Chương 22: Em đã hạ tiêu chuẩn xuống mức thấp nhất
“Cho nên, em muốn anh nhìn em cứ tiếp tục bị lừa à?”
“Anh không đi sao biết người ta lừa đảo? Công việc tốt chỉ xứng cho anh tìm tới, còn em thì không à?”
“Về nhà để anh bình tĩnh đã”. An Tử Yến dường như lười tranh cãi với Mạch Đinh. Cậu im lặng một lát, nhìn về phía An Tử Yến: “Thật ra căn bản là anh không muốn em tìm được việc chứ gì?”. Cậu lại nói ra câu mà ngày nào cậu cũng hỏi. Chỉ là muốn nghe câu phủ nhận của An Tử Yến thôi. Dù không phải vậy thì im lặng cũng tốt rồi. An Tử Yến vẫn không nhìn Mạch Đinh, trả lời: “Đúng”.
“Dừng xe!”. Thấy An Tử Yến không có động tĩnh gì, Mạch Đinh cầm tay lái, An Tử Yến đạp thắng xe, trừng mắt nhìn Mạch Đinh: “Em không muốn sống nữa à!?”
“Nếu như anh hy vọng Mạch Đinh em sau này cả đời cũng chỉ có thể làm việc nhà cho anh, phục vụ anh, thì em không làm được. Anh đừng có xem thường em!”. Mạch Đinh không nhịn được mà hét lớn. Mở cửa xe. Điện thoại của An Tử Yến cứ vang lên không ngừng, là của công ty. Hắn đưa máy lên tai, che chỗ nói lại:”Tùy em nói sao cũng được, miễn đừng tới chỗ đó”. An Tử Yến còn chưa nói hết câu, Mạch Đinh đã chạy hòa vào đám người trước mặt: “Này, Mạch Đinh!”. Âm thanh của hắn tựa như Mạch Đinh, dễ dàng bị đám đông bao lấy.
Từ tận đáy lòng, Mạch Đinh cũng không mong An Tử Yến sẽ đuổi theo. Nếu hắn làm vậy thì sẽ trễ giờ làm mất. Bọn họ đều không thể quá cứng đầu được, bởi vì bây giờ họ không còn là trẻ con nữa rồi. Mạch Đinh không ngừng nhớ lại những lời nói của cậu vừa rồi. Cậu thật không làm gì được sao? Cả đời cũng chỉ làm việc nhà cho An Tử Yến? Ở phía sau hắn mà dọn dẹp mớ quần áo hắn vứt lung tung? Không cho phép hắn đặt chân lên bàn thôi sao?… Mạch Đinh rũ bả vai xuống nhận thua. Tại sao cậu lại không làm được việc gì? Tất cả công việc đều ở trên cả rồi, rõ ràng hơn: Chính là ở bên cạnh An Tử Yến, dù phải dùng cách gì đi nữa.
Tình yêu và tự trọng là thứ phải lựa chọn sao?
Bên trong mỗi người đều tồn tại sự mâu thuẫn. Sỡ dĩ sinh ra khác nhau là điều đương nhiên. Có lúc sẽ rất kì lạ. Bởi vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà nháo nhào lên. Cũng có lúc chả vì lý do gì liền xảy ra tranh cãi. Cũng như chúng ta sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt mà hạnh phúc. Rồi cũng sẽ thích một người mà không thể giải thích được. Không ai biết là vì nguyên nhân gì. Điều kì lạ chính là như vậy đó.
Tạm thời, Mạch Đinh không muốn về nhà, cậu cũng không còn ý đính đi phỏng vấn nữa. Thật ra thì cậu cũng mơ hồ cảm thấy có thể công ty đó lừa đảo. Nhưng cậu vẫn ôm một tia hy vọng trong lòng, suy nghĩ nhỡ đâu không phải như vây? Mạch Đinh gọi điện cho Bạch Tiểu Tư, muốn cùng cô mắng chửi An Tử Yến cho hả giận.
“Hả? Mạch Đinh, sao?”, Mạch Đinh nghe được phía bên Bạch Tiểu Tư rất ồn ào.
“Cô đang bận à?”
“Một chút. Bố tôi.. cái ông cổ lỗ sĩ ấy cứ lo lắng tôi ham chơi không lo sự nghiệp. Tốt nghiệp một phát là bắt tôi vào công ty làm ngay. Hại tôi mấy ngày nay không có cách gì sang chỗ cậu với chồng cũ chơi được”. Có tiếng gọi Bạch Tiểu Tư, cô đáp rồi nói với Mạch Đinh: “Cậu gọi đện cho tôi không là chồng cũ lại bắt nạt cậu chứ”.
“Không phải có người đang gọi cô à?”
“Không cần để ý đến làm gì”.
Ngay đến Mạch Đinh cũng có thể nghe thấy giọng nói của cô chút mệt mỏi vì bận rộn. Cậu hít một hơi thật sâu, vờ như đang vui vẻ: “Không có gì, gần đây không thấy cô, gọi điện quấy rầy cô chút đó mà”.
“Giỡn mặt hả?”
“Tôi có việc rồi. Vậy đi ha, cô làm việc đi”.
“Được rồi”.
Sau khi ngắt điện thoại, Mạch Đinh cầm điện thoại trên tay. Thì ra chỉ còn lại mỗi cậu. Những người bên cạnh không biết từ khi nào đã bắt đầu tăng tốc. Còn cậu vẫn mãi không chạy ra khỏi điểm khởi đầu. Thật vô dụng. Không tìm được việc thì quay sang bực bội với An Tử Yến. Không có tương lai mà. Mỗi lần gây náo loạn, rồi cũng phải về cạnh bên hắn thôi.
Bạn đang
Cáºu vô Äá»nh hưá»ng Äi tìm xem có nÆ¡i nà o dán bảng tuyá»n dụng không. Má»i khi có ngưá»i báºn rá»n Äi ngang qua, cáºu cảm thấy bá»n há» tháºt thà nh thạo. Liá»u có ngà y cáºu sẽ biến thà nh những ngưá»i to lá»n như váºy chứ? Mặc dù trải qua khoảng thá»i gian thá»±c táºp ngắn ngá»§i, nhưng cảm giác lại không như váºy. Khi Äó, không có viá»c là m thì cáºu còn có thá» vá» lại trưá»ng há»c. Bây giá», cáºu không còn ÄÆ°á»ng lui nữa rá»i.
Không ÄỠý mà sắc trá»i Äã thay Äá»i rá»i. Mạch Äinh xem Äá»ng há». Nên vá» nhà thôi, An Tá» Yến cÅ©ng Äã tan sá» rá»i. Cáºu nhìn xung quanh, muá»n tìm má»t trạm xe buýt. Cáºu nhìn bên phÃa bảng chá» dẫn có gì Äó quen quen. Cáºu từng nhìn thấy Äá»a chá» công ty trên táºp há» sÆ¡ cá»§a An Tá» Yến khi hắn mang vá» nhà . Kia hẳn là công ty cá»§a hắn Äi. NghÄ© Äến Äây, cáºu cảm thấy buá»n cưá»i. An Tá» Yến tuy là chá»ng cáºu, nhưng Äến chá»ng cáºu là m viá»c á» Äâu, giữ chức vụ gì, cáºu cÅ©ng không há» biết. Cáºu tiến vá» phÃa trưá»c, thá» xem cáºu có may mắn mà gặp ÄÆ°á»£c An Tá» Yến không.
Hôm nay, quả là cáºu may mắn. Ãng trá»i Äã Äá» cho cáºu gặp ÄÆ°á»£c chá»ng cáºu tháºt. Bên cạnh hắn còn có nhiá»u ngưá»i khác nữa. Nhìn qua thì có Äá»ng nghiá»p và cả cấp trên. Hắn dù có Äứng á» Äâu, Äá»u ná»i báºt như thế. Mạch Äinh cảm thấy chá» cách và i bưá»c chân, nhưng ngưá»i Äó không phải là An Tá» Yến cá»§a cáºu. Hắn tháºt xa vá»i vá»i cáºu.
âCùngâ¦â. Cùng vá» Äi. Cáºu muá»n nói như váºy. An Tá» Yến quay lại, ánh mắt cá»§a hắn khiến cáºu không thá» Äau hÆ¡n ÄÆ°á»£c nữa. Hắn như Äang nhìn má»t ngưá»i không há» có chút quan há» nà o. Äá»ng nghiá»p có dáng ngưá»i trung bình Äứng bên cạnh nghi ngá» há»i: âCáºu ấy Äang nói vá»i ai Äấy?â
âKhông biếtâ.
Thấy cáºu nhóc nhìn chằm chằm An Tá» Yến tá» vẻ không thá» tin ÄÆ°á»£c, vá» Äá»ng nghiá»p Äó dùng cùi chá» thúc và o ngưá»i An Tá» Yến: âCáºu biết hả?â
âSao có thá»?â. Dứt lá»i, An Tá» Yến Äi vá» phÃa xe. PhÃa sau có ngưá»i gá»i hắn: âHôm nay nhất Äá»nh phải Äi Än mừng chứâ.
âMá»i ngưá»i Äi Äi, tôi còn có viá»câ.
âMấy cô trong công ty Äá»n cáºu có bạn gái xinh Äẹp già u có lắm. Có phải là vá» vá»i cô ấy không Äấy?â
âÄùa thôiâ. An Tá» Yến má» cá»a xe, có và i ngưá»i nhân cÆ¡ há»i chui và o. Thò Äầu ra gá»i những ngưá»i bên ngoà i: âMấy ngưá»i lái xe Äuá»i theo Äi. Hôm nay thế nà o cÅ©ng phải bắt cáºu ấy Äãiâ. Tiếng nói chuyá»n, tiếng cưá»i há»n tạp. Lúc nà y, không còn ai quan tâm Äến sá»± tá»n tại cá»§a cáºu. Cáºu quay vá» hưá»ng trạm xe buýt. Bà n tay cáºu run rẩy. Äầu óc ngá»c nghếch cá»§a cáºu bắt Äầu suy nghÄ©. Có lẽ An Tá» Yến bá» Äáºp và o Äầu mất trà nhá». Hắn không nhá» cáºu Äâu. Nhưng cái suy nghÄ© hoang ÄÆ°á»ng Äó nhanh chóng bá» gạt Äi. Lòng cáºu quặn thắt.
Hắn không muá»n thừa nháºn cáºu trưá»c mặt Äá»ng nghiá»p.
Bá»i vì cáºu quá bình thưá»ng, mà lại còn bá»i cáºu là Äà n ông?
Rõ rà ng hôm An Tá» Yến chuyá»n trưá»ng, hắn Äứng trưá»c lá»p, trưá»c mặt thầy giáo mà tuyên bá» hắn là An Tá» Yến, hắn là ngưá»i Äà n ông cá»§a Mạch Äinh mà .
Hôm nay Äiá»u gì Äã khiến hắn thay Äá»i suy nghÄ©?
Sá»± may mắn cá»§a cáºu hôm nay tháºt cay Äắng. Sá»± tháºt nà y tháºt Äáng sợ. Cáºu tá»± ti giá»ng như không có cách nà o chữa khá»i bá»nh. Má»t khi Äã phát tác rá»i, nó sẽ cứ váºy mà tái phát. Cá» gắng là m tháºt tá»t. NghÄ© rằng rá»i sẽ có ngà y cáºu có thá» Äuá»i ká»p An Tá» Yến. Kết quả, cáºu lại phát hiá»n ngay Äến tư cách Äuá»i theo cáºu cÅ©ng bá» cưá»p mất.
Yêu quả tháºt rất dá» dà ng khiến cho ngưá»i ta hạ thấp tiêu chuẩn. Má»t khi Äã yêu thì không quan tâm Äến ngưá»i yêu cÅ©, không quan tâm bạn có bao nhiêu tiá»n, không quan tâm Äến công viá»c cá»§a bạn là gì, không quan tâm bạn có bao nhiêu Äất, tháºm chà cÅ©ng không quan tâm bạn Äá»i vá»i tôi như thế nà o. Có ngưá»i sẽ buá»n cưá»i vì những Äiá»u Äó không thá»±c tế. Nhưng chá» có thá»i gian hay vô sá» những nguyên nhân khác kéo Äến không Äúng lúc thì tiêu chuẩn chá»n ngưá»i yêu sẽ bá» nâng lên cao hÆ¡n thôi. Bắt Äầu yêu cầu thứ gì Äó khác Äá» lấp Äầy tình cảm. âAnh phải kiếm tháºt nhiá»u tiá»nâ; âBao giá» thì anh má»i thÄng chức?â;
âSao anh lại không có nhà ?â; âTôi Äá»i vá»i anh tá»t như váºy, anh cÅ©ng phải Äáp trả lại tôi chứâ; â¦
Mạch Äinh nhìn ra ngoà i cá»a sá», ánh mắt cáºu trá» nên mÆ¡ há», dần dần ÄÆ°á»£c phá»§ lên bằng má»t lá»p sương má»ng.
An Tá» Yến, em Äã vì anh mà hạ tiêu chuẩn Äến mức thấp nhất rá»i.
Em còn phải là m gì nữa Äây?
â Hết chương 22 â