Chương 3: Tiểu thư Fukawa (Hạ)
Rốt cuộc đi xong đôi giày Canvas mua từ thị trường giá rẻ này, tiểu thư Fukawa tùy ý hoạt động thân thể hơi cứng ngắc, sau đó mới thò tay cầm cặp đeo vai đen trắng hơi nam tính hóa ở bên cạnh đeo trên người mình.
Sau đó, quay đầu nhìn gương nhỏ ở bên cạnh cửa trước, sau khi xác định mình ở trong gương tràn đầy sự âm u khiến người khác không cách nào tiếp xúc, tiểu thư Fukawa liền thỏa mãn gật đầu.
Nếu phải cố gắng miêu tả một chút hình dạng bây giờ của tiểu thư Fukawa...
—— đó chính là một thiếu nữ bất lương tràn đầy u ám, điển hình phản nhân loại, phản xã hội, phản thế giới.
Tùy ý nhét hai tay của mình vào trong túi quần, tiểu thư Fukawa cũng chẳng để ý bề ngoài bây giờ của mình u ám hỏng bét đến cỡ nào, liền trực tiếp tùy tiện ra ngoài.
Phía trước nhà trọ chính là một công viên có bể phun nước không lớn không nhỏ.
Bởi vì công tác của mình (bất kể nghề chính hay là kiêm chức), tiểu thư Fukawa cố ý chọn một nhà trọ cách xa trường học, cần đi bộ khoảng hai mươi phút mới đến nơi, cũng cách khu Kabukicho nơi nàng làm tiểu thư một chặng đường tương đồng —— toàn bộ đều do tiểu thư Fukawa cố ý vì giấu việc riêng tư của mình. Dù sao, vô luận là để lộ mình đang làm kiêm chức tiểu thư khi ở trường, hay là để lộ địa chỉ nhà và trường học của mình cho những kẻ như lang như hổ ở nơi nàng đang làm tiểu thư kia...
—— đều là những chuyện cực phiền toái a.
Có thể nói, tiểu thư Fukawa cực kỳ sợ phiền toái. Dù sao, nàng chỉ ở nơi này trong ba năm ngắn ngủi mà thôi, càng ít phiền toái càng tốt, yên lặng kiếm tiền mới là vương đạo!
# tiểu thư Fukawa chỉ muốn làm một thiếu nữ nghèo khó yên lặng #
Mà vị trí của cửa hàng giá rẻ nha...
Thì là ở một con phố thương nghiệp loại nhỏ cách công viên này không xa, đi bộ khoảng năm phút là đến —— dù sao công tác ở cửa hàng giá rẻ cũng chẳng phải công tác xấu xa gì, tiểu thư Fukawa cũng không để ý người khác sẽ làm gì khi biết phần công tác này của nàng.
Hơn nữa cũng không có ai nhàm chán như vậy chứ?
Tiểu thư Fukawa cho rằng không ai có thể sản sinh hứng thú đối với loại hình dạng này của nàng.
Trước khi đi vào cửa hàng giá rẻ mà nàng sắp đi làm kia, tiểu thư Fukawa tạt vào một nhà vệ sinh công cộng ở giữa công viên.
Bởi vì thời gian còn sớm, trong nhà vệ sinh công cộng không có ai.
—— Việc này rất hợp với tâm ý của tiểu thư Fukawa.
Đối diện với tấm gương còn dính nước đọng trong nhà vệ sinh công cộng kia, tiểu thư Fukawa từ trong cặp đeo vai đen trắng bên hông lấy ra một cái cài tóc có bề ngoài kiểu thiếu nữ văn học, đem tóc mái của mình kẹp đến một bên, lộ ra dung mạo tinh xảo tràn đầy cảm giác cấm dục dưới tóc mái, sau một giây, tiểu thư Fukawa mở ra "Hình thức nhân viên thu tiền ở cửa hàng giá rẻ" trong truyền thuyết ở bảng điều khiển hệ thống —— nói trở lại, vì huấn luyện nghề này, tiểu thư Fukawa phải nợ thêm trăm vạn... Thật là đau ch.ết người.
Mà trong nháy mắt, từ một kẻ âm u như người ch.ết, tiểu thư Fukawa biến thành em gái thu tiền tươi sáng ôn nhu làm người ta hài lòng.
Tương phản kịch liệt khiến người tấm tắc kêu kỳ lạ.
—— không có biện pháp a.
Tiểu thư Fukawa lặng lẽ thở dài, sau đó liền rất đau dạ dày bày tỏ —— ai sẽ để cho một kẻ âm u có tiềm chất phản nhân loại phản xã hội làm nhân viên thu tiền ở cửa hàng của mình? Tìm đường ch.ết cũng không phải làm như vậy chứ?
Dù sao, sống hai mươi mấy năm, tiểu thư Fukawa bày tỏ từ trước đến nay mình chưa thấy ai tìm đường ch.ết như thế!
Mấy ngày trước, dựa vào "Hình thức nhân viên thu tiền ở cửa hàng giá rẻ" này, tiểu thư Fukawa đã thông qua kiểm tr.a của cửa hàng giá rẻ kia, hơn nữa còn được bà chủ thưởng thức. Nói trở lại, tiểu thư Fukawa đương nhiên cũng có "Hình thức tiểu thư", nhưng hình thức kia quá mức... Cho nên tiểu thư Fukawa đương nhiên cũng không thể sử dụng khi không làm việc... Còn có, bề ngoài vô cùng u ám trước đó là chỉ dùng cho sinh hoạt hằng ngày và sinh hoạt trường học, dù sao ba năm rất ngắn, tiểu thư Fukawa chẳng muốn có bạn bè.
Bề ngoài âm u như thiếu nữ bất lương đó là phương pháp tiểu thư Fukawa dùng để cách ly chính mình và người khác mà thôi.
Hơn nữa, nếu nhận thức nhiều người...
Tiểu thư Fukawa rất sợ một ngày nào đó mình bị bạn cũ thấy khi đang đến trường ở nơi khác a! Lúc đó phải giải thích như thế nào?
Cho nên tốt nhất là không có người quen!
—— dù sao, với một tồn tại không già không ch.ết như tiểu thư Fukawa, không sớm thì muộn, bạn bè gì gì đó cũng sẽ không có liên lạc.
# Tiểu thư Fukawa có rất ít bạn bè #
Ai nha, cảm thấy đã lập một FLAG rất ghê gớm?
Nhất định là ảo giác.
...
Hít sâu một hơi, nhìn chính mình trong gương giống như một người khác, tiểu thư Fukawa vì mình lặng lẽ khuyến khích —— cậu là nhân viên thu tiền ở cửa hàng giá rẻ đệ nhất thế giới! Sau đó, treo lên nụ cười ấm áp, nàng đi ra nhà vệ sinh công cộng, đi về phía cửa hàng giá rẻ mà mình sắp làm việc kia.
Tiếp theo, tiểu thư Fukawa rất thuận lợi gặp bà chủ kia...
"Ibu-chan a ~ ngày mai sẽ phải đi học đúng không?"
Bà chủ đứng đối diện vẫn có mô phạm vợ người như cũ, nhất định có thể hấp dẫn một đống lớn vợ người khống.
Cho dù đang nghĩ những chuyện rất thất lễ, nhưng ở mặt ngoài tiểu thư Fukawa vẫn tỉnh bơ, rất thục nữ gật đầu, dáng tươi cười hoàn mỹ trên mặt hoàn toàn không thay đổi chút nào —— quy tắc thứ nhất, cũng là quan trọng nhất, của nhân viên thu tiền cửa hàng giá rẻ: Thời thời khắc khắc treo dáng tươi cười ấm áp nhất.
Rất rõ ràng, tiểu thư Fukawa làm được rất hoàn mỹ.
Dù sao cũng là bị đặc huấn bởi hệ thống nha...
"Ấy da da ~ vài ngày không gặp, Ibu-chan vẫn ngoan như vậy nha ~ sau này nếu sinh con gái, cô cũng phải sinh một đứa ngoan như Ibu-chan mới được ~ nếu không... Ibu-chan, cháu làm con gái của cô nhé?" Sóng cả mãnh liệt, tình thương của mẹ của bà chủ vẫn tràn lan như cũ, khiến tiểu thư Fukawa thống khổ cũng sung sướng —— thuận tiện nhắc tới, có vẻ bà chủ đã kết hôn, dù sao trên tay có nhẫn kết hôn, nhưng không biết vì sao không sinh em bé, cho nên mỗi lần tiểu thư Fukawa đều bị nàng chà đạp một cách hung hăng như vậy.
Thuận tiện nhắc tới lần nữa, ôm người thật sự có thể giết ch.ết người đấy.
Lúc này, tiểu thư Fukawa cực kỳ rõ ràng sự bác đại tinh thâm của từ "Hung khí"... Chi bằng nói, chữ Hán của Thiên Triều bác đại tinh thâm?
Thật vất vả mới từ bên trong chui ra ngoài, tiểu thư Fukawa vội vàng thở hổn hển.
Mặc dù ch.ết như thế cũng là một kiểu ch.ết rất mê người... Không không không, là một kiểu ch.ết rất biệt khuất, tiểu thư Fukawa tuyệt đối sẽ không ch.ết như vậy.
"Thật là, bà chủ đừng cứ đùa như vậy nhé."
—— tùy tiện nhận con gái như thế, có thể sao?
Miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười của mình, tiểu thư Fukawa vội vàng dùng ngôn ngữ ngăn chặn những lời nói dụ dỗ mình tiếp theo của bà chủ —— dù sao, từ sức quan sát rèn luyện ở chỗ làm tiểu thư, nàng liền biết rõ bà chủ là đang nói đùa mà thôi, đoán chừng cũng là định trêu mình một chút mà thôi... Tiểu thư Fukawa không ngốc đến nỗi mắc lừa như vậy.
Nhưng mà, nếu bà chủ có thể vì nàng chuẩn bị thức ăn mỗi ngày...
—— vậy thì đương nhiên phải Tiếp! Thụ! Rồi!
Chi bằng nói, tiểu thư Fukawa rất hoan nghênh —— coi như bà chủ đang nói đùa, tiểu thư Fukawa cũng sẽ trực tiếp vứt bỏ tiết tháo, kiên quyết ỷ lại vào cô đấy.
Thật là một chấp niệm đáng sợ a, tiểu thư Fukawa...
Đã nói muốn rời xa người khác mà? Bị cậu ăn tươi rồi hả?
...
Tiếp theo chính là nói về việc nhà mà mọi người hay lải nhải —— đơn giản chính là bà chủ hỏi thăm tiểu thư Fukawa những đề tài đơn giản, thí dụ như sinh hoạt có khổ không, làm công kiếm học phí có cực không..., tiểu thư Fukawa trực tiếp dùng dáng tươi cười hoàn mỹ ở trên mặt biểu hiện ra bầu không khí ôn hòa, trên thực tế chính là ứng phó bằng những câu nói vạn năng, bà chủ cũng không nhận ra bộ mặt thật đáng ghét của tiểu thư Fukawa. Sau đó chính là bắt đầu thời gian làm công... Nhận đồng phục chuyên dụng của nhân viên từ bà chủ, tiểu thư Fukawa liền bị bà chủ đẩy vào phòng thay đồ của nhân viên.
Cửa hàng giá rẻ không phải cửa hàng hầu gái, đồng phục chỉ là áo ngắn tay và quần dài bình thường, cộng thêm một cái nhãn hiệu của cửa hàng mà thôi.
Cho nên...
—— chư vị thân sĩ vừa nghe thấy đồng phục liền hưng phấn, đừng nghĩ nhiều a.
Sau đó, một ngày hơi bận rộn của tiểu thư Fukawa cứ như vậy bắt đầu.
Công tác ở cửa hàng giá rẻ không phải nhẹ nhõm, nhưng tuyệt đối không phải rất vất vả.
Dù sao, ở cửa hàng giá rẻ buôn bán hai tư giờ này, chỉ có một chuyện khó chịu là lúc nửa đêm sẽ có khách hàng say rượu, lúc đó thật là đánh không được mắng không xong —— nhưng mà tiểu thư Fukawa làm việc vào ban ngày, đương nhiên không gặp được những khách hàng hiếm thấy kia. Lại giả thuyết, nhân viên thu tiền ở cửa hàng giá rẻ bình thường kiểu này sẽ không giống trong truyện, luôn luôn sẽ có vài người nhàn rỗi nhức cả trứng dái đến đùa giỡn bọn họ, cho nên, đi làm ở cửa hàng giá rẻ xem như rất nhẹ nhõm.
—— tiểu thư Fukawa đương nhiên cảm thấy mình thật là cơ trí hơn người!
# Cơ trí như tiểu thư Fukawa #
Nếu quả thật có người gây chuyện tới cửa...
Lúc đó, tiểu thư Fukawa không dám cam đoan cá tính không chút nào thục nữ của mình sẽ để cho những người gây chuyện này sống khá giả.
Ừ, ít nhất cũng phải vơ vét tài sản... Không đúng, tiếp nhận một ít "Tiền tổn thất tinh thần".
Hơn nữa, làm công ở trong cửa hàng giá rẻ dễ thân đáng yêu này là bao ăn —— kỳ thực tiểu thư Fukawa chính là nhìn trúng điểm này mới có thể lựa chọn làm công ở chỗ này. Cho nên, tiểu thư Fukawa không cần vì mình cần ăn gì hôm nay mà lo lắng, trực tiếp vui vẻ xoa tay đối với "Một bữa tiệc lớn" trước mặt mình...
Kỳ thực, ở người ngoài xem ra, bữa ăn ngon này chẳng qua chỉ là một chén mì sợi đồ ăn nhanh giá rẻ mà thôi, nhưng là đối với tiểu thư Fukawa, đồ không cần tiền là đồ tuyệt vời nhất!
# Đồ không cần tiền mới là tốt nhất #
—— Trích từ nhật ký nghèo khó của tiểu thư Fukawa.
"Ibu-chan thật đúng là dễ nuôi nhé ~"
Đây là âm thanh cảm khái bất đắc dĩ của bà chủ sóng cả mãnh liệt khi thấy tiểu thư Fukawa thỏa mãn ăn một chén mì sợi như vậy.
"Nếu ngày nào đó Ibu-chan bị bắt cóc, cô hoàn toàn sẽ không bất ngờ ơ ~"
Nếu ngày nào đó có người muốn dùng thức ăn hấp dẫn mình, mình là tuyệt đối sẽ không cự tuyệt nhé.
Lật mắt cá ch.ết một cách che giấu, đối mặt lời trêu chọc thiện ý của bà chủ, tiểu thư Fukawa lãnh đạm ném đá như vậy.
Chỉ có thiên tài mới biết! Nàng đến cùng vì bữa ăn tiếp theo của mình mà buồn rầu đến cỡ nào!
—— đáng tiếc, tiền đề là có một người như vậy.
Sau đó, một ngày vui vẻ cứ như vậy trôi qua. Trong ngày này, tiểu thư Fukawa không gặp khách hàng khó chơi, vẻn vẹn chỉ có mấy tên lén lút, nhìn là biết kiểu "Mấy đứa tử trạch suốt ngày trốn trong nhà, vì hết mì tôm nên đi cửa hàng giá rẻ ở dưới nhà để mua, thấy trong cửa hàng có em gái moe nên muốn chụp ảnh để khoe với bạn bè", muốn chụp tiểu thư Fukawa... Sau đó, bọn họ liền bị bà chủ cười híp mắt kéo ra ngoài dạy cách làm người.
—— Có lẽ, nếu cắt ra bà chủ cười híp mắt, chính là màu đen?
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến tiểu thư Fukawa rồi.
May mà bà chủ phát hiện sớm, nếu không trên thế giới này sẽ xuất hiện những thứ đáng sợ như "Em gái ở cửa hàng giá rẻ", "Kỹ nữ Bento" rồi.
# Kỹ nữ Bento, chỉ nghe đã thấy sida #
Tóm lại, tiểu thư Fukawa hoàn thành ngày thứ nhất làm nhân viên thu tiền ở cửa hàng giá rẻ, thật là đáng mừng a.
Sau khi thay quần áo xong, trước khi đi, bệnh thích dùng "Thẳng thắn đến làm con gái của cô" để đùa giỡn em gái của bà chủ lại tái phát, sau đó, tiểu thư Fukawa một mặt cười ấm áp, nhưng dưới chân lại đi với tốc độ cực nhanh, tốc độ kia thật đúng là hiện trường thi chạy.
...
Ngày mai chính là khai giảng rồi, không có cơm trưa miễn phí rồi.
Nên mang cái gì?
Tiểu thư Fukawa vừa nghĩ tới ngày mai có thể so với địa ngục không ánh sáng của mình kia, liền cảm thấy rất đau đầu —— hiện tại, bữa sáng của nàng đều là cắt xén đi ra!
...
—— lạch cạch lạch cạch.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất mất tự nhiên, tiểu thư Fukawa lập tức phát hiện chỗ không hài hòa này.
Có người đang theo dõi.
Tiểu thư Fukawa liền biết rõ chỉ có tình huống này.
Trước liền nói qua, muốn từ nhà trọ của tiểu thư Fukawa đi đến cửa hàng giá rẻ, nhất định phải đi qua một cái công viên, mà công viên này thì là phân thành hai khu vực cũ và mới. Công viên mới đương nhiên là chỗ trẻ con chơi đùa, nhưng công viên cũ lại là nơi mà các loại thiếu niên bất lương tốt xấu lẫn lộn xuất quỷ nhập thần —— đương nhiên thường xuyên cũng sẽ có những tin đồn đáng sự từ nơi này truyền ra, người bị hại cũng không phải số ít. Mà đường tiểu thư Fukawa đi chính là đường nhỏ trong công viên cũ như vậy... Đương nhiên, đây cũng không phải là tiểu thư Fukawa não tàn, mà là nàng cố ý làm như vậy đấy.
Thậm chí, vì hấp dẫn những người kia, tiểu thư Fukawa còn không giải trừ hình thức nhân viên thu tiền khiến mình trở nên âm u.
A, a.
Nếu không như vậy, phí nấu ăn tương lai của nàng đến từ đâu?
Tiền tài được hệ thống cho rằng thu nhập hợp pháp và không trực tiếp tịch thu —— chỉ có một con đường như vậy mà thôi. Đương nhiên, tiền đề là không quá đáng, thích hợp một chút là được rồi.
—— thật là vui vẻ a.
"Tiểu thư thân ái, buổi chiều khỏe ~"
Khi tiểu thư Fukawa đang cười ý vị sâu xa, kéo một cái gậy bóng chày bằng kim loại, một thanh niên tóc vàng từ trong rừng cây đi ra, ngăn ở trước mặt tiểu thư Fukawa, gậy kim loại kéo ở trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. Ngay sau đó, dường như ám hiệu nào đó vậy, tiếng bước chân sau lưng của tiểu thư Fukawa trực tiếp bạo động lên, chỉ vài giây mà thôi, liền quây thành một vòng tròn quanh tiểu thư Fukawa.
# Phí nấu ăn mọc hoang nhảy ra ngoài #