Chương 14

"Chú ơi, mau tới đây! Chụp ảnh giúp con với ba ba!" Húc Húc tựa trong ngực La Kiêu vẫy tay gọi Đoàn Dịch Phong
- -


Cuối tuần, trời xanh ngát không mây, trong không khí vẫn còn vươn lại khí lạnh nhàn nhạt, cho thấy sự tồn tại của mùa đông, La Kiêu vốn muốn ngủ nướng, kết quả mới sáng sớm Húc Húc đã bò dậy, dựa lên người cậu vừa kéo vừa túm.


La Kiêu hơi nhíu mày, kéo Húc Húc ra, bất đắc dĩ hỏi: "Húc Húc, con thức sớm như vậy làm gì? Đừng náo loạn, ngủ với ba ba một lúc."
"Ba ba chúng ta đi ra ngoài chơi đi!" Húc Húc lớn tiếng gọi.


"Ngủ tiếp một lúc đi tiểu tổ tông, ba ba mệt muốn ch.ết, con đừng làm ồn!" La Kiêu tối hôm qua tăng ca đến 12 giờ, hiện tại cả người lười đến một chút cũng không muốn động.


Húc Húc bất đắc dĩ nhún nhún vai, trực tiếp dựa vào tai La Kiêu, hét: "Ba ba chúng ta đi ra ngoài chơi đi! Ba ba không nên ngủ nữa! Ba ba nhanh rời giường nào!"


Tiếng của con nít vốn dĩ đã bén nhọn, Húc Húc vừa hét, trong ký túc xá liền vọng lại vô số hồi âm, chấn màng tai vô cùng khó chịu, cơn buồn ngủ của La Kiêu cũng biến mất, đột nhiên bật dậy che miệng Húc Húc lại, nhìn quanh thấy ký túc xá không có ai mới yên lòng.


available on google playdownload on app store


"Ba ba mau rời giường, ba không ngủ nướng nữa!" Húc Húc dùng sức túm tay La Kiêu, bẹp miệng không vui nói.
La Kiêu xoa xoa đôi mắt, cậu lấy di động xem mới tám giờ, bất đắc dĩ thở dài: "Húc Húc, trước kia cuối tuần không phải con thích ngủ nướng nhất à? Sao hôm nay sớm vậy đã rời giường rồi?"
"Con muốn đi chơi!"


La Kiêu chỉ có thể nhận mệnh rời giường, sau khi mặc quần áo rửa mặt xong đại não đã hoàn toàn thanh tỉnh, Húc Húc lấy hai đôi giày thể thao trong cái gương dưới giường ra, tự mang vào, sau đó lại đem một đôi khác đưa cho La Kiêu.


"Hôm nay sao lại ngoan như vậy?" La Kiêu nhận giày thể thao, sờ đầu Húc Húc cũng không nghĩ nhiều.
Húc Húc sửa sang lại balo, hỏi La Kiêu, "Ba ba, con có thể đem balo theo không?"
"Mang balo theo làm gì?" La Kiêu khó hiểu, cứ cảm thấy Húc Húc hơi là lạ.
Húc Húc lập tức đúng lý hợp tình nói: "Con không muốn tách khỏi balo!"


"Đây là cái logic gì!" La Kiêu bật cười, "Con muốn mang thì mang đi, lát nữa đi dạo phố muốn ăn cái gì ba ba mua cho con."
"Dạ!" Húc Húc gật đầu.


Ký túc xá người đến người đi nên phải chen chúc nhau, La Kiêu nắm tay Húc Húc xuống lầu làm không ít người nhìn chăm chú, Húc Húc hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn, nhìn thấy người quen liền ngoan ngoãn gọi chú, gọi anh, làm không ít người khen bé thông minh, chuyện La Kiêu mang theo con trai vào ở ký túc xá ở Du Viên đã truyền đi rộng rãi, nhưng luôn có người cứ nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình.


Trong khoảng thời gian này cậu cũng chạy tìm chỗ ở khắp nơi, nhưng phí ở Diệp Hải Thị quá cao, phòng tốt chút thì tiền thuê đã hơn một ngàn, còn chỗ vừa tầm thì không chỉ không đủ ánh sáng mà diện tích cũng hẹp, La Kiêu thật sự không muốn để Húc Húc ở nơi có hoàn cảnh như vậy.


Cho đến khi đứng ở trước ký túc xá nhìn thấy Đoàn Dịch Phong, La Kiêu kinh hãi, phản ứng đầu tiên là mang Húc Húc về ký túc xá.
"Chú Đoàn!" Húc Húc ở bên cạnh cười rất vui vẻ.


Đoàn Dịch Phong mặc bộ đồ thể thao màu trắng, bỏ đi tây trang nghiêm túc lạnh nhạt, hắn nửa dựa vào trên xe nhìn Húc Húc cười cười, sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn La Kiêu.
La Kiêu chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông lại!


Hắn muốn làm gì? Có phải đã biết quan hệ của hắn và Húc Húc không, hắn đến đây mang Húc Húc đi? Sao Húc Húc lại biết Đoàn Dịch Phong? La Kiêu rất rõ ràng, Đoàn Dịch Phong cũng không thích con nít, như vậy hắn tiếp cận Húc Húc rốt cuộc có mục đích gì?!


Sau ngày sinh nhật Đoạn Dịch Phong, La Kiêu vẫn luôn thấp thỏm không yên, lấy hiểu biết của cậu với Đoạn Dịch Phong, đối phương không có khả năng dễ dàng buông tha cho cậu như vậy, chỉ là ngày sau đó Đoàn Dịch Phong cũng không xuất hiện, cho đến hôm nay.


La Kiêu dần dần nhìn không thấu Đoàn Dịch Phong, cái người thích hại người trước đó bỗng nhiên trở nên khác lạ, nếu là trước đây, Đoàn Dịch Phong sẽ không chút do dự mạnh tay cho cậu một cái giáo huấn, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.


"Thế nào? Tôi dọa người như vậy sao?" Đoàn Dịch Phong cười khẽ, biểu tình kia của La Kiêu thật sự quá đáng yêu, tay hắn nâng lên một nửa lại buông xuống, hiện tại vẫn chưa thể làm như vậy.
La Kiêu dời tầm mắt, trầm mặc nắm tay Húc Húc bên cạnh muốn rời đi.


"Ba ba?" Húc Húc khó hiểu ngẩng đầu nhìn Đoàn Dịch Phong, dừng chân, "Chú Đoàn nói mang chúng ta lên núi."
Sắc mặt La Kiêu khó coi, trách cứ nói: "Húc Húc! Ba ba không phải đã nói với con không thể tùy tiện nói chuyện với người lạ sao!"


"Chú Đoàn không phải người lạ, chú ấy là cậu của Tống Tung, chú ấy còn cho con sô-cô-la nữa!" Húc Húc có chút không tự tin phản bác, ngón tay bé quấn quấn quai balo, mắt nhìn chằm chằm mũi chân.


"Sô-cô-la!" La Kiêu nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa tức giận bùng cháy trong mắt như muốn thiêu đốt Đoàn Dịch Phong, gầm nhẹ nói: "Đoàn Dịch Phong anh rốt cuộc muốn làm gì? Dùng sô-cô-la hối lộ Húc Húc, để nó lôi tôi ra đây, sau đó thì sao? Anh lại có mục đích gì nữa?"


"Tôi......" Đoàn Dịch Phong há miệng thở dốc, câu "người lạ" kia làm hắn cảm thấy trái tim đau đớn, "Tôi chỉ là muốn lên núi với em."


"Lên núi? Anh thật sự nghĩ như vậy sao?" La Kiêu cười lạnh, "Tôi mặc kệ anh có mục đích gì, nhưng bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, không có khả năng! Cho dù anh làm cái gì cũng không thể!" Cậu tới gần Đoàn Dịch Phong, đến bên tai hắn từng câu từng chữ nói, "Việc duy nhất anh có thể làm được chính là giết tôi."


- - Không còn việc nào tàn nhẫn hơn so với lời này, Đoàn Dịch Phong bị thương.
"Tôi đợi lâu như vậy, em không thể......" Đoàn Dịch Phong gian nan mở miệng.


Từ khi phát hiện tung tích La Kiêu hắn đều đang đợi, tránh ở chỗ tối nhìn cậu, không dám đi quấy rầy cuộc sống của cậu, sau khi La Kiêu đến Diệp Hải Thị hắn cũng đợi, hắn nghe nói thời gian có thể phai nhạt hết thảy, nên thật sự nhẫn nại tính tình mà chờ đợi.


"Húc Húc, đưa balo cho ba!" La Kiêu lạnh nhạt nhìn Đoạn Dịch Phong, chìa bàn tay trước mặt Húc Húc, kiên quyết nói.


Húc Húc kéo chặt quai đeo balo, có chút sợ hãi lắc đầu, bé mới vừa lui một bước đã bị La Kiêu bắt được, balo bị cứng rắn kéo xuống, La Kiêu thô lỗ kéo khóa kéo, đồng tử chợt phóng đại.
Sô-cô-la! Balo chứa đầy sô-cô-la!


Mắt La Kiêu nheo lại, bỗng trở nên cực lạnh, cậu không chút do dự đổ toàn bộ sô-cô-la xuống đất, lúc vừa nghiêng balo đã bị Đoàn Dịch Phong nắm cổ tay, ánh mắt hắn vẫn là bình thản ấm áp, nhưng lực tay lại không nhỏ, ít nhất La Kiêu giãy giụa thế nào cũng không ra.
"Buông tay!"


"Chỉ là sô-cô-la mà thôi!" Đoàn Dịch Phong trầm thấp cường điệu, tiếng nói được áp chế trong hỗn loạn lại lộ ra khẩn cầu.
La Kiêu khí thế không giảm, thân thể căng thẳng không chút thả lỏng, cậu nhìn chằm chằm Đoàn Dịch Phong, run rẩy nói: "Buông tay!"
Đoàn Dịch Phong nhìn vào mắt cậu, vô lực buông tay.


La Kiêu lật balo xuống, vô số chocolate được đóng gói tinh xảo ào ào rơi xuống đất, Húc Húc khổ sở nhìn sô-cô-la, hốc mắt bịt kín một tầng hơi nước mông lung.
"Húc Húc, chúng ta đi!" La Kiêu đổ toàn bộ sô-cô-la ra, một bên kéo khóa balo một bên túm Húc Húc đi.


Húc Húc chưa bao giờ thấy La Kiêu tức giận như vậy, cho dù bé với bạn nhỏ khác đánh nhau, ba ba cũng không tức giận như vậy, bé sợ hãi lui ra phía sau, tránh khỏi tay La Kiêu đưa qua, vẻ mặt này của ba ba làm bé cảm thấy rất sợ.
"Húc Húc!" La Kiêu nâng cao ngữ điệu, gọi to.


Húc Húc cắn môi nhìn chằm chằm sô-cô-la, suy nghĩ một lúc đột nhiên trốn đến bên cạnh Đoàn Dịch Phong, bàn tay nho nhỏ của bé khẩn trương túm lấy ống tay áo của Đoàn Dịch Phong, thấp giọng nôn nóng nói: "Chú ơi, ba ba sao lại tức giận? Chú nói ba ba đừng nóng giận được không?"


La Kiêu nhìn Húc Húc trốn phía sau Đoàn Dịch Phong, trái tim lạnh lẽo, Húc Húc cũng không phải người lạ nào cũng muốn tiếp xúc, nhưng mà vì sao? Bé không kháng cự Đoàn Dịch Phong! Thứ gọi là huyết thống này thật sự kỳ diệu như vậy? Cho dù không chút quen biết cũng sẽ sinh ra hảo cảm với đối phương?


"Húc Húc, con lại đây, ba ba sẽ không tức giận." La Kiêu nỗ lực ngăn lại phẫn nộ, hòa hoãn cảm xúc mỉm cười nói.
"Lên xe trước đã, tôi có việc nói với em." Bên cạnh có nhiều người vây xem làm Đoàn Dịch Phong không vui nhíu mày, hắn nắm tay Húc Húc nói với La Kiêu.


La Kiêu đứng tại chỗ, không nói một lời.
"Húc Húc, con lên xe trước, ba ba lập tức lên được không?" Đoàn Dịch Phong biết cậu hiểu ẩn ý của câu này, trước nhẹ giọng dỗ Húc Húc lên xe.


Húc Húc ngồi trên xe, mắt trông mong nhìn La Kiêu, La Kiêu bực bội đánh giá chung quanh, dưới ánh mắt tha thiết của Đoàn Dịch Phong nổi giận đùng đùng lên xe, Đoàn Dịch Phong đóng cửa xe lại, vòng đến ghế lái nhanh chóng lái xe đi.


Bên trong xe là sự trầm mặc đầy áp lực, toàn thân La Kiêu phát ra ý lạnh và sự kháng cự mãnh liệt không thể lơ là, Húc Húc dựa vào chỗ ngồi không nhúc nhích nhìn về phía sau, sô-cô-la bị ném xuống đất rất nhanh bị nhặt sạch, bé cảm thấy rất khổ sở.


Đoàn Dịch Phong trở tay đưa qua đi một viên sô-cô-la, Húc Húc thật cẩn thận nhìn nhìn La Kiêu, thấy cậu không phản đối mới nhanh chóng nhận lấy, lại thật cẩn thận mở giấy gói để sô-cô-la vào trong miệng.
"Dừng xe." Năm phút đồng hồ sau, La Kiêu ở một chỗ tương đối ít người kêu dừng.


Đoàn Dịch Phong không giảm tốc độ, nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, cùng nhau lên núi đi."
"Ai muốn cùng anh lên núi!" La Kiêu nhìn nhìn Húc Húc, khống chế táo bạo khi đối mặt với Đoàn Dịch Phong, cắn răng nói, "Tôi có thể lái xe đi, không phiền anh."


"Một chút cũng không phiền." Đoàn Dịch Phong lập tức nói, "Tôi rất vui lòng."
Húc Húc đang nằm bò ngắm phong cảnh, nghe vậy quay đầu lại lo lắng nói: "Ba ba, ba không nên tức giận."
"Ba ba không tức giận." La Kiêu sờ sờ đầu Húc Húc đầu, miễn cưỡng cười cười.


Chuyện của Đoàn Dịch Phong với cậu cậu sẽ không nói cho Húc Húc biết, càng không để Đoàn Dịch Phong ảnh hưởng cuộc sống của mình, thất thố vừa nãy hiện tại sẽ không phạm phải lần nữa.
- - Cứ cho là vì Húc Húc, tạm thời nhịn một chút đi.


Thanh Phong Sơn, nằm ở phía tây Diệp Hải Thị, là phong cảnh trứ danh của nơi đây, nổi danh là thế núi cao hiểm trở, đứng ở chân núi đã có thể thấy thác nước ào ào chảy xuống, con đường nhỏ được bóng râm của rừng cổ thụ xanh biếc che phủ, mặt đất được lót đá cẩm thạch, đi vài bước sẽ thấy bia đá dùng làm cột mốc dựng thẳng trên mặt đất, trên bia dùng hành thư khắc danh ngôn khích lệ cổ vũ nổi danh.


Đi qua con đường rợp bóng cây, phía trước chính là một cây cầu hình cung, có không ít người đang đứng trên đó ngắm phong cảnh, dưới cây cầu là hồ nước rộng lớn trong veo thấy cả đáy, cách đó không xa còn có đình hóng gió làm bằng gỗ, trải dài đến mặt hồ.


"Ba ba, mau đến xem! Trong nước có thật nhiều cá!" Húc Húc túm La Kiêu kéo đến bên cầu, ngón tay chỉ hồ nước ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.
La Kiêu đứng gần cây cầu, nhìn bầy cá vui vẻ bơi quanh, đúng là cảnh đẹp.


Đoàn Dịch Phong đứng cách đó không xa, biểu hiện thực vô hại, từ sau khi xuống xe đến bây giờ La Kiêu chưa cho hắn chút sắc mặt tốt nào, không, cũng không thể nói vậy! Bởi vì cậu căn bản là xem như hắn không tồn tại, nếu không phải có Húc Húc ở bên cạnh, người khác chắc chắn sẽ cảm thấy bọn họ đến người qua đường cũng không phải.


Vốn là không có người qua đường nào sẽ biểu hiện địch ý rõ ràng như thế.
"Chú ơi, mau tới đây! Chụp ảnh giúp con với ba ba!" Húc Húc tựa trong ngực La Kiêu vẫy tay gọi Đoàn Dịch Phong, một bàn tay khác của bé bám vào cổ La Kiêu, cười thực vui vẻ.


Nhận được lệnh triệu hoán, Đoàn Dịch Phong cầm camera đến gần hai người, mỉm cười nhàn nhạt, mắt đen hơi híp lại.
- - Thật là ganh tỵ muốn ch.ết! Tên nhóc thúi này!
La Kiêu nhìn chằm chằm camera trong tay Đoàn Dịch Phong, âm thầm cắn răng, hừ! Vậy mà đến loại đồ vật này cũng chuẩn bị xong!


"Ba ba, cà tím*!" Húc Húc giơ tay chữ V.
"Cà tím!"
La Kiêu nhìn chăm chú vào màn ảnh, ánh mắt lơ đãng hung hăng va chạm cùng Đoàn Dịch Phong!


(*) Vì trong tiếng Trung, "cà tím" đọc là " qié zì", khi phát âm từ này thì trông chúng ta như đang cười toe toét vậy, và các teen Trung Quốc đã áp dụng câu nói này trong mỗi lần chụp ảnh tập thể, để ai cũng có thể cười thật tươi, đồng đều và đẹp nhất đấy. [Cre: Dân Tiếng Trung]






Truyện liên quan