từ Lâm. Những chuyện như vậy cơ hồ đã thành thói quen, ngay cả bác gái cũng không có ý kiến gì.


Lộ Chi Phán ngủ trong căn phòng dành cho khách đã được Từ Diệu Sinh quét dọn sạch tươm. Cô trằn trọc mãi vẫn không thể chợp mắt được. Cô đặt tay lên bụng, chẳng hiểu sao lại có linh cảm rằng đứa bé này nhất định là con gái. Đứa con gái mà cô hằng mong ước đã đến rồi, nhưng giờ cô biết làm gì với nó đây?


Cô cầm chiếc di động đã tháo thẻ sim, chần chừ hồi lâu, cuối cùng lại cất nó đi. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi, cô cũng sẽ có được cuộc sống như mình muốn.


Hôm sau, Lộ Chi Phán thức dậy thì vợ chồng Từ Lâm đều đã đi làm. Bác gái cũng đưa bé Tư Tư đến trường và quay về, chuẩn bị chút điểm tâm cho cô. Lộ Chi Phán cảm thấy ngại, trong khi đối phương lại tỏ ra vui vẻ. Ăn sáng xong, cô ra ngoài đi loanh quanh một vòng cho biết đường qua lối lại, nhân tiện mua vài thứ đồ dùng cần thiết. Ngang qua sạp báo, Lộ Chi Phán dừng lại mua một tờ báo, nếu muốn bắt đầu cuộc sống mới ở đây thì phải tìm một công việc để nuôi lấy bản thân, cô không thể cứ ở mãi nhà chị gái được.


Giang Thiệu Minh nhanh chóng có mặt ở phố huyện hẻo lánh kia, sau đó lên xe khách đến thôn làng của Lộ Chi Phán. Đường quê khó tìm, trời đã tối, anh chỉ có thể đi một đoạn lại hỏi thăm một đoạn. Trước đó, anh cũng đã tới nơi ở cũ của Lộ Chi Phán sau khi mẹ cô tái hôn. Chỉ có điều, anh không tìm được tin tức gì của cô. Mẹ cô được đưa về an táng tại quê nhà, người dân ở đó chỉ nhắc đi nhắc lại vụ án thương tâm năm xưa và tỏ ra xót xa cho cô bé Từ Phán ngày ấy.


Từ Phán. Hóa ra đây mới là tên thật của cô.


Khắp vùng quê này không có lấy một cái nhà nghỉ đúng nghĩa, Giang Thiệu Minh đành thuê tạm một gian phòng trọ để ở trong vài ngày. Hôm sau, anh dậy rất sớm, ăn qua loa rồi xuất phát. Anh đi dọc theo đường quê vắng vẻ, chỉ loáng thoáng vài chiếc xe gắn máy, phải liên tục hỏi thăm người qua đường, anh mới đến được thôn làng kia. Anh hỏi dân làng về Từ Phán nhưng không ai biết, nên phải nói tên mẹ của cô ra mới tìm được nhà cũ của Lộ Chi Phán. Đó là một căn nhà cũ với những mảng tường bong tróc, ban công tầng hai không treo bất kì bộ quần áo nào, chứng tỏ không có người ở đây. Hai nhà bên cạnh đều có quần áo phơi ngoài sân, Giang Thiệu Minh bèn đứng chờ chủ nhà về. Quả nhiên, không lâu sau, anh trông thấy một ông cụ vác bó củi tiến về phía mình. Anh vội đi ra hỏi thăm.


"Cậu đến tìm Tiểu Phán hả?" Ông Tôn nói: "Hai hôm trước nó về đây, trông vẫn đáng yêu như hồi nhỏ. Mà cậu tìm nó làm gì?".
"Cháu là chồng của Tiểu Phán. Chúng cháu... có chút hiểu lầm thành ra cãi nhau, cháu đến đón cô ấy về."


"Bọn trẻ các cô các cậu đều vậy cả, hễ có tí bất hòa là bỏ nhà đi! Đợi đến khi già như ta rồi mới biết, chẳng có chuyện gì to tát cả..."
Giang Thiệu Minh cười cười, "Tiểu Phán đi đâu rồi ạ?".
"Đi cùng chị gái nó rồi."
...


Giang Thiệu Minh mau chóng trở về nhà, nhờ người tìm kiếm tin tức của Từ Lâm và an ủi con trai. Mấy ngày xa bố mẹ, Thành Húc rõ ràng rất buồn. Sáng hôm sau trên đường đến nhà trẻ, cậu bé lại phụng phịu hỏi bố: "Bao giờ thì mẹ về hả bố? Con nhớ mẹ lắm!".


"Ừm. Mẹ đang tức giận, nên mấy hôm nữa mới về nhà."
"Sao mẹ lại tức giận ạ?"
"Mẹ cho rằng bố con mình không quan tâm tới mẹ, bố bận công việc, không dành thời gian ở bên mẹ, còn con cả ngày học bài, không chơi với mẹ, thế nên mẹ mới giận. Đợi mẹ về nhà, bố con mình cùng chơi với mẹ được không?"


Thành Húc gật đầu, "Con rất nhớ mẹ, bố nhất định phải đưa mẹ về nhé".
"Ừ, bố sẽ cố gắng, Tiểu Húc cổ vũ bố đi nào!"
Cậu bé lập tức giơ nắm tay nhỏ nhắn lên: "Bố cố lên!".


Sau khi đưa Thành Húc đến nhà trẻ, Giang Thiệu Minh lập tức lái xe sang thành phố lân cận, tìm tới nhà của Từ Lâm. Từ Lâm hiện giờ là bác sĩ, chồng của cô là công chức, cuộc sống gia đình rất hòa thuận. Biết được những điều này, Giang Thiệu Minh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, chắc hẳn Từ Lâm sẽ đối xử tốt với Lộ Chi Phán. Cô vào nhà họ Giang từ khi còn rất trẻ, dành toàn bộ tuổi thanh xuân của mình ở đó, đến lúc bỏ đi, trong tay lại chẳng có một thứ gì. Một mình cô lưu lạc bên ngoài, anh thực sự rất lo lắng, bởi suốt mấy năm qua, cô chẳng mấy khi ra ngoài tiếp xúc với xã hội.


Giang Thiệu Minh dừng xe trước cổng khu chung cư. Anh ngồi trong xe suy nghĩ rất lâu, không biết gặp anh rồi cô sẽ có phản ứng thế nào? Bỏ trốn? Hay đuổi anh đi? Anh muốn giải thích với cô nhưng không biết nên nói thế nào, nói anh vốn không quên cô, không bức ép cô, hay phủ nhận quá khứ hoang đường kia?


Đúng là hoang đường! Lần đầu tiên anh cảm thấy mịt mờ như vậy.
Anh rút một điếu thuốc ra hút. Nhất định trước khi gặp cô, anh phải nghĩ rõ ràng vì sao lại muốn đón cô về, cũng như vì sao anh chưa từng muốn cô rời đi, chưa từng muốn rời bỏ cô.


Khi anh tỉnh dậy trong bệnh viện, cô là người đã ở bên cạnh anh. Cô rất ít nói, thường lặng lẽ mang cơm đến rồi đợi anh ăn, khi anh mải mê với các bài tập phục hồi sức khỏe mà quên mất thời gian, cô mới nhắc nhở một câu. Bởi cô ít khi lên tiếng, nên mỗi lần cô nhắc, anh đều chú ý lắng nghe.


Hai người cùng nhau đến làng quê kia du lịch, anh cảm thấy mỗi câu mỗi chữ mà cô miêu tả về thiên nhiên ở đó đều rất đẹp đẽ và yên bình. Thế nhưng khi anh đi một mình, anh lại thấy đó cũng chỉ là một vùng quê bình thường như bao nơi khác mà thôi.


Tính cách của cô như dòng nước chảy êm đềm, không có sóng trào, cũng không có nhiều màu sắc phong phú. Nhưng cô cứ như thế mà lặng lẽ chảy vào cuộc sống của anh, ngay cả bản thân anh cũng không hề phát hiện ra.


Lộ Chi Phán đang xem tin tức tuyển dụng trên báo thì Từ Lâm trông thấy, cô bèn nói ý định của mình với chị gái. Từ Lâm lập tức phản đối, nói rằng cô có thể thoải mái ở lại đây bao lâu tùy thích, không cần chuyển ra ngoài. Trước kia Từ Lâm cũng đã có ý định đón em gái về sống cùng mình, chỉ là sau khi biết Lộ Chi Phán đã kết hôn nên mới không tìm gặp nữa. Về chuyện công việc, Từ Lâm nói với Lộ Chi Phán, trước tiên phải suy nghĩ kĩ xem mình muốn làm gì, sau đó tham gia một khóa học rồi đến một vài công ty để thực tập, người có chút kinh nghiệm đi xin việc cũng dễ dàng hơn. Công việc là thứ gắn bó cả đời, cần phải biết nhìn xa. Lộ Chi Phán bị lời lẽ của Từ Lâm thuyết phục, đó mới là một cuộc sống đúng nghĩa, chứ không phải làm theo những gì mình tưởng tượng ra.


Từ Lâm khuyên cô trước tiên phải giải quyết triệt để vấn đề hiện tại, sau đó mới từng bước bắt đầu cuộc sống mới. Cô vẫn còn trẻ, dù thế nào cũng nên gạt quá khứ sang một bên để tiến về phía trước, rồi cũng sẽ phải kết hôn, sinh con... Nhưng muốn làm vậy, cô phải suy xét xem về mặt thủ tục giấy tờ có vấn đề gì không, mối quan hệ giữa cô và gia đình trước kia như thế nào.


Lộ Chi Phán liên tục trở mình trên giường, trong đầu cô đều là những lời của Từ Lâm. Cô kiên định rời khỏi nhà họ Giang không chút do dự, nhưng khi nghe viễn cảnh tương lai mà chị gái vẽ ra cho mình, cô lại cảm thấy thật lạ lẫm. Tuy vậy, cô vẫn phải thừa nhận rằng, đó mới là hiện tại mà cô cần đối mặt. Cô nghĩ đến một ngày nào đó, cả mình và Lộ Chi Phán đều tái hôn với một người khác, lòng bỗng quặn đau.


Lộ Chi Phán, mày đang làm gì thế? Người bỏ đi chính là mày kia mà, vì sao lại đau khổ?


Hiện giờ, có lẽ cô đã hiểu được tâm trạng của những người vì muốn gìn giữ hạnh phúc gia đình mà phải nhẫn nhịn chịu đựng những chuyện hoang đường. Muốn thay đổi hiện tại, không chỉ cần dũng khí lớn, mà còn cả khả năng thích ứng cao. Huống hồ, cả đời này cô cũng không thể cắt đứt mọi mối liên quan với nhà họ Giang được. Nếu không phải Từ Lâm đề cập đến, có lẽ cô đã quên mất rằng giữa mình và Lộ Chi Phán vẫn bị ràng buộc về mặt luật pháp. Cô đúng là ngây thơ, tưởng rằng đã rũ bỏ được mọi thứ, hóa ra sống hơn hai mươi năm trời mà cô lại làm một chuyện ngốc nghếch như đứa trẻ mười mấy.


Năm xưa, ông bà Giang nghĩ cho Tiểu Húc nên muốn cô và Giang Thiệu Minh kết hôn. Giang Thiệu Minh không từ chối, có lẽ đây là việc duy nhất anh có thể làm cho đứa con vốn bị anh vứt bỏ ngay từ đầu, anh không muốn nó bị coi là một đứa con riêng.


Lộ Chi Phán đắn đo rất lâu, cuối cùng quyết định đợi một thời gian ngắn nữa sẽ tìm gặp Giang Thiệu Minh để nói chuyện nghiêm túc về cách giải quyết những vấn đề đang tồn tại. Sau đó, cô mau chóng ngủ thiếp đi.


Hôm sau, Lộ Chi Phán giúp bác gái đưa đón Tư Tư đi học. Con bé rất ngoan, thi thoảng chỉ đòi cái kẹo, cái bánh, cũng không gây rắc rối cho cô. Trên đường về, con bé líu lô kể chuyện bạn bè, khoe đã làm xong bài tập ngay ở lớp, lát về nhà có thể thoải mái xem phim mà không lo mẹ mắng.


Nhìn Tư Tư, Lộ Chi Phán lại nhớ đến Thành Húc, lòng cô trào dâng nỗi xót xa. Không biết giờ này thằng bé có nhớ cô không, có khóc đòi gặp cô hay không, có ngoan ngoãn học bài không,... Từng câu hỏi như mũi kim đâm vào ngực cô đau nhói, khóe mắt cay cay.


Đến cổng vào chung cư, Lộ Chi Phán đột nhiên dừng bước. Tư Tư ngước lên hỏi: "Dì làm sao thế?".
Lộ Chi Phán định thần lại, mỉm cười xoa đầu cháu gái, "Dì chợt nhớ ra còn một việc nữa phải làm. Tư Tư lên nhà trước nhé, dì làm xong sẽ lên sau!".
Con bé ngoan ngoãn gật đầu rồi đi về một mình.


Đợi Tư Tư vào trong tòa nhà rồi, Lộ Chi Phán mới bước về phía chiếc ô tô đang đỗ bên lề đường.
Lúc này, Giang Thiệu Minh cũng hạ cửa kính xuống, quay ra nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều rất thản nhiên.


Sự yên tĩnh lạ thường này khiến Lộ Chi Phán chợt thấy buồn cười. Hôm trước cô nghe được cuộc trò chuyện phiếm của mấy cô gái trẻ ở đây, họ nói rằng không nên đối xử với đàn ông quá tốt, bằng không, họ sẽ chán ghét bạn cực độ, số đông nam giới đều thích những cô gái biết cách giày vò họ, như vậy mới là cuộc sống. Còn cô lại không thể làm được điều đó, ngay cả cãi nhau cũng không nổi. Thật là vô vị! Tính cách hai người khá giống nhau, liệu có thích hợp ở bên nhau?


Giờ phút này, Giang Thiệu Minh thấy lòng vô cùng nặng nề. Hôm qua anh vốn đã nhìn thấy cô, nhưng không biết nên xuất hiện trước mặt cô như thế nào. Anh không thể vô tư gọi cô lại, sợ rằng thái độ đó của mình sẽ càng đẩy cô ra xa hơn.


"Lên xe đi!" Giang Thiệu Minh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng lên tiếng trước.


Lộ Chi Phán ngồi vào ghế phụ lái. Giang Thiệu Minh lặng im nhìn cô rồi bất giác mỉm cười. Đàn ông sợ nhất hai kiểu phụ nữ, một là quá độc lập, hai là quá nhiều tiền. Cả hai kiểu phụ nữ này đều không cần dựa dẫm vào đàn ông, thế nên họ có thể coi nhẹ đàn ông.


"Sao? Không nhận ra ai à?" Cô nói đùa.
"Em có vẻ vẫn sống tốt nhỉ?"


Cô nhìn vào mắt anh, "Không tốt thì phải thế nào?". Khóc lóc đau buồn? Mặt mũi tiều tụy như thể không sống nổi nếu thiếu anh? Thực ra, chẳng có ai là không thể rời bỏ ai. Tình yêu vĩ đại đến đâu cũng chỉ là do con người ta tô vẽ thêm thôi.
"Có thể giả vờ đau khổ một chút." Anh nói.


Cô quay mặt đi, không trả lời. Giả vờ đau khổ ư, giả vờ nhớ thương ư? Liệu anh có quan tâm không?
Giang Thiệu Minh đưa cô đến một nhà hàng. Lộ Chi Phán xuống xe liền gọi điện cho Từ Lâm, báo mọi người không cần chờ cơm.
Hai người ngồi vào bàn, anh mới lên tiếng: "Món ăn ở đây rất ngon".


Lộ Chi Phán không tiếp lời. Cô thầm nghĩ, ắt hẳn anh tới đây không phải mới chỉ ngày một ngày hai, vậy nên mới biết rõ nơi này đến thế.


Giang Thiệu Minh đưa thực đơn cho cô, cô cũng không làm khách, gọi vài món và một chai rượu. Trước khi nhân viên phục vụ đi, cô còn căn dặn họ mang li và rượu lên trước, đồng thời mang thêm một bình nước lọc.


Rất nhanh những thứ cô yêu cầu đã được bày đủ trên bàn. Bấy giờ, cô mới mỉm cười nói: " Giang Thiệu Minh, chúng ta làm vợ chồng cũng khá lâu rồi nhưng chưa chơi trò chơi bao giờ. Hôm nay thử chơi một lần nhé!".
Giang Thiệu Minh nhìn chai rượu trên bàn, "Em muốn làm gì?".


"Chúng ta thành thật với nhau một lần, uống cạn một li, được hỏi đối phương một điều... Nhưng mà, anh uống rượu, còn em... uống nước!" Cô thong thả nói.
"Thế mà cũng là chơi à?" Giang Thiệu Minh nhướng mày.


"Chẳng phải người ta nói phụ nữ được tạo thành từ nước ư, em uống nước là đúng rồi còn gì?"
"Nhưng đâu có ai nói đàn ông được tạo thành từ rượu?"
"Vậy anh nhường em một chút, không được sao?"


Giang Thiệu Minh rót rượu vào li, uống cạn, rồi hỏi cô: "Em ở nhà chị gái có thoải mái không?".
Lộ Chi Phán gật đầu, "Họ đối xử với em rất tốt". Đoạn, cô uống một cốc nước, nói tiếp: "Tiểu Húc ở nhà ngoan không?".
"Ngoan, anh không nói cho con biết chuyện em bỏ đi, chỉ nói là em đi làm."
Cô khẽ gật đầu.


Giang Thiệu Minh lại uống một li rượu, "Em có ý định bỏ đi từ khi nào?".
"Lúc anh không nghe điện thoại của em, à không, ý định này luôn tồn tại trong đầu em, chỉ là đến lúc đó mới bộc phát mãnh liệt."
Ánh mắt anh đanh lại.


Lộ Chi Phán uống tiếp một cốc nước, "Anh... đã biết tất cả rồi phải không?".
Giang Thiệu Minh gật đầu. Lần này, anh chỉ nhìn cô, không uống rượu nữa.
Lộ Chi Phán cũng không uống thêm nước. Cô cười, nụ cười mong manh như tờ giấy, cơ hồ chạm nhẹ là sẽ rách.


"Anh tìm em làm gì? Cảm thấy tìm ra sự thật về chuyện Tống Ngữ Vi vẫn chưa đủ, nên muốn nghe thêm nhiều điều hơn nữa từ em? Đáng tiếc, em chỉ có thể nói xin lỗi, chuyện giữa hai người, em không biết gì cả."
Giang Thiệu Minh vẫn nhìn cô chằm chằm, đến nỗi cô có chút hoảng hốt né tránh ánh mắt anh.


"Lộ Chi Phán, em rất để tâm chuyện này." Anh chợt nói.
Cô cắn môi, chẳng lẽ cô không nên để tâm ư?


"Vậy theo anh, em phải làm thế nào? Coi như tất cả chưa từng xảy ra sao? Tiếp tục vai một người mẹ tốt của Thành Húc, làm vợ tốt của anh, làm con dâu thảo của bố mẹ anh? Sau đó quên toàn bộ những chuyện đã xảy ra đi, tự nói với mình, quá khứ chưa từng xảy ra? Giang Thiệu Minh, ngay cả anh còn không làm được..."


"Thế ban đầu em đã làm thế nào?" Anh thản nhiên hỏi ngược lại cô.


Lộ Chi Phán sửng sốt. Đúng vậy, cô đã làm thế nào? Khi anh tỉnh dậy, cô và mọi người giấu nhẹm đi mọi chuyện, coi quá khứ như chưa từng xảy ra, buộc anh bắt đầu một cuộc sống mới. Ấy vậy mà hôm nay, người so đo tính toán lại là cô. Cô lắc đầu, không trả lời câu hỏi của anh, "Anh còn chưa trả lời em, anh đến đây làm gì?".


"Em muốn anh làm gì?"
"Muốn anh đưa đơn li hôn."
Lời cô vừa thốt ra khiến bầu không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, sắc mặt Giang Thiệu Minh cũng trở nên rất khó coi. Nhưng cô không hề né tránh cái nhìn của anh, hồ như không bận tâm tới việc anh đang suy nghĩ điều gì.


Giang Thiệu Minh nhíu mày, ngón tay gõ nhịp xuống bàn, "Mạnh Chính Vũ từng tìm gặp anh, nói với anh rất nhiều chuyện liên quan đến em. Cả người chị không có quan hệ huyết thống với em cũng từng lấp lửng ám chỉ một vài thứ. Lộ Chi Phán, anh không phải thần thánh, không thể làm ngơ trước những gì họ nói, nhưng anh vẫn tin tưởng em. Anh tự nhủ với chính mình rằng, chuyện giữa em và Mạnh Chính Vũ đã trở thành quá khứ dù cho hai người đã từng yêu nhau nhiều đến đâu. Thế nên, anh không quan tâm tới việc họ đánh giá về em thế nào, anh cảm thấy cần phải tin tưởng bản thân, điều quan trọng không phải là em trong mắt người khác ra sao, mà là em trong mắt anh thế nào".


"Giống nhau được sao? Chuyện giữa em và Mạnh Chính Vũ giống chuyện giữa anh và Tống Ngữ Vi? Chắc anh đã nhớ vì sao anh xảy ra tai nạn rồi phải không?" Cô ngẩng đầu, kiềm chế sự kích động. "Anh có biết vì sao anh có thể nói ra những lời kia không? Là bởi anh đã quên hết tất cả, những chuyện trước kia đều do người khác kể lại cho anh. Nếu anh khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ không nói như vậy. Ngay cả tình cảm của mình trước kia anh vẫn chưa tìm lại được, dựa vào cái gì mà nói với em những lời này?"


"Vậy nên em mới là người đúng ư? Vì anh từng tự sát một lần nên sau khi khôi phục trí nhớ anh cũng phải tự sát lần nữa, như vậy mới xứng với tình yêu trước kia của anh sao? Đã sáu năm rồi, không phải sáu ngày! Tình cảm mà anh từng có, anh không được phép có nhận định riêng sao? Chỉ những người ngoài cuộc chứng kiến hết thảy mới được đánh giá và tự ý đưa ra kết cục sao? Vì anh là người chung thủy nên cả đời này anh nhất định phải tâm tâm niệm niệm một người ư, không thể nảy sinh tình cảm với người khác ư?"


Trong mắt anh, tình cảm giữa anh và Tống Ngữ Vi không có gì khác biệt với tình cảm giữa Lộ Chi Phán và Mạnh Chính Vũ. Những gì anh làm cho Tống Ngữ Vi chính là thái độ của anh với tình yêu. Thái độ của mỗi người một khác, có những người yêu một cách cuồng si nhưng sau khi chia tay chỉ khóc lóc cho thỏa nỗi lòng rồi thôi, ta không thể vì thế mà phủ nhận sự nghiêm túc của họ đối với tình yêu đã qua.


Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.


Giang Thiệu Minh cảm thấy bản thân thật bất lực. Tình cảm của anh, lại để mặc cho người khác phán đoán, khi anh mở miệng lại phải chịu sự phản bác, càng nghĩ càng thấy buồn cười. Người ngoài cuộc làm sao rõ ràng mọi uẩn khúc bên trong như đương sự cơ chứ?


Sau khi cô bỏ đi, anh không lập tức đi tìm chỉ vì muốn suy nghĩ cho thật rõ ràng mọi chuyện, hoặc là do anh hiểu rõ tâm trạng của cô, biết chắc cô sẽ không dễ dàng theo anh về. Tống Ngữ Vi đã là quá khứ, còn Lộ Chi Phán mới là hiện tại, không thể so sánh hai người họ với nhau, càng không thể đánh giá ai quan trọng hơn ai. Huống hồ, nếu không xảy ra chuyện của Tống Ngữ Vi, anh cũng không gặp được Lộ Chi Phán, dù có gặp thì cuộc sống của mỗi người cũng sẽ rẽ theo một hướng khác. Trên đời vốn không tồn tại hai chữ giá như, chúng ta chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. Quá khứ không thể vứt bỏ, hiện tại càng không thể buông lơi.


Có lẽ, sâu trong lòng anh vẫn có những tâm tư không thể nói ra, nhưng nó chỉ thuộc về riêng mình anh.


Lộ Chi Phán nhìn Giang Thiệu Minh, chợt cảm thấy xót xa cho bản thân. Vì sao khi chứng kiến tình cảm của người khác, cô lại phủ nhận tình cảm của mình? Đúng như anh nói, bất kể là cô hay Mạnh Chính Vũ, đều không bao giờ nguyện ch.ết vì đối phương, vì thế cả đời này họ không thể có tình yêu thật sự ư?


Nhận ra mình đang bối rối, cô day trán nói: "Ăn thôi".
Cho dù tỏ ra quyết đoán thế nào, cô cũng không thể lừa dối bản thân. Rõ ràng cô rất để tâm. Cô muốn trở thành người duy nhất... Không có tâm trạng ăn uống, đồ ăn dù có ngon đến đâu cũng trở nên vô vị trong miệng cô.


"Sao thế? Không hợp khẩu vị à?"
"Cảm thấy trong người hơi mệt, không muốn ăn."
"Mệt hay là trông thấy anh nên ăn không ngon?"


Chẳng mấy khi anh nói đùa như vậy, Lộ Chi Phán có chút kinh ngạc. Cơ hồ nhận ra sự luống cuống của mình, anh hơi cúi đầu không nhìn cô nữa. Vào giờ khắc này, cô nghĩ, nếu thật sự quyết định ra đi, có lẽ về sau sẽ chẳng còn nhiều cơ hội gặp anh. Tương lai, anh sẽ lại kết hôn, Tiểu Húc sẽ gọi người phụ nữ khác là mẹ. Viễn cảnh ấy khiến sống mũi cô cay cay, chẳng hiểu sao cô lại chắc chắn rằng anh nhất định sẽ tái hôn và yêu thương người ấy hết mực.


Giang Thiệu Minh ăn vài miếng thì buông đũa xuống, uống một chút rượu rồi nói: "Anh không rõ lắm em đang lo lắng điều gì. Nguyên nhân ban đầu khiến anh phải tìm hiểu quá khứ của mình không phải là bởi ai đó trước kia rất quan trọng với anh, mà bởi anh không muốn sống mãi trong cảm giác mơ hồ, ai nói gì nghe nấy. Trong thời gian đó, đúng là anh đã không nghĩ đến cảm xúc của em, đây là lỗi của anh. Nhưng mà Lộ Chi Phán, anh luôn tin tưởng em, ngay cả lúc anh ép em nói ra sự thật. Chỉ cần em chịu nói, anh sẽ tin, nhưng em đã lựa chọn im lặng. Anh đã rất tức giận. Anh cũng hiểu nỗi khó xử của em, thế nên anh mới quyết định tự mình tìm hiểu mọi chuyện. Hôm ấy, khi em gọi điện thoại đến, anh đang nhờ người ta thôi miên Tống Ngữ Liên để khiến cô ta nói ra chân tướng, không thể gián đoạn, vì vậy anh mới tắt máy. Giữa anh và Tống Ngữ Liên không có gì cả, anh chỉ tiếp cận cô ta để tìm câu trả lời mà thôi".


Ngừng một lát, anh tiếp tục: "Anh đã biết toàn bộ những việc xảy ra với mình, một mặt nào đó, anh rất mừng vì cuộc đời của mình đã được hoàn chỉnh. Những người đã từng đi ngang qua đời anh rốt cuộc đã xuất hiện trong kí ức của anh, họ đáng để anh ghi nhớ, vì họ chiếm một vị trí quan trọng. Đời người như một chuyến tàu, ai đó xuất hiện trong đời ta đều là một thứ linh kiện quan trọng, có thể là chân ga, có thể là chân phanh, lại có thể là người bán vé hoặc hành khách,... Ừ thì có một vài người hoàn toàn không quan trọng, hoặc dễ dàng bị thay thế, nhưng chúng ta chẳng thể so sánh được chân ga hay chân phanh cái nào quan trọng hơn".


Anh khẽ cười, "Anh hoàn toàn không ngờ em sẽ bỏ đi! Tiếp nhận sự thật này xong, vẫn còn cảm thấy không cam lòng. Có lẽ là vì anh không nghĩ em sẽ phản ứng dữ dội đến vậy. Anh biết bản thân đã không đủ tốt, anh chỉ tức giận vì em không chịu nói ra sự thật. Anh đã không ngừng cho em cơ hội đích thân nói với anh, nhưng em một mực không nói. Con người ai cũng có lòng ích kỷ, luôn nghĩ tới bản thân trước tiên, thế nên cùng một sự việc, lại có những kết luận không giống nhau".


Lộ Chi Phán trầm mặc.
"Anh cảm thấy như vậy rất tốt." Giang Thiệu Minh thở dài, "Chí ít, sau chuyện này, em sẽ không còn thỉnh thoảng thất thần, càng không cần lo sợ điều gì nữa, từ giờ em có thể sống thoải mái. Đối với cả anh và em đều là chuyện tốt".


Đúng vậy, lúc này trong đầu anh đang đeo đuổi một ý nghĩ, nếu phải khoét sâu vết thương để chữa trị tận gốc, dù đau đến mấy cũng vẫn phải làm, bởi đó là cách tốt nhất, sau này sẽ không phải chịu đựng nỗi đau mỗi khi chạm vào vết thương nữa. Sự thẳng thắn của anh dường như khiến cô không thích ứng kịp.


"Em... Hình như lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy."
"Chắc vậy, ngay cả em cũng không quen!" Cô cười, muốn dặn anh chăm sóc tốt cho Thành Húc, nhưng có lẽ điều này là thừa.


"Sao bây giờ, em sắp bị anh làm cho cảm động rồi!" Cô thở dài, "Nhưng sâu trong lòng lại có một tiếng nói nhắc nhở em rằng, nếu anh phục hồi trí nhớ, liệu anh có nói những lời như vừa rồi không? Nhớ lại tình yêu mà anh dành cho Tống Ngữ Vi, liệu anh sẽ thế nào?".


Thoáng thấy Giang Thiệu Minh thất thần, cô lắc đầu, cầm túi đứng dậy, "Em mệt rồi, em về trước đây. Cảm ơn anh đã mời cơm".
Anh nhìn theo cô, nhận ra cô đã gầy đi nhiều.


"Lộ Chi Phán, anh cho rằng mỗi người đều nên tin tưởng phán đoán của bản thân. Chuyện giữa anh và Tống Ngữ Vi như thế nào, anh hiểu rất rõ. Chuyện giữa em và anh, anh cũng rõ ràng hơn ai hết. Hy vọng rằng em cũng có nhận định đúng đắn, đừng vội vàng phủ nhận tất cả."


Cô khựng lại, anh đang nhắc nhở cô về kí ức chung của hai người sao?
"Vì sao em cho rằng anh chưa khôi phục trí nhớ?" Anh vẫn tiếp tục, "Anh đã nhớ lại tất cả, từng chi tiết nhỏ nhất trước và sau tai nạn. Thế nhưng, thời gian là một thứ rất kì lạ, nó mang đến vô vàn khả năng. Anh hiểu rõ mình nên làm gì hiện tại".


Lộ Chi Phán mơ hồ, nửa hiểu nửa không.


Nếu tỉnh lại sau cơn hôn mê mà không bị mất đi trí nhớ, có lẽ anh vẫn sẽ tự vùi mình trong hồi ức bi thương và bài xích cô. Nhưng hiện giờ quá khứ của anh không chỉ có Tống Ngữ Vi, mà còn có cả quãng thời gian anh ở bên Lộ Chi Phán. Anh không muốn nói đến chuyện yêu hay không yêu, đó chẳng qua chỉ là một dấu hiệu mà thôi. Điều anh rõ ràng nhất chính là muốn đón cô quay về, đơn giản như vậy.


...


Trên đường về nhà, Lộ Chi Phán thẫn thờ nghĩ tới những điều Giang Thiệu Minh nói, về quá khứ giữa hai người. Có sao? Chắc là có, vì thế nên cô mới ôm mơ mộng về một tương lai tươi đẹp phía trước. Sau khi chấp nhận sự thật đó chỉ là một giấc mơ viển vông, cô đành bước chân ra. Có cảm giác như được giải thoát, nhưng đồng thời lại tiếc nuối. Ấy vậy mà bây giờ có người nói với cô: tất cả đều là thật, không phải mơ...


Lộ Chi Phán về tới nhà thì bác gái đã dỗ bé Tư Tư đi ngủ, chỉ còn vợ chồng Từ Lâm đang xem phim trong phòng, nghe rõ cả tiếng hai người tranh luận về bộ phim. Cô cảm nhận được tình cảm giữa chị gái và anh rể vô cùng tốt, cho dù họ có hay lời qua tiếng lại đi chăng nữa.


Nghe tiếng mở cửa, Từ Lâm đi ra, liếc nhìn đồng hồ rồi mới nhìn em gái, "Đi đâu thế? Tư Tư về bảo em có việc, chị cứ thấy là lạ...".


Lộ Chi Phán mỉm cười, cô biết vì sao Từ Lâm cảm thấy lạ. Cô tới đây chưa được mấy ngày, chẳng quen biết ai mà lại ra ngoài ăn tối cùng người khác, không lạ sao được? Cô ngồi xuống ghế, rót nước uống. Đi bộ suốt đoạn đường dài khiến cơ thể nóng lên, thậm chí trên cổ còn lấm tấm vài giọt mồ hôi.


Từ Lâm lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô.
"Chị, anh ấy đến." Lộ Chi Phán thở dài.
Từ Lâm nhanh chóng hiểu ra "anh ấy" là ai. "Cậu ta tìm em về à?".
Ngẫm nghĩ giây lát, Lộ Chi Phán mới nói: "Em cũng không rõ nữa".
Từ Lâm nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời của cô nhưng cũng chỉ im lặng.


Lộ Chi Phán tựa đầu vào vai chị, do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Chị, em kể cho chị nghe chuyện của em nhé?".
Cô có cảm giác mình đã sống quá mức thận trọng, mất rất nhiều thời gian mới đón nhận người chị ruột nhiều năm không gặp này.


Gạt bỏ rất nhiều khúc mắc sang một bên, cô bắt đầu kể lại chuyện của mình như đang kể chuyện của một người khác, không mang theo bất kì một chút cảm tính nào.
Từ Lâm vừa chăm chú lắng nghe, vừa khẽ vuốt tóc cô.


"Có phải em quá ngốc không?" Ở đây vài ngày ít ỏi, nhưng cô đã chứng kiến nhiều chuyện của những người sống trong khu chung cư này. Một ông chồng ngoại tình, người vợ muốn li hôn, nhưng phần lớn mọi người đều khuyên cô không nên làm thế. Thậm chí, khi vợ chồng họ cãi nhau, người ta còn cho rằng người vợ không hiểu chuyện.


Chuyện của họ nghiêm trọng đến vậy mà mọi người còn khuyên không nên li hôn, trong khi chồng cô chẳng phạm phải lỗi lầm gì. Cô biết rõ sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh, thế nên đôi lúc vẫn cảm thấy bản thân thật đáng buồn.


"Không thể đánh đồng như vậy được!" Từ Lâm lắc đầu, "Mỗi người có một nguyên tắc sống và giới hạn khác nhau, hơn nữa, hoàn cảnh cũng không giống. Thấy em như vậy, chị rất vui, em vẫn ngây thơ như xưa chứng tỏ em chưa phải chịu quá nhiều đau khổ".


Sự ngây thơ thường hay bị hiện thực tàn khốc bào mòn. Từ Lâm thấm thía điều này hơn ai hết. Một mình cô bươn trải kiếm sống, quan hệ với bạn cùng phòng không được tốt bởi vì ít khi mời bạn bè đi ăn. Có lần cãi nhau với bạn, cô không ngại ngần động tay động chân, về sau không ai dám bắt nạt cô, thậm chí trong lớp có sự kiện gì quan trọng, mọi người đều thông báo cho cô biết.


Nghe chị nói, Lộ Chi Phán bỗng thấy lòng rất ấm áp, người quan tâm đến cô mới để ý tới việc cô có phải chịu khổ hay không.


Từ Lâm vuốt má cô, "Hoàn cảnh sống khác nhau, dẫn đến nhân sinh quan khác nhau. Khoảng thời gian đó cậu ta chểnh mảng em, em có những suy nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu. Chị biết, em chỉ sợ mình bị bỏ rơi".


Lộ Chi Phán không kiềm chế được bật khóc thút thít trong lòng chị. Trải qua bao nhiêu biến cố, đi qua bao nhiêu ngã rẽ trong cuộc đời, những tưởng nhà họ Giang sẽ là bến đỗ bình yên, nhưng khi phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng và sự hờ hững của anh, cô lại sợ hãi, bắt đầu hoài nghi...


Cô rất sợ, rất sợ bị bỏ rơi.
"Tất cả đều là quá khứ rồi!" Từ Lâm an ủi.
Đúng vậy, tất cả đã qua. Hiện giờ, cô không phải chỉ có hai bàn tay trắng, có nhiều hơn cô tưởng, chỉ vì quá nhạy cảm nên không nhận ra mà thôi.






Truyện liên quan