Chương 4

Cả hai đội thi đấu đều đã tiêu hao chút thể lực, đã hai mươi phút trôi qua kể từ lúc bắt đầu, thế mà tới tận lúc kết thúc hai bên vẫn ở thế hòa, trận bóng này Khương Nghệ chơi vô cùng hết mình, các động tác đẹp show ra cứ như hiến vật quý, Vương Thiếu Dương chơi với Khương Nghệ từ nhỏ cũng chưa từng thấy cậu khoe khoang tới vậy, cậu ta thấy Khương Nghệ xoay tròn bóng chỉ bằng một đầu ngón tay, quay đầu định phun tào với Trương bốn mắt: Biết đại ca trâu bò rồi nhưng có thể khiêm tốn một chút không?


Ai ngờ Trương bốn mắt lại đẩy đẩy kính, dài cổ nhìn theo, mặt đầy vẻ sùng bái, chỉ còn thiếu mỗi đường quỳ xuống bái sư học nghệ.


Lý Nham lần đầu có thể giữ thế hòa với Khương Nghệ, kích động chỉ muốn kéo dài thời gian để thắng thêm vài quả, mấy đứa vừa mới thương lượng tăng thêm thời gian thế nào, thì trên sân bóng lại có một nhóm người đi tới.


Khương Nghệ vừa nhìn, ra là người quen, mấy tên côn đồ ở đầu ngõ quán cơm nhỏ nhà họ, Khương Nghệ rất quen mấy tên lưu manh này, mấy tên này không có việc gì lại tới cửa hàng nhà cậu ăn chùa uống chùa, thường bị Khương Chấn Quốc cầm chảo đánh bay ra ngoài, Khương Nghệ chưa bao giờ chủ động chọc phải chúng, tinh anh trong xã hội còn chẳng dám dây vào nữa là mấy đứa học sinh như họ.


Lưu manh đi đầu miệng ngậm điếu thuốc hếch mặt nói với họ: “Khương Nghệ đấy à, nhường nơi này cho anh em một tí đi chứ nhỉ.
Khương Nghệ vừa toát mồ hôi toàn thân, tiện tay vuốt gọn mấy sợi tóc vàng rơi trước trán, lộ ra cái trán trơn bóng: “Tôi vẫn còn chưa xong chuyện.”


“Bao giờ thì mày xong?”
“Không biết chắc được.”
“Thế thì không được, mấy anh em đây cũng lâu ngày rồi không chơi, ngứa tay quá.”
“Đừng vô lí thế chứ anh Hổ.”
“Anh Hổ nói chuyện chưa bao giờ để ý tới lí lẽ, mày còn không biết chắc?”


available on google playdownload on app store


Hôm nay nếu Tần Tống không có ở đây, Khương Nghệ sẽ không nói lời nào, lập tức dẫn người đi, từ trước đến giờ cậu rất biết nặng nhẹ, thế nhưng hôm nay Tần Tống tới đây, Khương Nghệ nghĩ mình cũng đẹp trai hơn nửa ngày rồi, không thể phút cuối lại làm một tên hèn nhát, cậu nghĩ vài giây rồi quyết định đánh cược, bố cậu quen người nhà Lưu Hổ, hàng xóm láng giềng với nhau, có thế nào cũng không dám trả thù cậu được, con ngươi đảo hai vòng, suy tư nửa ngày vẫn cảm thấy nên bảo vệ hình tượng đẹp trai trước mặt Tần Tống thay vì tránh xa lũ lưu manh này, lí trí của cậu lúc này mạnh mẽ đến kì lạ, con người chính là như vậy đấy, đụng phải một số chuyện, cũng không biết nên cho rằng cậu khờ khạo hay là thông minh nữa.


Khương Nghệ cầm bóng lên vừa định chế giễu Lưu Hổ, kết quả Tần Tống đã đi tới từ sau lưng, anh dùng vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn Lưu Hổ: “Ngứa tay hả?”
“Thì sao?”
Tần Tống cũng học theo Khương Nghệ, gọi một tiếng anh Hổ: “Ra ngoài xã hội không nói lý mà nói đạo nghĩa.”


“Định thế nào.”
“Hai đấu hai, đấu năm quả, ai thua thì sẽ phải đi.”
Lưu Hổ rít điếu thuốc trong mồm thêm hai cái nữa rồi vứt xuống đất: “Nhãi nhép chưa mọc đủ lông, còn dám hò hét với tao?”


Khương Nghệ lại cảm thấy cách này rất được, cậu nhìn Lưu Hổ hùa theo: “Anh Hổ, chẳng lẽ anh lại sợ mấy đứa học sinh cấp ba bọn tôi sao.”
“Thằng nhóc này, mày đừng có kích tao, hôm nay vui đùa với chúng mày một chút, chơi luật rừng bất quy tắc, có bị làm sao cũng đừng có khóc nhè đấy nhé.”


Khương Nghệ tạo dáng ôm bóng rất đẹp: “Ai khóc làm cháu của người kia!”
Cậu quay đầu nhìn về phía Tần Tống, Tần Tống nhíu mày với cậu: “Hợp tác vui vẻ.”
“Được, chuyện của chúng ta nói sau.”


Lưu Hổ dáng người cao to, cao to hơn mấy đứa mới mười sáu, mười bảy không biết bao nhiêu, mới nửa hiệp một trôi qua, năng lượng tiêu hao cũng không nhiều, hai người coi như mới chạy hai mươi phút khắp sân mà thôi, chơi tới năm quả cũng không mệt lắm, Lưu Hổ với quy tắc lưu manh không nói lí lẽ, ném bóng đi cũng không ư hử gì, Khương Nghệ cơ thể gọn gàng, tốc độ rất nhanh, trực tiếp nhận làm phòng thủ,Tần Tống cũng lập tức tập trung để ý tới một đối thủ khác phe kia, mà ánh mắt thì vẫn thường thường quét về phía Khương Nghệ bên này, may mà mới đầu trận Lưu Hổ cũng không đến nỗi quá mất đạo đức, một quả bóng không trúng bị Khương Nghệ bắt được, Tần Tống nhân cơ hội đổi vị trí dán sát vào Lưu Hổ, phòng gã lại gần Khương Nghệ lần nữa, lưu manh kia thấy lão đại của mình bị bao vây, chỉ có thể quay đầu đuổi theo Khương Nghệ, Khương Nghệ chơi bình thường đúng là có hơi chán, chơi luật rừng lại không có hạn chế gì, mấy động tác nhỏ của cậu trực tiếp làm cho lưu manh hoa cả mắt, Tần Tống nhìn chằm chằm phòng Lưu Hổ, lưu manh ngoài chiều cao ra thì cũng chẳng còn gì, Khương Nghệ đứng ở vạch hai mét trực tiếp ném rổ, bóng lập tức vọt thẳng qua lưới.


Cậu cười hì hì giơ một ngón tay về phía Tần Tống: “Một quả.”


Tần Tống cũng cười lại với cậu, sang hiệp hai, Lưu Hổ trung tuyến phát bóng tấn công, gã biết tên nhãi Khương Nghệ này chơi bóng không tệ, lại không ngờ cái tên cùng chơi cũng lợi hại tới vậy, tuy rằng mới mở màn bóng chưa kịp tới tay nó nhưng mình cũng bị chặn gắt gao, không thể cắt đuôi nổi, không chỉ năng lực phòng ngự của Tần Tống mạnh, mà chặn bóng càng thêm quyết liệt, không chút do dự. Lưu Hổ tấn công chưa được vài giây đã trực tiếp bị Tần Tống gọn ghẽ nhanh chóng cướp mất bóng, sau đó nhanh chóng dẫn bóng chạy như bay, trở tay ném một cái, bách phát bách trúng.


Anh cong môi, quay đầu về phía Khương Nghệ giơ hai ngón tay: “Hai quả.”


Lưu Hổ bị hai tên nhóc con này khiêu khích làm cho nóng nảy, gã cũng không thích bắt nạt trẻ con nhưng hai tên nhãi này đúng là có chút bản lĩnh, khi lưu manh trung tuyến phát bóng lần thứ hai, gã trực tiếp lấy cùi chỏ đập vào Tần Tống vẫn luôn theo sát mình, Tần Tống đã sớm đề phòng gã, thấy gã vừa có động tác đã nhanh nhẹn tránh đi, tuy rằng vẫn hơi bị va chạm nhưng lực cũng không lớn, lúc Khương Nghệ chặn bóng vừa vặn nhìn thấy một màn này, nén giận, suýt đã ném bóng vào đầu Lưu Hổ, Lưu Hổ thừa dịp Tần Tống tránh sang mà trực tiếp chạy tới cạnh Khương Nghệ, Khương Nghệ không chút do dự xoay tay chuyển bóng cho Tần Tống, tiện thể dán lên Lưu Hổ, dùng sức xô vào người gã, Lưu Hổ bị lực mạnh đẩy tới lảo đảo, Khương Nghệ lại vô cùng chân thành nói: “Xin lỗi, anh Hổ, lỡ dùng sức hơi mạnh quá.”


Trong khi cậu nói lời xin lỗi thì Tần Tống đã ném được quả bóng thứ ba vào rổ, chỉ còn lại hai quả nữa, Lưu Hổ cũng đã thấy kết quả, hai tên tiểu tử này tôi tới cậu đi phối hợp khớp nhau, đồng đội của mình lại ngu như heo vậy, gã liền vẫy tay với Khương Nghệ: “Hai đứa lợi hại như vậy, có muốn vào đội chơi cùng anh Hổ không?”


Khương Nghệ nhìn gã, khựng lại, vuốt tóc hai cái: “Đã nói với anh là chúng tôi còn có chuyện phải xử lý rồi mà.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cướp địa bàn.”
“Mày với ai cơ?”
Khương Nghệ hếch cằm chỉa Tần Tống, dương dương tự đắc đáp: “Với cậu ấy.”


Lưu Hổ kinh ngạc nhìn hai người: “Hai đứa mày không phải là cùng một hội à?”


Trong lòng Khương Nghệ rất vui vẻ, cậu vừa nhìn Tần Tống khóe mắt và miệng liền có chút không ổn ngay, để ngăn bản thân không cười ra tiếng, cậu đành nhanh chóng quay đầu lại nói với Lưu Hổ: “Ai với cậu ta cùng một hội chứ, cho anh chơi đấy, chúng tôi đi đây, họ có đi hay không tôi cũng mặc kệ.”


Lưu Hổ bị lời nói của cậu làm cho ngơ ngẩn, có điều tiểu tử này cũng biết điều ghê. Tần Tống nhìn theo Khương Nghệ mang theo lũ đàn em ra ngoài, tiện tay ném bóng lại cho Lý Nham: “Đi thôi, mời các cậu đi ăn.”
Lý Nham ôm bóng ngơ ngác: “Sao lại đi ăn”
“Đang vui.”






Truyện liên quan