Chương 18: Chuẩn bị ra mắt mẹ chồng 1
Sau khi hay tin Lâm Diệu sắp dẫn tôi đi gặp bố mẹ, những ngày sau đó tôi giống như chuẩn bị đi đánh giặc, bắt tay vào chuẩn bị chu đáo cho ngày ra mắt bố mẹ chồng.
Chủ tịch Ngũ tôi chỉ gặp mới có một lần, chính là vào ngày Mạc Lãnh kết hôn. Còn về mẹ của anh ấy, tôi thấy hơi bối rối, không biết là đi gặp mẹ đẻ hay mẹ kế? Chuyện này phải tìm hiểu mối quan hệ giữa mẹ đẻ của Lâm Diệu và Chủ tịch Ngũ. Đau đầu, không biết bắt tay từ đâu.
Tôi đang ngây người ra trước máy vi tính thì “Kẻ Trộm” gọi tôi trên mạng.
“Kẻ Trộm” là bạn chat tôi quen biết đã nhiều năm, là đàn ông Hồ Bắc, gầy như con mắm. Theo lời anh ta thì sống ở đời phải thoải mái một chút, đói thì mới ăn, buồn ngủ mới ngủ; đừng vì đến giờ ăn là phải ăn, đến giờ lên giường là phải ngủ, như vậy chẳng khác gì cái thi thể biết đi cả. Chỉ có điều mỗi người có một cách sống khác nhau.
Tôi trả lời: Gọi tôi có việc gì thế?
Anh ta: Tôi chuẩn bị đi nước ngoài rồi!
Tôi: Đi làm gì?
Anh: Đi vì công việc.
Tôi: Việc gì, Cao bồi lúc nửa đêm à?
Anh: ch.ết đi, tôi nói nghiêm túc mà cô cứ đùa, công việc cụ thể là gì giờ vẫn chưa biết, đợi làm visa xong sẽ qua đó, bạn bè tôi ở bên đó hết rồi!
Tôi: Thế thì trước khi đi anh nhớ gửi quà sinh nhật cho tôi trước nhé!
Anh: Chẳng phải sinh nhật cô đã qua rồi hay sao?
Tôi: Đúng là qua rồi, chỉ có điều quà của anh vẫn chưa thấy!
Anh: Đúng là cầm thú!
...
Tán chuyện một hồi, tôi liền nói dạo này gặp phải vài chuyện phiền phức, muốn anh ta chỉ cách giải quyết giúp. Nhưng anh ta không chịu, thế là tôi đành xuống nước nịnh nọt, một câu “Anh Trộm”, hai câu “Trộm đại ca”, sau đó tôi kể cho anh nghe chuyện chuẩn bị đi gặp bố mẹ Lâm Diệu, đương nhiên còn cả chi tiết Lâm Diệu là con riêng nữa.
- Có hơi khó khăn đấy, chỉ có điều có khó khăn đến mấy cũng là chuyện của anh chàng đó, lúc ấy cô chỉ cần ăn nhiệt tình là được rồi. Các cụ cứ nhìn thấy ăn được là mừng rồi, ăn được là phúc, đặc biệt là trong một gia đình như vậy. Cô mà cứ giả vờ nhu mì, e dè là sai đấy! Người ta sẽ nghĩ cô sức khỏe yếu ớt, chắc là có bệnh! - “Kẻ Trộm” giúp tôi phân tích tình hình. - Còn nữa, phải cười nhiều, nói cái gì cũng phải cười!
- Như thế người ta lại tưởng mình đụt thì sao? - Tôi nghi hoặc hỏi.
- Cứ để người ta tưởng mình đụt thì đã sao. Cô nghĩ mà xem, người yêu cô chỉ là con riêng, con trai nhà người ta mới là con chính thống, kết cục cuối cùng của gia đình quyền quý là cái gì, cuối cùng chẳng phải là tranh giành tài sản hay sao. Mẹ kế liệu có muốn chia tài sản cho anh ta không? Còn về mẹ đẻ của anh ta, nghĩ ra chắc cũng là một người đàn bà yếu đuối, nếu bà ấy mà mạnh mẽ một chút thì người mang thân phận con riêng đã chẳng phải là anh chàng của cô rồi! Vì vậy chỉ cần cô giả bộ ngốc nghếch, người ta mới yên tâm về cô được!
Tôi toát mồ hôi hột, hóa ra còn có chuyện này nữa.
- Còn gì nữa nhỉ? À phải rồi, cô vợ của anh con trai chính thống kia bạn thân của tôi, mới kết hôn chưa đến nửa năm, có giá trị lợi dụng không? - Tôi bỉ ổi, tôi vô liêm sỉ, tôi bán bạn cầu vinh, chỉ có điều vì hạnh phúc của mình, tôi không còn cách nào khác.
- Còn về cô bạn thân của cô, có thể thông qua cô ta để lấy lòng các cụ. Chỉ có điều cứ nghĩ đến chuyện sau này hai cô đấu tranh với nhau là tôi lại thấy hào hứng! - Đúng là đồ đểu cáng.
Nhưng rất có thể sự việc sẽ phát triển theo hướng này.
- Có một điểm phải nhắc nhở cô, nếu như cô yêu con người của anh ta, thế thì chẳng cần phải để tâm quá đến chuyện gia thế của anh ta; còn nếu như cô yêu gia tài của nhà anh ta, tôi phải buồn thay cho cô rồi!
- Tôi yêu cả hai! Mà này, anh ra nước ngoài nhớ tán mấy em gái tây, mang vinh quang về cho tổ quốc nhá!
- Đấy là điều đương nhiên rồi!
- Còn nữa, chuyện này anh tuyệt đối đừng nói ra ngoài, không phải ai tôi cũng kể chuyện này đâu!
- Cảm ơn! - “Kẻ Trộm” cảm kích.
Muốn moi ít “tài liệu” từ miệng Mạc Lãnh cũng không có gì là khó, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Vì vậy tôi quyết định sẽ tấn công vào “nội bộ” kẻ thù.
Khi bạn đang vận đỏ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đúng lúc tôi đang rầu rĩ vì không biết làm thế nào để viếng thăm nhà Mạc Lãnh thì Mạc Lãnh gọi điện đến, nói rằng hai tháng rồi chưa thấy cô nàng kinh nguyệt viếng thăm. Thế là chúng tôi hồi hộp kéo nhau đến bệnh viện.
Sau khi có kết quả kiểm tra, chúng tôi cười hớn hở. Có rồi! Đến thăm bà bầu, đây đúng là một lý do không tồi.
- Mạc Lãnh, nhiệm vụ hiện giờ của cậu là yên tâm dưỡng thai, có thời gian tớ sẽ tới nhà thăm cậu! - Tôi hồ hởi nói. Từ ngày ở bên cạnh Lâm Diệu, tôi càng ngày càng giỏi tính toán, trước đây tôi đâu có như vậy,
- Biết rồi! - Mặt Mạc Lãnh ánh lên sự hạnh phúc.
- Nhưng mà, bố mẹ chồng cậu, vợ chồng Chủ tịch Ngũ... có dễ tính không? Thường ngày hay có sở thích gì? - Mặc dù trời không nóng nhưng tay tôi cứ rịn mồ hôi, tôi đúng là không có khả năng làm việc xấu mà.
- Bố mẹ chồng tớ rất tốt bụng, đối xử với tớ rất tốt, hồi đầu mới lấy chồng, mẹ tớ còn lo lắng, nói rằng nhà giàu lắm phép tắc, tính tình cổ quái, cứ lo tớ bị bắt nạt, giờ cũng yên tâm nhiều rồi. Lâm Sảng, tớ cảm thấy mình thật hạnh phúc! - Có thể nhận thấy rõ ràng Mạc Lãnh rất hài lòng với cuộc hôn nhân hiện tại. Nếu là tôi thì tôi cũng hài lòng, chồng vừa giàu vừa đẹp trai, bố mẹ chồng lại dễ tính, đây đúng là giấc mộng của mỗi người phụ nữ rồi còn gì. Chỉ có điều tôi cũng chẳng còn cách đích đến quá xa. Mạc Lãnh, chờ tớ nhé! Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên. Nhìn Mạc Lãnh, nhớ lại ngần ấy năm làm bạn với nhau, tôi chợt phát hiện ra rằng tranh giành tài sản chẳng phải là chuyện gì quan trọng.
- Thường ngày bố mẹ tớ rất thích nghe kịch, xem tiểu phẩm! - Mạc Lãnh mỉm cười hạnh phúc, chẳng hề phát hiện ra âm mưu của tôi.
Tôi ngây người, nghe kịch và xem tiểu phẩm ư, có thể đổi sang thứ khác không?
- À, Lâm Sảng, cậu hỏi những điều này làm gì?
- Đương nhiên phải hỏi rồi, sau này lúc đến thăm cậu, tớ cũng phải biết đề tài mà nói chuyện với họ chứ! Dù gì cũng là ông chủ công ty, có cơ hội tốt để nịnh nọt tuyệt đối không thể bỏ lỡ!
- Ha ha, thế thì cậu phải thường xuyên đến nhé!
- Chắc chắn rồi! - Sau này cậu có muốn không gặp tớ cũng không được đâu.
Có lần Lưu Hi Hoa gọi điện hỏi chuyện giữa tôi và Lâm Diệu đã giải quyết xong chưa, thực ra tôi biết điều cậu ta quan tâm là chuyện em gái họ cậu ta với anh họ tôi thôi. Giờ tôi làm gì còn thời gian mà nghĩ đến chuyện bọn họ, có bao nhiêu tâm trí tôi dồn hết vào “cuộc chiến danh gia” này rồi. Tôi bảo hiểu nhầm đã được giải quyết rồi, chỉ có điều hiện giờ tôi đang bận chuyện của bản thân, còn chuyện của em họ cậu ta với anh họ tôi để vài ngày nữa sẽ bàn. Lưu Hi Hoa nói không phải vội, bảo tôi cứ lo chuyện của tôi trước. Rồi cậu ta lại hỏi tôi chuyện của Mạc Lãnh, tôi hào hứng kể cho cậu ta nghe chuyện Mạc Lãnh có bầu, bảo cậu ta chuẩn bị phong bao rồi bổ sung luôn cả quà cưới cho họ. Phản ứng của cậu ta có vẻ lạnh nhạt, nói rằng phong bao chắc chắn sẽ có.
Lâm Diệu gần đây có vẻ rất vui, nói là đã nói chuyện của chúng tôi cho bố mẹ anh ấy, bảo bố mẹ nhanh chóng chọn ngày đi gặp mặt.
- Anh đã nói những ưu điểm gì của em cho bố mẹ anh nghe rồi? - Tôi hồi hộp hỏi.
- Anh nói với họ là em giống như một người qua đường vậy!
Tôi nghiến răng bẹo Lâm Diệu.
- À tốt hơn người qua đường một tẹo! - Lâm Diệu cười ha ha.
- Thay đổi nhanh gớm!
- Anh nói em thường xuyên đánh anh, mắng anh, lừa anh, còn không cho anh ăn cơm! - Lâm Diệu thu mình vào góc ghế sôpha, vẻ mặt ấm ức.
- Có phải họ khen em rất có cá tính không?
- Bố mẹ anh nói không biết ai lại sinh ra được một cô con gái như vậy nữa, phải gặp mặt kết nghĩa mới được! - Lâm Diệu không giả bộ đáng thương nữa mà đứng dậy ôm chầm lấy tôi, dựa đầu vào vai tôi và hít mùi hương trên tóc tôi.
- Lâm Diệu, nếu em làm hỏng việc thì sao? - Tôi thấy hơi lo lắng.
- Không sao, có anh đây rồi! Hỏng thì hỏng, cùng lắm hai đứa mình bỏ trốn! - Lâm Diệu thản nhiên như chẳng có gì đáng lo.
Trong lòng tôi ấm áp lạ thường, tôi quay lại, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Tôi nghĩ tôi thật sự rất yêu người đàn ông này, một người dám vì tôi mà bất chấp tất cả.
Để tạo ra một hình ảnh đẹp trước mặt bố mẹ Lâm Diệu, tôi đã phá lệ đi thẩm mỹ viện một lần, mặc dù không thể khiến bản thân thành sắc nước hương trời nhưng cũng phải dễ nhìn một chút.
Đúng vào lúc tôi đang do dự thì thấy có ai đó gọi tên mình, ngoảnh đầu lại nhìn, là một gương mặt khá quen thuộc, trang điểm rất dịu dàng,
- Tiểu Phụng, là cậu à? - Tôi nghi hoặc hỏi.
- Là tớ đây! Bảo sao tớ cứ thấy quen quen! - Tiểu Phụng gặp tôi thì mừng lắm, vội vàng kéo tay tôi vào một thẩm mỹ viện gần đó.
- Đợi đã, làm sao cậu biết tớ định đi làm mặt? - Tôi nghi hoặc hỏi, tôi cứ tưởng mình thông minh tuyệt đỉnh, có thể nhìn thấu tâm can người khác, nào ngờ Tiểu Phụng cũng có khả năng này,
- Cậu định làm mặt thật à? Ha ha, đúng là trùng hợp, cái spa này là do tớ mới mở, vốn định kéo cậu vào trong đó ngồi nói chuyện một lúc, nào ngờ lại tìm được khách hàng à? - Tiểu Phụng cười tươi như hoa.
Đi vào bên trong, đảo mắt nhìn quanh, quy mô không lớn lắm nhưng bài trí khá độc đáo, các cô nhân viên ở đây ai nấy đều xinh đẹp, lại rất niềm nở. Nghe Tiểu Phụng nói mới mở một năm nay, làm ăn cũng tạm được, đủ nuôi cái miệng.
Bà chủ của spa này là hàng xóm, bạn hồi nhỏ của tôi. Lúc ấy khu chung cư cũ chưa bị tháo dỡ, những nhà ở trong khu ấy chỉ cần có người ở nhà đều mở toang cửa, vì vậy quan hệ hàng xóm làng giềng tương đối hòa thuận, vui vẻ chứ không giống như hiện nay, nhà nào cũng đóng cửa im ỉm, nhà nào biết nhà nấy.
Tôi luôn nghĩ việc Tiểu Phụng mở spa là điều đương nhiên, vì ngay từ bé lúc còn đi học, ông bà của Tiểu Phụng đã than thở: “Hài, Tiểu Phụng nhà ta đi học thật uổng phí, cặp sách đựng mỹ phẩm còn nhiều hơn sách vở!”.
Về sau chung cư cũ bị phá bỏ, mỗi người chuyển đi một nơi, lúc ấy không có điện thoại nên mất liên lạc với nhau. Thật không ngờ nhiều năm sau gặp lại, Tiêu Phụng lại mở spa và trở thành bà chủ thật.
Tôi nằm trên giường để làm mặt, Tiểu Phụng đích thân làm cho tôi, bảo tôi nên tỉa lông mày, uốn mi và thường xuyên đến làm mặt, rồi còn giới thiệu một loạt sản phẩm chăm sóc da cho tôi. Tôi len lén sờ vào túi, hình như tôi không mang nhiều tiền.
- Cậu làm việc ở đâu thế? - Tiểu Phụng vừa mátxa vừa hỏi.
- Tớ làm việc ở công ty Dật Thiên, làm nhân viên theo dõi đơn hàng.
- Có bạn trai chưa?
- Có rồi, làm cùng công ty, chỉ có điều xuất thân hơi đặc biệt nên không tiện nói. À phải rồi, tên là Lâm Diệu.
- Xuất thân thế nào mà đặc biệt?
- Sau này sẽ nói cho cậu biết, nói chung là gia đình cũng khá giả, ngoại hình cũng được! - Tôi khoe khoang.
- Thế là cậu nhặt được vàng rồi còn gì! Khi nào dẫn đến đây cho tớ gặp mặt nhé!
- Lúc nào cũng OK! - Tôi chỉ mong lập tức dẫn Lâm Diệu đến đây để khoe khoang.
Sau một hồi mátxa, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Tiểu Phụng khá tốt bụng, ngoài tiền mỹ phẩm ra thì không lấy tiền công làm mặt cho tôi. Tôi vui vẻ ra quầy tính tiền, phát hiện ra người nằm làm mặt ở giường bên cũng đi ra.
Cô ta nhìn tôi rất kì quặc, trả tiền rồi đi thẳng.
- Người đó là ai thế? Sao cứ nhìn tớ chằm chằm vậy? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Là khách quen ở đây, ban nãy cậu lớn tiếng khoe khoang anh chàng của cậu, người ta chắc muốn xem xem rốt cục mặt mũi cậu ra sao ấy mà!
- Cô ta mà nhìn kiểu gì cũng sốc, cô ta làm sao xinh bằng tớ được! - Tôi nói rất ngông cuồng.
- Đến bao giờ thì cậu mới biết khiêm tốn một chút hả? - Tiểu Phụng lườm tôi một cái sắc lẻm.
Tôi bật cười, người gặp chuyện vui mà, không muốn thật thà cũng không được. Tôi đang chuẩn bị đi gặp mẹ chồng, làm sao có thể không xinh đẹp cho được?
Tôi tìm được mấy đĩa kịch và tiểu phẩm ở trên mạng, cũng không biết nhà họ Ngũ đã có chưa, chẳng phải Mạc Lãnh nói bọn họ thích nghe kịch và xem tiểu phẩm sao, vì vậy tôi phải đầu tư cho thật tốt. Sau đó tôi lại một ít hoa quả, bắt xe đến nhà họ Ngũ. Trên đường đi, tâm trạng tôi vô cùng căng thẳng, trong đầu lặp đi lặp lại những câu đối đáp mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Ngẩng đầu nhìn khu đô thị dành cho người giàu này, nơi nào cũng thấy những biệt thự sang trọng, tòa này nối tiếp tòa kia, tôi thầm thở dài: Có tiền thật là thích! Rồi tôi nhấc máy gọi cho Mạc Lãnh, nói đã đến cổng nhà cô ấy rồi. Một lát sau có người làm ra mở cửa, tôi liền đi vào bên trong.
Chủ tịch Ngũ và vợ đều đang ở nhà, Mạc Lãnh nhìn thấy tôi liền đứng dậy ra đón:
- Đây là lần đầu tiên cậu đến đây nhỉ!
Tôi cười, đưa túi hoa quả cho người làm rồi đi đến trước mặt vợ chồng Chủ tịch Ngũ, mang mấy cái đĩa ra, cung kính đưa ra trước mặt họ và nói:
- Thưa chủ tịch, thưa phu nhân, cháu là bạn của Mạc Lãnh, cháu cũng là nhân viên của công ty nhà mình, cháu nghe Mạc Lãnh nói hai bác rất thích nghe kịch và xem tiểu phẩm...đây là chút quà mọn, mong hai bác nhận cho ạ!
Bà Ngũ vui vẻ nhận lấy:
- Đến chơi là được rồi, còn khách sáo mang quà cáp đến nữa, cứ gọi là chú với dì được rồi! Đều là bạn bè của con cái, cần gì phải xưng hô khách sáo vậy!
Tôi lại cười, trong đầu con nhớ như in lời dặn của “Kẻ Trộm”: nhất định phải cười!
Chủ tịch Ngũ thấy tôi đến cũng vui lắm, quan tâm hỏi han tôi làm việc có vật vả không, tôi đương nhiên nói không vất vả, công ty còn ấm áp hơn cả ở nhà, nói rồi tôi lại bật cười.
- Con bé này thật khéo ăn khéo nói! - Bà Ngũ vui vẻ xoa đầu tôi.
- Mẹ à, mẹ còn chưa nhìn thấy tài năng của Lâm Sảng đấy, cậu ấy nói chuyện đến người ch.ết cũng phải sống lại ấy chứ. Khách hàng của công ty cứ vào tay Lâm Sảng, cho dù có nóng nảy thế nào cũng bị cậu ấy chọc cho phải cười! - Mạc Lãnh thao thao bất tuyệt, vẻ mặt ánh lên sự sùng bái. Tôi cảm thấy vô cùng cảm kích, Mạc Lãnh à, thường ngày tớ quý mến cậu quả không uổng!
- Hả? Thế sao? Ha ha ha! – Chủ tịch Ngũ cũng bật cười.
- Đâu có, đâu có ạ, đều là nhờ tiếng tăm của công ty mình cả, cháu chỉ sống nhờ vào hào quang của công ty nhà mình thôi ạ! - Tôi khiêm tốn đáp.
- Lâm Sảng, chúng ta lên gác đi, đừng làm phiền bố mẹ tớ nghe kịch! - Mạc Lãnh kéo tay tôi.
- Thế này... - Tôi còn chưa xong việc, lên gác làm gì chứ?
- Không phiền đâu, con bé này thật khéo nói chuyện, tí nữa ăn cơm mẹ gọi hai đứa nhé! - Tôi biết ngay mà, ai gặp tôi mà chẳng quý. Tôi ngoảnh đầu lại gửi đến họ một nụ cười ngọt ngào.
Vào đến phòng ngủ của Mạc Lãnh tôi mới thoải mái được đôi chút, các thớ thịt trên mặt giờ mới bắt đầu giãn ra.
Trận thứ nhất: thắng lợi nhỏ.
- Lâm Sảng, sau này cậu nhất định thật sự phải dành thời gian rảnh rỗi đến thăm tớ rồi, bố mẹ tớ biết tớ có rồi, không cho tớ ra ngoài đi lại, đi đâu cũng phải có người đi cùng, chồng tớ lại đi công tác, tớ đang chán ch.ết đây! - Mạc Lãnh đưa tay lên xoa xoa cái bụng mình.
- Cậu sờ cái gì mà sờ chứ? Cậu sờ vài cái cháu nó sẽ nhảy ra ngay chắc? - nhìn vẻ say sưa của Mạc Lãnh, tôi cũng bắt đầu thấy hào hứng.
- Nếu nó nhảy ra thật thì đã tốt, cứ nghĩ đến việc mấy tháng nữa cái bụng to ra, lúc đi hai tay phải chống lưng là tớ lại thấy sợ rồi! - Mạc Lãnh giở mấy cuốn tạp chí phụ nữ mang bầu ra, đặt trước mặt tôi, nói. - Cậu nhìn xem, quần áo bà bầu đã chuẩn bị hết cả rồi, mấy thứ này đúng là không phải cho người mặc mà!
- Con đẻ ra mà mặt mày nhăn nhó như con khỉ mới sợ!
- Không đâu, con mình đẻ ra thì nhìn thế nào cũng thấy dễ thương!
Chúng tôi tán phét cho đến tận khi có người gọi xuống ăn cơm. Mạc Lãnh than thở thời gian trôi nhanh thế, mới chớp mắt mà mình đã sắp làm mẹ đến nơi. Nói rồi Mạc Lãnh còn giục tôi mau mau chóng chóng đẻ một đứa con gái để gả cho con trai của họ.
- Cậu biết chắc cái thai trong bụng là con trai à? - Tôi bật cười.
- Tớ đi xem bói rồi, thầy bói phán rằng chắc chắn là con trai! Ông này bói đúng lắm, hay là cậu cũng đi xem thử đi! Xem xem lúc nào thì cậu cưới! - Mạc Lãnh kéo tôi - Tớ dẫn cậu đi!
- Không cần đến thầy bói, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bản cô nương rồi! - Tôi tự tin nói.
Trận chiến thứ hai bắt đầu. Chỉ có điều ăn cơm sớm quá nhỉ, mới là mười một giờ mà đã ăn rồi sao? Cũng may là mình đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây, tối qua tôi đâu có ăn cơm.
- Lâm Sảng, ăn nhiều vào, cứ coi đây như nhà mình, đừng khách sáo nhé!
Bà Ngũ liền gắp thức ăn cho tôi, tôi đưa bát ra nhận hết. Thường ngày thịt có dính chút mỡ tôi cũng không ăn, thế mà giờ trong bát toàn thịt mỡ. Nhìn bát cơm mà tôi thầm than trời. Tôi nhắm mắt cắn một miếng, miếng thịt mỡ vừa vào đến cổ họng tôi đã thấy dạ dày mình như trào lên, miệng muốn nôn ngay ra cho rồi.Tôi vội vàng uống một ngụm canh nuốt chửng nó xuống dạ dày. Tôi cố nén nước mắt nuốt vào bụng, còn khó chịu hơn cả uống thuốc.
- Mẹ ơi, Lâm Sảng không ăn thịt mỡ đâu! - Mạc Lãnh nhìn bát cơm của tôi rồi nhíu mày nói.
- Ai bảo tớ không ăn thịt mỡ nào, nạc mỡ gì ăn hết, thế mới đủ chất, cơ thể mới phát triển tốt được! - Tôi vội vàng tiếp lời Mạc Lãnh.
- Ha ha, con bé này thật hài hước! - Chủ tịch Ngũ cười lớn.
Tôi ăn mãi, ăn mãi, ăn mãi, vừa ăn vừa nói:
- Sáng nay cháu đã ăn một bát mỳ, hai quả trừng gà, một hộp sữa, ra ngoài còn ăn thêm hai cái quẩy, một túi nước đậu nành, thế mà chưa đến mười giờ đã đói rồi!
Sau đó đứng dậy đơm bát cơm thứ tư, miệng cười nói:
- Mạc Lãnh, cơm nhà cậu ngon quá, chẳng trách mà cậu cứ béo trắng ra!
Đúng lúc ấy tôi ngẩng đầu lên nhìn vợ chồng Chủ tịch Ngũ và Mạc Lãnh, thấy ai nấy đều ngây ra nhìn tôi, tôi lười đáp lại họ.
Lúc ra về, Mạc Lãnh thì thầm hỏi:
- Cậu vẫn ổn chứ? Thường ngày cậu có ăn nhiều thế đâu?
- Tớ đói mà! - Tôi nhăn nhó mặt mày.
Lúc tiễn tôi hai vợ chồng Chủ tịch Ngũ còn dặn lần sau có thời gian rảnh lại ghé chơi, tôi lại cười gật đầu vâng dạ rối rít. Nghĩ bụng, lần này chắc tôi đã để lại ấn tượng một người ăn rất khỏe trong lòng họ rồi.
Trận chiến thứ hai, tôi lại thắng.
Ra đến ngoài cổng, tôi liền vội vàng bắt taxi, nói với lái xa:
- Đến bệnh viện! À thôi, về nhà thì hơn!
Tôi lê lết bò lên tầng sáu, bò lên rồi lại lết xuống, lại bò lên, lại lết xuống... cứ như vậy một hơi bò lên lết xuống đến năm lần. Lúc này tôi mới ngồi bệt xuống cầu thang thở dốc, chợt nhìn thấy mẹ tôi xách làn thức ăn đang đi lên.
- Ơ Lâm Sảng, sao về sớm thế? Đã cơm nước gì chưa con? - Mẹ tôi lại chọc đúng vào nỗi đau của tôi. Tôi kéo tay mẹ, nhăn nhó nói. - Mẹ à, từ sau mẹ đừng nhắc tới hai chữ “cơm nước” với con nữa!
Tối đó lên mạng chat với “Kẻ Trộm”, tôi liền thông báo tình hình ngày hôm nay cho anh ta nghe, nói xong liền kết luận một câu: “Giờ cứ nghĩ đến nhà bếp là em muốn nôn rồi!”.
Sau khi “xử” vợ chồng Chủ tịch Ngũ, tôi cách thành công không còn quá xa. Giờ tôi mới có thời gian lo chuyện của em họ Lưu Hi Hoa với anh họ tôi.
Cuối tuần tôi đến nhà anh họ một chuyến, lúc ấy anh ấy vẫn còn chưa tỉnh. Tôi thầm thở dài cuộc đời thật khó lường, ai mà ngờ một người đẹp trai như anh lại sống như thế này?
Kể từ khi tôi biết nhận thức, tôi luôn cảm thấy ông bà nội không thích tôi, chỉ thích anh họ tôi. Tôi thường cho rằng các cụ già ai cũng vậy, tư tưởng trọng nam khinh nữ khá nặng nề, bởi vì anh họ tôi là cháu đích tôn, lại đẹp trai nên bao nhiêu tình cảm của người lớn đều đổ dồn cho anh hết, còn tôi có thể giả bộ như không quan tâm, nhưng cũng may chuyện này không ảnh hưởng gì đến tính cảm của hai anh em tôi.
Về sau tôi mới từ từ phát hiện, hóa ra những lý do tôi không được yêu quý như anh họ đều không phải là lý do chủ yếu, lý do chủ yếu là bởi vì nhà tôi nghèo. Bởi vì nghèo nên không được yêu mến, bởi vì nghèo nên không được tôn trọng, thậm chí còn không thể vì nghèo mà được ông bà chăm sóc đặc biệt. Mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi rằng, sau này lớn nhất định phải phấn đấu.
Đương nhiên tôi cũng có lòng kiêu ngạo của mình. Lúc còn đi học, trong tất cả các anh chị em trong nhà, tôi là đứa có thành tích học tập tốt nhất, chữ viết cũng đẹp nhất. Ông nội tôi thích viết thư pháp, vì thế mỗi khi viết thường gọi tôi đến viết cùng, chỉ có tôi mới chăm chỉ học tập, chỉ có điều có học giỏi cũng chẳng đổi lại được chút tình thương.
Nhưng không sao, người nghèo là như vậy đấy! Sau này tôi quay sang ghét luôn cả anh họ.
Hoàn toàn ngược với tôi, anh họ là người học hành kém nhất trong số tất cả các anh chị em, cũng là đứa nghịch ngợm nhất, ngay cả cấp hai cũng không tốt nghiệp được, có dán tiền lên người anh ấy mà cũng chẳng trường nào dám nhận. Lúc ấy tôi hỏi anh, anh thường đứng thứ mấy trong lớp? Anh họ lúc đó thường thản nhiên nói: Thứ hai từ dưới lên! Tôi trêu anh, bảo sao anh không vươn lên đội sổ đi, anh bảo cố cũng không được, vì đứa kia độc chiếm mất rồi, anh “đánh” không lại nó. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa đi làm chính thức ở đâu, chỉ quanh quẩn ở nhà trông nom cửa hàng, không thì lại đến trông nom sòng bạc cho mấy cậu.
Thực ra đối với anh họ mà nói, một gia đình giàu có liệu là hạnh phúc hay bất hạnh?