Chương 19

Trang Nghiêm lại muốn bày trò đùa giỡn, Tiểu Câu hừ lạnh một tiếng : “Tôi vốn cũng muốn tìm anh chơi. Nhưng tìm một hồi vẫn không tìm thấy anh Trang Nghiêm mà tôi biết.”


Trang Nghiêm hôn Tiểu Câu một cái : “Ghen tị sao?”


Tiểu Câu cảm thấy rất phiền, dứt khoát ngồi dậy, hai tay dùng sức xoa mặt : “Con mẹ nó, anh cũng thấy rõ, tôi không phải đàn bà, không có sức dây dưa với anh!”


Nhìn vẻ mặt phiền chán của Tiểu Câu, tính tình đại thiếu gia của Trang Nghiêm cũng nổi lên : “Không phải đàn bà? Thế đứa nào vừa rồi nằm dưới rên hừ hừ như chó cái … “


Còn chưa nói dứt câu, nắm đấm của Tiểu Câu đã bay tới trước mặt. Trong lòng Trang Nghiêm mắng một câu : “Ta thao! Lại muốn đục lỗ mắt!” Có kinh nghiệm lần trước, nắm tay còn đang bay tới, Trang Nghiêm theo phản xạ cho Tiểu Câu một cú. “Bốp!” một tiếng, Tiểu Câu đập đầu vào tường.


Chờ Trang Nghiêm tỉnh táo lại đã thấy Tiểu Câu ôm đầu bất động. Trang Nghiêm vội nhào tới. “Làm sao vậy? Lại vỡ đầu?” Nhìn sau gáy ngoài hơi sưng đỏ, còn có vết sẹo lần trước.


available on google playdownload on app store


Nhớ tới tình cảnh Tiểu Câu bị thương, Trang Nghiêm chỉ thấy trong lòng mềm nhũn, mình đúng là một thằng khốn, cùng một thằng bé đánh cái gì!


“Tiểu Câu! Có đau không? Mau nói a!”


“……”


“Anh sai rồi, lúc nãy không phải anh cố ý đánh em. Em đánh anh đi, anh nhất định sẽ không đánh lại!” Nói xong cầm tay Tiểu Câu đánh vào mặt mình.


Tiểu Câu dùng sức rút tay lại, phi thường ngắn gọn nói một chữ –“Cút!”


Trang Nghiêm có lẽ cũng hiểu được việc mình làm rất vô nghĩa, nhanh chóng lăn ra ngoài.


Tiểu Câu mặc quần đùi, nhặt áo vứt dưới sàn, đột nhiên ngồi xổm trên sàn, ôm chặt ngực.


Đau! Thực con mẹ nó đau!


Ngày hôm sau, trên bàn cơm, Ngô Việt hỏi : “Trong phòng em có chuột à? Chạy qua chạy lại suốt nửa đêm!‘


Tiểu Câu quậy quậy bát cháo loãng, nhẹ gật đầu.


“Mau đánh thuốc đi! Đừng để quần áo bị cắn rách!“


Buông chén lau miệng, Tiểu Câu nói : “Không cần, trong phòng không có “thức ăn” cho “nó”, từ nay về sau sẽ không tới nữa.”


Ăn cơm xong, Tiểu Câu ra sân lấy rìu bổ củi.


Đang làm rất tốt, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái bóng rất lớn.


Cái rìu trong tay Tiểu Câu suýt chút nữa rơi xuống.


“Sao anh còn chưa đi!”


“Anh tới thăm chị em, em cứ làm việc đi!”


“Anh cách xa chị tôi ra!”


Đang nói, Ngô Việt từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trang Nghiêm, lập tức dựa vào cửa hít sâu.


Trang đại thiếu gia dùng vẻ mặt thân thiện, đặc biệt kiên nhẫn cùng nha đầu béo nói chuyện.


Việc này khiến Tiểu Câu hận !


Cầm chiếc rìu to xoay vòng vòng bên cạnh hai người, Ngô Việt buồn bực hỏi : “Không phải em nói muốn vào rừng đốn củi sao?”


Lúc này Trang Nghiêm mới tận dụng bồi thêm một cậu : “Có cần anh giúp không?”


Tiểu Câu nghiến răng kèn kẹt nói : “Cần!”


Đi vào giữa sườn núi, Tiểu Câu nắm cổ áo Trang Nhiêm hỏi : “Rốt cuộc anh muốn cái gì!”


Trang Nghiêm vẻ mặt cô đơn nói :“Anh bị người ta bỏ rơi, muốn tìm người an ủi.”


Tiểu Câu nghe đến nghiến răng phát mỏi. Trong lòng lại không rõ là tư vị gì : Mình còn nghĩ, tự dưng hôm qua lại quay về đây, hóa ra là bị bạn gái bỏ, về đây tìm người chơi đùa.


“Không phải anh rất lợi hại sao! Về trong thành mà tìm người an ủi!”


Trang Nghiêm càng u buồn : “Nhưng người đen như vậy rất khó tìm, anh phí nửa ngày mới từ mỏ than tìm được một người. Thằng nhóc hư hỏng, nói không cần liền quăng anh cái một!”


Tiểu Câu trợn tròn hai mắt, không hiểu rõ. A! Là đang nói mình!


“Em nói đi, anh tan học chở hộ bạn học nữ về nhà thì có gì sai, vừa thấy thế đã muốn bỏ rơi người ta. Cũng không cho anh cơ hội giải thích đã đòi chia tay!”


Tiểu Câu híp mắt nhìn Trang Nghiêm : “Tôi chỉ là một thằng nhóc nhà quê, không cần tự hạ thấp thân phận của anh như vậy làm gì. Anh không cần chơi trò hai mặt, càng không cần phí công nói dối. Từ nay về sau, chúng ta không cần gặp lại nhau nữa!”


Trang Nghiêm có điểm kinh ngạc, kỳ thực hắn vẫn chỉ coi Tiểu Câu như một món đồ chơi. Chính bản thân hắn đã quên một điều, con nhà nghèo đều sớm phải ra ngoài lăn lộn, nói tới đạo lí đối nhân xử thế, có khi Tiểu Câu còn nhìn rõ hơn hắn. Không muốn vạch trần và không biết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.


Trang Nghiêm có điểm không biết nói gì.






Truyện liên quan

Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!

Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!

Huỳnh Cơ17 chươngFull

164 lượt xem

Cầu Đánh Dấu Là Sẽ Mang Thai! / Biến Thành Tiểu O Nhãi Con Như Thế Nào Phá

Cầu Đánh Dấu Là Sẽ Mang Thai! / Biến Thành Tiểu O Nhãi Con Như Thế Nào Phá

Thanh Tôn157 chươngFull

5.7 k lượt xem

Câu Dẫn Mỹ Mông Điếm Trưởng

Câu Dẫn Mỹ Mông Điếm Trưởng

Lăng Báo Tư10 chươngFull

130 lượt xem

Toàn Cầu đăng Lục: Biết Kịch Bản Ta đây, Không Gì Làm Không được Convert

Toàn Cầu đăng Lục: Biết Kịch Bản Ta đây, Không Gì Làm Không được Convert

Nịnh Mông Phao Diện1,634 chươngDrop

113.2 k lượt xem

Địa Cầu Đánh Dấu Mười Năm, Ta Vô Địch Rồi Convert

Địa Cầu Đánh Dấu Mười Năm, Ta Vô Địch Rồi Convert

Đồng Thiên Đỉnh152 chươngTạm ngưng

16.6 k lượt xem

Bắt Đầu Toàn Cầu Đánh Dấu 300 Thành Convert

Bắt Đầu Toàn Cầu Đánh Dấu 300 Thành Convert

Minh Địch348 chươngDrop

13.2 k lượt xem

Địa Cầu Đánh Dấu Một Trăm Năm, Trên Đời Vô Địch Convert

Địa Cầu Đánh Dấu Một Trăm Năm, Trên Đời Vô Địch Convert

Tiểu Tiểu Yêu Tiên692 chươngFull

78.3 k lượt xem

Cực Độ Câu Dẫn: Tiểu Hàng Nát, Thao Chết Ngươi Convert

Cực Độ Câu Dẫn: Tiểu Hàng Nát, Thao Chết Ngươi Convert

Phục Vân41 chươngFull

28.2 k lượt xem

Dâm Đãng Câu Dẫn (Np, Tình Dục, Dâm Loạn ) Convert

Dâm Đãng Câu Dẫn (Np, Tình Dục, Dâm Loạn ) Convert

Nhị Hóa Nhị Hóa18 chươngFull

3.6 k lượt xem

Toàn Cầu Đăng Lục: Chỉ Có Ta Lựa Chọn Hồng Hoang Thế Giới Convert

Toàn Cầu Đăng Lục: Chỉ Có Ta Lựa Chọn Hồng Hoang Thế Giới Convert

Phục Hợp Kết Cấu Hóa246 chươngTạm ngưng

22.8 k lượt xem

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Giáng Hàm536 chươngFull

4.2 k lượt xem

Tất Cả Mọi Người Muốn Câu Dẫn Lão Bà Của Ta [ Thiên Tai Độn Hóa ]

Tất Cả Mọi Người Muốn Câu Dẫn Lão Bà Của Ta [ Thiên Tai Độn Hóa ]

Hải Đại Nhân105 chươngFull

1.9 k lượt xem