Chương 18

Về đến nhà, Tân Thuần không hôm nay không có tiết học nên ở nhà (anh đang học ĐH), lại thấy tiểu đệ ủ rũ.
“Tử Di, Tiểu Thuần hắn xảy ra chuyện gì?”     Tân Đàm không quấy rầy đệ đệ, để cho hắn được bình tĩnh lại.


“Không có gì. Ta chỉ nói với hắn, hắn thích Quý Anh Diễm cùng thích chúng ta không giống nhau.”     Tử Di rất lạnh tĩnh.


“Tiểu ngốc kia chính là không hiểu rõ, chúng ta cũng không thể loạn giáo dục hắn. Cám ơn ngươi, Tử Di.”     Tân Đàm cũng vì đệ đệ mà lo lắng, may là có Tử Di trợ giúp, xem ra nên để hắn bình tĩnh một chút .


“Không có chi. Tí nữa ngươi lên xem hắn đi, giúp hắn ổn định tâm tình một chút. Hắn hiện tại trong đầu một mảnh hỗn độn.”       Tử Di cũng thực quan tâm tiểu ngốc đơn độc tinh khiết thanh mai trúc mã này.


“Ân, hảo. Còn lại cứ giao kẻ làm đại ca này đi.”      Tân Đàm vỗ ngực.”
Tử Di, hôm nay ở trường ra sao?”        Tân Đàm cũng quan tâm tình huống Tử Di.


Trở lại phòng, Tân Thuần thấy thực mê man. Hắn không hiểu Tử Di nói thích không giống nhau nghĩa là gì, nhưng hắn tựa hồ có hiểu một chút, cảm giác hắn đối Quý Anh Diễm không giống ọi người. Quý Anh Diễm hôn hắn sẽ làm hắn tim đập gia tốc, Quý Anh Diễm vuốt ve hắn sẽ làm hắn khó kháng cự, Quý Anh Diễm cầm nơi đó sẽ làm hắn toàn thân tan chảy. . . . . . Nghĩ đến nụ hôn của Quý Anh Diễm, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên môi, tưởng tượng Quý Anh Diễm đang hôn hắn, cùng chơi đùa với lưỡi hắn. Nghĩ đến Quý Anh Diễm vuốt ve, tay hắn tiến vào trong quần áo mình, tưởng tượng Quý Anh Diễm đang khẽ vuốt hắn. Nghĩ đến Quý Anh Diễm cầm hạ thân của hắn, hắn run rẩy cầm trụ hạ thân chính mình, tưởng tượng Quý Anh Diễm đang ôn nhu vuốt ve.


available on google playdownload on app store


“A!”  Tưởng tượng khiến cho hắn dục hỏa đốt người. Hắn hô hấp dồn dập, cao thấp lộng phân thân chính mình. Nhớ môi Quý Anh Diễm  dừng trên môi, tay Quý Anh Diễm vuốt ve trước ngực hắn. . . . . . Ân. . . . . .


“Tiểu Thuần, ca ca vào nha.”      Tân đàm đã ở ngoài cửa đợi thật lâu, chính là bên trong đều không có trả lời, hắn đành phải chính mình đẩy cửa ra. A? Tiểu thuần đang. . . . . . tiểu đệ đệ ngốc đang . . . tự an ủi!


“Tiểu Thuần, ngươi. . . . . .”      Tân Đàm đến gần, ngồi ở bên giường.
“Đại ca!”        Tân Thuần mặt đỏ cúi đầu. Hắn sao làm cho đại ca thấy hắn đang nghĩ dến Quý Anh Diễm chứ.


“Tiểu Thuần, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”    Tân Đàm xoa xoa tóc đệ đệ, đem hắn ôm vào trong ngực.
“Ân.”      Mặt Tân Thuần càng đỏ hơn.


“ách? Ngươi biết?”     Tân Đàm có thể khẳng định, Tân Thuần không biết hành động này của hắn gọi là ‘ tự an ủi ’.
“Ta nghĩ đến Anh Diễm.”      Có lẽ đây gọi thích khác với thích mọi người, chỉ có một người đặc biệt được cho phép đụng chạm vào hắn.


“Vậy ngươi có biết ngươi thích hắn là loại thích nào không?”     Tân Đàm cầm khăn lau chất nhầy trên tay đệ đệ.
“Chính là thật thích thật thích. Còn cho hắn chạm vào ta.”     Tân Thuần không dám nhìn vào mắt Tân Đàm.


“Ngốc tiểu đệ, nhìn ca ca. Ca ca nói cho ngươi biết, đó là thích dạng tình yêu.”   Thật muốn lay tỉnh ngốc tiểu đệ này. Đều hôn môi , vuốt ve, còn kém trên giường thôi, hắn còn không biết tình cảm chính mình đối với người ta. Cũng thật khó cho lực nhẫn nại của Quý Anh Diễm.


“Tình yêu? Không phải cùng với nữ sinh bên nhau mới là luyến ái sao?”   Tân Thuần không biết loại thích đối với Quý Anh Diễm tên là Tình Yêu!


“Vậy ngươi thích cùng nữ sinh đụng chạm không? Ngươi có thế để cho nữ sinh làm việc vừa rồi với ngươi không?”     Tân Đàm thật muốn đánh vào mông hắn vài cái, cho hắn biết hắn đã thích Quý Anh Diễm, là thích như người yêu vậy!


Tân Thuần lắc đầu, cho dù là Tử Di, hắn cũng không thể chấp nhận.
“Có một loại người là trên tinh thần thì thích nữ sinh, mà thân thể lại thích nam sinh.”      Tân Đàm thức tỉnh ngốc tiểu đệ. ( Ngữ Tịch: những lời này đã dùng để dụ dỗ nam sinh. Là lời từ kinh nghiệm á. )


“Ta đây chính là người như thế ?”     Tân Thuần mù quáng hỏi.


“Còn có một loại người là tinh thần và thân thể đều thích nam sinh. Ngươi phải tự mình phát hiện ngươi là loại nào”        Tân Đàm cũng chỉ có thể giúp Tân Thuần đến đây, thêm cái khác thì hắn bất lực.


“Chính mình tự phát hiện? Chính mình sao có thể tự phát hiện?”    Tân Thuần chưa từng biết thích còn nhiều phức tạp như thế.


“Chính mình dụng tâm suy nghĩ sẽ nghiệm ra. Xem chính mình có phải thực để ý hắn, thực ỷ lại vào hắn, thực tín nhiệm hắn. Nguyện ý vì hắn trả giá, nguyện ý thay hắn chia sẻ, nguyện ý bồi hắn đến vĩnh viễn. Hoặc là vì hắn ăn dấm chua, vì hắn lo lắng, muốn cùng hắn khoái hoạt, muốn cùng hắn khóc . . . . . . Còn có thật nhiều, thật nhiều điều phải tự mình thể nghiệm. Nếu ngươi đều có , vậy lòng ngươi đã yêu hắn. Còn nguyện ý cùng hắn đụng chạm.”       Tân Đàm vừa lòng giảng giải.


Hắn nói nhiều như thế, Tân Thuần vẫn như lọt vào sương mù. May mà hắn hiểu được một chút, hắn dường như thực ỷ lại, thực tín nhiệm Anh Diễm, cùng hắn bên nhau cũng rất khoái nhạc. khiến mình cảm thấy an tâm. Đây ch ảng phải như đại ca nói chính là trên tinh thần cũng thích Anh Diễm sao?


“Tiểu Thuần, ngươi chậm rãi nghĩ, đừng tự bức chính mình. Chậm rãi sẽ hiểu.” Tân Đàm mỉm cười nhìn Tân Thuần cổ vũ khiến hắn thấy sáng sủa rất nhiều.
Không biết Anh Diễm đối hắn là loại thích nào?
Sáng sớm hôm sau, Quý Anh Diễm cùng Vu Cảnh Hiên đồng thời xuất hiện ở Tân gia.


“Tiểu thuần phải theo ta đi.”
“Tiểu Thuần ngày hôm qua đáp ứng ta .”
“Ta là học trưởng của ngươi, phải xếp trước ngươi.”
“Ta thích Tiểu Thuần nhiều hơn ngươi, ngươi đừng đến câu dẫn hắn.”
“Ngươi tránh ra, Tiểu Thuần tiểu bảo bối ngày hôm qua đã nhận hoa của ta.”


“Ngươi nằm mơ, Tiểu Thuần hôm trước còn giúp ta lấy tay làm!”
. . . . . .
Một trận yên tĩnh.
“Cái gì, ngươi sao dám lừa Tiểu Thuần giúp ngươi làm?”      Vu Cảnh Hiên  tức giận tận trời. Hắn mới chỉ hôn Tiểu Thuần. Đại sắc lang kia đã lừa Tiểu Thuần lấy tay giúp hắn làm.


“Hừ. Là Tiểu Thuần tự nguyện.”      Quý Anh Diễm đắc ý ôm Tân Thuần.
“Hừ. Ta cũng muốn Tiểu Thuần giúp ta!”       Vu Cảnh Hiên một phen ôm lấy Tân Thuần đi lên phòng.
“Ngươi đừng dọa hắn, cũng không được bắt buộc hắn!”     Quý Anh Diễm lập tức đuổi theo.


“Tân mụ mụ. . . . . .”       Tử Di nhìn hai con sắc lang xâm nhập vào nhà họ Tân.
“Tử Di, không sao, bọn họ sẽ không thương tổn Tiểu Thuần. Có Anh Diễm ở đây.”       Tân Đàm cầm tay Tử Di.
Vọt vào phòng, Vu Cảnh Hiên cẩn thận đem Tân Thuần đặt trên giường.


“Tiểu Thuần, có thể giúp ta cầm nơi này không?”      Vu Cảnh Hiên chỉa chỉa hạ thân chính mình.
Cho hắn luyện tập ‘ Sắc ’ công sao? Tân Thuần nghi hoặc nhìn Vu Cảnh Hiên.
“Van cầu ngươi, Tiểu Thuần.”      Vu Cảnh Hiên trên mặt lộ ra cầu xin.


“Vậy. . . . . .”       Tân Thuần đem khóa kéo ở ra. Phân thân Vu Cảnh Hiên lập tức nhảy ra.
A! Không được, Tân Thuần nhìn cũng không dám. Hắn nhắm chặt hai mắt đem tay run rẩy đặt lên. . . . . . Không được! Hắn đẩy Vu Cảnh Hiên ra
“Đừng, ta không nên đụng nơi đó của ngươi!”


Vừa xông vào phòng, Quý Anh Diễm liền thấy Tân Thuần đẩy Vu Cảnh Hiên ra , chôn đầu vào chăn.
“Tiểu Thuần đừng khóc.”      Quý Anh Diễm cẩn thận đem hắn ôm vào lòng.


“Hắn là người xấu, ngươi đừng để ý đến hắn là được.”     Vừa nói vừa ɭϊếʍƈ nước mắttrên mặt hắn.


“Anh Diễm, ta không nên chạm vào người khác ngoài ngươi.”     Tân Thuần ôm chặt Quý Anh Diễm, tựa vào lòng hắn thật bình tâm. Có phải đây gọi là ỷ lại cùng tín nhiệm không? Thầm nghĩ khi cùng hắn làm những chuyện ‘ Sắc ’ thì cảm thấy khoái hoạt, rồi khi đau khóc thì muốn hắn ôm thật chặt vào lòng. . . . . . Đây có phải là tình yêu không?


“Anh Diễm, ngươi thích ta không?”
“Thích, thực thích.”      Quý Anh Diễm ôm chặt Tân Thuần.
“Là loại thích nào?”       Tân Thuần có thể khẳng định mình thích Anh Diễm là tình yêu, vậy hắn thì sao?


“Là thích như người yêu.”       Quý Anh Diễm trả lời nghi vấn của Tân Thuần.
Hắn đối với ta cũng là tình yêu! vậy mình hiện tại có phải người yêu của hắn không? Tựa như Phương học trưởng cùng Giang học trưởng là người yêu?
“Anh Diễm, ta có phải là người yêu của ngươi ?”


“Tiểu ngốc, trong lòng ta, người trước giờ vẫn là người ta yêu!”    Quý Anh Diễm  sủng ái điểm điểm lên môi Tân Thuần.
Nguyên lai trong lòng hắn, hắn đối mình vẫn đều là thích như tình yêu nha! Trong lòng Tân Thuần như có một dòng suối ngọt ngào chảy qua.


“Ta đối với ngươi cũng thích như tình yêu.”
“Tiểu Thuần!”      Quý Anh Diễm chờ Tân Thuần hiểu được lòng hắn, đã chờ lâu đến thế, không thể tưởng tượng con mèo nhỏ cuối cùng đã thanh tỉnh.


“Uy, các ngươi hai người đừng ở bên kia ân ái, ta còn ở trong này đó!”     Vu Cảnh Hiên chịu không nổi bọn họ xem nhẹ mình chỉ lo ở bên kia hưởng thụ ngọt ngào.


“Ngươi tránh đi không phải tốt hơn sao.”    Quý Anh Diễm trừng mắt liếc Vu Cảnh Hiên một cái. Dám phá hư không khí tốt đẹp của hắn.


“Ta đang thất tình nha, sao không ai quan tâm ta!”     Vu Cảnh Hiên bất đắc dĩ gục đầu xuống. Vừa bước ra cửa cũng không quên nhắc nhở bọn họ,   ”Các ngươi đến trường muộn rồi !”
“Đúng nha, đều quên đi học.”     Tân Thuần từ trong lòng Quý Anh Diễm nhảy xuống.


“Nhanh lên, Tử Di còn đang chờ chúng ta.”   Hắn sao có thể để Tử Di ngày đầu tiên đến trường mà bị muộn.


Không cần nhiều lời, Quý Anh Diễm hiểu tiểu ngốc này có thể đột nhiên hiểu ra, nhất định nhờ công lao Tử Di. Trước khi nàng đến, bổn Tiểu Thuần vẫn là một mảnh mơ hồ. Vì đáp tạ nàng, Tử Di trở thành người đầu tiên ở Thu Diền vừa chuyển trường, trong ngày hôm sau liền trở thành người của Hội học sinh. Đáng nói hơn là nàng là nữ thành viên duy nhất trong vòng ba năm!


Trường học lại dâng lên luồng nhiệt mang tên Tử Di!






Truyện liên quan