Chương 52: Phiên ngoại 2: Đừng tiếp tục gặp mặt
Lúc đó y đang híp mắt lại ngủ gật.
Mặc dù biết bên ngoài kia đang rất náo nhiệt, lý do là bởi vì một đôi vợ chồng mới lại tới tìm một đứa trẻ muốn nhận nuôi, nhưng y lại chỉ cảm thấy không hứng thú lắm.
Sau đó trong tầm mắt của y xuất hiện ba người ——
Viện trưởng tóc bạc râu bạc cười rộ lên rất giống ông già noel, còn có một người đàn ông và một người phụ nữ.
Người đàn ông cao to anh tuấn, tóc vàng mắt xanh mang theo nét đậm đà thậm thuý của người phương Tây. Mà người phụ nữ kia, mái tóc dài đen, ý vị mười phần, càng giống người Đông phương, có cùng huyết thống với y.
Người phụ nữ kia nhìn xung quanh, sau đó tầm mắt rơi vào trên người y, kinh hô thành tiếng, không hề che giấu kinh diễm trong ánh mắt: "Lloque! Anh xem! Đứa nhỏ này xinh đẹp cỡ nào!"
"Đúng em yêu, " lloque nghiêm trang gật đầu, nhận cơ hội tán dương vợ mình: "Đứa bé này đẹp giống em vậy."
Y mở mắt ra lạnh lùng nhìn bọn họ, tâm lý xem thường cười lạnh ——
Đơn giản chỉ là hai người coi trọng bề ngoài của y mà thôi.
Sau đó người phụ nữ kia đi về phía y, cúi người xuống âm thanh rất ôn nhu mở miệng.
Bà ấy không hỏi y vì sao một mình ngồi nơi này, cũng chưa hỏi y làm sao không giống như những đứa trẻ khác vui mừng đón tiếp bọn họ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngồi ở chỗ này, không lạnh sao?"
Y ngẩn người.
Người phụ nữ nói, lại giơ tay sờ bàn tay lạnh lẽo của y, mang theo mùi vị trách cứ: "Thằng nhỏ ngốc, làm sao không biết chăm sóc chính mình, quần áo mặc đến ít như vậy."
Y nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt người phụ nữ, lại nhất thời hoảng hốt, phảng phất nụ cười so với ánh sáng còn xán lạn hơn.
"Viện trưởng, " Người phụ nữ ngồi dậy, hỏi: "Tôi muốn mang đứa bé này đi, có thể không?"
Trong lòng y kinh ngạc một chút, theo bản năng nhìn người đàn ông tên là lloque đứng một bên.
Lloque chỉ ôm cánh tay khẽ mỉm cười, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, cũng không có nhìn y.
Ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của vợ mình, phảng phất đó mới là ánh sáng là tính mạng của ông ta.
Viện trưởng thần sắc cực kỳ phức tạp.
Y cũng không nói, chỉ thẳng tắp nhìn viện trưởng.
Y đương nhiên biết rõ viện trưởng có thần sắc cổ quái như vậy là vì lý do gì.
Không biết có phải ánh mắt của y có chút đáng sợ hay không, viện trưởng liếc mắt nhìn y, rõ ràng muốn nói lại thôi nói: "Hai vị mời đi theo tôi, tôi có một số việc muốn cùng hai vị nói. Nếu như lloque phu nhân vẫn không có dị nghị gì, chúng ta đi chuẩn bị làm thủ tục."
Mấy người đi rồi, y không có theo thói quen đứng dậy về đi ngủ.
Y ngồi ở tại chỗ đợi rất lâu, đợi đến khi mặt trời lặn, đợi đến khi y cho là đôi vợ chồng kia không xuất hiện.
Không nghĩ tới hai vợ chồng dĩ nhiên đến, người phụ nữ con mắt đỏ ngàu, bước nhanh đi về phía y, cũng không nhìn y theo bản năng lùi lại phía sau muốn kéo dài khoảng cách, cúi người vững vàng ôm lấy y.
Y ở bên trong cái ôm ấm áp của người phụ nữ có vài phút thất thần.
Nửa ngày người phụ nữ buông y ra, cầm tay y lại nói: "Theo mẹ về nhà, có được hay không?"
Bên trong thần sắc kia không có thương hại, chỉ có đau lòng.
Y giống như bị quỷ thần xui khiến gật đầu.
Người phụ nữ kia nở nụ cười, xoa đầu y: "Con tên gì?"
Y không biết mình họ tên là gì
Y cũng không muốn tiếp tục sử dụng tên của gia đình kia đặt cho y.
Ngay cả tên của cô nhi viện đặt cho y, y cũng không nguyện ý nói ra.
Đôi môi khẽ nhúc nhích, y thấp giọng nói: "Levar."
Không nhớ rõ y đã từng đọc trong quyển sách nào, Levar, ngụ ý là sống lại.
Người phụ nữ nắm tay của y, lần thứ hai rời khỏi nơi này.
Y từ đây có tên, Levar York.
Y lần thứ hai có cha mẹ.
Những tháng ngày tiếp theo y đại khái biết đến tình huống trong nhà này.
Người phụ nữ gọi Tần Hân, sau khi cùng người chồng trước ly hôn mới gả cho lloque.
Tần hân kỳ thực cùng chồng trước có con trai, sau khi sinh sản bởi vì tâm tình bà không vui cho nên ảnh hưởng đến sức khoẻ, bác sĩ phán định tỷ lệ thụ thai lần thứ hai của bà rất nhỏ, mặc dù mang thai, cũng rất khó bảo vệ thai nhi. Lloque không đành lòng vợ mình bất chấp nguy hiểm, mới đề nghị hai người nhận nuôi một đứa nhỏ.
Hai vợ chồng đối với y rất tốt, có quan tâm, có thương yêu, có bình đẳng tôn trọng, đương nhiên cũng có nghiêm nghị chỉ giáo.
Mỗi ngày cứ trôi qua như thế, sinh hoạt tốt đẹp làm cho y cảm thấy hoảng hốt, phảng phất quá khứ băng lãnh âm u cô độc khủng bố lúc trước, cũng chỉ là một cơn ác mộng, một đoạn ảo giác.
Y thậm chí âm thầm khẩn cầu trời cao, có thể làm cho một nhà ba người vẫn luôn tiếp tục như thế, dù cho dùng tính mạng của y để đánh đổi.
Không nghĩ tới một buổi chiều bình thường, y tan học trở về, xa xa liền nhìn thấy cha mẹ trên mặt đều tràn đầy hưng phấn hạnh phúc lại tràn ngập nụ cười mong đợi.
Nụ cười kia y thật giống như chưa từng gặp qua.
Y để cặp sách xuống, lẳng lặng nhìn hai người.
"Levar, " Tần Hân hướng y vẫy tay: "Lại đây."
Y đi tới: "Mẹ."
Tần Hân cười kéo qua tay của y, đặt ở trên bụng của mình: "Levar, con muốn có em trai hay là em gái. Bác sĩ nói đứa nhỏ này rất khỏe mạnh."
Y không có cảm thấy được vẻ vui sướng, tuy rằng như trước phối hợp gợi lên khóe môi, tim ngược lại chìm xuống một chút.
Hiện tại cái trạng thái này sắp sửa bị đánh phá, sẽ có một người khác xen vào cuộc sống của ba người bọn họ...nghiễm nhiên cướp đoạt đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về y.
Hơn nữa so với người ngoài như y, đứa nhỏ này tựa hồ danh chính ngôn thuận hơn.
***
Tần Hân về sau càng bận bịu kiểm tr.a thai nhi, lloque tự nhiên tại mọi thời khắc ở bên cạnh vợ mình, cẩn thận vô cùng.
Mà y chỉ là yên lặng làm tốt chuyện của chính mình, lời nói so với bình thường càng ít đi.
Thật giống càng ngoan càng hiểu chuyện.
Tâm lý lại có hạt giống âm u, đang dần dần nẩy mầm phát sinh.
Mười tháng hoài thai, Tần Hân sinh ra một đứa nhỏ hỗn huyết.
Thời điểm sinh sản trải qua một phen kinh hãi, suýt chút nữa rơi vào kết cục nguy hiểm, cũng may cuối cùng mẹ con bình an.
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không có thêm kết tinh của hai vợ chồng, nhưng đứa nhỏ này lại xuất hiện, bọn họ giống như nhặt được báu vật, vì vậy đứa nhỏ này gọi là Angel.
Tần Hân còn cố ý đặt tên Trung quốc cho đứa con này: Tần Hựu.
Y lạnh lùng đứng ở một bên, ghét bỏ nhìn đứa nhỏ vừa ra đời nhiều nếp nhăn xấu xí ở trong lồng ngực của mẹ, yên lặng thầm đọc một lần.
Angel. Tần Hựu.
Đúng đấy, dù sao cũng là con ruột, ngay cả tên cũng thân mật hơn một ít.
Hai vợ chồng tuy rằng vẫn chưa quá nhất bên trọng nhất bên khinh, thế nhưng dù sao có đứa con ruột vừa ra đời không lâu, tất nhiên là một tấc cũng không rời, cũng không thể tránh khỏi chuyện ít quan tâm đến y hơn.
Y không có oán giận qua một câu, sau đó yên lặng đợi đầy đủ hai tháng, mới chờ được cơ hội được ở cùng một chỗ với em trai.
Đứa nhỏ ở trong nôi cắn ngón tay đang ngủ say. Ngủ cũng đặc biệt đáng yêu, y cúi đầu lạnh lùng nhìn, lại không hề có một chút tâm ý thương tiếc.
Đây là sao chổi suýt chút nữa cướp đi mẹ của y, đây là kẻ thù tranh đoạt tất cả mọi thứ thuộc về y.
Y thật vất vả đến bây giờ mới cảm nhận được ấm áp, làm sao cam tâm dễ dàng mất đi.
Hít một hơi, tay y đặt ở trên cổ của đứa nhỏ, chậm rãi nắm chặt.
Đứa nhỏ rất nhanh bị hành động của y làm cho thức tỉnh, hồ đồ mở mắt ra.
Đôi mắt kia sáng lấp lánh, mang theo đơn độc tinh khiết không nhiễm bụi trần của trẻ sơ sinh, không chút nào nhận ra được nguy cơ, chỉ cho là anh trai đang đùa, ngược lại hướng về phía y cười khanh khách không ngừng.
Gương mặt nhỏ bé mềm mại vô cùng, nụ cười kia ngọt ngào, âm thanh mềm mại, thật giống thực vật uốn lượn trong lòng y, từng tấc từng tấc xâm chiếm.
Tay của y vô lực rủ xuống.
Hết.
Lời edit: Làm sao nỡ cỡ chứ!