Chương 47
CHƯƠNG 47
Tư Mã Cần vô lực nằm trên giường Khổng Chiêu Minh, y phục bị cởi gần hết, xem ra khó tránh khỏi kiếp số.
“Họ Khổng kia, ngươi vì sao lại thành ra thế này?”. Tư Mã Cần kinh hoàng thất sắc. Khổng Chiêu Minh bình thường hào hoa phong nhã, thì ra cũng là tay già đời, hơn nữa thủ pháp thuần thục, cầm thú này lại dùng dây thừng chế ngự hạ bộ của Mộ Dung, sau đó còn tùy ý dùng ngón tay đùa bỡn.
“Điện hạ, chẳng lẽ thiên hạ cũng chỉ có hoàng tộc là được vui chơi sao? Thần cùng gia huynh Diễn Thánh công Khổng Chiêu trước đây cũng đã hiểu được việc chơi nô nhân, cũng giống như hai vị điện hạ đây, cho nên không cần phải kinh ngạc. Điện hạ, nô nhân này là tuyệt phẩm, trách không được Khiêm Nhi lại bị mê hoặc. Thần sau khi nhập kinh làm quan, cũng rất lâu không chơi, bất quá hôm nay có thể nhất tiễn song điêu”. Khổng Chiêu Minh lấy tay sáp nhập vào cúc huyệt Mộ Dung, giảo lộng đại trân châu bên trong, làm nô nhân không ngừng rên rỉ.
“Tốt lắm, ngươi là ý định coi bổn vương như nô nhân mà đùa bỡn, ngươi thật can đảm, không những không thực hiện ý chỉ của mẫu phi, mà còn đùa lộng nô lệ”. Tư Mã Cần phi thường tức giận, đành phải lấy Từ Húc ra phản kháng.
“Điện hạ lời ấy sai rồi, thần vừa rồi có khuyên bảo hai vị điện hạ, hơn nữa nương nương cũng không có cấm thần đùa bỡn nô lệ, bởi vậy thần không phải không tuân theo ý chỉ, điện hạ thật sự là khen trật rồi, lá gan của thần từ trước đến nay rất lớn, thần cũng có rất nhiều nam thiếp, nhưng ai cũng không xinh đẹp bằng người, người nếu chủ động câu dẫn thần, thần chỉ còn cách thú điện hạ làm thê tử. Thần là cháu ruột thánh nhân gia, điện hạ lại là đế vương long tử, thần tin tưởng Thánh Thượng sẽ không phản đối việc tứ hôn”. Khổng Chiêu Minh rút tay ra, sau đó đi lên giường.
“Ngươi vọng tưởng, bổn vương năm nay mới bảy tuổi, ngươi chỉ ít hơn phụ hoàng hai tuổi, một người đáng tuổi làm phụ thân bổn vương, sao có thể vọng tưởng bổn vương thú ngươi, hơn nữa ngươi còn là sư phó bổn vương, việc này là bại hoại gia cương”. Tư Mã Cần tức giận đến xanh mặt, thanh âm run rẩy cùng tức giận mắng Khổng Chiêu Minh không biết liêm sỉ.
“Điện hạ, đương nhiên không phải người thú thần, mà là người gả cho thần, thần hiện tại cũng không vội cầu Thánh Thượng tứ hôn, chỉ cần thúc đẩy vua và dân tán thành phế truất thái tử, Thánh Thượng nếu không cảm thấy mất mặt, thỉnh cầu nho nhỏ này còn không đáp ứng? Huống hồ mỗi đời đều có một công chúa gả cho Khổng phủ, hiện tại chỉ là đổi công chúa thành hoàng tử mà thôi”. Khổng Chiêu Minh lấy tay vuốt ve ngực Tư Mã Cần, sau đó một ngụm nút lấy đầu nhủ, dùng răng nanh cạ vài cái, khiến cho hoàng tử cao quý không khỏi rên rỉ.
“Khổng sư phó, Cần Nhi thật sự biết sai rồi, về sau không dám làm vậy nữa, người có thể buông tha Cần Nhi không?”. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tư Mã Cần quyết định cầu thoát thân, bề ngoài thì cầu xin tha thứ, nhưng bên trong thì lại hung hăng mắng Khổng môn đến liệt tổ liệt tông.
“Điện hạ, ngươi cho rằng thịt thiên nga đã dâng đến miệng, ta sẽ chịu bỏ lỡ sao? Ta khuyên điện hạ vẫn là ngoan ngoãn để ta thao, hảo hảo hưởng thụ, ta nhất định có thể khiến cho điện hạ dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được, còn luyến tiếc rời khỏi ta, phải để ta hàng đêm thao mới thỏa mãn”. Khổng Chiêu Minh đem ngọc hành thô to đặt trước cúc huyệt Tư Mã Cần.
“Ngươi điên rồi, bổn vương vẫn là một thân xử nam, ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc? Trong ngăn kéo thứ ba có thuốc mỡ, mời ngươi lấy đến dùng cho bổn vương”. Tư Mã Cần trong lòng nghĩ, chính ta lần đầu khai bao, ngươi dám không bôi trơn đã nghĩ mang súng ra trận, buồn cười, ta dĩ nhiên sẽ kháng nghị.
“Tiểu *** oa, ngươi là đang cầu xin ta? Thuốc mỡ vốn là vì ta mà chuẩn bị? Cái này gọi là làm ra vẻ tự cao nga”. Khổng Chiêu Minh phóng đãng cười to.
“Đúng vậy”. Tư Mã Cần nhìn Khổng Chiêu Minh thật sự xuống giường lấy thuốc mỡ, liền thở dài nhẹ nhõm.
Khổng Chiêu Minh đem thuốc mỡ thản nhiên cho vào bên trong Tư Mã Cần, còn cẩn thận lấy tay nhu lộng, bởi vì thuốc mỡ của Tư Mã Cần còn có một ít xuân dược, hiện tại dược lực bắt đầu phát tác, toàn thân Tư Mã Cần nóng lên, cúc huyệt truyền đến trận ngứa, lúc này mới thật sự là tự làm bậy.
Khổng Chiêu Minh nhìn thấy bộ dáng mị hoặc của hoàng tử, tự nhiên biết được nguyên nhân, nhưng chỉ trừu sáp nhẹ, không có thô bạo.
“Cầu ngươi, không cần tr.a tấn bổn vương”. Tư Mã Cần chịu không được, đành phải cầu xin tên cầm thú kia.
“Ta không rõ điện hạ đến tột cùng đang cầu chuyện gì?”. Khổng Chiêu Minh đột nhiên lộng mạnh, làm Tư Mã Cần kêu lên một tiếng.
“Bổn vương cầu ngươi dùng sức thao ta”. Tư Mã Cần biết Khổng Chiêu Minh là đang trêu đùa mình, đành phải lộ ra một ít *** đãng trong lời nói.
“Ngươi nghe đây, người dưới thân ta chính là tiểu *** oa, không phải Nhị hoàng tử Hán Quận Vương, hơn nữa ngươi phải kêu ta là phu quân, còn phải thề cả đời này không được làm trái phu quân, nếu không cam nguyện sẽ bị ta thao ch.ết trên giường”. Khổng Chiêu Minh dừng lại luật động.
“Bổn vương mới không cần, ngươi đừng vọng tưởng”. Tư Mã Cần giận dữ rống lên, đây là giao dịch bất đắc dĩ, nếu ký hạ, mình sẽ xong đời.
“Là ta vọng tưởng? Vậy ta sẽ không thao ngươi”. Ngọc hành hoàn toàn rời khỏi, thản nhiên nhìn hoàng tử bị dục hỏa dày vò nhưng không cách nào phát tiết ra.
“Được thôi, ta Tư Mã Cần cả đời này dưới thân Khổng Chiêu Minh là tiểu *** oa, ta nguyện ý coi hắn là phu quân, không được làm trái hắn, nếu như sai thệ, cam nguyện bị hắn thao ch.ết trên giường, ch.ết mà không oán, ngươi hẳn là vừa lòng rồi chứ”. Tư Mã Cần tức giận đến khóc nức.
“Ngoan, đừng khóc, sớm nói như vậy, sẽ không phải chịu khổ”. Khổng Chiêu Minh lau đi lệ trên mặt hoàng tử, sau đó bắt đầu thẳng đảo phủ Hoàng Long, thao Tư Mã Cần đến ch.ết đi sống lại.
“Tiểu *** oa, nơi đó của ngươi thật tham lam, kẹp rất chặt”.
“Phu quân, ngươi thao ch.ết ta đi”. Tư Mã Cần bị xuân dược khống chế, không biết liêm sỉ còn không ngừng nói ra những lời *** đãng.