Chương 82
"Cạch!"
Cây phất trần lúc trước từng bị Thiên lôi đánh ra vết nứt của Bạch Thuật Chân Nhân chính là thứ đầu tiên "hy sinh oanh liệt", từ tầng mây phía trên truyền đến uy áp to lớn như Thái Sơn, quả thực là chưa nói tiếng nào đã vội đánh phủ đầu. Bạch Thuật Chân Nhân cố gắng không đau xót vì pháp bảo đã bị hủy nữa, liều mạng kéo đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông lui về phía sau, người sau tay ngắn chân ngắn, từ lúc bắt đầu đã đứng không vững mà nằm úp sấp luôn trên đất.
"Tiêu rồi, lần này tiêu thiệt rồi!" Khai Sơn Phủ vốn là binh khí, cho nên cũng vô cùng nhạy cảm với sát khí, gã lập tức cảm nhận được cơn lửa giận hừng hực này mang theo uy áp cực kỳ đáng sợ, vị thần tiên qua đường kia cứ như đã ôm một bụng tức từ trước, hậu quả của lần giận chó đánh mèo này quả thật là không cần nghĩ cũng biết.
Gã quyết đoán ôm đầu ngồi sụp xuống đất.
Đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì trốn, binh khí cũng đâu có tôn nghiêm thắng thua gì để mất đâu.
Thẩm Đông bị thứ sát khí này chấn động đến mức liên tục lùi về phía sau, may thay sau lưng hắn chính là Đỗ Hành, nhờ vậy hắn mới không bị chèn ép đến ngã lăn quay.
Dư Côn cứng họng, đầu tiên là kinh hoàng, sau đó biến thành kinh hỉ, liếc mắt nhìn sang Đỗ Hành một cái, đáng tiếc Đỗ Hành vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, những người khác thì đều luống cuống tay chân, hoàn toàn không ai chú ý tới hai người bọn họ.
Trước đây, người tu chân và thần tiên đều có một thói quen rất không tốt.
Đó chính là lấy thế đè người.
Có mâu thuẫn, bị chặn đường, hoặc là nhìn chướng mắt ai đó, cũng không cần vung binh khí rút pháp bảo, cứ trực tiếp phóng ra pháp lực và linh khí tạo thành uy áp, đè cho ngươi đứng cũng đứng không vững, nếu vẫn gắng gượng chống đỡ không chịu nằm bò ra thì cứ chờ đến lúc nội phủ bị thương đi, đè cho mặt mày ngươi lúc trắng lúc xanh, cho ngươi căm tức buồn bực ăn không ngon ngủ không yên đấy. Đương nhiên chiêu này chỉ có thể áp dụng cho những kẻ thực lực kém hơn mình, nhưng sau đó linh khí ở Nhân gian trở nên thiếu thốn, số lượng người tu chân giảm mạnh, mọi người từ không ai biết ai, dần dà cũng quen mặt nhau, thói quen hư hỏng này cũng không còn phổ biến nữa.
Ai ngờ các vị thần tiên nơi đây vẫn giữ vững và tiếp nối truyền thống này như trước!
Trên tầng mây truyền đến một tiếng hừ lạnh đầy ngạo mạn, hiển nhiên vị tiên nhân này khá là bất mãn khi trông thấy đám người phía dưới vẫn chưa hoàn toàn bò lăn bò càng ra, người đó lại tiếp tục tăng thêm uy lực, cái đài cao được tạo thành từ Thương Ngọc cũng đã phát ra âm thanh răng rắc rất nhỏ, Dư Côn đầu đầy mồ hôi, hắng hắng cổ họng định gọi, nhưng giọng nói phát ra lại không chút vang dội, chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu:
"Linh Hoán Tán Nhân, này... là ta, Dư Côn đây!"
Gió lớn quá, nghe không rõ = =
Thẩm Đông cắn răng, hắn vẫn đang liều mạng đứng vững, nhưng lại không như Khai Sơn Phủ hiểu được phải thu liễm khí tức xem xét thời thế, chỉ một phút bất cẩn, kiếm quang thanh sắc liền xuất ra khỏi cơ thể, tỏa ra hàn ý bức người.
"A? Là kiếm khí!"
Uy áp đột ngột thu lại, Bạch Thuật Chân Nhân cùng đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông đang đau khổ chống đỡ liền ôm nhau lăn lông lốc, Dư Côn cũng nằm thẳng cẳng mà thở hồng hộc, nhìn gì mà nhìn, thể tích lớn thì diện tích chịu lực cũng lớn chứ sao, thiệt là đáng thương biết bao.
Thẩm Đông cũng không kịp thu thế, trực tiếp ngã nhào về phía trước, hắn lập tức gượng dậy, kết quả vừa nhấc đầu!
—— tầng mây dày đặc bị người ta xé mở ra một cái lỗ nhỏ, đơn giản như đang xé kẹo bông gòn, thứ đầu tiên ló ra là một bàn tay, trên tay áo có thêu hình tiên hạc, sau đó là một gương mặt vô cùng trẻ trung, diện mạo tuấn dật, thần thái thong dong, gương mặt đó cứ như vậy mà thò ra khỏi cái lỗ hổng giữa tầng mây rồi dòm xuống.
Mọi người:...
"Các ngươi vừa mới phi thăng à?"
Vị thần tiên này cứ như vậy mà thò đầu ra khỏi tầng mây, giống như đang cách một tấm cửa sổ thủy tinh trên gác mái mà hô to gọi nhỏ với bọn họ: "Tên nào là kiếm tu?"
Mọi người đều răm rắp mà quay đầu nhìn sang Đỗ Hành, nếu không phải đối phương không rõ là địch hay bạn, hơn nữa hình tình Thiên giới vẫn còn nhiều bí hiểm, phỏng chừng bọn họ đã không hẹn mà cùng đồng loạt chỉ tay về phía Đỗ Hành.
"Ừm, là ngươi..." Vị thần tiên kia hiển nhiên có chút kinh ngạc, liếc mắt quan sát Đỗ Hành một thoáng, sau đó lực chú ý liền bị Thẩm Đông hấp dẫn, càng nhìn hai mắt trợn càng to, đến cuối cùng Đỗ Hành phải dứt khoát bước lên phía trước che chắn cho Thẩm Đông mới coi như xong chuyện.
"Kiếm linh, vậy mà là kiếm linh, chuyện đó không có khả năng! Từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói kiếm của kiếm tu cũng có thể biến thành..."
Thần tiên dụi mắt lia lịa, sau đó lại tặng thêm cho mình một lời chú tỉnh thần sáng mắt, còn lấy trong ngực ra một tấm gương nhỏ mà soi soi chiếu chiếu, cuối cùng cũng xác định được bản thân không phải bị hoa mắt, nhất thời liền vui như trẩy hội, tay chân múa may, kích động xé toạc tầng mây dày đặc kia ra.
Rất nhanh sau đó, một vị thần tiên đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, chân trần không mang giày, bộ dạng cứ như vừa chạy ra từ cơn hỏa hoạn nào đó, viu một cái xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người nọ còn chưa kịp nói chuyện, Dư Côn đã lao qua như một con cá.
"Linh Hoán Tán Nhân!!"
Thần tiên kia hoảng sợ, nghiêng người né qua: "Khoan đã, ngươi là ai?"
"Ta là Dư Côn đây!"
"Dư Côn là ai?" Thần tiên vẫn mang vẻ mặt mờ mịt.
"Ặc... Con Côn ở Bắc Hải kia."
"A? Là ngươi, aha ha ha." Thần tiên kia lúc này cười như điên, chỉ vào Dư Côn, đến ngón tay cũng run rẩy, "Ngươi sao lại gầy như vậy, ai mà nhận ra được? Là do ở Nhân gian nghèo quá sao, hay là thế gian thương hải tang điền, Bắc Hải biến thành lục địa, cho nên ngươi mới bị vắt kiệt đến nỗi teo tóp chỉ còn nhiêu đây?"
"..."
Giỏi, miệng lưỡi rất độc.
Đầu bị cửa kẹp thì sao chứ, xem thử kỹ năng chế giễu kẻ mập giảm béo của kiếm tiên nhà người ta đi.
"Nè, chúng ta dù gì cũng là bạn bè lâu năm mà." Dư Côn hắc tuyến, thế nhưng chẳng chừa cho lão chút mặt mũi nào!
"Ai là bạn bè lâu năm của ngươi chứ?" Kiếm tiên cười xong, lập tức khôi phục lại vẻ kiêu ngạo tự phụ, hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, "Ta chẳng qua chỉ coi cái chuyện ngươi mỗi năm đi ngang đảo nhỏ ở Đông Hải, nơi ta ẩn cư tu luyện, là cột mốc để tính xem đã tròn một năm chưa thôi, lần nào cũng vậy, người tự tiện chào hỏi là ngươi, ta có bao giờ lên tiếng trả lời sao?"
Mọi người đồng tình nhìn Dư Côn.
Này còn gì là không chừa mặt mũi nữa, này là mất mặt mất đến nhà thông gia luôn rồi!
"Tên tiểu tử kia." Linh Hoán kiếm tiên căn bản không thể gọi là dùng cằm để nhìn người nữa, cái vị trí mà ông ta đang lơ lửng kia, chân còn để cao hơn đỉnh đầu mọi người ấy chứ, bộ dáng ông ta vẫn thong dong như vậy, nhưng thần thái lại vô cùng kiêu ngạo, "Ngươi là kiếm tu phái nào, Nga Mi? Hay là Thiên Sơn?"
Dư Côn 囧 đến hết nói nổi, Đỗ Hành hơi khựng lại, nhưng sau đó vẫn trầm giọng nói:
"Không môn không phái."
"Điều đó không có khả năng, kiếm tu muốn phi thăng, không..."
"Đệ tử Đỗ Hành, bái kiến Linh Hoán tổ sư."
"Ặc!" Vị kiếm tiên nào đó hậu tri hậu giác nhớ ra một chuyện, hình như năm đó ông ta... ừm, giải tán luôn Đoạn Thiên Môn rồi.
Vì thế ai kia liên tục ho khan, tư thái khinh thường kiêu ngạo cũng biến mất không còn sót lại chút gì, trực tiếp từ giữa không trung rơi xuống đất, vẻ mặt xấu hổ: "Ngươi là Đỗ Hành à, đã từng nghe qua đã từng nghe qua... A, không đúng, không phải ngươi còn hơn một trăm năm nữa mới phi thăng sao?"
Hai mắt người nọ trợn tròn, liên tục truy hỏi:
"Chẳng lẽ tu vi của ngươi tinh tiến thần tốc? Sư phụ ngươi vừa phi thăng chưa tới mấy chục năm mà ngươi đã tới Độ Kiếp kỳ, hiện giờ đã thu đồ đệ được ba trăm năm? Quả là kỳ tài, ngay cả kiếm của ngươi cũng có thể hóa thành kiếm linh, đúng là không thể tưởng tượng được."
Đỗ Hành câm nín, một chữ cũng nói không nên lời.
Truyền thừa của Đoạn Thiên Môn, thật sự... hết cứu nổi rồi.
Thẩm Đông cũng vã mồ hôi đầy đầu, nhanh chóng giúp đỡ chuyển đề tài: "Không phải như vậy, bọn tôi căn bản là không có khả năng phi thăng... Ý tôi là, chúng tôi hoàn toàn không phải do phi thăng mà lên đây?"
"Vậy các ngươi lên đây bằng cách nào?" Linh Hoán kiếm tiên lại càng ngạc nhiên.
"Bị kéo đi làm tráng đinh." Khai Sơn Phủ nghẹn khuất nói.
Sau khi biết được người trước mặt là trưởng bối sư môn của Đỗ Hành, Bạch Thuật Chân Nhân chẳng những không thể thở phào, ngược lại càng thêm căng thẳng, vẻ mặt lúc nào cũng đứng ở ranh giới giữa sụp đổ và bất chấp tới cùng, mở miệng nói: "Là một vị Phật tu đã viên mãn mười thế phi thăng, chúng ta đứng gần đó, chẳng hiểu vì sao cũng bị kéo đến Thiên giới."
"Còn có chuyện này sao?" Linh Hoán kiếm tiên không chút hình tượng mà sợ hãi kêu lên, sau đó lại tiếp tục hỏi: "Vậy là không phải trải qua Thiên Kiếp ư?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Chỉ có Thẩm Đông là đang lẩm bẩm, lúc đầu cái lực hút kia rõ ràng chỉ kéo có mỗi mình vào, những người còn lại đều là xui xẻo bị rồng rắn kéo theo, hắn cùng Đỗ Hành đã sớm qua được Cửu Trọng Thiên Kiếp, còn Thiên lôi nào có thể đánh bọn họ được nữa kia chứ.
"Thiên Đạo đúng là bất công!"
Linh Hoán kiếm tiên ngửa mặt lên trời thét dài: "Năm xưa ta trăm cay nghìn đắng thế nào mới lê lếch được qua tám mươi mốt đạo Thiên lôi, mệt ch.ết ta, các ngươi vậy mà không cần qua!! Thật là vô cùng đáng giận màaaa ——"
Thần tiên vươn tay tàn nhẫn bổ xuống, kiếm khí lành lạnh, toàn bộ đài cao đều bị chẻ thành hai nửa, mọi người lại tiếp tục bò lăn.
Từ xa nhìn lại, tất cả mây mù lúc đầu đều đã dạt ra, ở phía xa xa là một tòa cung điện mái ngói lưu ly đang phát ra tiếng răng rắc giòn vang, hai ba miếng ngói cũng lạch cạch rơi xuống.
"..."Mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Khoan đã, chúng tôi là xui xẻo... xui xẻo đến mức Đỗ Hành ngay cả đồ đệ cũng chưa kịp thu mà!" Thẩm Đông nhanh chóng nói.
"Vậy còn đáng giận hơn, Đoạn Thiên Môn của ta không người truyền thừa aaa!"
Cứ tiếp tục như vậy, đài cao lại bị chẻ ra thành bốn mảnh, đã vậy còn lắc lắc lư lư, lúc này nếu viết bốn phương hướng đông tây nam bắc lên trên đài cao này, sau đó ghi chú thêm nội dung vào tám cạnh, chúng ta sẽ có được trò chơi đã từng rất phổ biến ở dưới Nhân gian. (trò đông tây nam bắc á)
Dư Côn tức giận nhỏ giọng trách cứ: "Ai bảo ngươi nói ra?"
Thẩm Đông còn chưa kịp cãi lại, Đỗ Hành đã mặt không đổi sắc nói: "Chuyện này, sớm hay muộn gì ông ta cũng phải biết."
"Nhưng không phải lúc này..." Dư Côn còn định nói thêm, lại chợt phát hiện Linh Hoán kiếm tiên hoàn toàn không mang chút lệ khí nào, cứ như không có việc gì mà ung dung thong thả bước qua, Dư Côn nhanh chóng ngậm chặt miệng, nếu như thần tiên và người tu chân đều có thói quen xấu là thích chọn quả hồng mềm mà nhào nặn, vậy thì vị kiếm tiên phiên bản kiếm tu thăng cấp kia rõ ràng chính là chẳng phân biệt được địch ta, nhìn không vừa mắt ai thì liền làm thịt kẻ đó, nói sai một câu cũng phải lãnh hậu quả rất nghiêm trọng.
"Đến đây, tổ sư không có đồ vật gì tốt, chỉ có thứ này cho ngươi thôi."
Linh Hoán kiếm tiên lục trong tay áo lấy ra một sợi tơ hồng, cứ như vậy cầm trong tay, tươi cười niềm nở đưa cho Đỗ Hành.
—— cứ như trên tay ông ta không phải là một sợi chỉ, mà là một bảo vật vô giá, đã bảo là tặng cho người ta mà ánh mắt còn mang theo vẻ tiếc nuối không nỡ.
Mọi người lại lại một lần nữa:...
Đỗ Hành chỉ có thể im lặng nhận lấy.
"Đây là?" Thẩm Đông co rút khóe miệng, tốt rồi, mặt mày hắn lành lặn lại rồi, có thể làm ra chút biểu cảm rồi.
Đây không phải là cái thứ mà hắn đang nghĩ đến đấy chứ!
"Đây là tơ hồng của Nguyệt Lão đó, ta khó khăn lắm mới cướp được! Trên trời dưới đất, hiện giờ chỉ còn lại mỗi một sợi này thôi!"
"Phụt..." Dư Côn phun ra, lập tức phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng hỏi lại. "Vì sao chỉ còn lại một sợi này?"
Linh Hoán kiếm tiên dùng ánh mắt như đang nói ngươi quả nhiên rất ngu mà nhìn lão: "Đương nhiên bởi vì Nguyệt Lão đã ch.ết."
"Cái gì?"
Nguyệt Lão cũng có thể ch.ết sao? Thiên giới này cũng loạn quá rồi.
Linh Hoán kiếm tiên khoa trương gật đầu, ngạo mạn nói: "Sư phụ ngươi tìm ta đòi, ta còn chẳng thèm đưa đó."
—— vậy đúng là phải cám ơn nhiều ha!
Đỗ Hành không nói gì, Thẩm Đông nhịn không được mà dùng tay áo lau lau mồ hôi đã ướt đẫm cả trán.
"Bởi vì không có pháp quyết, cho nên chỉ đành dùng biện pháp đơn giản nhất. Đồ tôn ngoan, nếu ngươi nhìn trúng tiên tử nhà nào, cứ trực tiếp dùng tơ hồng buộc vào ngón tay hoặc cổ tay nàng ta, chắc vẫn hiệu quả như thường... Ớ?" Linh Hoán kiếm tiên há to mồm, vẻ mặt cứng đờ nhìn Đỗ Hành.
Mọi người cũng ngơ ngơ ngác ngác nhìn Đỗ Hành.
Còn Thẩm Đông thì đã triệt để hóa đá, hắn trợn trừng hai mắt nhìn sợi tơ hồng được buộc lên cổ tay mình rồi sau đó lập tức biến mất.
"Ngươi... Ta..." Linh Hoán kiếm tiên trợn mắt nghiêng đầu, nửa ngày cũng không điều chỉnh lại được vẻ mặt của mình, cuối cùng chỉ thẫn thờ lên tiếng: "Đây là kiếm của ngươi, không phải nhân sâm, không cần dùng dây đỏ cột lại!"
*Người ta nói khi đào nhân sâm lên phải dùng dây đỏ cột lá cây lại, nếu không nhân sâm sẽ chạy mất.
Thẩm Đông chợt hoàn hồn, lập tức gắt gỏng kéo cổ áo Đỗ Hành, tức giận hỏi: "Anh có ý gì hả? Xem tơ hồng như rác rưởi sao? Rác rưởi cũng có thể tùy tiện quấn lên thân kiếm à? Tôi đáng lẽ không nên phí công vô ích lo lắng cho anh, có bị Thiên Lôi đánh hay không là chuyện của anh! Đáng lẽ từ sau lúc đó chúng ta nên chấm dứt..."
"Không có tiên tử, vậy nên cho cậu."
Đỗ Hành bình tĩnh kéo tay Thẩm Đông xuống.
"Nhân sâm thì có chứ tiên tử cái méo gì... Tôi lấy cái thứ quỷ này làm gì, khoan đã..."
Thẩm Đông mờ mịt nhìn Đỗ Hành.
Đỗ Hành vươn tay giúp Thẩm Đông gài lại cái cúc áo đã vô tình tuột ra khi hắn tức giận ban nãy, sau đó chỉnh cổ áo cho ngay ngắn rồi nhìn lại từ trên xuống dưới, dường như rất hài lòng, tiếp đó y đưa tay chạm nhẹ vào giữa mi tâm Thẩm Đông, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Chính là ý mà cậu đang nghĩ đến."
Ánh mắt Thẩm Đông chuyển từ nghi hoặc sang kinh sợ, một luồng linh lực nhỏ bé theo đầu ngón tay ai kia tiến vào mi tâm, khiến hắn thoải mái đến mơ màng, rồi lại rõ ràng cảm nhận được ẩn ý mà Đỗ Hành muốn truyền đạt, thứ này không thể viết ra, cũng không có cách nào để miêu tả, chỉ có thể nói đó là một ý niệm từ lâu đã khắc sâu vào tâm khảm.
Vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không rời xa, đủ các loại ý nghĩa sâu xa.
"Linh Hoán tổ sư, chúng ta vừa tới Thiên giới, quả thật muốn biết nơi này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Đỗ Hành không thèm đếm xỉa tới hai kẻ đang mang vẻ mặt khiếp đảm đến dại ra là Dư Côn và Bạch Thuật Chân Nhân, y thậm chí còn bước ngang qua Khai Sơn Phủ với cái mồm há to đến mức có thể nhét cả trứng gà vào, sau đó điềm nhiên nói chuyện với Linh Hoán kiếm tiên còn đang mang vẻ mặt mù mờ chưa hiểu mô tê gì, "Sư phụ của đệ tử đâu rồi? Ông ấy đang ở nơi nào?"
"Ớ, hắn..." Linh Hoán kiếm tiên mơ mơ màng màng mở miệng.
"Bịch!"
Đỗ Hành đột nhiên xoay người.
Phát hiện Thẩm Đông đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Kinh hãi quá độ = =
"A, tơ hồng mà ngươi đưa cho thanh kiếm của mình là ——" Linh Hoán kiếm tiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, ông ta ngó dáo dác bốn phía xung quanh, Dư Côn đang lau mồ hôi, Bạch Thuật Chân Nhân liên tục vỗ trán cứ như lên cơn thần kinh, Khai Sơn Phủ ngồi bất động trên đất, đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn trời.
Đỗ Hành chỉ gật đầu, không nói lời nào.
Vì thế người nổi danh là ngang ngược phách lối nhất mười tám tầng trời – ngài Linh Hoán kiếm tiên của chúng ta đây – chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất không động đậy nổi.