Chương 6: Lần đầu gặp mặt 6
- Ngày mai, nếu ngày mai mà còn không mang hàng đến cho ông, tôi sẽ mang đầu đến gặp ông!
- Cái con ranh này, tôi đến chịu cô đấy! Ngày mai nhất định phải giao hàng, nếu không đừng trách tôi không nể nang! – Ông Trần đã cười rồi, cười rất ngọt, cười như hoa nở mùa xuân.
- Dạ, chắc chắn ạ! – Tôi đắc chí liếc Lâm Diệu: Nhìn đấy mà học tập! Đây chính là bản lĩnh của đàn chị đấy!
Anh ta nhìn tôi khinh bỉ. Muốn ch.ết phải không?
Tôi cười tươi cúp điện thoại, sau đó lập tức sầm mặt xuống, nghiêm khắc nhìn Lâm Diệu:
- Nhìn thấy chưa? Phải có bài hết đấy!
- Đồ dở hơi! – Lâm Diệu cáu kỉnh nói. – Không giao được thì thôi, chậm có mấy ngày mà cứ như ch.ết đến nơi ấy!
- Anh nói ngang thế hả? Đồ ch.ết tiệt, chẳng nhẽ anh tưởng mấy chục năm xem phim TVB của tôi là công cốc à? Chẳng nhẽ anh tưởng tôi không hiểu anh đang nói gì à? – Tôi tức tối nhìn Lâm Diệu.
- Cô giỏi nhỉ, ngay cả tiếng Quảng Đông cũng biết nói! – “Anh mỳ” không vì bị tôi mắng mà bực mình, trái lại anh ta còn thích thú nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
- Ngay cả tiếng Nhật tôi còn biết nữa là! – Tôi nói bừa.
- Hả? Hay nhỉ, tôi cũng học tiếng Nhật, nói vài câu tôi nghe xem nào! – Lâm Diệu nheo mắt nhìn tôi, vẻ không tin.
- Anh nghe cho kỹ nhé! – Tôi nói nhanh gấp ba lần tốc độ bình thường. – Anh dỗ tôi, tôi dỗ anh, thực ra chỉ là một chuyện vặt! (Câu này tôi nói bằng giọng Trùng Khánh.)
Lâm Diệu nhíu mày, dường như cảm thấy có hơi hơi giống nhưng không nghe ra là tôi nói gì, thế nên đành nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.
Tôi bật cười, đồ ngốc, dám đối đầu với tôi à, tôi nể mặt anh là con riêng nên chưa xé xác anh ra đấy! Ha ha ha.
- Có hiểu không đấy? – Tôi hỏi. “Anh mỳ” khẽ nhíu mày lắc đầu.
- Để chị dịch cho mà nghe nhé! – Tôi lại nói bằng tốc độ chậm gấp ba lần so với bình thường. – Anh dỗ tôi, tôi dỗ anh, thực ra chỉ là một chuyện vặt!. Ha ha ha ha
ch.ết anh chưa?
Điện thoại luôn đổ chuông rất đúng lúc. Tôi còn chưa nhìn thấy bộ mặt tím tái vì tức của Lâm Diệu thì đã phải toét miệng cười nhận điện thoại rồi.
- Lâm Sảng, đừng có nói với anh hàng lại chậm nhé!
- Làm gì có chuyện đó? Chậm của ai chứ sao dám chậm của ngài ạ?
- Thế lúc nào thì có hàng?
Tôi vẫn cười tươi như hoa, sau đó nói nhẹ nhàng vào ống nghe: “Kiếp sau nhé!” rồi cúp rụp điện thoại.
Không nằm ngoài dự đoán của tôi, nửa phút sau, điện thoại di động của tôi đổ chuông, tôi ngắt đi. Điện thoại lại réo, tôi lại ngắt, cứ như vậy cho đến khi điện thoại đổ chuông đến lần thứ năm, tôi mới nhấc điện thoại, nói vào ống nghe:
- Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau!
- Lâm Sảng, không giao được hàng thì em cũng không sống yên ổn đâu. Công là công, tư là tư, em làm như vậy bảo chúng ta làm sao hợp tác đây? Lẽ nào em muốn anh đi kiện em à? – Trương Hạo ái ngại nói.
- Lâm Diệu, ghi lại số điện thoại này cho tôi, 138xxxxxxx. Tên Trương Hạo, hết giờ đi báo công an cho tôi với tội danh đe dọa.
Lâm Diệu không đáp lời, mặt chẳng chút biểu cảm nhìn tôi.
Tôi nghe thấy có tiếng cúp điện thoại bên Trương Hạo.
- Có điện thoại thì anh nghe nhé, tôi đi vệ sinh, không được phép động vào nick của tôi! – Tôi dặn dò rồi lao ra khỏi văn phòng.
Trương Hạo. Tôi cười nhạt. Mặt không xấu nhưng lòng dạ lại xấu xa hơn bất kỳ ai.
Lúc mới vào công ty, khách hàng đầu tiên tôi phải đối phó là anh ta. Lúc đấy anh ta dường như là đối thủ nặng ký của các chị em trong văn phòng, chẳng ai dám nói với anh ta rằng chưa giao được hàng. Như vậy có thể tưởng tượng anh ta khó đối phó đến nhường nào. Nhân viên trong phòng cứ nghe thấy điện thoại anh ta gọi đến thúc hàng là mặt mày biến sắc, ai cũng sợ một phép, chỉ biết im lặng nghe anh ta chửi bới. Đánh không lại (đánh ở đây là bằng miệng), đành phải xuống nước hết cỡ để nịnh nọt anh ta, lại còn phải cười giả lả với anh ta nữa chứ.
Có lần nhân dịp cuối tuần, tôi đích thân theo xe công ty đến công ty anh ta một chuyến. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy anh ta cho đến khi xe lái đi, nụ cười trên mặt tôi dường như đông cứng lại. Cũng may là không phí công đến. Cứ thế đôi lần qua lại, mối quan hệ của đôi bên cũng tốt hơn, anh ta cũng không làm khó gì tôi cả. Sau vài lần qua lại, anh ta hẹn tôi ra ngoài uống trà, bàn chuyện phải làm sao để tôi không tìm mọi cách tránh mặt anh ta nữa. Sau vài lần né tránh, tôi trả lời thẳng luôn: “Anh muốn tôi không tránh anh thì anh phải tán đổ được tôi”. Tôi chỉ nói đùa nào ngờ anh ta tưởng thật, thế là tán tỉnh tôi luôn. Tôi đâu ngờ mình đào hoa thế, chỉ đùa một câu đã vơ được một thằng đàn ông về mình.
Tôi không phải là một người thực dụng, tôi không coi trọng gia thế, điều tôi coi trọng nhất là tướng mạo, bởi vì tôi tự nhận thấy mình không phải là quốc sắc thiên hương, lại cực kỳ thích những đứa bé đáng yêu. Tôi từng nói với một người bạn chat rằng: “Nếu sau này con tôi đẻ ra không xinh xắn, tôi sẽ bóp ch.ết luôn!”. Đương nhiên đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng nó có thể phản ánh được sự kỳ vọng của tôi vào những đứa con trong tương lai. Nếu như lấy một người xấu xí, sau này làm sao tôi có thể sinh ra một đứa con đẹp trai như Cổ Thiên Lạc được?
Vì vậy tôi tạm chấp nhận anh ta, hẹn hò nhau được hai tháng, sống trong hạnh phúc được hai tháng. Hai tháng sau, khi tôi định dẫn anh ta về ra mắt bố mẹ thì cũng là lúc tôi tỉnh giấc mơ. Anh ta sắp kết hôn.
Người tôi yêu kết hôn, nhưng cô dâu không phải là tôi.
Về sau tôi nghe ngóng được người đàn bà ấy là người yêu cũ của Trương Hạo. Đã bỏ nhau nhưng sau khi anh đi lại với tôi, người đàn bà kia lại quay lại tìm anh ta, nói rằng mình đã có thai, là con anh ta, sau đó bọn họ diễn vở kịch máu mủ với nhau, còn tôi bị gạt sang một bên. Mang bầu thì có gì mà to tát chứ? Dám bắt nạt tôi vì tôi không thể có thai à?
Đáng tiếc là tôi chưa từng lên giường với Trương Hạo.
Trong nhà vệ sinh, tôi lấy điện thoại gọi cho Mạc Lãnh.
- A lô, tớ vừa chửi nhau với Trương Hạo, nếu như anh ta muốn tố cáo tớ, cậu giúp tớ xử lý nhé! Không ngăn được cũng phải ngăn, tớ tin là cậu làm được! – Không để cho Mạc Lãnh kịp từ chối, tôi cúp luôn điện thoại.
Tôi ngồi bệt xuống bồn cầu, châm một điếu thuốc rồi để mặc cho nó cháy.
Trương Hạo, anh vẫn làm cho tôi đau lòng, anh là một thằng đàn ông khốn kiếp.
Anh tin chắc rằng đứa bé ấy là con anh ư? Cho dù là của anh thật, phá đi là xong thôi mà. Anh thẳng thừng buông tay tôi như vậy sao? Anh thừa biết bề ngoài tôi mạnh mẽ nhưng thực sự rất mềm yếu, vậy mà anh nỡ làm tổn thương tôi như vậy sao?
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, tôi đã lấy lại tinh thần, tuổi trẻ ai chưa từng bị tổn thương chứ? Nếu như nhớ lại những chuyện này chỉ khiến tim đau nhói, vậy thì cần gì phải nhớ lại? Không trải qua mưa gió sao nhìn thấy cầu vồng rực rỡ, tôi tin rằng cầu vồng đang ở cách tôi không xa, tôi có thể đợi được.
Về lại chỗ ngồi, “anh mỳ” lạnh lùng hỏi:
- Người đàn ông đó là ai?
- Cái gì? Người đàn ông nào? Có đàn ông à? – Tôi giả vờ ngốc. Tôi đã không muốn nhắc đến mà anh ta cứ nhắc đến, anh ta chưa từng đọc Tam Tự Kinh sao: Người không nhắc, ta không nhắc.
- Lâm Sảng! – Lâm Diệu nổi cáu, tờ đơn hàng bất hạnh nhăn nhúm lại trong tay anh ta.
- Này “anh mỳ”, anh tỏ thái độ gì chứ? Anh có thể ghê gớm hơn tôi sao? – Tôi cũng bực mình, đừng có mà chọc vào lúc tôi đang khó chịu.
- Lâm Sảng…! – Giọng của Lâm Diệu trở nên trầm đục.
Con riêng… con riêng…. Điều này như được nhắc đi nhắc lại trong đầu tôi.
- Lâm Diệu, muốn nghe chuyện của tôi không? – Tôi không muốn cãi nhau với anh.
- Cô nói đi, tôi nghe đây! – Nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi có cảm giác cho dù có chuyện gì anh ta cũng sẵn sàng chia sẻ với tôi. Một sự cảm động nho nhỏ dâng lên trong lòng. Sau khi vận hết trí tưởng tượng của mình, tôi bắt đầu kể cho anh ta nghe một câu chuyện tình thê lương.
- Mùa hè năm ấy, đúng vào lúc nóng nực nhất trong năm, tôi gặp anh ta. Anh ta rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả anh.
Nói đến đây, tôi cố ý liếc Lâm Diệu, thực ra Trương Hạo đâu có đẹp trai bằng anh ta. Lâm Diệu cười khẩy ra vẻ mỉa mai, thật kiêu ngạo. Chỉ có điều anh ta có tư cách để kiêu ngạo.
Tôi nói tiếp:
- Tôi rất hiểu người mình thích là người thế nào. Tôi không để tâm đến chuyện đối phương là người giàu có hay không, cũng không quan tâm đối phương đẹp trai đến cỡ nào, điều tôi quan tâm chính là cảm giác, cảm giác, anh hiểu không? Chính là cái cảm giác tim loạn nhịp khi nhìn thấy nhau, không gặp nhau là ngày nhớ đêm mong!
- Mau nói vào trọng tâm đi! – Lâm Diệu lạnh nhạt cắt ngang.
Tôi trợn mắt nhìn Lâm Diệu:
- Ngay từ câu đầu tiên mà anh ta nói với tôi đã khiến cho tôi có cảm giác ấy. Anh ta nói: “Cô Lâm, đã giao hàng được chưa?”. Mặc dù là thúc hàng nhưng giọng nói lại vô cùng quyến rũ, khiến cho tôi muốn thoát ra mà không được. Thế là tôi cố ý kéo dài thời gian giao hàng, đợi anh ta đến thúc, thậm chí lấy dao kề vào cổ tôi, tôi cũng không để tâm. Anh ta thường đích thân đến tận công ty chúng ta để nói chuyện với tôi, giục gửi hàng. Mỗi lần tôi đều bị anh ta mê hoặc đến hồn điên đảo phách, à quên hồn điên phách đảo. Tôi thực sự rất muốn gặp anh ta. Cho đến một ngày, anh ta nói với tôi: “Anh mà theo đuổi em thì em có thể không chậm giao hàng cho anh nữa không”. Tôi đáp chắc nịch: “Có”. Sau đó anh ta theo đuổi tôi. Tôi biết đó chỉ là một cái cớ của anh ta, mục đích thực sự của anh ta là theo đuổi tôi. Anh có cảm thấy như vậy không? Được một người mà mình thích theo đuổi, đó là một cảm giác vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào. Tôi có, lúc ấy tôi thật sự có cảm giác đó. Nhưng rồi có một lần, đồng nghiệp tổ chức sinh nhật, lúc chúng tôi đến quán rượu chúc mừng cô ấy, chúng tôi đã nhìn thấy một cái bóng cực kỳ quen mà cũng cực kỳ xa lạ đang lắc lư nhảy nhót trên sàn.