Chương 104

Máu tươi tuôn đầy trời, thỉnh thoảng có Cổ Tiên sau khi cướp đoạt được Nguyên Thần, lập tức vội vàng luyện hóa, bọn họ vừa cực lực tránh né những kẻ tới tranh đoạt, vừa lo lắng nhìn lên không trung.
Thông đạo vẫn đóng kín, dù Nguyên Thần có cướp được tới tay cũng vô dụng.


Mà người có năng lực phá vỡ Hồ Luân Hồi, nối liền thông đạo với Nhân gian chỉ có mỗi Ứng Long cùng Trường Thừa kiếm tiên.


Dư Côn dẫn tới những cơn gió lốc không ngừng cuộn xoáy, thanh thế mạnh mẽ đến kinh người, thế nhưng vào lúc tiếp xúc với bầu trời trông như thể đang lung lay chực đổ kia, đám lốc xoáy lại lập tức vặn vẹo rồi tan rã. Biển kiếm khí mênh mông dạt dào bao phủ toàn bộ tầng thứ ba, từng chùm ánh sáng chói mắt liên tục chớp lóe, vảy rồng đen nhánh như ẩn như hiện giữa những tầng mây, cả bầu trời tựa như một nồi nước sôi cực lớn, không ngừng lắc lư chao đảo, kình phong quét ngang nơi nào, nơi nấy liền trực tiếp bị đè ép thành phế tích, thậm chí ngay cả Luyện Hồn Thủy cũng đã tiêu tán hơn phân nửa.


Từng dòng khí đen nghịt xuất hiện đan xen giữa những luồng kiếm quang kim sắc.
Những thần tiên tiếp xúc với luồng khí này đều hốt hoảng tránh né, chỉ cần chậm một bước thì sẽ lập tức rớt thẳng xuống.


Đây chính là sát khí của Ứng Long sau bao nhiêu năm tháng kể từ khi đất trời chưa thành hình, Thiên Đình chưa tồn tại, trải qua vô số cuộc chiến đấu đẫm máu mà ngưng tụ thành. Lúc này đây, thứ sát khí kia đã biến thành một thứ cuồng phong trông như thực chất, đừng nói là công kích, cho dù chỉ là lướt qua, cũng đủ để khiến cho các tiểu tiên hồn phi phách tán.


Cơn cuồng phong này vừa bị kiếm quang Ngự Cửu Đức Khí trùng kích, lập tức tiêu tán tại chỗ, luồng khí tản ra, sau đó lại tiếp tục ngưng tụ. Sát khí tán loạn đầy trời khiến cho tình trạng hỗn chiến bên dưới càng thêm căng thẳng, hôm nay đây, sinh tử đang ở ngay tại trước mắt, không ai còn lựa chọn nào khác.


available on google playdownload on app store


Hiện giờ mười tám tầng trời đã sụp đổ hơn phân nửa, linh khí liên tục xao động, dù cho Ứng Long có thể tùy tiện xé mở không gian tạo ra thông đạo, thế nhưng dòng khí không gian cuồng loạn hư vô kia, ngay cả với thực lực Đại La Kim Tiên cũng không có cách nào thăm dò được. Chỉ có mỗi một con đường ở Hồ Luân Hồi trăm ngàn năm qua vẫn luôn nối liền với Nhân gian mới chính là biện pháp an toàn nhất.


Trật tự Thiên Đạo.


Với những thần tiên thực lực càng mạnh thì khi hạ giới, trở ngại mà bọn họ gặp phải cũng càng lớn, nếu là tiểu tiên, có lẽ chỉ cần tùy tiện sử dụng Nguyên Thần của một Phật tu nào đó thì liền có thể chống đỡ thông qua. Nhưng nếu đổi lại là Ứng Long thì chỉ có thể nhằm vào mỗi một mình Trường Thừa môn chủ.


Không tiếc bất cứ giá nào mà khơi mào cuộc chiến giữa chúng tiên, chính là để khiến cho những kẻ cùng đường mạt lộ này thay hắn chống chọi với những kiếm tiên khác của Đoạn Thiên Môn.


"Trường Thừa, ngay cả khi ngươi đã luân hồi phi thăng trở thành một kiếm tiên, cuối cùng vẫn sẽ ngã xuống trong tay ta mà thôi!"
Tiếng gầm rống như sấm rền vang dội giữa không trung, mây mù phía chân trời cũng lập tức tiêu tán, kiếm khí xuyên thẳng lên bầu trời.


Con cá lớn nào đó ngóc đầu dậy, không có cổ quả đúng là một cực hình, bao nhiêu trọng lượng đều do thân thể gánh hết, vậy nên nó chỉ có thể mượn sức gió để gắng gượng nâng cơ thể lên, đưa mắt quan sát cảnh giết chóc đẫm máu ở phía xa xa, tiếp đó đuôi cá vừa vẫy nhẹ một cái, cả thân thể khổng lồ liền dần dần thu nhỏ lại.


Dư Côn vừa biến hình trở lại lập tức cất giọng gào to: "Bạch Thuật đâu? Sa Sâm đâu?"


Các đại môn phái Tu Chân chỉ còn lại vỏn vẹn chừng hai trăm người, mặc dù đã phân công người mạnh vây bọc bên ngoài, môn nhân thực lực kém hơn thì bị đẩy vào trong cùng, thế nhưng công kích từ bốn phương tám hướng vẫn lao tới không ngừng không nghỉ, bọn họ vừa đỡ được một kiện binh khí, đã có hai kiện pháp bảo vù vù chém qua, hoàn toàn không thể ngăn cản được tất cả. Hai tay Thần Cơ Tử gần như là một khắc không dừng, liên tục xuất ra những chiêu thức huyền diệu vô cùng, kịp thời ngăn cản trước khi đối phương ra đòn tấn công, vững vàng bổ khuyết những sơ hở, cùng với hơn mười vị tiên nhân của Thừa Thiên phái gắng gượng chống đỡ khu vực phía đông.


Còn phía tây là Nhật Chiếu Tông cùng Thần Nông Cốc, phía nam là Thiên Diễn Tông xuất thân luyện khí cùng Mặc gia.


Mà cục diện ở phía bắc lại vô cùng hung hiểm, những người bên này năm xưa đều là tán tu ở Tu Chân giới, còn có thêm một vài yêu tiên, công pháp khác biệt không thể bổ sung cho nhau, thế nên chỉ có thể chiến đấu riêng lẻ từng người, trong chốc lát đã bị đánh cho tan tác, liên tục lui về phía sau.


"Dàn trận, khốn kiếp! Dàn trận!!" Dư Côn đầu đầy mồ hôi mà rống to.
Thế nhưng mọi người chỉ kinh ngạc liếc nhìn lão một cái, lộ ra vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu gì.


Bởi vì là người có thực lực kém cỏi nhất, Bạch Thuật Chân Nhân liền bị vây vào chính giữa, ông ta vừa chật vật hóa giải dư chấn của công kích từ bên ngoài lọt vào, vừa cười khổ nói: "Dư Côn, ngươi cho rằng nơi này là núi Bắc Mang sao? Cho dù là đang ở Nhân gian, dàn trận đánh giặc cũng là chuyện chỉ có lệ quỷ yêu quái cùng các môn nhân đệ tử cấp thấp mới làm thôi, chúng ta đều là trực tiếp chiến đấu với U Minh giới... nếu đám yêu ma khó chơi kia hợp lại, trận pháp... ngay cả bản thân ta cũng chỉ là hiểu biết nửa vời, vậy thì làm sao có thể khiến cho các vị tiền bối tổ sư của các đại môn phái hiểu được?"


"..."
Dư Côn lúc này chỉ muốn há miệng chửi thề.
Đã nói biết bao nhiêu lần là lớp huấn luyện lệ quỷ ch.ết oan vô cùng hữu dụng mà! Các ngươi trước khi phi thăng cũng không chịu học thêm một ít! Được rồi, lúc này có nói cũng đã muộn.
"Đám người Thừa Thiên phái nhà ngươi đâu?"


"Phía đông!"


Dư Côn tức giận mắng một tràng: "Đã biết trước rồi thì cũng phải nói với ta một tiếng chứ! Chẳng lẽ định để cho một mình ta nghĩ biện pháp hay sao? Thuật nghiệp chỉ chuyên về một môn thôi ngươi có hiểu hay không, lúc này ta cũng không thể hạ phàm mà kéo Nhạc Nguyên soái lên đây được!"


Bạch Thuật Chân Nhân lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cố gắng vật lộn chen chúc trong đám người để hợp lực với Sa Sâm đang vung vẩy búa lớn chiến đấu hăng say.
Hai người liên thủ, cũng có thể miễn cưỡng lấp vào khoảng trống của một người khác.


Một bóng người lập tức hóa thành lưu quang, bay vút qua bọn họ.


"Tính mạng của toàn bộ mọi người ở đây đều giao cho ngươi!" Dư Côn đột nhiên ra sức hút vào thật nhiều linh khí, thân thể trong nháy mắt liền phình to ra, lão lập tức bay lên ngăn chặn công kích bổ tới từ bốn phía, "Ta bảo hộ ngươi chu toàn, ngươi nghĩ biện pháp mang lại một con đường sống cho mọi người nơi đây!"


Lúc đầu bởi vì người nào cũng biết Dư Côn, cho nên không ai có ý kiến gì đối với chuyện lão hoa tay múa chân hô to gọi nhỏ, hiện giờ nghe được biến động, mọi người liền tranh thủ liếc mắt nhìn sang hoặc dùng thần thức cảm ứng —— tiên nhân Thừa Thiên phái, chẳng lẽ là?
Quỷ Cốc Tử!


Tốt thôi, dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác!
"Cái này..." Quỷ Cốc Tử lập tức khựng lại, vừa nhìn thấy tình thế bên ngoài, ông ta có muốn than cũng than không nổi.


Bốn phía xung quanh hỗn loạn mịt mờ, ngay cả bóng người cũng không thể nhìn rõ, chỉ có hàng loạt luồng công kích đáng sợ nối liền thành từng chùm ánh sáng từng dải cuồng phong, không có nhiều thời gian để bày binh bố trận, mọi người cũng chẳng thể phối hợp ăn ý, muốn chơi đánh lén thì lại càng không có cửa, không bột đố gột nên hồ, cho dù trong đầu có hàng nghìn hàng vạn binh pháp, nhưng nhân số không đủ thì phải đánh thế nào?


Người tu chân còn sống nhiều nhất cũng chỉ chừng hai trăm, mà thần tiên bên ngoài lại có thể tính bằng hàng vạn.
Hơn nữa thần tiên có thể bay, lại không bị bao vây, tuy nhiên chỉ có thể đánh giáp lá cà ở bốn mặt, phía trên đầu và dưới chân đã bị chặn đứng bởi một rừng công kích.


Thay vì nói bọn họ túm tụm lại thành một vòng tròn, còn không bằng nói là một quả cầu, công kích tựa thủy triều, không ngừng ùn ùn kéo tới.
Bên dưới lại là Luyện Hồn Thủy bủa vây như sóng lũ, căn bản là không có cách nào đặt chân xuống đất được.


Dư Côn cũng biết lần này phiền phức lớn rồi, thế nhưng trước mắt không có lựa chọn nào khác: "Đánh không lại cũng phải đánh, không thắng được cũng phải chiến, nếu không chúng ta chỉ có một con đường ch.ết!"
"Không sai!"


Quỷ Cốc Tử mạnh mẽ áp chế lại tâm trạng nóng nảy của mình, quyết đoán nói: "Thu hẹp phòng tuyến, lần lượt đổi vị trí, nếu cứ đánh mãi như vậy thì những người ở vòng ngoài sẽ không thể cầm cự nổi!"
Chỉ chốc lát sau, Thần Cơ Tử liền vừa đánh vừa lui tới bên cạnh ông ta:


"Nhất định phải xông ra, cứ tiếp tục giằng co thế này thì chỉ có kết cục bại vong."


Vị tông sư sáng lập Thừa Thiên phái với thực lực của tầng mười tám này lộ ra vẻ mặt ưu tư, "Nếu chỉ có một mình ta, có lẽ còn có thể lao ra khỏi vòng vây trùng điệp này, thế nhưng... Không, nếu tàn sát hơn một ngàn, ta cũng sẽ tổn hại tám trăm, đến lúc sức cùng lực kiệt, ngay cả khi con đường xuống hạ giới được mở ra, ta cũng không thể đi qua!"


Đúng vậy, việc gay go hơn còn đang đợi ở phía sau!


Một khi phá vỡ kết giới thiên địa, nhất định sẽ bị lôi kiếp quấn thân, thực lực càng mạnh, nguy cơ gặp phải cũng càng nghiêm trọng. Bọn họ đều là người tu chân nhờ Độ Kiếp mà phi thăng lên, thế nhưng không một ai có thể nắm bắt được thứ uy lực đáng sợ kia. Ngay cả khi bọn họ đã thành tiên biết bao nhiêu năm, cũng không chắc rằng có thể chống chọi được với Lôi Kiếp cấp bậc thần tiên. Cái khác thì không nói, nhưng mười đạo Tử Tiêu Thần Lôi (cùng cấp bậc với ba đạo sấm sét cuối cùng trong Cửu Trọng Thiên Kiếp) đồng thời giáng xuống, dù có là Thần Cơ Tử cũng không thể đỡ nổi.


"Đỗ Hành đâu... Các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn ở nơi nào?"
"Không biết —— a, thấy rồi!"
Xa xa là vài luồng kiếm quang, rực rỡ chói mắt đến vô cùng, còn có cả những tòa sen vàng không ngừng phóng ra, xem ra Phật tu tụ tập ở nơi đó khá nhiều.


"Dùng thần thức truyền âm, bảo bọn họ mau chạy tới đây!"


Dư Côn ông đang đùa đúng không, công kích dày đặc đến nỗi kết thành cả một quầng sáng luôn rồi, thần thức nào có thể truyền ra được nữa, cái di động dỏm của ông cũng không gọi được đúng không? Linh khí không ổn định và tín hiệu không tốt là cùng một khái niệm đó trời.


"Vậy cũng không ổn!" Tổ sư khai phái của Nhật Chiếu Tông vừa được Thần Cơ Tử thế chỗ, lão nhân với làn da bánh mật này lập tức lộ ra vẻ mặt sầu lo, "Ngay cả khi kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn có thực lực kinh người, nhưng giữa chúng đồng môn với nhau lại không có chút ăn ý nào, căn bản là không thể liên thủ. Kiếm phong quét qua, nếu gặp phải kiếm khí khác, thậm chí còn chịu ảnh hưởng rất lớn! Lúc này đây Trường Thừa môn chủ lại... Haiz!"


Ứng Long cùng Trường Thừa càng đánh càng khốc liệt, phía chân trời đã xuất hiện vô số khe hở thật nhỏ, không ngừng nứt ra rồi hợp lại.
Kiếm quang kim sắc cùng sát khí đen nghịt ngày một lan rộng, ảnh hưởng đối với trận hỗn chiến bên dưới cũng càng thêm mạnh mẽ.


Kiếm thế của các kiếm tiên đều không hẹn mà cùng đồng loạt chịu ảnh hưởng, chỉ có thể gắng gượng chiến đấu trong phạm vi mười thước.
Chỉ riêng ——


Kiếm quang xanh biếc đã nhuộm đẫm rất nhiều máu tươi kim sắc, lưỡi kiếm càng thêm sắc nhọn, thân kiếm tỏa ra một thứ hào quang trong suốt ánh lục kim, hơn nữa màu sắc càng ngày càng đậm. Thẩm Đông thậm chí đã có thể mơ hồ trông thấy được cảnh tượng bên ngoài.


Thần thức của hắn xao động, người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Đỗ Hành.


Cánh tay cầm kiếm căng chặt, không chút do dự mà xuyên thẳng qua yết hầu của một Cổ Tiên, máu tươi bắn lên tung tóe, linh khí nồng đậm tuôn trào, thế nhưng rất nhanh sau đó lại bị Nguyên Thần của Cổ Tiên hút lấy, Nguyên Thần đó có ý định chạy trốn, song không biết vì sao lại cứng đờ giữa không trung một cách vô cùng quỷ dị, tiếp đó liền xuất hiện hàng loạt vết nứt. Nguyên Thần hoảng sợ cực kỳ, liều mạng thôi động pháp lực linh khí vừa hấp thu vào cơ thể lúc nãy.


Thế nhưng một luồng khí đen chậm rãi tràn ra, Nguyên Thần của Cổ Tiên này cuối cùng vỡ nát rồi rơi xuống.
Phù chú trên thân Thập Phương Câu Diệt càng ngày càng ít, toàn bộ đều đã chuyển hóa thành thứ kiếm quang kim lục sắc kia.


Ban đầu, vào lúc kiếm phong chém vào vật thể thì mới có một luồng khí xám vô hình tràn ra, thế nhưng luồng khí này càng ngày càng đậm, cuối cùng trở thành màu mực nhàn nhạt.


Sát khí của Ứng Long hoàn toàn không tạo nên ảnh hưởng gì với nó, thậm chí theo phương hướng của kiếm thế, luồng hắc khí này còn nhanh chóng dung nhập vào thân kiếm.


Kiếm quang kim sắc của Trường Thừa môn chủ là Cửu Đức Khí. Thập Phương Câu Diệt cùng kiếm của những kiếm tiên khác lúc đầu đều có hơi bài xích, có chút không được tự nhiên, nhưng khi thần thức của Thẩm Đông càng ngày càng mạnh, tinh túy của Thái Phùng Chưởng cũng ngày càng gia tăng, cứ như nước dâng thuyền lên mà trực tiếp khiến cho khí lưu cuồn cuộn mênh mông của kiếm chuyển đổi biến hóa, từ đó mà mỗi một chiêu của Đỗ Hành đều tập trung hết tất cả khí lãng kinh người ở khắp bốn phương tám hướng, dễ dàng phá vỡ phòng ngự và pháp bảo của các thần tiên, mà Cửu Đức Khí có thể đâm xuyên pháp thân của thần tiên cùng thân thể của Hoang thú kia cũng chính là một thứ sát khí mạnh mẽ kinh người.


Nếu không có thứ này, liệu có ai có thể chống chọi được với kiếm phong của Thập Phương Câu Diệt?


—— dường như gió động sóng gào, dường như đất trời chao đảo vật đổi sao dời. Thần thức của Thẩm Đông đã có thể cảm nhận được những sự vật sự việc đang xảy ra ở tầng thứ ba này, cảnh tượng trước mắt và ký ức mơ hồ về cuộc huyết chiến núi Bắc Mang ngày ấy như đang trùng lắp lên nhau.


Máu đào nhuộm đẫm, tứ chi đứt lìa, hơn nữa!


Từng mảnh Nguyên Thần rơi rụng của các Cổ Tiên cũng trực tiếp dung nhập vào kiếm quang, đối với binh khí mà nói, giết chóc càng nhiều, khí tức đáng sợ vây quanh nó càng thêm nồng đậm, cuối cùng cũng đã có thể không chút kiêng dè mà cướp đoạt lấy hắc khí tràn ra từ thân thể Ứng Long, khiến cho đám sát khí bị Trường Thừa môn chủ đánh tan không có cách nào khôi phục lại như cũ.


Mới đầu Ứng Long còn chưa hay biết gì, thế nhưng thời gian chiến đấu càng dài, liền dần dà phát giác lực đạo công kích hung mãnh từ móng vuốt của mình dường như đang mất khống chế, lập tức sửng sốt nhìn xuống, mới phát hiện cảnh tượng khiến cho người ta khiếp đảm này.


"Bọn chuột nhắt phương nào! Dám chiếm đoạt lực lượng của ta?"


Đám Nguyên Thần nát vụn sau khi bị kiếm quang hoàn toàn chấn vỡ, nguyên lực tinh thuần nhất sẽ chậm rãi men theo cánh tay phải đang cầm kiếm của Đỗ Hành mà rót vào, pháp lực của Đỗ Hành cũng trực tiếp tăng vọt —— nếu không có biến cố năm xưa, Đỗ Hành thật ra đã phi thăng từ 100 năm trước rồi, sau khi đánh mất kiếm, lại thêm linh khí ở Nhân gian thiếu thốn, dù y có khổ tu đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ không có chút tiến bộ gì, nhiều nhất chỉ là khi không có kiếm trong tay, kiếm khí sẽ càng tăng lên mà thôi. Sau khi đặt chân đến Bạch Ngọc Kinh, y liền dùng khoảng thời gian bốn tháng, tính theo đơn vị ở Nhân gian, để ổn định căn cơ, đồng nghĩa với việc lắng đọng nội tức trong nhiều năm của mình, hiện giờ vừa ra tay, thế nhưng không gặp phải chút trắc trở nào.


Kiếm thế của Thái Nhạc kiếm tiên vô tình va chạm vào kiếm quang kim lục bên cạnh, lập tức kinh hãi.


Lão nhân há hốc mồm, vẻ mặt hoảng sợ, thanh kiếm trong tay ông ta cực kỳ to, nhìn qua cũng nặng vô cùng, vừa quét ngang liền dọn sạch một mảnh. Chẳng qua trong một mảnh của ông ta cũng chỉ có hai tên đặc biệt xui xẻo là bị đánh đến nghoẻo, còn lại những kẻ khác đều là bị ám kình gây thương tích đến chật vật không thể chịu nổi, kiếm thế của ông ta cứ như Thái Sơn áp đỉnh, chống đỡ được thì không sao, còn nếu không thì sẽ phải lãnh đủ.


Thế nhưng giờ phút này thanh kiếm đó lại hơi chếch sang bên trái, đồng thời thân kiếm cũng chấn động, đây là dấu hiệu chứng tỏ binh khí đang vô cùng hưng phấn, một khi gặp được đối thủ đáng để chiến một trận, hoặc là kẻ thù vô cùng cường đại, nó đều sẽ tỏ vẻ nóng lòng muốn thử sức như thế này.


"Chờ đã, đó là đồ đệ ta mà! Quên đi, chúng ta đi sang bên này..." Thái Nhạc kiếm tiên không biết làm gì hơn, chỉ đành né sang hướng ngược lại với Đỗ Hành.


Khinh Hồng kiếm của Linh Hoán kiếm tiên gần như là không thể nhìn ra được kiếm khí, nhưng ở những nơi nó quét qua, động tác của tất cả thần tiên đều sẽ cứng đờ, sau đó Linh Hoán còn phải hao tâm tổn sức mà lội ngược trở lại để đánh tan Nguyên Thần đang dợm bỏ chạy của đám người kia. Cho đến khi bọn chúng sắp sửa thoát ly khỏi thân thể mới nhận thấy được một luồng gió rất nhẹ rất khẽ, cứ như lông vũ mềm mại phất ngang một cái, chẳng qua lúc này đã không còn kịp nữa. Linh Hoán cũng là đương lúc bừng bừng khí thế, không chút lưu tình thi triển kiếm chiêu, ai ngờ bất cẩn đụng phải sát khí của Thập Phương Câu Diệt, Khinh Hồng kiếm liền lập tức chệch hướng.


Linh Hoán ngạc nhiên nhìn lại, đúng lúc nghe được tiếng quát cuồng nộ của Ứng Long.
"Đây... đây là Đỗ Hành?"
Linh Hoán há mồm trợn mắt, cái kiểu thăng cấp thực lực này cũng quá đáng sợ rồi, hơn nữa ông ta còn rõ ràng cảm nhận được thanh kiếm trong tay Đỗ Hành cực kỳ không bình thường!


"Một bên có thể khống chế linh lực thu nạp sát khí, thế như chẻ tre, một bên có khả năng ngự kiếm chuyển đổi uy thế..."


Linh Hoán thì thào, ông ta đã nhận ra, Đỗ Hành đích thực là đang dùng chiêu pháp năm xưa của kiếm tu Đoạn Thiên Môn, không hoa lệ đẹp đẽ, cũng không lằng nhằng phiền phức, chỉ là một kiếm cực kỳ đơn giản đã có thể đánh vào chỗ yếu hại của đối thủ, chém bay pháp bảo, phá vỡ phòng ngự, đoạt mạng xuyên cổ thủng ngực, chặt đứt đường sống. Có lẽ các đời kiếm tu sau này không ai có thể có được pháp lực cường đại như Trường Thừa môn chủ hay Linh Hoán kiếm tiên, thế nhưng đời đời đều không ngừng trui rèn mài giũa, tìm tòi thông thấu chiêu pháp, cũng ngày càng dũng mãnh quả quyết, không chút dài dòng dây dưa, cho nên so với Linh Hoán kiếm tiên thì chiêu thức của Đỗ Hành lại có vẻ chuẩn xác và tàn nhẫn hơn.


"Hay, hay!"
Linh Hoán xem đến kích động, thiếu chút nữa là quên mất bản thân đang đứng ở chỗ nào, cảm nhận được tập kích ở phía sau, ông ta lập tức trở tay đánh trả lại một kiếm, sau đó ngửa mặt lên trời cười to: "Tất cả chuyển hướng, chạy sang phía này!"


Để chỗ kia cho một mình Đỗ Hành giải quyết là được.


Linh Hoán vừa ngẩng đầu, lập tức phát hiện ở chiến trường phía xa xa, một tên béo đang liều mạng hô to gọi nhỏ về hướng này, thế nhưng trong hàng loạt luồng công kích cùng pháp bảo đủ màu sắc đan xen, rất nhanh người nọ đã bị biển người đông đúc che khuất.


"Dư Côn, bên kia nhất định là người tu chân..."
Khinh Hồng khẽ chấn động, cứ như là đang phụ họa.
"Chậc, cái tên vô dụng đó!" Mất kiên nhẫn mà phất tay áo, Linh Hoán kiếm tiên lập tức xách kiếm lao thẳng về hướng kia.


Ứng Long dị thường phẫn nộ, thế nhưng lại không có cách nào phân thân, hắn vẫn còn đang bị vây hãm trong kiếm thế sắc bén của Trường Thừa.


Chạy đến một góc cách xa chiến trường, Kế Mông đầu rồng thân người đứng đực ra tại chỗ, có thần tiên đi ngang qua, vừa nhìn thấy tên này thì liền lập tức tránh né.
Sau lưng Kế Mông chính là Nhị Phụ và Nguy.


Nhị Phụ chăm chú dõi mắt nhìn theo luồng kiếm quang kim lục sắc đang không ngừng tung bay, mạnh mẽ càng quét cả một khu vực, ngay cả với khoảng cách xa như vậy, hắn chỉ cần liếc mắt là lập tức nhận ra:
"Đỗ, Hành!"
Nguy lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi, thấp giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"


"Ứng Long, không nhất định sẽ thắng..." Giọng nói khàn đặc âm trầm của Nhị Phụ như thể mang theo tiếng cười, mà lại giống như đang tức giận, "Hình Thiên ch.ết tiệt, lúc chúng ta lên đây cũng không gặp phải Lôi Kiếp, đợi lát nữa không biết sẽ đụng phải thứ phiền phức gì."
"Vậy?"


"Không cần thiết, dù sao so với mấy ngàn năm trước, thực lực của chúng ta cũng không biết đã thụt lùi bao nhiêu, chỉ khi linh khí tiêu tán như thế này thì chúng ta mới nắm chắc được một con đường sống!" Nhị Phụ vẫn nhìn chằm chằm về hướng kia, diện mạo âm trầm cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ não nề, "Kiếm tu, quả đúng là những kẻ đáng sợ nhất trong thiên hạ, đặc biệt là Đỗ Hành, còn có..."


Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút ẩn ý mà liếc nhìn Trường Thừa môn chủ đang triền đấu với Ứng Long.
Kế Mông hoàn toàn không hiểu Nhị Phụ đang nói gì, chỉ là ngây ngốc nhìn theo:


"Oa! A? Ác thiệt, chờ đánh xong trận này, dám chừng Ứng Long sẽ gặp xui xẻo cho coi, ha ha!" Rất nhiều Hoang thú cùng Cổ thiên thần đều có vẻ khá kiêng kỵ với sát khí của Ứng Long, mà Kế Mông cũng là một trong số đó.


"Đúng, thế cục nghịch chuyển." Hai mắt Nhị Phụ híp lại, vừa thoáng trông thấy Hình Thiên đang đứng một bên ôm búa nhàn nhã xem náo nhiệt, hắn lập tức giận dữ đến dựng thẳng lông mày, thế nhưng ngẫm lại, vẫn nên nhịn thì hơn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.


Dần dà, tám vị kiếm tiên khác của Đoạn Thiên Môn đã lùi về khu vực bên cạnh đám người Dư Côn.


Số lượng kiếm tiên vừa đủ để thay vào các vị trí trên dưới trái phải ở bốn phương tám hướng, mỗi vị trí đều có một vị kiếm tiên canh giữ, rất ít có ai có thể tránh thoát một kiếm của bọn họ, áp lực của đám người Dư Côn cũng từ từ giảm bớt.






Truyện liên quan