Chương 6
Hạnh phúc của một người đôi khi phải được đánh đổi bằng hạnh phúc của một người khác
Hải Như giật mình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Bên cạnh cô, những bệnh nhân khác vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, trời thì chưa hửng sáng.
Hải Như khẽ thở dài, tự rót cho mình một cốc nước.
Mấy ngày nay Như cảm thấy sức khỏe của mình đã khá hơn rất nhiều, những cơn khó chịu do thuốc kháng sinh không còn nữa, bác sỹ cũng bảo tình hình cô đã ổn. Thế nhưng, điều lạ là cả Dĩnh Phong lẫn bác sỹ đều bảo cô phải ở viện theo dõi thêm một thời gian nữa.
Như bước đến cạnh cửa sổ, một tia sáng vàng vọt vừa lóe lên phía trời đông. Đột nhiên cô có cảm giác như một tù nhân đang bị giam lỏng. Cô nhớ Dĩnh Phong, nhớ rất nhiều. Trước kia dù bận việc không đến nhưng lúc nào rảnh hắn đều nhắn tin cho co, nhưng hai ngày rồi, đáp lại tin nhắn của cô chỉ là những cuộc gọi thưa thớt.
Dĩnh Phong đang ở đâu? Hắn làm gì ngoài kia?
Như cắn nhẹ môi, chưa khi nào cô thấy hắn ở xa đến thế.
…
Cách bệnh viện của Hải Như không xa, Dĩnh Phong đang ngồi ngó đăm đăm vào màn hình tivi,, tay hắn choàng qua vai Iris, giữ cho con bé có thể tựa vai hắn thiếp đi mà không bị ngã.
Hai tuần rồi, hắn đã giả vờ ở cạnh Iris một cách hoàn hảo, đến mức có lúc hắn gần như phát điên vì chính sự hoàn hảo đó.
Gương mặt Iris chập chờn qua ánh sáng hắt ra từ màn hình tivi.
Con bé đang ngủ. Rất say.
Hắn nhìn vẻ mặt thanh thản đó, nhòe lệ. Hắn căm hận chính bản thân mình.
-Dĩnh Phong ca, anh có thích Iris không?
Iris vẫn luôn hỏi hắn như thế mỗi khi có thể.
Những khi hắn cùng nó đi dã ngoại, hắn đạp xe, nó ngồi phía sau tựa đầu vào lưng hắn, thể nào nó cũng sẽ thốt lên:
-Lưng của Dĩnh Phong ca rất rộng, rất ấm, tựa vào Iris rất thích.
-Vậy sao? –Hắn đáp hời hợt
-Ừm, còn Dĩnh Phong ca, anh có thích Iris không?
-…
Lúc khác, hắn và nó cùng xem một bộ phim trên tivi. Trước cảnh sụt sùi của nhân vật nữ chính, nó bảo:
-Cô gái này ngốc thật, vậy mà anh chàng Sam cũng yêu.
Hắn nhìn nó, khì cười:
-Iris cũng ngốc vậy .
-Vậy… Dĩnh Phong ca có thích Iris ngốc không?
-…
Câu hỏi đó, hắn chưa bao giờ trả lời. Nhưng Iris cũng chẳng vì vậy mà bận tâm, nó thường khiến hắn khỏi lúng túng bằng một cái ôm thật chặt.
Giả vờ thích một người là việc rất mệt mỏi.
Nhưng sẽ càng mệt mỏi hơn nữa khi cứ cố giả vờ rằng mình không thích người đó…
Tuy vậy, trong trò chơi này, Iris cũng không phải hoàn toàn bị động, nó cũng rất thích giả vờ. Bằng chứng là những lúc nó và hắn cãi nhau ỏm tỏi, nó sẽ bắt hắn chịu thua bằng cách… ngất đi. Khi đó hắn sẽ lo lắng đến mức quên đi rằng mình đang giận nó, hắn sẽ xốc nó trên tay và phóng đi trước cả khi Gia Hy gọi cấp cứu. Còn nó thì nằm yên trong vòng tay hắn và phì cười.
Hắn có thích Iris không?
Nếu là hai tuần trước, chắc chắn hắn sẽ tự tin trả lời “Không”, bởi vì lòng hắn tuyệt nhiên không ai thay thế được Hải Như cả. Hải Như là người yêu đầu tiên của hắn. Bây giờ là như vậy, mãi mãi cũng là vậy. Hắn tuyệt đối không cho phép mình thay lòng đổi dạ.
Nhưng… còn bây giờ.
Hắn ngẫm nghĩ, rồi lại tự xua tay. Câu trả lời một lần nữa sẽ lại là “không”, hắn sao có thể thích Iris được?
Màn hình tivi vẫn phát ra những âm thanh nhạt hoét. Hắn với tay lấy promote tắt hẳn. Thoáng chốc căn phòng được trả lại sự tĩnh lặng vốn có. Hắn thở dài, tựa hẳn vào ghế sofa.
Bởi vì câu trả lời sẽ luôn luôn là: “Hắn đã có Hải Như.”
Trong bóng tối thinh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của Iris phà vào cổ hắn. Tay hắn tê đi, nhưng hắn không bận tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không có nó.
Trước đây Dĩnh Phong luôn nghĩ rằng thế giới này chỉ có một màu xám. Những người ngoài sáng thì sẽ có màu xám tươi tắn hơn, còn những người đứng trong bóng tối thì màu xám sẽ càng đậm hơn. Người đứng trong ánh sáng luôn có một phần bóng tối và ngược lại, sẽ không ai phân biệt rõ nếu chỉ quan sát bằng mắt thường.
Thế nhưng từ khi hắn gặp được Iris, thế giới của hắn hầu như bị đảo lộn.
Iris bảo rằng mỗi con người sinh ra luôn có một màu sắc riêng biệt, không ai lẫn lộn với ai. Cũng như những chấm nhỏ trong bảng màu, mỗi người đều có vai trò và số phận riêng của mình.
-Vậy Dĩnh Phong ca có màu gì? –Hắn hỏi, cười khì khi nghe nó nói.
-Màu xanh. Bởi vì Dĩnh Phong ca rất gần bầu trời.
Trong mắt Iris, Dĩnh Phong ca luôn là bầu trời.
Hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc phảng phất. Iris vẫn đang thở nhè nhẹ bên cạnh hắn. Hắn nhắm mắt lại, để mặc cho bóng tối trôi đi.
Ánh sáng ban ngày đập vào mắt khiến Dĩnh Phong giật mình tỉnh dậy. Lúc hắn mở mắt ra cũng vừa lúc bắt gặp cái nhìn của Iris. Nó ngồi chống cằm, miệng vẫn không ngừng cười tủm tỉm ngay cả khi thấy hắn đã thức giấc.
-Iris, em đang làm gì đó? –Hắn hỏi ngạc nhiên
Iris vẫn cười, không trả lời. Dù đã quen với biểu cảm đó hắn vẫn cảm thấy lúng túng. Hắn gãi đầu gãi tai, chợt phát hiện trên bàn có một chiếc bánh kem bèn lấy đó làm đề tài thoát thân.
-Cái này… Hôm nay là ngày gì à?
-Hôm nay là một ngày rất đặc biệt
Iris đi vòng ra sau chiếc bàn, bước đến trước mặt hắn. Hắn nhìn nó rồi lại nhìn chiếc bánh,cười cười
-Anh biết rồi. Là sinh nhật Iris phải không?
Nhưng Iris chỉ lắc đầu, nó cúi người xuống, mặt đối mặt với hắn. Hắn nghe tiếng nó thì thầm:
-Dĩnh Phong ca, anh có thể trở thành bạn trai của Iris không?
Và không để hắn kịp trả lời, một nụ hôn đã lướt nhanh qua môi hắn…