Chương 14: Mất hạt kê nhặt được dưa hấu 1

Người đàn ông của tôi đã quay trở lại, mùa xuân của tôi đã trở lại, Lâm Diệu cũng không còn đeo bám tôi nữa. Dương Lệ Lệ dường như thấy có chút hi vọng nên lại bắt đầu mon men tiếp cận Lâm Diệu


Thực ra trong lòng tôi vẫn có chút không thoải mái, tại sao tôi không thể được tận hưởng cái cảm giác vừa được người mình yêu ôm ấp trong vòng tay, vừa được một người đàn ông có điều kiện theo đuổi? Sau đó hai người ấy vì tôi và cạnh tranh, ghen tuông, đấu đá, một người nằm trong bệnh viện, một người nằm trong nhà xác, à nằm ở nhà. Cuối cùng hai người đó yêu cầu tôi phải chọn ra một người, tôi rơi vào cảnh bế tắc. Một mặt, Trương Hạo là người tôi yêu, nhưng vẫn chưa ly hôn được. Mặt khác “con riêng” lại rất có điều kiện, nhưng với gia đình quyền quý ấy, tôi e mình không chịu đựng được áp lực. Tôi giao phó vận mệnh của mình cho đầu xu, ném lên trời, nói: “Nếu như là sấp thì chọn Trương Hạo, nếu như là ngửa thì chọn Lâm Diệu”. Tôi giương mắt nhìn đồng xu rơi xuống, kết quả đồng xu lăn đâu mất, tôi chỉ còn biết đứng trơ ra đó mà cười. Tại sao những chuyện chỉ có ở trong phim này lại xảy ra với tôi? Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Bởi vì cô là đồ ngốc!”


Là ai, ai to gan dám nói ra sự thật đó? Tôi thở dài, hóa ra là chính tôi.


Tình cảm lại trở lại như xưa, hàng ngày ngồi lên xe của Trương Hạo, một nụ hôn nhẹ nhàng, cảm giác như giấc mơ. Trong lòng thực sự thấy hân hoan nhưng không hiểu sao vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Có thể là do tình yêu quay trở lại quá đột ngột, khiến cho tôi trong chốc lát chưa thể thích nghi.


Trong khi đó, Lâm Diệu lại làm sai một đơn hàng, viết nhầm 1/ thành 6. Giám đốc bộ phận cầm đơn hàng và những thiết bị bị trả lại, lớn tiếng mắng mỏ Lâm Diệu, nói rằng từ trước đến giờ chưa bao giờ làm cái nào có đường kính to như thế này, lần này nhất định phải truy cứu trách nhiệm.


Lâm Diệu không nói nửa lời, chỉ im lặng nhìn giám đốc nổi đoá.


available on google playdownload on app store


Tôi đành phải giở đơn đặt hàng trên bàn của Lâm Diệu ra xem theo mệnh lệnh của giám đốc. Ôi trời ơi, Lâm Diệu làm cái gì thế này? Trong đơn hàng đã viết rõ ràng như vậy rồi, sao lại nhầm lẫn như thế cơ chứ? Tôi tức tối nói anh ta mấy câu, thế mà Lâm Diệu thậm chí còn chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.


- Giám đốc, anh ấy mới đến làm chưa đủ lâu! - Thôi được rồi, dù gì người ta cũng là “Con riêng”, xảy ra chuyện tôi cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm. Mặc dù sếp nhanh chóng cho Lâm Diệu ra làm việc độc lập, nhưng cũng ngầm dặn dò tôi phải kiểm tr.a kỹ lưỡng đơn hàng của anh ta, tôi cứ nghĩ chắc sếp cẩn thận quá mức, nào ngờ lại xảy ra vấn đề thật.


- Gọi sếp của các người ra đây! - Giám đốc bộ phận chẳng hề nể mặt tôi, cứ nhất định phải truy cứu trách nhiệm.
- Có chuyện gì thế?
Ngoảnh đầu lại nhìn, cả Bầu Trời và sếp cùng xuất hiện. Sếp thật ma mãnh, bản thân anh ta cũng không dám đắc tội với Lâm Diệu liền lôi tổng giám đốc vào cuộc.


- Tổng giám đốc Ngũ, lô hàng này chúng tôi đã làm rất khổ cực, thế mà làm ra lại thành đồ bỏ đi! Bọn họ thật bất cẩn quá mức! - Giám đốc sản xuất thấy Bầu Trời xuất hiện liền ăn nói lễ độ hẳn.


Bầu Trời lần lượt xem qua phế phẩm và đơn hàng, nhăn nhó cười và lắc đầu, bảo giám đốc sản xuất và sếp về trước, để anh ta giải quyết chuyện này!


Giám đốc bộ phận trước khi đi còn không quên trợn mắt lườm Lâm Diệu. Còn sếp thì đương nhiên rất vui vẻ ra về. Tôi đứng bên cạnh, không biết nên nói đỡ Lâm Diệu ra sao.
- Lâm Diệu, anh đến văn phòng tôi một chuyến! - Bầu Trời nói.


Lâm Diệu đứng dậy, đi theo Bầu Trời. Tôi nhìn theo bóng họ, cảm thấy lồng ngực đau tức.
Lâm Diệu, không phải là tôi không yêu anh, tôi chỉ không dám yêu anh, bởi vì tôi sợ không giữ nổi anh.
Hôm đó sau khi về nhà, lúc ăn cơm tôi liền nói với mẹ:
- Con gái mẹ năm nay chắc chắn sẽ lấy chồng.


Trước sự căn vặn liên tục của bố mẹ, tôi quyết định sẽ dẫn Trương Hạo về nhà.
Lựa chọn Trương Hạo… tôi cho rằng đây là một quyết định đúng.


Hôm nay mới sáng sớm đã nhìn thấy người đẹp ôm bó hoa tươi to đùng đi vào trong phòng. Tôi hí hửng trong lòng, chắc chắn là của mình rồi. Đồ ngốc Trương Hạo mà cũng biết tặng hoa cơ đấy, đã thế còn gửi đến tận văn phòng nữa. Hành động này đã thỏa mãn lòng sĩ diện hai mươi mấy năm của tôi.


- Xin hỏi chị Lâm Diệu có ở đây không? - Cô gái kia hỏi.


Cả phòng phút chốc như hóa đá, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ nghĩ được rằng hóa ra không phải của mình. Tôi chửi thầm trong bụng: Đồ ngốc cuối cùng cũng vẫn là đồ ngốc, ngay cả chuyện tặng hoa đơn giản như vậy cũng không làm được, làm đàn ông như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?


- Tôi là Lâm Diệu, nhưng tôi không phải là “Chị”! - Lâm Diệu nói bằng giọng trầm trầm.


Xem ra mùa xuân của “con riêng” cũng đến rồi, chẳng trách mà không thèm bám tôi nữa. Hầy, cũng may tôi không đánh giá quá cao sức hút của mình. Mặc dù có hơi thất vọng nhưng cũng không nuối tiếc mấy, cái gì không thuộc về mình thì cuối cùng sẽ không ở bên cạnh mình.


Một lát sau lại có một cô gái ôm một bó hơi vào, hỏi:
- Xin hỏi chị Lâm Sảng có ở đây không ạ?


Tôi giật mình kinh ngạc, vội vàng chạy đến, nói: “Là tôi đây!” sau đó đón lấy bó hoa, trên tấm thiệt có viết: “Người đẹp, em lại già đi một tuổi rồi, anh lại được bớt một năm nuôi em rồi! Trương Hạo.”


Ngày mai mới là ngày sinh nhật của tôi mà! Đồ đáng ghét, dám nhớ sai ngày sinh nhật của tôi! Chỉ có điều đến giờ tôi cũng chẳng nhớ ngày sinh nhật của Trương Hạo, thế nên tôi tha lỗi cho anh.


- Hai người ăn ý thật đấy, cùng được nhận hoa cơ đấy, sau này có cưới cũng cưới cùng một ngày nhé! - Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.
Lâm Diệu chẳng buồn ngoảnh đầu lại, tôi cũng biết ý im lặng không lên tiếng.
Hết giờ làm, tôi nhăn nhó leo lên xe của Trương Hạo.


- Sao thế? Ai chọc tức em à? - Trương Hạo hỏi.
- Là anh đấy! - Tôi nghiến răng.
- Anh làm gì em? Hoa không đẹp à, hay là anh không đủ đẹp? - Trương Hạo nở nụ cười đầy quyến rũ, để lộ hai hàm răng trắng tinh nhưng không được đều cho lắm.
- Nói đi, sinh nhật em ngày mấy?
- Ngày mai, hai mươi.


- Vậy tại sao anh lại tặng hoa hôm nay?
- Hôm nay anh nhận được hoa của một phu nhân, không muốn lãng phí nên chuyển sang cho em.
- Của ai?
- Của mẹ anh!
- Mẹ anh tặng anh hoa làm gì?
- Bảo anh măng tặng cho con dâu! - Trương Hạo cười gian xảo.
- Là em à? - Tôi mặt mày chẳng chút biểu cảm.
- Chắc là vậy!


- Anh không thể khẳng định à?
- Anh có thể, chỉ sợ em không dám khẳng định thôi!
Tôi gõ đầu Trương Hạo than thở:
- Đàn ông đúng là một tác phẩm hỏng của Thượng đế!
Trương Hạo xoa xoa đầu, không hiểu ý tôi là gì.
Tôi ngán ngẩm thở dài:


- Sao lúc Thượng đế tạo ra anh lại không làm bộ não cho anh nhỉ?
- Bởi vì Thượng đế không muốn anh có trí khôn để cãi lại em mà! - Trương Hạo vỗ vỗ đầu.


- Thế cũng phải! Đi thôi, về nhà gặp bố mẹ em, khấu đầu tạ tôi với hai cụ, nói rằng tiền anh nợ em đã trả rồi, còn chuẩn bị đủ một triệu lượng vàng, cầu xin hai cụ giao phó đứa con gái độc nhất cho anh, sau này anh chính là chồng em. Đương nhiên anh cũng phải nói anh đã là chồng của người khác, nhưng hiện giờ anh chỉ muốn làm chồng em thôi, anh hiểu chưa?


- Nhất định phải nói thật như vậy à?
- Nhất định, trừ phi anh không muốn cưới.
- Muốn chứ, sao lại không muốn? Nói thật thì nói thật, bố mẹ em chắc cũng là người hiểu lý lẽ! - Trương Hạo tự an ủi.


- Đương nhiên rồi, nếu không sao có thể sinh ra một đứa con gái giỏi giang như em? Anh thấy có đúng không? - Tôi toét miệng cười.
- Đúng đúng…
- Thế còn không mau


Đối với bố mẹ tôi, có những chuyện không thể không cho họ biết rõ. Họ nên biết con rể tương lai của họ từng làm gì với con gái họ, đã làm tổn thương con gái họ như thế nào, nhưng có thể mang lại cho họ những gì. Tôi nhất định phải để bố mẹ tôi biết. Nếu như tương lai tôi rất hạnh phúc, tôi sẽ cất cao tiếng hát ca ngợi con mắt của mình. Còn ngộ nhỡ nếu tôi không hạnh phúc, tôi sẽ oán trách bố mẹ, hồi đó sao biết tội ác của anh ta chất thành núi như vậy mà vẫn đồng ý gả tôi cho anh ta? Tôi rất tự hào với kế hoạch này của mình.


Sau khi về nhà, giới thiệu Trương Hạo với bố mẹ, hai cụ cười hỉ hả mời Trương Hạo ở lại ăn cơm.
Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi trong phòng khách uống trà, Trương Hạo kính cẩn đi đến trước mặt hai cụ, quỳ xuống, mở miệng nói:
- Bố, mẹ, sau này xin bố mẹ cho Lâm Sảng đến ở với con ạ!


Tôi lặng lẽ quan sát sắc mặt của mẹ: thay đổi hẳn. Tôi quan sát sắc mặt của bố: cũng thay đổi lớn. Trương Hạo, anh nói chuyện thẳng thắn chút được không hả? Tôi thầm than thở.


- Chuyện này… con cái ở nhà mình cũng ổn lắm mà! - Bố tôi cất lời phá tan cục diện bế tắc rồi khoát tay ra hiệu cho Trương Hạo đứng dậy, nhưng Trương Hạo không đứng dậy.


- Sau khi kết hôn tốt nhất vẫn nên ở nhà con, ở nhà mẹ sợ người ngoài chê cười! - Tôi quan sát sắc mặt của mẹ: xanh lét. Tôi quan sát sắc mặt của bố: cũng xanh không kém.
- Chúng ta già rồi, chuyện của con cái cứ để chúng nó tự quyết định là được rồi! - Bố tôi nói.


Thuận lợi đến đáng ngạc nhiên, bố mẹ tôi không hề để tâm đến chuyện trước đây của Trương Hạo, có thể bố mẹ tôi cảm thấy người đàn ông này biết quay đầu tìm về với con gái mình là một chuyện đáng vui mừng, buổi tối mẹ còn đặc biệt uống hẳn hai cốc rượu. Tôi không hiểu tại sao bố mẹ tôi bình thường dữ dằn là vậy, thế mà chẳng lên mặt với Trương Hạo tẹo nào, cứ như thể đang nóng lòng muốn bán con gái mình đi lắm ấy. Lấy chồng dễ dàng như vậy thì chán quá, chẳng phù hợp với tưởng tượng của tôi chút nào. Bố ơi, con còn nghĩ bố sẽ cầm con dao thái thịt như bữa nọ, doạ cho Trương Hạo sợ ch.ết khiếp một phen, để cho anh ta sau này không dám bắt nạt con gái bố nữa chứ?


Tôi bất mãn nghĩ, sự việc đáng nhẽ ra phải diễn ra như vậy! Đầu óc tôi lại bắt đầu mơ tưởng…
- Trưởng môn, con với tiểu sư muội thật lòng với nhau! - Trương Hạo quỳ xuống, nước mắt nước mũi đầm đìa.


- Cha, xin hãy tác thành cho chúng con! - Tôi cũng nước mắt xối xả, nắm chặt lấy tay Trương Hạo, quỳ xuống trước mặt ông.
- Không được! - Bố tôi gầm lên. - Con gái ta phải nghe theo lời ta!
- Hạo ca, muội chọn huynh, muội yêu huynh! - Tôi cố gắng phản kháng.
- Muội ấy là lẽ sống của đời con!


- Hỗn xược! - Bố tôi gầm lên. - Không được, từ khi Tiểu Sảng mátxa cho ta, lưng ta đã hết đau, chân ta đã hết nhức, một hơi leo được tận năm tầng, lại còn có sức luyện võ nữa, làm sao ta có thể bán rẻ nó cho ngươi được?


- Cha, cha chỉ cần uống thuốc bổ xung canxi, mỗi ngày một viên, dùng thêm cả cao dán Salonpas nữa! - Tôi tỏ vẻ quan tâm.
- Thế tiền thuốc ai chi? - Bố tôi có hơi động lòng.
- Con chi, con sẽ chi, đương nhiên là con chi! - Trương Hạo vội vàng nói.
- Đã định ngày chưa? - Mẹ tôi lên tiếng rất kịp thời khiến tôi sực tỉnh.


- Ngày mai ạ! - Tôi buột miệng
Bố mẹ tôi há hốc mồm kinh ngạc.
- Con nói là ngày mai sinh nhật con, để qua ngày mai rồi tính ạ! - Tôi cười nhạt hai tiếng, lấy tay gạt mồ hôi trên trán.


Hôm sinh nhật tôi có khách không mời mà đến. Là Lâm Diệu, do Bầu Trời dẫn đến. Mẹ tôi vui vẻ nói đây là chuyện vui, khách càng đông càng vui.
Trong buổi tiệc, Trương Hạo tuyên bố với mọi người chuyện vui của chúng tôi.


Mặt Lâm Diệu tái xanh, Bầu Trời cũng có vẻ lo lắng điều gì đó, chỉ có Mạc Lãnh là cười vô tư lự.
- Nào nào nào, cả nhà ăn cơm đi! - Bố tôi nhiệt tình mời.


- Xin lỗi cả nhà, cháu có chút việc, cháu xin phép đi trước ạ! - Lâm Diệu đứng dậy, không đợi chúng tôi đáp lời liền bỏ đi luôn.
Tôi liền đuổi theo, gõ một cái vào đầu anh ta, nói:
- Này, sao anh bất lịch sự thế hả?
Lâm Diệu tóm chặt lấy tay tôi, vẻ mặt hằm hằm, lạnh nhạt nói:


- Tôi ngốc thật, để cho chị cảm thấy tôi rất vui khi bị chị đánh!
Tôi ngây ra, anh ta bị tôi đánh nhiều quá hóa ngốc thật hay sao ấy?
Tôi bỏ tay xuống, chìa ra trước mặt anh ta.
- Cái gì, bảo tôi đánh lại à?
- Quà đâu?
- Không có.
- Không có thì đưa tiền!


Ngần ngừ mãi Lâm Diệu mới lấy trong túi ra một cái hộp, đặt vào tay tôi rồi bỏ đi.
Tôi nôn nóng mở ra, trái tim như thót lại: là một chiếc nhẫn. Tất cả niềm vui phút chốc hóa thành mây mù, ánh mắt ngây dại nhìn theo cái bóng của Lâm Diệu. Anh chàng này, ngốc thật rồi!


Gần ngày Quốc khánh, tôi và Trương Hạo có bàn bạc, tôi bảo giải quyết chuyện của chúng tôi xong, nhưng Trương Hạo trầm ngâm. Tôi biết anh có chuyện gì đó.
- Nói đi, có chuyện gì? - Tôi nhéo tay Trương Hạo.


- Cô ấy không chịu ly hôn, bọn anh đã bàn bạc rất nhiều, nhưng cô ấy một mực không chịu. Cuối cùng anh dứt khoát đề đơn ra toà đòi ly hôn, lý do đứa con không phải của anh. Cô ấy nói cô ấy phải xét nghiệm DNA lại lần nữa, cô ấy khẳng định đứa bé là của anh.
- Sau đó thì sao?


- Sau đó cô ấy dẫn nó đi xét nghiệm DNA, đang chờ kết quả.
- Nếu như đứa con là của anh thì sao? Nếu như lần đầu tiên bệnh viện xét nghiệm sai, hoặc anh lấy nhầm báo cáo thì sao?
Trương Hạo trầm ngâm, bầu trời của tôi như muốn sập xuống, tôi biết lần này mình sẽ lại mất Trương Hạo.


Cô ta nói đúng, ai là bố đứa trẻ, chỉ có cô ta là rõ nhất. Thực ra không cần đợi đến khi có kết quả DNA tôi cũng đoán được kết cục của chúng tôi. Chỉ có điều tôi vẫn ôm hi vọng may mắn, nói với Trương Hạo:
- Vậy thì chúng ta cùng đợi!


Những ngày tháng chờ đợi thật khó chịu, chờ đợi một kết quả mặc định là khó chịu, nhưng chờ đợi một kết quả biết trước nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thực còn khó chịu hơn. Tôi đặt chiếc nhẫn đính hôn mà Trương Hạo đã mua, mười bảy nghìn năm trăm tệ tiền mặt, còn cả tờ giấy ghi nợ kia vào một cái hộp, bọc kín lại, sau đó ôm thật chặt, giống như ôm chặt lấy Trương Hạo không muốn rời tay ra vậy.


Kết quả quả nhiên đúng như tôi dự đoán, đứa bé là con anh ấy.
Sắc mặt Trương Hạo tái xanh, kết quả này đã chứng minh cho sự trong sạch của cô ta, còn tôi, chỉ còn biết ra đi trong im lặng.


Mặc dù tôi lại lần nữa trở thành kẻ bị bỏ rơi, nhưng lúc này trong lòng tôi đã chẳng còn chút oán hận, chỉ còn lại sự nuối tiếc.


Trương Hạo, tôi khâm phục người đàn ông này, một người đàn ông chấp nhận gánh vác trách nhiệm cho đến cùng. Lần đầu tiên bị bỏ rơi, sở dĩ tôi phẫn nộ là bởi vì tôi không dám khẳng định là tình cảm đã phản bội lại tôi hay là trách nhiệm đã chiến thắng tôi.


Nhưng lần này, tôi thoải mái buông tay và chúc phúc cho anh.
Tôi sẽ không hối hận đã yêu một người đàn ông như vậy.
Lúc trả lại cái hộp cho Trương Hạo, tôi nói:
- Trong này có nhẫn, mười bảy nghìn năm trăm tệ tiền mặt, giấy nợ của anh, giờ trả lại hết cho anh!


Rồi tôi vỗ vào vai anh, chậm rãi nói từng tiếng một:
- Nghe này, nếu lần này lại là một trò đùa, anh mà quay lại thì đúng là một thằng tồi!
Trương Hạo nhìn tôi hồi lâu mà không nói nên lời, đột nhiên vòng tay ôm lấy tôi, siết chặt tôi trong vòng tay ấm áp.


- Anh từng nghĩ xem mình nên nói gì trong khoảnh khắc này. Anh muốn nói: “Lâm Sảng, anh thật sự rất yêu em, nhưng chúng ta có duyên không có phận, kiếp này cúng ta không thể ở bên nhau, hẹn gặp lại em ở kiếp sau. Kiếp sau anh chắc chắn không phụ lòng em!”. Nhưng mà anh không dám, anh biết em sẽ mắng anh. Anh lại muốn nói: “Sự kiên cường của em không phải là lý do khiến cho anh bỏ rơi em, nhưng đứa bé là vô tội!”, nhưng anh cũng không dám, anh biết em sẽ đánh anh. Vì vậy Lâm Sảng à, giờ anh sẽ không nói gì cả, cứ để anh ôm em như thế này, lần cuối cùng ôm em như thế này.


Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, cho đến khi tôi bỏ anh ra. Anh quay người đi vào trong xe, lái xe đi, không bao giờ còn ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
Có ai đó khẽ vỗ vào vai tôi, tôi ngoảnh đầu lại, là Mạc Lãnh. Tôi cố nặn ra một nụ cười:
- A, trùng hợp nhỉ!


Rồi trước mắt tôi như tối sầm, tôi chẳng còn biết gì nữa.


Lúc tỉnh lại tôi thấy mình ở trong bệnh viện, bố mẹ và Mạc Lãnh đang ở bên cạnh. Thấy tôi tỉnh lại, ba người xúm lại dìu tôi ngồi dậy, luôn miệng hỏi tôi khó chịu ở đâu, đầu còn đau không, có khát không, có đói không, chỉ có điều chẳng ai nhắc đến chuyện của Trương Hạo cả.


Tôi nhìn cái chăn trắng tinh ở bên cạnh, rồi lại nhìn các bệnh nhân ở giường bên cạnh, chợt rùng mình, hóa ra tôi đã ở bệnh viện rồi.
Tôi khóc, sao tôi lại làm chuyện mất mặt thế cơ chứ? Bị đàn ông đá còn chưa hết nhục, lại còn thảm hại đến mức phải vào nằm viện sao?


- Mẹ, con… - Tôi ủ rũ nhìn mẹ, tôi lại cô đơn rồi.
Mẹ không để tôi nói tiếp, lên tiếng cắt ngang lời tôi:
- Bác sĩ nói con bị huyết áp thấp.


- Hả, huyết áp thấp? - Mình bị huyết áp thấp từ bao giờ thế? Tôi liền trút nỗi ấm ức trong lòng lên người mẹ. - Mẹ à, thường ngày mẹ ngược đãi con thế nào mà để con bị huyết áp thấp thế này? Tại sao mẹ không cho con ăn thịt? Cái gì bổ béo, dinh dưỡng mẹ đều không cho con ăn, mẹ không được đối xử với con như vậy, tháng nào mà con chẳng nộp tiền đầy đủ?


Mẹ tôi nổi đoá.
- Cậu suy nghĩ cái kiểu gì thế hả? Huyết áp thấp có liên quan gì đến ăn uống? - Mạc Lãnh nghiêm nghị nói.


Cái con ranh ngốc nghếch, chơi với người ta bao nhiêu năm mà vẫn không hiểu phương thức biểu đạt tình cảm của hai mẹ con tôi. Đột nhiên tôi nhìn thấy một cái bóng thấp thoáng bên ngoài, cánh cửa từ từ khép lại.


Tôi nhận ra cái bóng ấy, là cái bóng không thể nào quen thuộc hơn, là Trương Hạo, anh ấy không đi vào.


Do chỉ bị huyết áp thấp, không có bệnh tật gì khác nên sau khi tỉnh lại tôi xuất viện luôn. Bố tôi vội vàng đi mua thuốc, tôi gạt đi, bảo còn ít tuổi thuốc thang lắm, sau này già thành ra nghiện thì sao? Bố tôi thấy tôi kịch liệt phản đối liền lập tức bỏ ngay ý định mua thuốc.


Xe của Bầu Trời đang đỗ trước cổng viện. Một nhân viên quen ra viện mà đích thân tổng giám đốc đến đón thật khiến tôi áy náy. Mở cửa xe ra, đang định bước vào, nào ngờ Bầu Trời nói:
- Tôi đến đón Mạc Lãnh thôi!


Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung, không chỉ tay mà toàn bộ thân người đều như cứng lại. Chẳng lẽ anh không thể coi tôi như một bệnh nhân sao? Thêm một người ngồi vào xe này thì anh ch.ết chắc?


Mạc Lãnh đứng bên cạnh mặt cũng tái xanh, vừa định mở miệng nói gì thì Bầu Trời đã chỉ tay ra sau, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lâm Diệu.
Sống mũi tôi chợt cay cay.
Bố mẹ tôi bị Mạc Lãnh kéo vào trong xe của Bầu Trời, chiếc xe lăn bánh.
Chỉ còn lại mình tôi.


Lên xe của Lâm Diệu, Lâm Diệu cười nói:
- Chị giỏi thật, ngay cả bệnh viện cũng được ở rồi! Dùng phương pháp gì vậy? Khí ga hay là thuốc ngủ?


- Bị nước bọt của anh đầu độc! - Mặc dù bị đá rồi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ yếu thế hơn anh. Tôi vẫn là tôi của ngày xưa, vẫn là một kẻ bên ngoài thì nho nhã như nội tâm thì điên cuồng.


- Thế sao? - Lâm Diệu không nói gì nữa mà tạt xe vào lề đường, từ từ ghé đầu lại phía tôi và chu mỏ lên.
- Anh định hôn tôi đấy à? - Tôi hỏi.
- Không, tôi định đầu độc chị thêm lần nữa! - Anh ta cười.
- Anh bỏ ra bao nhiêu?
- Cái gì mà bỏ ra bao nhiêu? - Lâm Diệu ngơ ngác.


- Bao nhiêu tiền một lần? - Muốn lợi dụng tôi à, không dễ thế đâu!
- Chị nói xem bao nhiêu? - Anh ta hỏi.
- Mười nghìn! - Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cười thầm trong bụng: Nhóc con, giẫm phải “mìn” rồi hả, sắc mặt khó coi quá!


- OK! - Nói rồi anh ta liền chồm đến hôn lên môi tôi. Tôi đờ người ra, đầu óc quay cuồng… tôi tỉnh táo hoàn toàn mà, tôi tự bán đứng bản thân rồi. Tôi còn chưa kịp cho anh ta một cái tát thì môi anh ta đã rời hỏi môi tôi. Lâm Diệu móc trong ví ra mười nghìn, đặt vào tay tôi, mỉm cười tiếp tục lái xe.


Tôi ngốc sao? Để cho anh ta hôn như vậy?
- Dừng xe, tôi muốn xuống xe! - Tôi gào lên. - Anh là đồ biến thái, anh là đồ cặn bã, anh dám… anh dám… anh dám mang cả mười nghìn tiền mặt trong người à?


Tôi đang nói cái gì vậy? Tôi mang bản thân ra rao bán lại còn trách người ta mang đủ tiền sao? Ôi mẹ ơi, mẹ có thể tin đã sinh ra một đứa con gái như con không cơ chứ?
- Lâm Sảng, chị muốn vào viện lần nữa à? Nhân tiện dẫn tôi theo?


Lúc này tôi mới phát hiện ra là tay mình đang giữ chặt vôlăng, còn chân thì đạp loạn xa.
- Anh lái xe cẩn thận chút đi, tôi còn chưa mua bảo hiểm đâu! - Tôi dừng giằng co, tạm thời ngồi yên một chỗ.
Lâm Diệu lại bật cười thích thú, tôi nhét tiền vào trong ví, mang kính mắt ra, cố ý lắc lắc cái đầu.


Lâm Diệu quả nhiên trúng kế:
- Chị cận thị à?
- Đúng thế!
- Sao trước đây không thấy chị đeo kính?
- Trước đây cảm thấy vẫn ổn, không đẹp vẫn nhìn rõ mọi thứ, gần đây thì không ổn rồi, bắt đầu không nhìn rõ ai với ai cả!
- Không nhìn rõ người á? - Lâm Diệu căng thẳng hỏi.


- Đúng thế, nếu tôi mà nhìn rõ anh thì ban nãy tôi phải ra cái giá là một trăm nghìn mới phải! - Lúc này tôi mới bắt đầu cười.


- Không thành vấn đề, chị có ra cái giá một triệu tôi cũng trả! - Lâm Diệu chẳng hề để bụng, ngoảnh đầu lại nói. - Chỉ có điều là tiền âm phủ, tôi sẽ đốt cho chị.
Tôi thừ người, cái thằng nhóc này, anh ta học cách đối đáp tôi từ bao giờ thế nhỉ?






Truyện liên quan