Chương 20

CHƯƠNG 20
Hắn thấy rất nhiều y phục trước mắt, loại nào cũng có, tất cả là từ vật liệu thượng đẳng may thành, cảm giác sờ lên rất tốt.
“Ngươi thích cái kia?”. Tư Mã Ngung ôn nhu hỏi hắn, hoàn toàn khác với ngày thường.


“Nô không biết, tùy ý chủ nhân”. Cẩu nhân trong lòng kỳ thực thích dùng bạch y kia, mặt trên thêu rất nhiều hoa lan, hơn nữa chất liệu lại mát mẻ, thích hợp cho mùa hè, nhưng hắn không dám tự quyết định, bởi vậy giao cho chủ nhân.


“Vậy lấy cái này đi”. Y lựa chọn thật đúng ý hắn, bất quá lý do lại khác, chủ nhân cho rằng hắn mặc vào sẽ rất đẹp, cơ thể lúc ẩn lúc hiện, rất hấp dẫn.


“Chủ nhân luôn luôn quyết định đúng”. Hắn có chút kỳ quái, chẳng lẽ nô có thể nói không tốt, hắn vừa rồi cũng không phải chưa ăn no đòn.


“Trường An, sai ngươi hầu hạ cẩu nhi của trẫm thay y phục, cẩu nhi mau đứng lên”. Tư Mã Ngung nghĩ sẽ may thêm áo choàng cho cẩu nhân, để hắn ấm áp khi trời đông giá rét, như vậy sẽ rất giống tiểu cẩu.


Cung nhân cẩn thận cởi bỏ hạng quyển và cẩu khố khỏi người hắn, thay bạch y cho hắn, khí chất cao quý ngày xưa như đã trở lại.


available on google playdownload on app store


“Trường An, trẫm còn nhớ rõ trước kia hắn từng mặc hổ y, thật sự rất đáng yêu”. Y còn nhớ cẩu nhân khi còn bé ở Phong Hầu Điển lễ mang mũ hổ, văn bào hổ và hài hổ, rất giống một tiểu lão hổ. Đôi tay nhỏ bé miễn cưỡng tiếp nhận kim ấn An Lạc Hầu, khi tiếp thánh chỉ, cái đầu nhoáng lên một cái rồi lại cúi xuống.


“Thánh Thượng, lão nô cũng nhớ rõ việc này”. Lý Trường An lúc ấy hộ tống thái tử tham dự cho nên vẫn còn nhớ. Nhưng đương sự ở đây không có ấn tượng, không biết chủ nhân đang nói chuyện gì, bởi khi đó hắn chỉ mới ba tuổi.
“Tiểu cẩu, lại đây ngồi bên trẫm, nhắm mắt lại”.


“Đã biết”. Hắn ngoan ngoãn tuân lệnh.
Tư Mã Ngung tiếp nhận trân châu hạng luyện cung nhân trình lên, mang cho hắn. Vừa rồi cẩu nhân vẫn chưa nhặt hết, hoàng đế đã lệnh cung nhân cẩn thận tìm kiếm mới nhặt về hết toàn bộ, hơn nửa ở chính giữa chuỗi còn có một khối kim bài hình tròn.


“Có thể mở ra, thích không?”. Y âu yếm ôm hắn hỏi.
“Chủ nhân, cảm ơn”. Hắn ngây người nhìn kim bài, ánh mắt hồng hồng.


Kim bài một bên khắc: An Lạc tôn vinh, ngụ ý hắn cả đời được hưởng vinh hoa phú quý, tuy rằng không như mong muốn. Bên kia khắc hình hai thánh thú kỳ lân đang trêu đùa, phi thường tinh xảo, nguyên được thái hậu ban tặng.


“Thích thì tốt rồi. Năm đó, đồ vật của ngươi được thái hậu bảo quản, nàng nguyên bản muốn mang vào lăng địa cùng chôn. Sau khi nàng băng hà, trẫm đã thu vào khố phòng niêm phong, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, trẫm sẽ trả lại”. Y giải thích rồi hôn lên hai má hắn.


“Chủ nhân, năm đó không phải đều đã chôn hết sao? Nô còn tưởng sẽ không còn gặp lại được”.


“Ngươi không mang được cái vòng tay đó, thực đáng tiếc”. Năm đó, vương phi của Miến Điện muốn lấy lòng thái hậu nên đã cống nạp một đôi vòng tay thủy tinh, vì cặp vòng đó rất nhỏ, chỉ có thể mang cho tiểu hài tử nên thái hậu đã ban cho cẩu nhân.


“Chủ nhân, đó đều là vật ngoài thân”.
“Nhưng trẫm thích ngươi mang. Đúng rồi, ngươi đến xem trang sức của tiện nhân kia, nếu thích, trẫm sẽ ban cho ngươi toàn bộ”. Đáng tiếc mười năm nay, Miến Điện không cống nạp thêm đồ vật gì.


“Chủ nhân, ta sao có thể cướp đoạt trang sức của Mộ Dung công tử?”. Cẩu nhân cũng không muốn mang thù.
“Một nô lệ không có tư cách để mang trang sức”.
“Nhưng ta cũng là nô lệ, tại sao chủ nhân lại ban cho ta”. Hắn rất nghi hoặc.


“Tiểu cẩu ngốc, ngươi là nô, cũng là quý nhân của trẫm, mà tiện nhân kia là nô lệ của mọi người, bởi vậy không thể đánh đồng”. Tư Mã Ngung ai thán, sao ngươi lại không rõ tâm ý của trẫm.






Truyện liên quan