Chương 31

Trưng ra bộ mặt tươi cười không rõ ý tứ, vét trắng ung dung đi vào, nói :


“Lâu ngày gặp lại, các người muốn nối lại tình xưa cũng là lẽ thường tình, không cần để ý đến tôi.”


Trang Nghiêm điềm tĩnh ngồi xuống ghế salon.


Trong phòng chỉ còn Tiểu Câu áo không đủ che thân quỳ rạp trên mặt đất. Tiểu Câu thầm nghĩ : Tôi thành như vậy, Lý thiếu gia cậu không thể chê tôi lười việc a!


“Cậu muốn gì?” Trang Nghiêm hỏi gã.


Vét trắng ngồi xuống ghế, đối diện với Trang Nghiêm, nói : “Xin tự giới thiệu, tôi là Lý Tư phàm, là em trai của Lý Tư Bình.”


available on google playdownload on app store


Tiểu Câu ngoài ý muốn mở to hai mắt nhìn, đây là oan hồn tìm tới cửa sao!


Kỳ thật, khí chất, tướng mạo của Lý Tư Phàm đều khác hẳn anh trai gã. Tuy gã cũng rất biến thái nhưng từ đầu tới chân đều toát ra sự ưu nhã của giới thượng lưu, còn thằng anh lưu manh của gã lại là phường vô lại chính cống.


Trang Nghiêm không nói chuyện, chỉ có lông mày hơi nhíu lại. Thời gian năm năm khiến hắn càng thêm trầm ổn, tuy gặp lại Tiểu Câu nên hơi mất bình tĩnh, nhưng không còn tuổi trẻ bồng bột nữa.


“Năm năm trước trong nhà ta đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, làm cho người nhà ta rất đau khổ. Nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, Trang thiếu gia lại đột nhiên sang Anh, nếu không vì chuyện kết hôn, có lẽ ngài sẽ không trở về. Không biết hai chuyện này có liên quan tới nhau không?”


Trang Nghiêm vẫn không đổi sắc mặt, nói : “Nói chuyện chính đi!”


Lý nhị thiếu gia mỉm cười; “Trang Nghiêm, hai nhà chúng ta cũng coi như có quen biết. Có một số việc, người lớn chỉ có thể nén giận bắt tay nhau, nhưng trong lòng tôi và anh đều hiểu rõ, chuyện này không phải chỉ tìm người chịu tội thay là xong được.”


Tiểu Câu bắt đầu đứng dậy phủi quần áo, cảm thấy bốn chữ “người chịu tội thay” thật khó nghe.


“Sau đó?” Trang Nghiêm mở miệng đáp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiểu Câu đang nhích tới nhích lui.


“Tôi gần đây rất tuân thủ pháp luật, nên không thể nợ máu phải trả bằng máu, nhưng nỗi đau mất anh rất khó biến mất … “


Trang Nghiêm rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn Lý Tư Phàm : “Cậu có thể tìm cớ khác được không? Tôi sắp không nhịn nổi cười rồi! Cậu từ nhỏ đã nổi danh là không để người khác vào mắt, sao hôm nay lại có hứng chơi trò tình nghĩa vậy? Mẹ cậu luôn đau đầu chuyện thừa kế tương lai, mấy năm gần đây rốt cuộc đã có thể ăn ngon ngủ yên, không phải sao?”


Tiểu Lý đồng chí nở nụ cười, lúc này không có vẻ tự tiếu phi tiếu nữa (bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười), thoạt nhìn rất dễ khiến người khác động lòng.


“Tôi không phải Lý Tư bình. Chúng ta cùng nhau lớn lên, tính tình của tôi anh hẳn đã biết rõ. Tôi nhắc lại một lần nữa : Anh tôi ch.ết, tôi rất đau lòng.”


“Vậy phải làm sao thì cậu mới vui?”


“Nghe nói trong của hồi môn của vợ anh có một bệnh viện.”


“Thao, há miệng to thật! Bênh viện này có thiết bị tốt nhất nước, còn mất một khoản lớn mời các chuyên gia hàng đầu nước ngoài về. Cậu muốn để làm gì?”


“Cứu người!”


Một tiếng cười hì, bốn con mắt cùng bắn về phía Tiểu Câu. Tiểu Câu vội cúi đầu nắm cạp quần, im miệng là được rồi chứ? Ai bảo chuyện đó làm tôi buồn cười!


“Vét trắng cầu ân” nói tiếp : “Đương nhiên muốn anh nhổ ra miếng thịt béo trong miệng, chỉ dựa vào tình cảm thì không đủ. Tôi không phải là loại ép buộc người khác, chỉ cần anh nhượng lại bệnh viện đó cho tôi, ân oán giữa hai nhà chúng ta xem như xóa bỏ, thứ này tặng anh làm lễ vật.”


“Thứ này” chính là chỉ Tiểu Câu. Nghe vậy sao cậu có thể mặc kệ.


“Lý thiếu gia, không phải nói bao tháng sao? Từ lúc nào đổi thành bao thân vậy?” Thao con mẹ mày! Xem ông mày là thịt bằm sao? Ép người quá đáng!


Lại đổi thành Trang Nghiêm cười mà trong lòng không cười, ánh mắt nhìn Tiểu Câu đặc biệt ác độc, “Cậu dựa vào cái gì cho rằng một con vịt có thể đổi lấy một bệnh viện chứ?”


Tiểu Lý đứng dậy, phủi một đám bụi vô hình nào đó trên quần, cúi đầu suy nghĩ một lát mới nói : “Đúng vậy, vừa vặn tối mai có đoàn du lịch Nhật Bản đến chơi, người Nhật Bản rất thích hoạt động tập thể, đến lúc đó để họ thay phiên chơi ch.ết anh ta, đỡ làm người khác chướng mắt!”


Nói xong liền mang Tiểu Câu đi, Trang Nghiêm vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt thâm trầm ngồi lại trong phòng.


Ra đến cửa khách sạn, Tiểu Câu hi hi ha ha nói : “Lý thiếu gia, nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành rồi, cậu cứ về trước đi, tôi còn có chút việc, không dám làm phiền cậu!”


Lý Tư phàm dùng khóe mắt liếc Tiểu Câu : “Lỗ tai hỏng rồi hả? Ngày mai đi với tôi tiếp Nhật đoàn!”


Nếu là bình thường, Tiểu Câu nhất định sẽ bội phục gã : Nói được làm được, đúng là trang hảo hán!


Nhưng hiện tại Tiểu Câu rất tức giận, cậu chỉ làm ra chuyện tổn hại nhân cách, còn chưa đủ mặt dày làm ra lọi chuyện tổn hại quốc cách như vậy! Con cháu họ Lý toàn là lũ không có lỗ đ*t!


Xoay người muốn chạy, lái xe và vệ sĩ lập tức chặn lại, sau đó đem cậu nhét vào xe.


“Kỳ lạ, theo lý thì Trang Nghiêm hẳn phải cảm thấy có lỗi với anh, nhưng hôm nay nhìn thế nào vẫn thấy hắn rất hận anh?” Lý Tư Phàm tự lẩm bẩm


Tiểu Câu bị đá vào xe, cuộn người lại. Cúi đầu xoa bụng : Có lỗi? Ai nói những lời này nhỉ?


A! Nghĩ ra rồi. Là mẹ Trang Nghiêm!


Lúc ấy, Tiểu Câu đứng ở bên ngoài phòng bệnh, qua cửa kính nhìn Trang Nghiêm băng bó toàn thân chẳng khác gì xác ướp. Cậu tuyệt đối không nghĩ tới người cậu tìm đủ mọi cách liên lạc lại đang nằm trên giường bệnh. Ông già Trang Nghiêm nghe thằng con quý tử gây ra họa lớn, không thèm nói một câu, từ Bắc Kinh về tới liền đích thân dạy cho thằng con một trận nên thân. Nếu không sao lại là cha con! Đều là ra tay độc ác, không biết nặng nhẹ. Dù là Trang Nghiêm cũng bị đánh bầm dập, đến giờ vẫn không đứng dậy nổi.


Mẹ Trang Nghiêm cũng đoán được Tiểu Câu và con mình có chuyện gì. Cố nén cảm giác chán ghét mà nói với cậu :


“Tiểu Câu, cháu không có lỗi với nhà chúng ta sao? Nghiêm Nghiêm vì ai mà biến thành thế này?”


Mặt dán vào kính thủy tinh, Tiểu Câu im lặng khóc. Tôi có lỗi với ai đây!


Trang Nghiêm vì mình mà giết người, chị mình vì mình mới phải vào tù, cha Trang Nghiêm vì mình mới đánh con ông gần ch.ết.


Sống thật ra trò a, nợ nào không nợ lại nợ cái mông a!


Tiếp đó, mẹ Trang Nghiêm dùng lời nhỏ nhẹ nói kế hoạch tương lai của Trang Nghiêm, nhà họ đã chuẩn bị như thế nào, đột nhiên tai họa lại ập đến quấy rầy. Trang Nghiêm không đáng cũng không thể vào tù!


May là Ngô Việt hiểu chuyện nguyện ý đứng ra gánh tội thay. Trong Lý gia cũng chỉ có cha Lý Tư Bình đau lòng vì cái ch.ết của hắn, ngoài ra không có ai đau lòng. Nên chỉ cần đền bù thỏa đáng, không làm mọi người khó xử, Lý lão gia cũng cho qua chuyện này.


Mẹ Trang Nghiêm lo liệu mọi thứ, tăng thêm người chủ động phối hợp, mọi chuyện cũng coi như êm xuôi, Tiểu Câu lại đột nhiên đòi xuất viện làm loạn, bảo sao mẹ Trang Nghiêm lại không vội.


Tiểu Câu lau nước mũi : “Người nào làm người đó chịu! Cháu sẽ gánh tội thay, bác thả chị cháu ra đi!”


“Cháu đúng là khờ dại! Lúc đó chạu còn đang hôn mê bất tỉnh, sao có thể đánh ch.ết người? Hơn nữa chứng cứ ở hiện trường đều đầy đủ, giờ muốn phản cung là chuyện không thể!”


“Các người đừng ép người quá đáng! Chị tôi không liên quan đến việc này!”


“Chị cháu đứng ra tự thú, thái độ tốt, lại còn có nguyên nhân sự việc, quan tòa đã xử phạt nhẹ, sau này còn có cơ hội giảm thời gian chịu phạt. Chúng ta sẽ không để chị cháu phải nhiều khổ sở.”


Dừng một chút, lại nói tiếp : “Còn có, nếu cháu thật sự thương Trang Nghiêm, thì đừng gặp lại nó nữa! Hai người đàn ông ở cùng một chỗ vốn không có kết quả.”


Nói xong, mẹ Trang Nghiêm từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ tín dụng : “Đây là 50 vạn, xem như là chúng ta đền bù cho hai chị em cháu.”


Tiểu Câu trừng cặp mắt nhỏ đỏ ngầu nói : “Chị của tôi không bán!”


Pháp viện tuyên án Ngô Việt cố ý giết người, tội danh thành lập, bỏ tù 15 năm.


Tiểu Câu đến thăm, nói với chị : “Chị, nhà họ đưa tiền, em không lấy.”


“Ừ, chúng ta vốn không phải muốn tiền của họ.” Ngô Việt vào tù thì gầy đi không ít.


“Nhưng chị yên tâm đi, em sẽ đi làm kiếm tiền, chờ chị ra tù, em sẽ trả hết món nợ này cho chị!”


Làm trai bao thì có gì khổ? Chỉ những lúc bị đàn ông đè lên người, Tiểu Câu mới thấy lòng mình yên lặng. Tiểu Câu tự chế tạo một “nhà tù” cho mình, ngẩn ngơ ở trong đó 5 năm.






Truyện liên quan

Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!

Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!

Huỳnh Cơ17 chươngFull

164 lượt xem

Cầu Đánh Dấu Là Sẽ Mang Thai! / Biến Thành Tiểu O Nhãi Con Như Thế Nào Phá

Cầu Đánh Dấu Là Sẽ Mang Thai! / Biến Thành Tiểu O Nhãi Con Như Thế Nào Phá

Thanh Tôn157 chươngFull

5.7 k lượt xem

Câu Dẫn Mỹ Mông Điếm Trưởng

Câu Dẫn Mỹ Mông Điếm Trưởng

Lăng Báo Tư10 chươngFull

130 lượt xem

Toàn Cầu đăng Lục: Biết Kịch Bản Ta đây, Không Gì Làm Không được Convert

Toàn Cầu đăng Lục: Biết Kịch Bản Ta đây, Không Gì Làm Không được Convert

Nịnh Mông Phao Diện1,634 chươngDrop

113.2 k lượt xem

Địa Cầu Đánh Dấu Mười Năm, Ta Vô Địch Rồi Convert

Địa Cầu Đánh Dấu Mười Năm, Ta Vô Địch Rồi Convert

Đồng Thiên Đỉnh152 chươngTạm ngưng

16.6 k lượt xem

Bắt Đầu Toàn Cầu Đánh Dấu 300 Thành Convert

Bắt Đầu Toàn Cầu Đánh Dấu 300 Thành Convert

Minh Địch348 chươngDrop

13.2 k lượt xem

Địa Cầu Đánh Dấu Một Trăm Năm, Trên Đời Vô Địch Convert

Địa Cầu Đánh Dấu Một Trăm Năm, Trên Đời Vô Địch Convert

Tiểu Tiểu Yêu Tiên692 chươngFull

78.3 k lượt xem

Cực Độ Câu Dẫn: Tiểu Hàng Nát, Thao Chết Ngươi Convert

Cực Độ Câu Dẫn: Tiểu Hàng Nát, Thao Chết Ngươi Convert

Phục Vân41 chươngFull

28.2 k lượt xem

Dâm Đãng Câu Dẫn (Np, Tình Dục, Dâm Loạn ) Convert

Dâm Đãng Câu Dẫn (Np, Tình Dục, Dâm Loạn ) Convert

Nhị Hóa Nhị Hóa18 chươngFull

3.6 k lượt xem

Toàn Cầu Đăng Lục: Chỉ Có Ta Lựa Chọn Hồng Hoang Thế Giới Convert

Toàn Cầu Đăng Lục: Chỉ Có Ta Lựa Chọn Hồng Hoang Thế Giới Convert

Phục Hợp Kết Cấu Hóa246 chươngTạm ngưng

22.8 k lượt xem

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Giáng Hàm536 chươngFull

4.2 k lượt xem

Tất Cả Mọi Người Muốn Câu Dẫn Lão Bà Của Ta [ Thiên Tai Độn Hóa ]

Tất Cả Mọi Người Muốn Câu Dẫn Lão Bà Của Ta [ Thiên Tai Độn Hóa ]

Hải Đại Nhân105 chươngFull

1.9 k lượt xem