Chương 4
Tàu dừng lại, cánh cửa sau lưng nó mở ra. Nó chập choạng bước ra ngoài, lúc tưởng chừng sắp ngã xuống thì có một vòng tay rắn chắc giữ nó lại. Là hắn, hắn không lên chuyến thứ hai mà lại ở đây đỡ nó.
_Cậu ở đây làm gì? Lỡ rồi kìa!!-nó liếc hắn một cái.
_Không sao hết!-hắn nhún vai vẻ bình thản-Hộ tống người đẹp đến trường mới quan trọng!
_Tên khùng!-nó văng cho hắn một câu rồi đẩy hắn ra-Tôi tự đi được, không phải dìu!
Hắn bơ câu nói của nó, mặt dày đỡ nó đi đến trường. Nó thì miệng nói không cần nhưng tay lại túm chặt lấy áo hắn, lê từng bước. Sự đau đớn của đêm qua còn chưa tan biến hết, vừa rồi hắn lại còn thô bạo trên tàu điện. Quả là tên khốn chính hiệu!
Hôm nay dậy sớm hơn bình thường, nó đến lớp còn 30 phút nữa mới vào lớp. Khi hắn và nó cùng bước tới cửa lớp có vô số những ánh mắt nhìn vào hai người. Ngạc nhiên có, kinh bỉ có, ghét bỏ có. Nó làm lơ mọi ánh mắt, coi như là chưa ai nhìn vào, nó đẩy hắn ra:
_Tới lớp tôi rồi, cậu đến trường đi!
_Tớ vẫn thấy lo lắm, đêm qua.....
Hắn chưa nói xong câu thì có một người chạy vụt đến ôm chầm lấy nó một cách bất ngờ làm nó lùi lại sau vài bước. Hắn chưa hết ngỡ ngàng thì câu nói của người đó làm hắn thót tim:
_Tiểu Tâm em yêu à, nhớ cậu quá đi mất!!!
_Bỏ ra!!-nó hằn giọng.
Người đó ỉu xìu buông cánh tay ôm lấy vòng eo bé nhỏ của nó.
_Cậu đi dã ngoại mấy ngày mà tôi thấy như là cả năm không gặp cậu vậy!-người đó dụi đầu vào bờ vai nhỏ nhắn của nó.
_Tên thần kinh! Vào lớp đi!- tuy là chửi nhưng trong câu nói có chút vui vẻ, không giống lúc nó nói chuyện với hắn.
Hắn đứng xem cuộc nói chuyện của hai người mà cứ như người thừa. Tên này là tên nào mà nó lại nói chuyện vui vẻ vậy?
_Ủa, ai đây?-bây giờ người đó mới để ý đến sự tồn tại của hắn.
_Một tên khốn, không hơn không kém!-nó nói rồi đẩy người đó vào trong lớp.
Hắn nhìn bóng lưng nhỏ bé của nó và bóng lưng cao lớn của người đó dần mờ nhạt trong sự nhộn nhịp của học sinh trong lớp. Nó dám nói hắn là tên khốn, từ trước tới giờ chưa ai dám nói thế với hắn, kể cả một câu nói móc không phải vì hắn đẹp mà thực chất hắn chẳng đẹp tí nào mà là vì gia thế của hắn. Tập đoàn Trương thị có vai vế rất lớn trong xã hội, muốn cạnh tranh còn khó, hắn lại là cậu ấm, được nịnh nọt là chuyện bình thường thế mà nó dám nói thế, gan nó thực sự rất lớn đấy. Hắn bực bội bỏ đi, hắn không bắt chuyến tàu tiếp theo mà gọi tài xế riêng chở thẳng tới trường.
Reng.... Reng..... Reng.....
Ba tiết học đầu kết thúc. Nó lấy giấy bút ra thực hiện sở thích của mình: vẽ manga.
Sau khi nó vừa hoàn thành một nhân vật manga rất cầu kì thì một tên khốn nạn bất ngờ xuất hiện ôm chầm nó từ sau làm nó nguệch vài nhát trên tờ giấy. Kiệt tác để đời của nó bị hủy hoại chưa đầy 5 giây. Mặt nó vẫn bình thản như không vì đây là chuyện cơm bữa, ngày nào cũng như vậy nên nó quen rồi.
_Em yêu à, đang nghĩ gì mà mặt thộn ra thế!-tên đó chọc má nó.
_Hàn Thiên Vũ, bỏ tay ra!-nó liếc sang khuôn mặt điển trai của anh đang kề sát má nó.
Anh-Hàn Thiên Vũ, con trai thứ của Hàn gia. Anh nằm trong top 10 hotboy của trường A, học giỏi, đẹp trai, bao nhiêu nữ sinh ao ước anh là bạn trai mình. Thế nhưng một người vừa hoàn hảo như anh lại thân thiết với nó-một con nhóc tầm thường khiến mọi người thắc mắc.
_Thôi nào, chung trường, chung lớp 12 năm từ mẫu giáo tới giờ làm gì mà lạnh nhạt thế!
Đó là lý do họ thân thiết.
_Tôi chỉ đang nghĩ một số chuyện linh tinh!-nó quay hẳn mặt sang anh- Nếu người cậu yêu nhất không còn là trinh nữ thì cậu còn yêu cô ấy không?
_Tất nhiên là có!-không nghĩ ngợi, anh trả lời- Chỉ cần tôi còn yêu cô ấy thì cô ấy có làm sao thì tôi vẫn chấp nhận!! Mà cậu hỏi tôi cái này làm gì, chẳng lẽ muốn bán trinh cho tôi...
Anh nói chưa dứt tờ giấy trước mặt nó đã chui tọt vào miệng anh.
_Thần kinh, loại như cậu cho tiền tôi cũng không thèm bán trinh cho!
_Tí xuống canteen không, tôi mời! - anh tươi cười.
_Ngày nào cậu chả mời! Ăn chùa của cậu 4 năm trả không hết nợ mất! - nó nhìn anh ra vẻ có lỗi.
_Vậy lấy thân cậu trả nợ!
_Tên khùng!!!!
---------
Trường B.....
Rõ ràng là giờ ra chơi vô cùng náo nhiệt ngoài sân trường nhưng không khí trong lớp 4-A lại vô cùng trầm mặc. Tất cả học sinh ngồi tại chỗ, không ai ngọ nguậy. Thỉnh thoảng có vài ánh mắt liếc qua chỗ hắn nhưng không dám nhìn lâu. Đã qua 3 tiết học nhưng tâm trạng hắn từ sáng tới giờ vẫn chưa hết tức giận, tâm trạng của hắn làm cả lớp cũng thay đổi theo. Hắn vui cả lớp cũng sẽ nhộn nhịp, hắn tức giận cả lớp sẽ như vậy. Tại sao ai cũng sợ hắn? Vì hắn là con trai tập đoàn Trương thị!
_ch.ết tiệt! Em dám nói tôi là tên khốn sao? - hắn nghiến hai hàm lại - Chờ đó, đêm nay em ch.ết với tôi!
_Ê Phong, đứa nào ngu làm này tức giận thế! - một tên chán sống lên tiếng.
_Không phải chuyện của mày! - hắn lạnh nhạt nhìn người đó.
Tiêu Tử Quân-bạn thân hắn, người duy nhất không bị áp lực bởi tâm trạng hắn.
_Có em năm nhất cực cute tìm màu kìa!-Tiêu Tử Quân chỉ ngón cái ra cưa.
Hắn hoằm hoằm bước ra cửa. Một cô bé năm nhất với mái tóc dài cột gọn phía sau đang khúm núm trước hắn, trên mặt phủ một lớp hồng nhẹ.
_Tiểu Hi, em tìm anh có việc vì không? - hắn hơi ngạc nhiên.
Vũ Tiểu Hi khẽ đưa một chiếc khăn mùi xoa cho hắn:
_Hôm nọ anh làm rơi cái này ạ!
Hắn cầm lấy "ờ" một tiếng rồi đi vào trong lớp không thèm nhìn khuân mặt hụt hẫng của Vũ Tiểu Hi.
_Nhỏ xinh vậy mà mày lại hờ hững, mất khả năng đàn ông rồi à? - Tiêu Tử Quân trêu chọc.
_Mày ngậm mồm vào, coi chừng tao đ*t vào mồm đấy! (xin phép ăn nói vô học xíu ạ) - hắn dọa dẫm.
Tiêu Tử Quân nuốt nước bọt cái ực rồi về chỗ, không nói thêm câu gì nữa.
Một ngày học kết thúc nhanh ghê. Nó và anh cùng đi xuống sân trường. Vẫn là cái trò cũ, hai đứaaij đuổi nhau từ lớp ra cổng trường. Vừa chạy ra ngoài nó thấy hai người đàn ông cao to mặc vesy đen đứng chặn đường nó.
_Cô là Hạ Tâm Tâm!-một người lên tiếng.
_Phải, là tôi!
_Mời Hạ tiểu thư lên xe!
Chưa chờ nó đáp lại hai người đàn ông lôi nó vào xe và chạy đi. Anh đuổi theo nó chạy ra đến ngoài nhưng không thấy nó đâu cả, anh ỉu xìu nghĩ nó chạy về trước rồi nên lên chiếc ô tô đậu gần đó rồi đi về Hàn gia.
Nó ngồi kẹp giữa hai người đàn ông lực lưỡng, mồ hôi túa ra mà không dám chảy xuống. Chiếc xe dừng lại, người đàn ông ngồi bên phải đi xuống mở cửa cho nó. Nó ngỡ ngàng bước xuống " ủa, nhà hắn đây mà?".
Nó bước qua cửa chính hai hầu gái cúi xuống:
_Chào tiểu thư ạ!
Nó vật đầu rồi đi thẳng lên phòng hắn. Nó định mở cửa thì phát hiện cửa khoá, nó đập cửa:
_Thanh Phong, mở cửa ra!
Và nó không hề biết điều đánh sợ đang chớ nó đằng sau cánh cửa kia.
Cách cửa mở ra, nó định chửi hắn một trận vì tội khoá cửa. Chưa kịp chửi nó đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo vào. Hắn ấn nó vào cánh cửa rồi chiếm lấy bờ môi anh đào kia. Bị hôn bất chợt, nó đập mạnh vào vai hắn ý muốn bỏ ra, hắn túm lấy cổ tay nó đập vào tường làm nó đau điếng. Hắn dồn sức cạy hàm răng nó nhưng nó cứ cắn chặt hàm răng làm hắn chỉ ʍút̼ được phần môi bên ngoài. Hắn cau mày bóp chặt cổ tay nó, hắn lợi dụng lúc nó kêu lên bèn luồn lưỡi vào bên trong. Lưỡi hắn và nó quấn quýt lấy nhau, nó ngộp thở, cố gắng nhúc nhích đẩy bắn ra. Thấy nó đã tái mặt đi hắn mới rời bờ môi anh đào.
_Cậu bị làm sao thế? Tự nhiên....
Hắn bế thốc nó lên rồi ném lên giường, hắn leo lên người nó thô bạo xé chiếc áo đồng phục của nó, hắn vòng tay ra sau lưng cởi áo ngực rồi ném nó và áo đồng phục xuống mặt đất. Chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục cưởi khoá váy và qυầи ɭót nó ra. Nó bây giờ chả khác gì một que kem trắng gợi dậy ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ của hắn. Thiên long trong quần hắn đã nhô lên một cục trông thấy.
Nó lấy hay tay che ngực, chân thì kẹp chặt lại, không để hở bất kì chỗ kín đáo nào. Hắn khó chịu lôi tay nó ra giữ trên đỉnh đầu rồi ra sức ɭϊếʍƈ láp hạt lựu mới nhú.
_Ah~~~ dừng lại đi~
Hắn tiếp tục ɭϊếʍƈ ʍút̼ làm cho hạt lựu sưng tất lên, hắn ʍút̼ lên trên cục bông trắng tạo thành một chấm đỏ, theo phong cách chiếm đoạt người ta gọi là đánh dấu chủ quyền. Miệng hắn đã hư nhưng tay lại còn không ngoan nữa, nó lần mò xuống chỗ sâu kín của nó, cố gắng tác hai bắp đùi trắng nõn.
_Đừng có kẹp như thế! Mở chân cậu ra!-hắn hằn giọng.
_Không!-nó cương quyết.
_Vậy đừng trách!
Hắn bỏ bàn tay giữ tay nó tách bắp đùi ra, sức một cô gái yếu đuối sao sánh với sức của một vận động viên bơi lội chứ! Nó nhanh chóng bị hắn khống chế, hoa huyệt ẩm ướt của nó phơi ra trước mặt hắn.
Không dạo đầu hắn lập tức đưa thiên long đã trỗi dậy vào nơi trơn nhẫy kia.
_Á....đau!
Mới vào được cái đầu hắn đã bị nó kẹp chặt, không bỏ cuộc hắn kiên trì tiến sâu vào.
Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bên
Làm "chuyện ấy" thật dễ
Quyết chí ắt vào trong.
(thơ mị chế)
Khi chạm tới nơi sâu nhất của nó cũng là lúc hắn kiệt sức, hắn úp mặt vào ngực nó thở.
_Đau quá!! Xin cậu....rút.....ra.... đi mà!-nó nức nở.
Nhìn thấy nó lúc này lòng hắn chợt thấy thắt lại. Hắn khẽ vuốt tóc nó:
_Ngoan, thả lỏng ra, lúc sau sẽ hết đau!-Hắn dịu dàng.
Nó thít chặt hắn bên trong làm hắn cũng đau lắm chứ bộ. Thấy nó đã thả lỏng hắn bắt đầu di chuyển.
_Ưm~ a~
Âm thanh mê dục phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh làm hắn như bị kích xuân tình. Hắn ra vào nhanh hơn, hơi thở cả hai gấp gáp hơn. Hơi thở hắn hơi loạn nhịp, bỗng hình ảnh lúc sáng hiện về trong tâm trí, một tên con trai đẹp hơn hắn xuất hiện thân thân thiết thiết với vợ chưa cưới của hắn, hắn như bị kích động, động tác bỗng nhanh và mạnh hơn trước.
_Mạnh quá....chậm...thôi!!!
Hắn điên cuồng trút giận lên hoa huyệt làm nó sưng hồng lên. Hắn xoay người nó lại, cái lưng trắng trẻo không tì vết áp vào mặt hắn. Hắn ôm lấy vòng eo không chút mỡ thừa nhấp thẳng vào tử cung nó. Nó túm chặt ga giường, đầu gục xuống, miệng không ngừng rên rỉ. Người hắn đẫm mồ hôi, tuy hắn có bật điều hoà nhưng cái lạnh của điều hoà không thể át đi sự nóng bỏng của ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Hắn vòng tay ra trước xoa nắn vùng đầy đặn.
_Nói! Tên lúc sáng là ai?-hắn thở.
_Là ai.... không...... đến...... ưm~ lượt... cậu... phải..... biết.....
Hắn im lặng nhưng động tác có chút điên loạn, hắn nhanh hơn và mạnh hơn trước nhiều. Đầu óc nó dần mờ đi, dục vọng như che khuất lấp lý trí nó.
_Thanh Phong~, dừng lại đi......tôi sẽ...... ra mất!
_Tớ sắp đến giới hạn rồi! Hãy ra cùng nhau!-hắn thều thảo.
Nó cảm thấy có gì đó đang mạnh mẽ giữ bên trong nó trào ra, đồng thời một dòng chất lỏng nóng ấm phun thẳng tới tử cung của nó. Nó và hắn cùng nằm phịch xuống giường nhưng hắn vẫn không rút ra. Vì quá mệt mỏi, nó ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Ngắm nhìn nó trong vòng tay, hắn khẽ gỡ những lọn tóc dính vào trán nó. Khẽ hôn lên bờ môi ngọt ngào, hắn tự nhủ:
_Tên nào dám cướp em khỏi tôi, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng ch.ết!!!
*Hơi dài ta?!