Chương 54: Chuyện ngoài ý muốn...
"Ngươi là... ai?"
Thần thái của Đỗ Hành rất kỳ lạ, sau khi nhìn thấy Dư Côn thì liền theo bản năng mà thốt ra hai chữ đầu tiên, sau đó trong mắt chợt lóe, thoáng cái vẻ mặt liền biến thành nôn nóng bất an khi không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí khi thốt ra một chữ sau cùng thì giọng nói của y cũng đã biến điệu.
Dư Côn đã biến về hình người đứng đó cứng họng nhìn Đỗ Hành.
Tuy rằng nó không phải người, chút khác biệt nhỏ về dáng vẻ của loài người nó cũng không thể nhận ra, lại còn thêm cái bệnh mù mặt, nhưng dù gì nó cũng là Côn Bằng! Thần tiên Trung Quốc không dựa vào vẻ ngoài để nhận biết, mà là kiểm tr.a nguyên thần hoặc linh hồn, trên cơ bản có thể dựa vào các loại linh khí khác nhau để phân biệt, nhưng nếu người ta là đồng môn thì... Hơn nữa cái biện pháp này khi gặp phải đối tượng có cảnh giới cao hơn mình thì vô dụng. Thần thú thượng cổ biến hóa khó khăn (vì quá lớn) tu hành khó khăn (không thể đi con đường công pháp như đa số người khác), khả năng và thực lực không đủ mạnh (không phải chủng tộc yêu thích giết chóc), nhưng sống nhiều năm như vậy cũng không thể lãng phí, Dư Côn hoàn toàn không có khả năng nhận lầm người.
Kẻ trước mắt này, trăm phần trăm là Đỗ Hành!
Khoan đã, hình như khí tức có chút kỳ lạ, sao lại nặng sát khí như vậy?
Dư Côn nhìn miếng vảy dưới chân, lại nhướn đầu nhìn ra tiểu khu tối đen bên ngoài, các cư dân nơi này vẫn nghĩ là do bị cúp điện, lập tức bước ra khỏi cửa mà bàn tán xôn xao, thậm chí còn có người gọi điện thoại tìm nhân viên bảo trì điện lực.
"Chỉ là cái bưu kiện chuyển phát nhanh thôi mà... ngươi không cần đằng đằng sát khí vậy chứ!"
Dư Côn cảm thấy gần đây quả thật là xui xẻo tới tấp, mới vừa thoát được Hình Thiên vô duyên vô cớ cầm búa truy sát, đảo mắt lại đụng phải Đỗ Hành đang ở trong trạng thái không bình thường, chuyện này khiến cho tâm tình tốt đẹp vì vừa trông thấy ảnh phản chiếu trong gương của lão lập tức tan thành mây khói.
"Dư Côn?"
Kẻ trước mắt đây là Dư Côn à? Là vị giám đốc béo mập, đầu hói một nửa, cằm có hai ngấn của siêu thị Sơn Hải sao?
Hoàn toàn không đúng!
"Ngươi đi đâu ngâm nước vậy?" Còn bị co rút lại ít nhất là 70% nữa chứ!
Dư Côn rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ bất thường —— tính cách của Đỗ Hành, lúc này đây, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì nhiều nhất y cũng chỉ ngạc nhiên mà nhìn lão thêm vài lần, còn chưa đến mức mở miệng chế nhạo, lại càng khỏi nói tới giọng điệu nghe có vẻ khá là dí dỏm kia, mà ngay cả giọng nói của y cũng không giống như bình thường!
"Khoan đã, ngươi là ai?" Dư Côn nhìn chằm chằm vào ấn ký đỏ tươi vừa giống chữ lại vừa giống phù văn ở giữa chân mày của Đỗ Hành.
*Phù văn: loại ký tự quắn quéo thường dùng để vẽ bùa chú.
"Ta đương nhiên là..." Vẻ mặt của Đỗ Hành chợt cứng đờ, sau đó lại thay đổi liên tục, Dư Côn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, liều mạng lục tìm điện thoại cố định trong căn phòng cho thuê này, nhưng tiếc thay Thẩm Đông không trả nổi tiền điện thoại, cho nên chủ nhà đã cắt mạng điện thoại của phòng hắn mấy tháng nay, Dư Côn cầm ống nghe lên, bên trong chẳng có lấy bất cứ một âm thanh nào.
Cái căn phòng tồi tàn này! Thời điểm quan trọng muốn gọi đến đường dây nóng cứu trợ Thần Nông Cốc cũng gọi không được.
—— này, ông có hộ tịch ở giới Tu Chân không vậy? Gọi điện thoại cái gì, dùng phép thuật đi chứ!
Đỗ Hành dùng tay đỡ trán, luồng khí lưu xao động lúc trước cũng dần dần bình lặng lại, thế nhưng giữa chân mày của y vẫn còn ấn ký màu đỏ kia.
Y ngẩng đầu, cứ như lúc này mới nhìn thấy Dư Côn đang quýnh quáng chạy qua chạy lại trong phòng khách.
Thần thức cảm ứng không thể sai được, đó đúng là Dư Côn, nhưng thân thể mập mạp phì nhiêu kia đâu?
"Sao ngươi lại biến thành như vậy?"
"Câu này nên để ta hỏi ngươi mới đúng chứ?" Dư Côn cảnh giác nhìn chằm chằm Đỗ Hành, sau nhiều lần xác định đối phương không có dấu hiệu đột nhiên gây khó dễ, cũng không có động thái rút kiếm chém người, lúc này lão mới ngồi bẹp xuống miếng vảy của mình, ỉu xìu khoanh tay:
"Toàn bộ lông vũ đều rụng hết, linh khí ta tích lũy được bao lâu nay đều hóa thành thực chất, hiện giờ một nửa đã phân tán, đương nhiên lúc ta hóa hình sẽ co rút lại thôi."
"Tổn thất nhiều linh khí như vậy không sao chứ?"
"Cái đó thì tính là gì, dù sao so với ngươi thì ta còn thảm hơn, thiên kiếp hoàn toàn không có khả năng tìm được ta, tích lũy cũng chỉ là vô ích mà thôi..." Dư Côn ngoài cười nhưng trong không cười mà khẽ cong khóe miệng, thường ngày trên mặt lão toàn là thịt, nay bỗng dưng mọc ra cái cằm V line, trông như thể lão vừa chạy đi giải phẫu thẩm mỹ rút xương hàm thu gọn khuôn mặt vậy.
"Quá nhiều linh khí sẽ kích thích quỷ vật và yêu ma, ngươi cũng không thèm quan tâm sao?"
Đỗ Hành trở về phòng, nhìn giường ngủ và bàn ghế chỉ còn là phế tích bên trong, cộng thêm những vật dụng khác, y nhất thời không nói nổi câu nào, chỉ biết dùng ngón tay sờ sờ lên mi tâm.
"Yên tâm, khoảng cách từ chỗ chúng ta đến nơi đó là cả một vùng biển Thái Bình Dương, yêu ma quỷ quái gì đó đều chẳng có liên quan gì đến giới Tu Chân cả, nếu dẫn dắt được đám khốn nạn U Minh giới sang bên kia thì chúng ta còn bớt lo nữa ấy chứ." Nè nè, nước Mỹ sẽ khóc đó, trong tương lai 100 năm sau, phỏng chừng bên kia sẽ quần ma loạn vũ, ma cà rồng và người sói sẽ xuất hiện ồ ạt, những anh hùng nước Mỹ cũng sẽ mệt ch.ết vì tăng ca thường xuyên cho xem.
Dư Côn vô trách nhiệm mà nói, sau đó cầm lên remote chuẩn bị nghịch cái TV LCD 46 inch treo trên tường kia, mấy ngày này lão bận đến ch.ết đi sống lại, đã để lỡ mất không biết bao nhiêu tập phim truyền hình rồi.
Ấn nút liên tục mà TV chẳng có phản ứng gì, Dư Côn lúc này mới nhớ ra, bởi vì núi Bắc Mang có biến, các tiết mục phát sóng trên TV ở giới Tu Chân đều bị ngắt tín hiệu linh lực, lão lập tức đấm ngực giậm chân —— bởi vì người hạ mệnh lệnh cắt đứt tín hiệu chính là bản thân lão.
"Tiểu Thập nhà ngươi đâu?"
"Ở ngay đây."
"Ta biết nơi này là nhà hắn, chậc chậc, đúng là rất tệ... Hả?" Dư Côn đột ngột ngẩng phắt đầu lên.
Kích cỡ căn phòng này cũng chỉ có bấy nhiêu đây, có người thứ hai ở trong này hay không thì chẳng cần dùng thần thức kiểm tr.a cũng có thể nhận thấy được, Đỗ Hành lại nói Thẩm Đông đang ở ngay chỗ này, chẳng lẽ y còn có thể nuốt luôn một người vào bụng sao?
Kiếm của kiếm tu ở tại —— giữa chân mày!
Dư Côn bừng tỉnh ngộ mà há hốc mồm, tiếp đó liền nhảy dựng lên vọt vào phòng ngủ:
"Nè, lúc nãy người nói chuyện với ta là ai?"
"Có lẽ là ý thức của Thẩm Đông... ta còn chưa quen được cảm giác này."
Đỗ Hành đứng đó nhìn vào căn phòng chẳng khác gì bãi rác, ngoại trừ mấy mảnh vỡ linh tinh thì còn lại đều là tro bụi, phủ một tầng thật dày trên mặt đất, giấy dán tường loang lổ cũ nát cũng đã biến mất, dùng nhãn lực tinh chuẩn của Đỗ Hành mà nhìn, phòng chừng vách tường cũng đã bị gọt đi mất chừng 1cm. Trên trần nhà có ba bốn cái lỗ lớn, có thể trông thấy được cả ánh trăng bên ngoài, cửa sổ cũng đã biến mất, khung cửa sổ cũ kỹ bằng gỗ và những mảnh thủy tinh vỡ rơi rớt dưới bồn hoa lầu một.
"Hai người vừa mới làm gì vậy?!" Dư Côn cũng há hốc mồm.
Tuy rằng mỗi khi thần tiên đánh nhau đều sẽ tạo thành cảnh tượng thiệt hại nghiêm trọng, nghe đâu thời hồng hoang cũng là giống như vậy mà bị phá hủy đến tan hoang, ngay cả cột chống trời cũng bị đánh sập (vậy thì trần nhà có tính là gì), nhưng những người tu chân thế hệ sau này lại không có được uy lực như vậy, phép thuật dời sông lấp biển cũng không có, song để san bằng một ngọn núi thì không thành vấn đề, mà quan trọng nhất là vùng đất Thần Châu này địa mạch phong thủy rất nhiều, nếu cứ đánh bậy đánh bạ phá hủy hết thì mọi người phải sống như thế nào? Bây giờ cũng không giống như thời hồng hoang có thể ăn một chén ném một chén, cả ngày rảnh rỗi không có gì làm thì lại xúm vào đánh nhau, tài nguyên thì phải sử dụng tiết kiệm hiểu không!
Cho dù yêu quái có nổi giận thì cũng sẽ không đến mức dỡ luôn căn nhà của mình, đầu năm nay tiền đâu dễ kiếm, pháp bảo linh thạch lại càng khó cầu!
"Trong nhất thời tâm trạng bất ổn, khí kình phát ra..." Đỗ Hành hơi dừng lại, bỗng nhiên nghĩ tới khoảnh khắc sau cùng kia, pháp lực của y bỗng nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát mà tuôn trào ra ngoài, kích thích sát khí của Thẩm Đông, cuối cùng dẫn đến việc y phải theo bản năng mà cưỡng chế kìm lại luồng sức mạnh kia, thế nhưng lại bất ngờ thu hồi được kiếm, mà hình như là vì nghe thấy trong phòng khách có tiếng động vang lên, tiếng la hét kia mang theo pháp lực không kém là bao so với bản thân y, lập tức khiến y nhiễu loạn không thể hành công.
Vì thế y quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cái tên đầu sỏ gây tội.
"Hả? A ha ha ha, ta cũng đâu biết các ngươi đang làm chuyện quan trọng như vậy! Ngươi ngay cả kết giới cũng chẳng thèm thiết lập, không thể trách ta tùy tiện xông vào..." Dư Côn một bên phản bác, một bên nghĩ bụng, câu này nghe cứ sai sai sao ấy nhỉ?
Sau đó lại nhanh chóng cười ngu, nói lảng sang chuyện khác.
"Bây giờ ngươi thế nào rồi, không có việc gì chứ?"
Chưa từng thấy kiếm tu nào mà giữa trán lại hiện lên ấn ký như vậy, hơn nữa tại sao lại là Phương? Tuy rằng thanh kiếm của Đỗ Hành tên là Thập Phương Câu Diệt, nhưng đây là cái tên mà giới Tu Chân và giới U Minh cùng đặt cho nó, bởi vì kiếm tu sẽ không đặt tên cho kiếm của mình. Kiếm chính là Đạo của bọn họ, nói theo cách thông thường thì chính là niềm tin và lý tưởng của bọn họ, cả đời họ đều sẽ giữ vững niềm tin này, hoặc là độ kiếp thành tiên, hoặc là hôi phi yên diệt, có ai lại đi đặt tên cho lý tưởng của mình không?
Đương nhiên cái thói quen này là cực kỳ không tốt, sẽ bị tất cả mọi người ở giới Tu Chân đồng loạt khinh bỉ, bởi vì xưng hô rất không thuận tiện.
Cho nên trong quá trình quần chúng buôn dưa lê, bọn họ đều sẽ tiện thể đặt cho thanh kiếm của mỗi kiếm tu một cái tên, cũng giống như danh xưng trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, xông pha giang hồ chỉ có cha mẹ đặt sai tên, chứ tuyệt đối không thể gọi sai danh xưng được, mà việc đặt danh xưng theo quan điểm của quần chúng là phải phức tạp, kỹ lưỡng và đúng mấu chốt. Trong tiểu thuyết thường có mấy tên ma đầu không thích danh xưng của bản thân, vì thế trước mặt bọn chúng thì không thể gọi thẳng ra được, kẻ nào dám gọi thì ma đầu sẽ lập tức giết kẻ đó, vậy nhưng sau lưng hắn mọi người không phải vẫn cứ ngấm ngầm gọi cái danh xưng đó sao. Cũng giống như vậy, không cần biết ý nguyện của bản thân kiếm tu là như thế nào, dù sao kiếm nhà hắn đã được đặt tên này, toàn bộ giới Tu Chân đã công nhận thì không thể thay đổi!
Vào hơn một trăm năm trước, cả giới Tu Chân đều chẳng có người nào biết đến Đỗ Hành.
Trong trận chiến này, Thẩm Đông đã được đặt cho cái tên "Thập Phương Câu Diệt", đương nhiên là vì thanh kiếm này có công kích rất mạnh và hiệu quả thực chiến rất cao, nhưng bất hạnh thay, theo như bản ghi chép vừa được cập nhật của giới Tu Chân, thanh kiếm vừa nổi danh trở thành đệ nhất binh khí trong giới Tu Chân lại bị thất lạc không rõ đang ở nơi nào.
Nói cho cùng, Thập Phương Câu Diệt vẫn là một thanh kiếm, tuyệt đối không có khả năng mang theo một ấn ký danh xưng trên người mình, ấy không, phải là không có khả năng trở thành một hình xăm trên người Đỗ Hành mới đúng.
"Quả thật có chút không ổn, nhưng mà..." Đỗ Hành cũng không thể nói được là không đúng chỗ nào.
Chỉ cần dùng thần thức nhìn vào bên trong là có thể thấy được thân kiếm, nhưng nó không phải đang an an ổn ổn lơ lửng trong đó, mà là thân kiếm phủ đầy sấm chớp và khí huyết sát cực kỳ hung hãn. Chỉ khẽ chạm vào, trước mắt liền hóa thành màu đen, một màn trời đất quay cuồng hiện ra, khó khăn lắm mới có thể áp chế luồng khí tức kia.
"Ta cảm thấy lúc ngươi chưa tìm được kiếm thì trông có vẻ thuận mắt hơn." Dư Côn đau đầu.
Lão bước ra phòng khách cầm miếng vảy của mình lên, thuận tay cuốn lại, vật kia liền ngày càng nhỏ dần, sau đó lão rất thần kỳ mà vỗ tay một cái, thứ kia lập tức biến mất.
Mới vừa hài lòng phủi tay xong, lão lại chợt thấy Đỗ Hành lặng lẽ không nói tiếng nào mà bước ra, mở cửa xuống lầu.
"Này, ngươi định đi đâu?"
Mặc dù Đỗ Hành đang cố hết sức để kiềm chế, nhưng Dư Côn vẫn cảm giác được chút hàn ý mơ hồ, dùng lời quảng cáo mà nói thì đây chính là lạnh thấu tim đủ chia sẻ*, thứ sát khí ấy còn hiệu quả hơn cả điều hòa, thời gian sử dụng vừa dài vừa được duy trì liên tục. Cái thứ "vũ khí hình người" hỏng bét như vậy (thật sự là một người, cộng thêm binh khí) nếu thả ra ngoài, hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng mà.
* Lạnh thấu tim đủ chia sẻ: một câu nói trong quảng cáo nước giải khát của TQ
Dư Côn căng thẳng chạy theo:
"Chẳng lẽ ngươi muốn đi đến núi Bắc Mang?" Tâm tình buồn bực mà đi chém chém giết giết thì còn gì bằng.
Đỗ Hành không biết lấy từ đâu ra một cái áo sơ mi mà mặc vào, mày không nhướn mắt không nâng:
"Đi tìm chủ nhà của Thẩm Đông."
"Cái gì?"
"Ngươi cảm thấy với tình trạng này, ngoại trừ mua đứt luôn căn phòng thì còn có biện pháp nào khác sao?" Toàn bộ phòng ngủ đều hứng chịu tai ương, mái nhà cũng bị chọc thủng, chỉ có thể trùng tu lại toàn bộ, vì thế nói đi nói lại, nếu đã muốn trùng tu, vậy thì không bằng mua đứt luôn căn phòng cho xong.
Giờ phút này Thẩm Đông không có ý thức, cũng không nghe thấy được âm thanh bên ngoài, nếu không chắc chắn hắn sẽ khinh bỉ mà nghĩ, kẻ có tiền...
Hiện giờ tình trạng của hắn còn tệ hơn cả Đỗ Hành, rõ ràng đang ở một nơi rất quen thuộc, cực kỳ muốn đánh một giấc, thế nhưng làm cách nào cũng không ngủ được. Đã như vậy rồi, thôi thì trở mình một cái đi!
Khoan đã, sao lại giống như đang bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên thế này, không thể nhúc nhích được chút nào. Đã vậy thân thể còn cảm thấy tê dại, vừa đau lại vừa ngứa, hắn hận không thể ngồi bật dậy rồi vọt xuống lầu chạy mười vòng. Đây là tay của hắn sao, là chân của hắn sao, sao lại không có chút cảm giác nào vậy?
Thẩm Đông căm giận nghĩ, Đỗ Hành nhất định là đang lừa hắn. Trên đời này nào có chuyện tùy tiện tu tu luyện luyện là có thể đạt được công pháp thượng thừa để phi thăng kia chứ, quả nhiên nhân bánh từ trên trời rơi xuống đều là hàng giả. Không khéo hắn chỉ là đang nằm mộng, đúng rồi, vừa nãy còn mơ thấy giám đốc Dư giảm cân thành công thành Dư còm, ngay cả khuôn mặt dáng vẻ cũng thay đổi, hoàn toàn không thể nhận ra, Dư Côn còn trợn to mắt hỏi mình là ai.
Thật là buồn cười quá đi mất, câu này hẳn là phải để hắn hỏi ngược lại Dư Côn mới đúng chứ, giải phẫu thẩm mỹ kiểu gì mà hiệu quả như thần thế?
Thế nhưng ——
Hắn là ai? Hắn đương nhiên là Thẩm Đông.
Thẩm Đông là ai? Hình như là một thanh kiếm, một thanh kiếm có thể gọi là Ỷ Thiên, có thể gọi là Thanh Hồng, nhưng tuyệt đối không thể gọi là Thẩm Đông.
Vậy 23 năm cuộc đời hắn đều là giả hết sao? Hay là đã bị thứ gì đó thay thế?
Gay rồi, Thẩm Đông chẳng muốn trở về ký ức của một thanh kiếm chút nào đâu, ngoại trừ khoảnh khắc cuối cùng bị sét đánh kia, không khéo hắn còn phải trải nghiệm lại cảm giác bị rèn, bị luyện thành thép, mà quá trình kiếm tu chế tạo kiếm chắc chắn còn khủng khiếp hơn cả thứ này nữa!
Bị nhét vào trong lò không biết bao nhiêu lần, bị đập không biết bao nhiêu lần, cái đó là cực hình chứ còn gì nữa —— hắn chợt cảm thấy không rét mà run!
Thế nhưng, tiếp sau câu hỏi mày là ai thì thường sẽ là câu mày muốn làm gì? Mày vì sao lại... tồn tại?
Đỗ Hành chợt dừng bước, thanh trường kiếm phủ đầy lôi quang và khí tức huyết sát trong thức hải dần dần mất đi toàn bộ ánh sáng, màu sắc ảm đạm như thể một thanh kiếm cổ làm bằng đồng đen, vô thanh vô tức.
Đỗ Hành đứng sừng sững bất động hơn mười phút ở trên đường.
Dư Côn càng nhìn càng thấy kỳ lạ, ngón tay khẽ chuyển động, lập tức thuận tay mót một cái điện thoại di động từ trong túi người qua đường, lén lút ấn một dãy số.
"Xin chào, đây là đường dây nóng cứu trợ Thần Nông Cốc, bởi vì ngài đang sử dụng mạng điện thoại của phàm nhân, xin hãy đợi hệ thống trả lời tự động đưa ra gợi ý... Tẩu hỏa nhập ma xin ấn phím 1, không nhớ rõ mình là ai xin ấn phím 2, không biết bệnh chỗ nào nhưng khẳng định mình có bệnh thì xin ấn phím 3."
Dư Côn chọt điên cuồng vào phím số 3.
"... Này, vị đạo hữu kia, ngươi có chỗ nào không thoải mái, hay là toàn thân đều không thoải mái? Tìm một vách núi mà đâm đầu vào, sau khi ngất xỉu tỉnh lại nếu vẫn còn bệnh thì hãy gọi điện tiếp!"
"Cút! Ta là Dư Côn!"
"A?" Đầu dây bên kia thế nhưng truyền đến một loạt tiếng gào khóc ngập trời, "Bạch Thuật Chân Nhân không phải nói ngươi đã ch.ết rồi sao? Thuốc trị bệnh không ch.ết, chúng ta cũng hết cách rồi!"
Dư Côn tức đến thiếu điều nhảy dựng, lập tức hét vào điện thoại: "Nói tào lao gì vậy, bên ta đang có tạp chứng rất khó giải quyết, mau mau tới đây!"
Lão cứ như thế mà làm ầm lên, kết quả là bị toàn bộ người đi đường quay lại dòm ngó, phía trước có cô nàng đang xách một chiếc túi cực kỳ thời thượng, sau khi nhìn thấy di động trong tay Dư Côn thì lập tức theo bản năng mà sờ sờ túi áo!!
"Bắt lấy tên trộm kia! Hắn trộm điện thoại của tôi!"
"..."
Dư Côn thấy tình hình không ổn, lập tức xoay người bỏ chạy, vừa chạy còn vừa vội vàng nói:
"Đừng nói nhảm nữa, mau phái người tới."
Bộ dạng Dư Côn cũng không quá hung hãn, trên đường lập tức có vài người hăng hái làm việc nghĩa mà căm giận đuổi theo tên móc túi để lấy le với người đẹp. Mà lão lang băm ở đầu dây bên kia vẫn còn tiếp tục lảm nhảm:
"Được rồi, người bệnh họ gì tên chi, là nhân sĩ phương nào?"
"Đỗ Hành! Là Đỗ Hành!"
"Ồ? Hắn có bệnh chi?"
"Không biết! Sau khi kiếm tu thu hồi được kiếm thì hết thảy đều trở nên kỳ lạ, cái này có tính là bệnh không?"