Chương 43: Hết thuốc chữa

Mấy cái chuyện mất tích như này cũng chẳng còn lạ gì với giới tu Chân nữa!


Nếu không phải là linh khí quá ít, một môn phái đầy người tu chân hoàn toàn không có khả năng ở chung với nhau. Không tin thì cứ mở Phong Thần Diễn Nghĩa ra mà xem, đạo nhân từ đủ tam sơn ngũ nhạc* đi ra, miệng thì nói ngô (từ cổ của ta) là môn đệ của Xiển giáo, nhưng có thấy bọn họ chen chúc trong cái ký túc xá tập thể nhỏ như cái chuồng bồ câu trong Ngọc Hư cung bao giờ đâu phải không?


*Tam sơn ngũ nhạc: nghĩa là từ khắp mọi nơi mà đến. Tam Sơn bao gồm: Hoàng Sơn, Lư Sơn, Nhạn Đãng Sơn; có truyền thuyết còn cho rằng tam sơn trong này là ba ngọn núi tiên Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu trong truyền thuyết. Ngũ Nhạc là: Thái Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn, Hành Sơn.


Giới Tu Chân dù sao cũng không giống như mấy môn phái võ hiệp, vùng đất Trung Hoa bao gồm 36 động tiên 72 phúc địa, những kẻ có bản lĩnh thì rất ít khi ở lại môn phái, hơn phân nửa đều tự chọn một mảnh đất rồi tạo nhà ở, đồng môn ở cách nhau ba nghìn dặm, hoặc sư phụ hơn 100 năm chẳng nhận được tin tức đồ đệ cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Ai bảo cái đám ở giới Tu Chân toàn là tử trạch làm chi? Ngoại trừ luyện đan thì cũng chỉ bế quan, cho nên lễ mua sắm quy mô lớn của siêu thị Sơn Hải còn có một chức năng khác chính là thúc đẩy giao lưu gặp gỡ, đỡ phải xuất hiện mấy tình trạng 囧 toàn tập như sư huynh không biết sư đệ, đồ tôn chưa từng gặp tổ sư này nọ.


Ai mượn giới Tu Chân đa số toàn là mấy tên mỗi lần bặt vô âm tín là kéo dài đến mấy chục năm (bế quan đó), hoặc là mấy kẻ vừa đột ngột xuất hiện thì đã đại triển thần uy, nhưng trước đó lại chẳng có ai từng thấy qua mặt mũi (Đỗ Hành...), dưới cái hình thái xã hội đầy rẫy vấn đề như thế này, nếu bỗng nhiên không liên lạc được với đồng môn bạn tốt gì đó, mọi người đều rất ư là bình tĩnh, cứ đợi thêm dăm ba ngày nữa rồi liên lạc lại thử, nếu vẫn không phản ứng, tâm trạng tốt thì đến nhà hỏi thăm xem đối phương rốt cuộc gặp phải chuyện gì, còn tâm trạng không tốt, vậy thì cứ vứt chuyện này ra khỏi đầu thôi, dù sao qua vài chục năm nữa, tên bạn tốt kia cũng sẽ bỗng dưng ló mặt rồi "Oa ha ha, ta xuất quan rồi", cũng chỉ vậy mà thôi, không đáng bận tâm.


—— so sánh với tốc độ biến đổi từng ngày của nền văn minh hiện đại, toàn bộ thường thức của giới Tu Chân hoàn toàn không thể bắt kịp.


available on google playdownload on app store


"Tổ sư gia của con ơi, ta mới bế quan có 70 năm, phàm nhân sao lại bắt đầu ở nhà cao đến vậy rồi, độ cao đó còn khủng hơn lò luyện đan nhà ta nữa! Sư huynh cứu mạng!"
Này này, đạo trưởng, lò luyện đan cao gần mười tầng lầu mới là khủng khiếp đó hiểu không?


"Á, ta bế quan hơn 40 năm mới mọc được cái đuôi thứ sáu, tại sao bây giờ phàm nhân ăn mặc còn hở hang hơn cả hồ yêu bọn ta nữa vậy, trên người kẻ kia có phải là vải không vậy? Đó là vải sao, ta không muốn sống nữa!"
Bình tĩnh nào Thanh Hồ đại nhân, sao ngài lại chạy đến bãi biển thế này?


"Các ngươi chỉ có vậy thôi sao, hừ, trước khi ta ngủ say thì đã thấy phàm nhân cầm một cục gạch trò chuyện, sau khi tỉnh dậy thì lại thấy bọn họ ngâm nước cho cục gạch đó rút nhỏ lại còn hai phần ba, ta nghĩ có lẽ mình đã ngủ lâu lắm rồi, vì thế lại nằm xuống ngủ thêm một năm nữa... kết quả ấy hả, bọn họ bây giờ lại có phong trào chơi với tấm thớt gỗ = 皿 =!"


Thật ra máy tính bảng và điện thoại di động vẫn có khác biệt mà, yêu cầu ngài báo danh đến học lớp bổ túc ngay và luôn...


Cuối cùng quần chúng giới Tu Chân trăm miệng một lời bày tỏ rằng cuộc đời thật gian nan, đề thi khảo hạch của phàm nhân mỗi năm lại càng khó nhằn, cho dù lấy được bằng chứng nhận cấp sáu thì hạn sử dụng cũng chỉ có 50 năm, thi đậu rồi mà hằng năm còn phải tham gia thêm một cuộc khảo hạch xét duyệt, quá năm năm không thi thì giấy căn cước tự động bị hủy, nghe nói cũng bởi vì thế giới thay đổi quá nhanh —— bình tĩnh nào các vị, bằng kế toán của phàm nhân cũng bị kiểm tr.a hàng năm đấy thôi.


Bọn họ thật là xui xẻo mà, mấy vị tiền bối của giới Tu Chân có từng phải phiền não vì vấn đề này đâu, mấy trăm năm trước hộ tịch lộ dẫn* quái quỷ gì đó của phàm nhân cứ thi đại là qua, sau đó có thể mặc sức bay lượn trên trời, thậm chí không biết chữ viết thông dụng ở mấy trăm năm sau cũng chẳng hề gì (dù sao người cổ đại thất học cũng nhiều), chỉ cần nhận diện được đơn vị tiền tệ sử dụng thời đó là được.


*lộ dẫn: một chính sách kiểm soát dân cư thời nhà Minh.
Còn bây giờ có người nào đi ra ngoài mà nói mình không biết chữ thử xem!


Tất cả mọi người ở đây đều không có cách nào để thành tiên, mà việc không biết mình có phi thăng được hay không thì lại càng đau khổ hơn, không khéo quan chức trên thiên đình vẫn còn dùng chữ Giáp Cốt, còn lạc hậu hơn cả giới Tu Chân nữa ấy chứ ——
*chữ giáp cốt:


"Cho nên trọng điểm là gì?!" Thẩm Đông gắt gỏng hỏi.
Đại trưởng lão của Nhật Chiếu Tông liếc sang Bạch Thuật Chân Nhân, Chân Nhân nhìn Dư Côn, Dư Côn nhìn sàn nhà.
"Khụ khụ, trọng điểm là giới Tu Chân không có biện pháp hữu hiệu nào để tìm được người."


Chuyện đó cứ nhìn vào việc Đỗ Hành làm mất kiếm mất luôn tới 100 năm sau mới phát hiện là biết, hoàn toàn không cần ông nói!!


Thẩm Đông hít sâu, khó khăn lắm mới vuốt êm được cái trán đang nổi đầy gân xanh: hắn hoàn toàn chẳng thể hiểu được giới Tu Chân rốt cuộc làm sao mà không đáng tin cậy được đến mức này: "Mấy người đều là người tu tiên, vậy phép thuật đâu? Thật sự kém cỏi hơn cả thám tử tư sao?!"


"Cái này, cậu phải biết là, giữa đồng môn với nhau đều có vài phép thuật để liên lạc, trước đây cậu là... khụ, ý tôi là kiếm tu với cậu có liên hệ thân thiết hơn người khác, nhưng..." Dư Côn còn đang ấp a ấp úng.


"Nói thẳng ra đi, tôi cũng đã biết rồi, cái tên này từng phổ cập kiến thức cho tôi về việc làm sao để một thanh kiếm tìm được công việc tốt rồi." Thẩm Đông liếc mắt dòm cái tên Khai Sơn Phủ linh nào đó đang ngồi xổm một bên cố gắng giả vờ như bản thân không hề tồn tại.


"A ha ha, vậy chúng ta cũng dễ nói chuyện hơn rồi đúng không?" Dư Côn vuốt cái đầu chỉ còn lại một lớp tóc lưa thưa của mình, cười nói, "Đều tại đạo Thiên Lôi kia đã đánh vỡ mối liên hệ giữa các cậu, tình huống bây giờ ra sao chúng tôi cũng không thể giải thích rõ được, chuyện này phải hỏi Đỗ Hành, nhưng xét đến tính đặc thù trong mối quan hệ giữa hai người, khụ khụ, phỏng chừng Đỗ Hành sau khi gặp lại cậu đã sử dụng vài phép thuật nho nhỏ nào đó, có lẽ bây giờ y có thể biết cậu đang gặp chuyện gì, nhưng cậu lại không biết được tình hình của y, Bạch Thuật Chân Nhân, liên hệ một chiều phải phá bỏ như thế nào?"


Lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt hạc phát đồng nhan ( tóc bạc nhưng mặt vẫn hồng hào) kia như bị động kinh mà nhìn Dư Côn:
"Để bần đạo chém cậu ta một đao?"


"Hay là thôi đi!" Dư Côn rút miếng lót dưới ly trà trong phòng khách sạn ra bắt đầu lau mồ hôi, một mớ tóc dường như cũng theo đó mà lả tả rụng xuống, "Chủ yếu là bởi vì Phá Hồ đạo trưởng mất tích, với tu vi của Đỗ Hành cũng không cần thiết phải bế quan, cho nên khi chúng tôi bỗng nhiên không tìm được y, dùng phép thuật liên lạc cũng không có hiệu quả, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không ổn."


Thẩm Đông lại nhịn lại nhẫn, hắn còn tưởng rằng Dư Côn nói nhảm nhiều như vậy nghĩa là đã nghĩ ra biện pháp rồi chứ, thật sự là quá thất vọng rồi, cho dù nói là dắt một con chó ra cho nó ngửi mùi tìm kiếm thì cũng có thể xem như một ý kiến không tệ mà! Vậy mà bọn họ lại không có cách ~!


"Liu liu." Thạch Lưu bày tỏ Thiên Cẩu của giới Tu Chân không có kỹ thuật đó.
"Phá Hồ đạo trưởng đã vào giới U Minh, tôi chỉ biết mỗi chuyện này thôi." Thẩm Đông dứt khoát ngắt lời Dư Côn.
"Thật ra cậu không nói chúng tôi cũng đoán được."


Bạch Thuật Chân Nhân mặt ủ mày chau ngồi trên ghế, ngón tay khẽ lật, đã lấy ra một con hạc giấy màu vàng:


"Đây là phép thuật thông dụng dùng để đưa tin ở giới Tu Chân, trừ phi đang bế quan, nếu không thì dù ở dưới đáy biển cũng có thể truyền tin được, nhưng hiện giờ hoàn toàn vô dụng..." Hạc giấy vừa phạch phạch đập cánh hai cái, lại lập tức cắm đầu rơi xuống thảm.


Thẩm Đông quả thực có xúc động muốn bước qua giẫm cho con hạc đó một phát.
Giới Tu Chân đại khái chỉ có cuộc khảo hạch kia là bắt kịp thời đại thôi hả!
Hắn thật ra phải cảm thấy may mắn vì bọn họ không dừng lại ở thời đại chỉ biết dùng bồ câu đưa thư đúng không?


"Mấy người luôn mồm nói tới giới U Minh, lớp huấn luyện lệ quỷ ch.ết oan cũng nói tới giới U Minh! Tôi hoàn toàn không hiểu, sao mấy người không dứt khoát đánh thẳng một mạch vào trong giới U Minh luôn cho rồi, chỉ biết ngơ ngác đứng ngoài kết giới núi Bắc Mang thì có tác dụng quái gì, Đại Vũ trị thủy còn hiểu được chặn nước không bằng khơi dòng kia kìa!"


Xác định địa điểm, xử lý rác thải theo định kỳ mới là thói quen tốt!


Nếu U Minh yêu ma ch.ết rồi thì cũng có thể bổ sung linh khí thiên địa, vậy cứ cách một khoảng thời gian lại đi diệt sạch giết gọn đi, khỏi cần phải giam giữ đám yêu ma kia ở một nơi tối tăm rồi chờ chúng tàn sát lẫn nhau, bộ đang nuôi cổ hay sao, để rồi cho ra hậu quả nghiêm trọng thế này đây.


Trong lịch sử, bao nhiêu quốc gia suy tàn cũng chỉ vì thói quen thụ động, khăng khăng không chịu ứng chiến đó đấy!
Thẩm Đông còn chưa nói xong đã phát hiện tất cả mọi "người" trong phòng đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.
"Cái này, không thể đi được đâu!" Bạch Thuật Chân Nhân hốt hoảng.


"Đúng, nơi kia không thể vào!" Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông thân cao mét ba đứng đó trừng to mắt.
"Rất nguy hiểm à? Đừng có giỡn, tôi từng đi rồi, ngoại trừ trên dưới trái phải đều tối đen như mực, còn lại chẳng có thứ gì." Thẩm Đông buồn bực nói.


"Đó là vì cậu không cẩn thận nên rơi vào thôi!" Khai Sơn Phủ linh ở bên cạnh cười to, "Chúng ta là thần binh, đương nhiên có thể đi ra không hề hấn gì, chẳng qua tôi dám chắc cậu chưa nghe qua những biện pháp tự sát hữu hiệu nhất của giới Tu Chân rồi."
"Đó là cái gì?" Nghe cũng khá ly kỳ đấy.


"Một, độ kiếp tập thể khiến cho Tử Tiêu Thần Lôi giáng xuống!"
"..."


"Hai, âm mưu phá hoại thứ quan trọng nhất của người khác, ví dụ như kiếm của kiếm tu. Còn thứ ba ấy hả, chính là chạy vào giới U Minh đại khai sát giới." Ông anh họ búa nghiêm túc khuyên bảo, "Hiểu chưa, đó không phải là hiếu chiến, đó là đâm đầu vào chỗ ch.ết!"
"Tại sao?"


Thẩm Đông không thể hiểu được, nơi đó cũng đâu phải mười tám tầng địa ngục, làm sao có thể vừa bước vào liền gặp tai ương được.


"U Minh yêu ma thật ra có chút đông đúc, có chút không an phận, nhưng giới U Minh đã tồn tại một thời gian rất dài, không chỉ có yêu ma do người tu chân ném vào, mà ở thời kỳ thượng cổ, những thần tiên kia còn... khụ!"
Hạn sử dụng của cái thùng rác này cũng lâu thật đấy nhỉ!


Dư Côn vội ho một tiếng, vẻ mặt xấu hổ nói: "Vẫn còn rất nhiều tên đang say ngủ ở nơi sâu trong giới U Minh, tính cách chúng nó vô cùng tàn bạo, đáng sợ nhất là nếu có một tên tỉnh dậy tham chiến, vậy thì trận chiến núi Bắc Mang 100 năm trước có thể cũng không cần đánh nữa, chúng tôi trực tiếp vứt vũ khí trốn về nhà luôn cho xong!"


Thẩm Đông không thể tin được mà nhìn Dư Côn:
"Ông cũng không được luôn sao?"
"Đúng, Đỗ Hành cũng không được!"
Bạch Thuật Chân Nhân thì ngồi một bên gật đầu: "Tất cả mọi người ở giới Tu Chân cộng lại cũng đánh không thắng!"
"Thứ kia rốt cuộc là gì?!"
"Hình Thiên."


"Gì?" Thẩm Đông ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Chính là Hình Thiên trong truyền thuyết dám một mình chạy lên trời chém Thiên Đế."


"..." Thẩm Đông mờ mịt, Thiên Đế trong ấn tượng của hắn vẫn luôn là Ngọc Hoàng Đại Đế trong Tây Du Ký, cực kỳ vô dụng! Từ khi Tôn Ngộ Không bắt đầu, sau đó bất cứ kẻ nào cũng có thể chạy lên thiên đình quậy phá, trình độ xui xẻo nhường ấy cũng chỉ đứng sau Đông Hải Long Vương.


Ông anh búa liếc mắt: "Không phải như phàm nhân nói, Thiên Đế của người tu chân là chỉ Hiên Viên Hoàng Đế, là chủ nhân của vị tiền bối nhà cậu đấy, thần khí Hiên Viên kiếm và Hình Thiên đánh mấy ngày mấy đêm, cuối cùng mới chặt được đầu hắn xuống, còn thừa dịp không ai nhìn thấy mà tuyên bố rằng mình thắng... Chẳng mấy chốc sau lại phái rất nhiều thần tiên xuống vội vàng tìm đầu Hình Thiên rồi ném vào giới U Minh. Thù này còn sâu hơn cả Đông Hải, cậu nói phải làm sao đây?"


Người ta đã lợi hại như vậy thì mấy người còn đánh đấm gì nữa, sao không trực tiếp tắm rửa đi ngủ rồi đào hầm trốn luôn dưới đất đi cho xong? Mọi người vừa không phải thần tiên, trên tay lại không có thần khí, làm ơn đừng nói là bảo vệ thái bình nhân gian gì nha, lời thoại đó là độc quyền của mấy anh hùng manga ở cái đất nước bên kia bờ đại dương đó.


"Được rồi, cũng không nghiêm trọng đến vậy, chính vì đó là Hình Thiên, cho nên dù là giới U Minh cũng nhất định không đưa hắn vào lực lượng chiến đấu đâu."
Thẩm Đông quả thực không theo kịp cái logic này, ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"


"Bởi vì hắn không có đầu, tuy rằng thần linh thời thượng cổ có phương pháp thay thế, ý tôi là có thể làm lại mắt miệng, nhưng cậu xem đi, hắn vẫn không có mũi, không có lỗ tai!"
"..."
Hình Thiên lấy ɖú làm mắt, lấy rốn làm miệng.
Cho nên, bộ phận còn lại đều không có!!


"Một người không phải chỉ có mắt và miệng là được, cho nên, hắn không thể nghe được âm thanh, lại không có đầu để xoay chuyển, chỉ có thể nhìn thẳng được phía trước, muốn nhìn bên cạnh thì phải xoay cả người theo, không khom lưng thì cũng chẳng thể cúi đầu nhìn! Thế nên cho dù Hình Thiên có tỉnh thì cũng chẳng sao cả, hắn không phải đang tìm binh khí, mà là tìm đầu của mình, lý tưởng của hắn chính là tìm xong thì lại lên trời đánh nhau, hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với chúng ta cả!"


Thẩm Đông hết nói nổi.
Hắn chỉ biết cái đám ở giới U Minh kia cũng chả đáng tin cậy gì, bằng chứng là ngay cả mấy kẻ yếu xìu của giới Tu Chân mà chúng còn chẳng đánh thắng nổi nữa kia kìa!


"Nhưng nếu cậu muốn chạy vào giới U Minh gây sự, vậy thì không ổn chút nào đâu! Tính tình Hình Thiên khá nóng nảy, một búa là có thể đập ch.ết cậu!"
"...Đỗ Hành sẽ không đi chứ?"


"Này hả, chúng tôi cũng không biết, nói không chừng Phá Hồ đạo trưởng chính là bị mấy con quái vật khác của giới U Minh bắt đi mất!" Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông bẻ bẻ ngón tay, nói: "Chẳng hạn như ngoại trừ lão Đại Hình Thiên, lão Nhị của giới U Minh cũng rất lợi hại."


Đệch, còn chưa nói xong nữa hả!
Thẩm Đông không kiên nhẫn trực tiếp ngắt lời lão: "Bây giờ tôi vẫn còn sống khỏe mạnh, này chứng tỏ Đỗ Hành tạm thời không có chuyện gì, mấy người còn nói không thể đến giới U Minh, vậy chẳng lẽ chúng ta phải tới canh giữ ở miệng núi Bắc Mang hay sao?"


Một phòng toàn mấy vị thủ lĩnh của giới Tu Chân đều chớp chớp mắt, không ai lên tiếng.
"Dư Côn, ông đưa di động cho tôi!"
"A?"
"Tôi nói di động, chẳng lẽ mấy người chưa từng nghĩ đến việc gọi điện thoại à?"


"... này có tác dụng không? Phép thuật còn tìm không ra mà!" Dư Côn vừa lèm bèm vừa móc ra một cái di động Apple.
Ặc! Mở khóa màn hình lại là vẽ bùa chú, một tia sáng vàng chợt lóe, sau đó Dư Côn quả thực phải gọi là lướt ngón tay như bay trên màn hình.


"Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng..." Lại là cái câu thông báo bình thường biết nhường nào của hệ thống.
Dư Côn nhún vai, hàm ý rất rõ ràng, thấy rồi chứ!
Kết quả, từ cái di động còn để mở trong bàn tay lão bỗng nhiên phát ra một thanh âm:
"Alô?"
"..."


Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông ngã ngửa ra sau dựa vào người ông anh búa, Bạch Thuật Chân Nhân bị vấp cái ghế mà té nhào ra đất, mấy người còn lại cũng ngã trái ngã phải, Dư Côn càng bị dọa sợ tới mức di động cũng ném đi luôn, may thay nó lại rơi xuống ghế sofa.


Thẩm Đông vội vàng lao tới chụp lấy cái điện thoại, gào thét:
"Bộ anh không phải đang ở ngoài vùng phủ sóng à?"
"Chuyện tôi ở ngoài vùng phủ sóng và chuyện tôi không thể nghe máy có liên quan gì nhau sao?" Đỗ Hành hỏi ngược lại.


Đây chính là di động do Mặc gia của giới Tu Chân cải tạo lại, không cần dựa vào vệ tinh địa phương mới sử dụng được.
Thẩm Đông:...


Chư vị thủ lĩnh của giới Tu Chân đều lồm cồm bò dậy rồi nghĩ thầm: thật ra đây cũng đâu phải là lỗi của chúng ta, 100 năm trước làm gì có điện thoại di động, đúng chứ!






Truyện liên quan