Chương 2
Bùi Vận thân thể cưng đờ, ngừng lại bước chân.
Người đàn ông kia chậm rãi đi về phía anh, dừng lại ở sau lưng anh, khẩu khí ôn hoà tuy là dò hỏi nhưng lại khẳng định đến cực điểm: "Tôi nghĩ, tôi hẳn là không nhận sai người?"
Bùi Vận hít thở sâu hai lần, lúc này mới quay người lại, lễ phép cười một cái: "Tề tiên sinh trí nhớ thật tốt."
"Quá khen, " Tề Thịnh cũng mỉm cười, "Khi đó ở đại học, cả ngày đi theo phía sau Ninh Nhật như hình với bóng, là cậu đúng không?"
Hai chữ Ninh Nhật vừa nói ra, Bùi Vận vốn đang nở nụ cười dối trá đột nhiên cứng ngắc.
"Cậu tên gì? Hình như gọi... Mai Vận? Hay là..." Tề Thịnh hơi nhíu lên lông mày, tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu hơi mang vẻ áy náy cười cười, "Xin lỗi, tôi không nhớ rõ."
Bùi Vận cũng không ngại: "Đã lâu không gặp mặt, Tề tiên sinh không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường."
Dù sao cũng nhớ tới không sai biệt lắm, Mai Vận hay Bùi Vận, tóm lại chắc chắn không phải là vận may, cũng là được rồi.
Tên của anh sẽ không bao giờ bằng tên của Tề Thịnh, làm người đạt được nhiều may mắn như vậy.
Tề Thịnh Tề Thịnh, kỳ khai đắc thắng*, từ nhỏ liền nhất định là thiên chi kiêu tử*.
(Kỳ khai đắc thắng: Làm việc gì cũng thắng lợi may mắn.)
(
Thiên chi kiêu tử: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.)
Nói xong thấy thân hình của Tề Thịnh đột nhiên lung lay một cái, Bùi Vận sững sờ, mới hỏi: "Làm sao vậy? Ngày nóng quá nên bị say nắng sao?"
"Không sao," Tề Thịnh lắc đầu, hời hợt nói, lại khách khí hướng anh vươn tay ra, "Rảnh rỗi, thì liên hệ."
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ đến mức quả thực không giống tay của đàn ông.
Bùi Vận có một thời điểm hoảng hốt, chậm rãi nắm chặt tay hắn, giương mắt đang chờ nói câu gì khách sáo, lúc này mới đột nhiên chú ý tới nơi thái dương của Tề Thịnh dường như có máu ứ đọng.
Sắc mặt Bùi Vận trở nên nghiêm túc, anh buông tay ra, chỉ chỉ trán của mình: "Nơi này bị thương sao, là do sự cố vừa nãy?"
"Khả năng là thế, giống như đụng một cái, không làm sao chú ý." Tề Thịnh mạn bất kinh tâm* nói, "Tôi không có việc gì, mấu chốt là xe không thể có chuyện."
(Mạn bất kinh tâm: Tuỳ tiện không chịu ràng buộc)
Bùi Vận giận dữ, nhất thời bị nghẹn đến nói không ra lời.
Xem qua rất nhiều sự cố, gặp gỡ không ít người, ngược lại là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người như vậy, không lấy an toàn của mình coi là chuyện to tát, lại đi coi trọng chiếc xe chỉ là vật ngoài thân.
Đặc biệt là lời này từ trong miệng một đại thiếu gia ăn mặc không lo nói ra, thì càng hiện ra hoang đường.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, nhân viên cửa hàng sửa xe 4S đã tới, thuần thục sắp xếp xe tải, Tề Thịnh vội vàng đi theo xem xét tình huống, dáng dấp căng thẳng cẩn thận, dường như đang làm việc gì đó rất đỗi quan trọng.
Sau khi tất cả sắp xếp xong, Tề Thịnh đang chờ đi cùng nhân viên cửa hàng 4S, cánh tay lại bị người đằng sau kéo lại, Tề Thịnh kinh ngạc quay đầu: "Cậu còn chưa đi."
Câu nói này khiến Bùi Vận hơi co quắp khoé miệng.
"Xe giao cho bọn họ là tốt rồi, " Bùi Vận bình tĩnh mà giải thích, "Hay là anh đi bệnh viện nhìn xem. Thời điểm va chạm gặp phải va đập nghiêm trọng, hoặc là do túi khí an toàn đè ép, có lúc dễ dàng bị tổn thương nội tạng mà không tự biết, vẫn là phải kịp thời đi chụp chiếu kiểm tr.a một chút."
Tề Thịnh kiên nhẫn nghe anh nói xong, sau đó nghiêng đầu: "Ồ."
Một bộ dạng khiếm tốn nghe mà không chấp nhận.
Nói xong hắn liền quay người đi về phía xe của nhân viên 4S.
Bùi Vận đột nhiên cảm thấy chính mình mấy năm qua tức giận không có nhiều bằng ngày hôm nay, dùng lực lớn đem Tề Thịnh kéo qua, vẫn kiên trì thuyết phục. "Hiện tại phải đi bệnh viện."
"Cậu..." Tề Thịnh đang chờ nói chuyện, một trận choáng váng kéo tới, làm cho hắn suýt chút nữa ngã vào trên người Bùi Vận, lại theo bản năng mà ấn ấn đầu.
Trong lòng biết Bùi Vận nói không sai, Tề Thịnh ra hiệu nhân viên công tác rời đi trước, ôm cánh tay tự tiếu phi tiếu* đánh giá Bùi Vận liếc mắt một cái: "Hài lòng chưa?"
(Tự tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.)
Bùi Vận nhìn điện thoại di động một chút, tin nhắn trì hoãn nhiệm vụ đã tăng thêm vài cái, thế nhưng chung quy không yên lòng vết thương của đối phương, nhận mệnh mà thở dài: "Thôi để tôi đưa anh đi."
Tề Thịnh nhíu mày: "Làm sao đưa?"
Chỗ này tương đối hẻo lánh, xe cộ lui tới rất ít, đừng nói là xe taxi, Bùi Vận nhất thời không nghĩ ra được, ánh mắt lại rơi vào xe đạp dựng bên đường, không khỏi bật thốt lên: "Nếu không tôi đạp xe chở anh đi."
Tề Thịnh theo ánh mắt của đối phương nhìn lại, nhất thời có loại ảo giác bản thân tự đào hố nhảy xuống, biểu tình trở nên cứng ngắc một chút, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, khá là đặc sắc.
Tề đại thiếu gia đương nhiên sẽ không có chuyện không để ý đến thân phận mà ngồi ở sau xe đạp, giống như ở trường học nữ sinh mới biết yêu ngồi ở phía sau xe của bạn trai, vì vậy cuối cùng hai người buồn bực đi bộ con đường mấy trăm mét, ngồi lên xe taxi.
Có lẽ là ánh sáng quá chói mắt cũng có thể là vừa mới va chạm gây nên, thời điểm xe taxi dừng lại bên cạnh hai người, Tề Thịnh chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống, may mà được Bùi Vận kéo lại, mất công tốn sức đưa hắn vào chỗ ngồi phía sau sắp xếp ổn định, sau đó chính mình mới kéo cửa xe ngồi xuống ghế phó lái.
Tề Thịnh vừa lên xe liền dựa vào cửa sổ nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, Bùi Vận gọi điện thoại hướng tổ trưởng xin nghỉ, kiên trì nói trong nhà nhất thời có việc gấp, lại mặt dày xin nhờ đối phương đem nhiệm vụ trong tay mình giao cho người khác xử lý.
Tổ trưởng tại đầu kia đáp lại cũng không có ý tốt, còn có ý oán giận, Bùi Vận cơ hồ nhắm hai mắt cũng có thể nghĩ ra được đối phương giờ khắc này đang nguyền rủa chính mình.
"Tiểu Bùi a! Tôi nói cậu nghe, chuyện này rõ ràng là cậu không đúng! Cậu đột nhiên tiền trảm hậu tấu*, bỏ lại công việc không chịu trách nhiệm! Trong nhà có khó khăn, tôi cũng biết mà, thế nhưng phải khắc phục một chút! Ai, người tuổi trẻ bây giờ a, thực sự là một chút khổ cũng không chịu được..."
(Tiền trảm hậu tấu: Chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.)
Nhịn nhục nghe giáo huấn nửa ngày, Bùi Vận không nói hỏi trời xanh mà thở dài, âm thầm nguyền rủa vô số lần chính mình quản việc không đâu ——
Anh vốn là một nhân viên bảo hiểm điều tr.a sự cố nho nhỏ, còn là một người mới. Xem trọng tình huống của xe cộ mới là nhiệm vụ của anh, còn chủ xe sống hay ch.ết, liên quan quái gì đến anh?
Bây giờ xin nghỉ việc đã đành còn tự mình đưa người ta đi bệnh viện. Đúng là lo chuyện bao đồng.
"Nói dối có thể mặt không biến sắc như vậy, " Mới vừa tắt điện thoại, phía sau lại truyền đến một câu hờ hững như vậy, người nói chuyện ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút, không hề tự giác bản thân chính là nguyên nhân khiến Bùi Vận phải làm như vậy, chỉ đơn giản nói thêm một câu, "Làm tốt lắm!"
Bùi Vận chỉ cảm thấy một luồng huyết suýt chút nữa xông lên đại não.
Đè nén xuống phẫn uất ngập tràn, Bùi Vận gằn từng chữ nói: "Cảm ơn khích lệ."
"Há, " Tề Thịnh nhấc mắt lên, "Đây không phải là khích lệ."
"..."
Bùi Vận ngậm miệng, cố nén kích động đem điện thoại di động trực tiếp đập vào đầu đối phương làm cho hắn triệt để cấm khẩu.
Tề Thịnh thấy thế, không khỏi ngoắc ngoắc khóe miệng, một lát sau lại cảm thấy một chút không đúng.
Ý định trêu đùa một người, với hắn bây giờ mà nói, tuyệt đối là hành vi hiếm có.
Trong lĩnh vực kinh doanh hắn đã gặp rất nhiều người, gặp người nào nên bày tỏ vẻ mặt gì hắn đã quá quen thuộc, đã từ lâu hắn giống như đeo một chiếc mặt nạ, nho nhã lễ độ, thân thiết ôn hoà lại giấu diếm xa cách.
Làm sao giống như giờ phút này
Đại khái là...nguyên nhân gặp gỡ được đàn em cũ đi.
Đặc biệt là đối phương khi đó, lại cùng mình...
"Chi —— "
Tắc xi đứng ở cửa bệnh viện, đánh gãy hồi ức của hắn.
Hết chương 2