Chương 7
Hơn một nửa thời gian trôi qua, đối phương vào rổ ba quả, đại ca lưu manh thành đông nhìn Khương Nghệ, cười kinh thường nói: “Cơ thể nhỏ xíu vậy nên kiềm chế một chút, đừng làm bản thân bị thương.”
Nửa trận sau Khương Nghệ cảm thấy rõ ràng đối phương bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, phòng thủ chặn bóng tới hung hăng, để tránh cho bị thương, cậu chủ động ném vài quả, cậu có hơi lo lắng, nhân cơ hội liếc mắt nhìn Tần Tống, Tần Tống không để cho mình chịu thiệt, luôn tìm cơ hội cho mình, thời gian chỉ còn lại có năm phút đồng hồ, đối phương đã đuổi tỉ số đến không chênh lệch lắm, Lưu Hổ đối với việc bị mất mặt vẫn còn có chút quan tâm, rõ ràng là bắt đầu cảm thấy nôn nóng, gã dẫn bóng vừa chạy vài bước đã bị đối phương cướp mất, Khương Nghệ theo sát phía sau đối phương, muốn tìm cơ hội cản bóng lại, không hiểu sao lại vẫn có mấy người sau lưng cậu vẫn luôn cố gắng cản cậu lại, cậu quay đầu nhìn Tần Tống cách mình chưa tới vài bước, cậu nghĩ một chút, trực tiếp nhấc tay lên dùng sức mà vung mạnh sang hai bên, đối phương bị cậu đụng tới đau đớn, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, Khương Nghệ không hề hạ thủ lưu tình, không nhanh chóng xử lý mấy chướng ngại này, mình sẽ bị họ thủ tiêu từ từ, đụng độ với đối phương mấy lần, động tác của hai bên đều chậm lại, ngay lúc cậu sắp bỏ rơi người,Tần Tống thò một chân ra, đối phương trực tiếp bị ngáng chân ngã xuống đất, trông có vẻ rất đau đớn, mấy giây sau mới có thể bò dậy, thành công giải quyết một chướng ngại cho Khương Nghệ, cậu nhìn thoáng qua Tần Tống, cũng không dừng lại, quay đầu, cấp tốc vọt về phía trước cướp bóng rồi xoay người dẫn bóng trở lại, Tần Tống vẫn luôn theo sau cậu, Khương Nghệ cảm giác như trên sân này chỉ có hai người họ, hai người còn là ở cùng một đội nữa, trong lòng cậu cảm thấy lâng lâng, trận bóng này muốn ra sao thì ra, căn bản không thèm bận tâm tới việc đối phương chơi hung tợn thế nào nữa, kết quả còn chưa vui vẻ được mấy giây, ba người đối phương đã trực tiếp vây chặt ngay chính diện, cậu nhếch khóe miệng cũng không buồn quay đầu, trở tay chuyền luôn bóng cho Tần Tống, bên cạnh Tần Tống chỉ có một người đang chăm chú phòng thủ, anh đón bóng, vọt thẳng tới dưới rổ, mấy người đối phương quay đầu định quấy rầy không cho Tần Tống ném bóng, Tần Tống lại một tay đỡ bóng nhảy lên, trực tiếp chuyền bóng cho Khương Nghệ đứng đối diện rổ, Khương Nghệ chụp lấy bóng, cấp tốc ném vào rổ.
Ba phút cuối cùng, đối phương không được thêm điểm nào, điểm kém không nhiều nhưng thắng thua đã định, đại ca lưu manh cướp được bóng, Lý Nham lại thuận lợi cướp lại bóng, chuyền thẳng cho Tần Tống, Tần Tống nhận được bóng còn chưa kịp ném vào rổ đã thấy có hai người trắng trợn vây hai bên giáp công Khương Nghệ, đối phương rõ ràng đã không thèm quan tâm đến chuyện trận bóng này rốt cuộc có thắng hay không đã muốn kết thúc luôn, tới gây gổ với cậu, Khương Nghệ thầm mắng vài tiếng, vẫn là bị hai người dùng một lực không hề nhẹ xô vào người mấy lần.
Tần Tống không nhúc nhích, bóng trên tay lại đều đặn đập xuống đất, tốc độ bóng càng lúc càng chậm, nhưng lực rơi xuống đất lại càng lúc càng mạnh hơn, lần cuối cùng sức dùng quá mạnh, bóng trực tiếp bắn ra khỏi lòng bàn tay anh, đập vào đầu một tên lưu manh đứng cạnh Khương Nghệ, lưu manh bị lực mạnh bắn tới trực tiếp lảo đảo một cái, Khương Nghệ nhân cơ hội, giơ chân lên đá người còn lại sang một bên, cậu xoa xoa cánh tay, dương dương tự đắc hếch cằm nói với đại ca lưu manh: “Hết giờ rồi.”
Đại ca lưu manh liếc mắt nhìn Tần Tống một cái, cười “hừ” một tiếng: “Được thôi, bây giờ mấy đứa nhỏ chơi bóng cũng thật liều.”
Khương Nghệ cũng lười phí lời với gã: “Sau này đừng có làm mất thể diện của anh Hổ, thành tây thành tây hỗn tạp, chắc gì đã có ngày không cần cầu xin người giúp đỡ.”
“Nhãi ranh này mày dám dạy đời tao?”
Khương Nghệ bĩu môi: “Tôi nào dám.”
“Được, hôm nay chơi tới đây thôi, có cơ hội đấu lần nữa.”
“Hẹn gặp lại.”
Chờ lưu manh bên đối phương đi hết rồi, Lưu Hổ mới nhìn mấy đứa, mang theo vẻ mặt hớn hở: “May mà có chúng mày hỗ trợ, tối này anh Hổ mời chúng mày ăn một bữa nhé? Trên phố có một nhà hàng đồ nướng khá lắm.”
Khương Nghệ vừa nghe thấy đã thầm nói cầu cũng không được, cậu vừa định sửa lại vẻ mặt, hỏi Tần Tống có đi không, kết quả Lý Nham lại thay mặt đại ca nhà mình mà phát biểu: “Tần Tống có tính khiết phích, không ăn thức ăn bên ngoài, Tần Tống thích yên tĩnh, không thích cãi nhau.”
Hiếm có lúc có cơ hội ăn cơm cùng nhau lại thất bại, Khương Nghệ có hơi thất vọng, trong lòng lại thầm ghi nhớ những điều mà Tần Tống thích, nghĩ tới chuyện mình hai ngày gội đầu một lần có khi lúc về mỗi ngày phải gội đầu ba lần, cũng không biết độ khiết phích của Tần Tống nặng tới mức độ nào, nhỡ đâu sau này lúc cậu quyến rũ Tần Tống thành công, có nên dùng nước cất để tắm không? Nhỡ sau này tâm ý tương thông, thuận theo tự nhiên, cái vụ khiết phích kia lại hại phương diện ấy ấy, Khương Nghệ vừa bổ não vừa hừ hừ trong lòng hai tiếng, cậu cảm thấy khổ não vô cùng, nghe nói chuyện này mà không hài hòa sẽ rất ảnh hưởng tới tình cảm, đúng là một chuyện phiền não cần phải giải quyết triệt để.
Bên này cậu còn chưa nghĩ ra biệp pháp giải quyết, Tần Tống đã trực tiếp giải quyết thay cậu: “Đi thôi, tôi không bị khiết phích gì cả, cũng rất thích náo nhiệt.”
Lý Nham trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Tống, cậu ta cực kì hoài nghi với thái độ khác thường này của đại ca, mỗi lần đại ca mời họ ăn đều chính là chỉ nhìn họ ăn, bản thân mình thì lại ngồi nguyên tại chỗ không động tay, cái người ghét nói chuyện với người khác kia, thậm chí lên lớp cũng đều đeo tai nghe kia, có phải là bị thứ gì ngoại lai kí sinh lên người rồi không?