Chương 13: Vĩ thanh

Mỗi người trong chúng ta đều mang theo mình một mảnh của thiên đường
-Dĩnh Phong, anh còn không mau là sẽ muộn đó.
Tiếng Hải Như bất ngờ vọng vào khiến Dĩnh Phong đánh rơi chiếc dao cạo râu xuống đất. Hắn cúi xuống lụm, hét vọng lại.
-Anh xong ngay đây.


Hắn bước đến gần hơn chiếc máy tính vẫn ra rả trên bàn, mỉm cười nhìn cô gái trong đó.
-Vậy anh có thể sống hạnh phúc thay cả phần của em không, Dĩnh Phong ca? –Cô nói
-Anh đang cố đây.


Hắn thì thầm, đoạn bấm chuột để hình ảnh cô gái đứng lại. Hắn lặng lẽ quan sát gương mặt cô. Từ ánh mi dài, chiếc mũi cong cong, đến làn môi thanh tú, từng nét từng nét đều in sâu trong lòng hắn.


-Iris, hôm nay là ngày đầu tiên anh đến trường để giảng dạy –Hắn nói – 3 năm qua anh đã sống và làm theo những gì em muốn. Anh đã làm rất tốt. Em nhìn xem, có phải anh rất có khí chất không?
-DĨNH PHONG


Như réo gọi một lần nữa khiến hắn không thể típ tục rề rà. Hắn cúi xuống để tắt màn hình, bất giác sóng mũi cay cay.
-Iris. Anh thật sự rất nhớ em.

Hắn bước xuống vừa lúc Hải Như đã đứng chờ ở cửa. Cô lườm lườm khi thấy bộ dạng của hắn.


-Lại nữa rồi. Anh xem, cà vạt lệch cả sang một bên rồi kìa.
-Anh biết sẽ có người thắt lại cho anh mà.
Hắn cười hì hì, đứng nghiêm lại cho Như chỉnh lại cà vạt. Xong xuôi cô vỗ mạnh vào vai hắn đùa
-Ngày đầu tiên đừng dọa cho bọn trẻ chạy hết đó nha ông tướng.


available on google playdownload on app store


-Tất nhiên là không rồi –Hắn đáp – Sáng nay Hạo Khang không đến đón em à? Không phải lục đục gì chứ?
-Anh bắt đầu nhiều chuyện từ lúc nào vậy? Còn không mau đi?


Chọc được Hải Như khiến hắn khoái chí cười phì. Hắn túm lấy cặp xách, đi như chạy ra bến xe buýt gần đó, để lại Như dõi mắt nhìn theo.


Ba năm qua Dĩnh Phong đã thay đổi rất nhiều. Hắn đến trường trở lại, vừa học vừa làm để theo đuổi giấc mơ thuở bé của mình, rượu cũng bỏ hẳn. Nhờ tiết kiệm, dần dà hắn và Như thuê được một căn hộ tốt hơn. Như cũng bỏ việc ở gara để nhận công việc thủ công ở một cơ quan gần đó. Tất cả mọi thứ dường như đều đang chuyển biến theo mặt tích cực nhất.


Nhưng mối quan hệ giữa cô và hắn thì không thể trở lại như xưa nữa.
Chẳng phải Dĩnh Phong dần rời xa cô, chỉ là không người con gái nào có thể chấp nhận việc bạn trai mình lúc nào cũng nhung nhớ một người con gái khác. Và dù người đó đã ch.ết đi chăng nữa, mọi việc cũng không khác là mấy.


Một chiếc mô-tô dừng lại trước sân khiến Như sực tỉnh. Cô mỉm cười với chàng trai ngồi trên đó, buông vài câu hờn dỗi rồi mới chịu ngồi lên sau lưng anh.
Đúng vậy, giữa cô và Dĩnh Phong giờ không phải là tình yêu nữa.
Nhưng có hề chi khi tình yêu chưa bao giờ là điều quan trọng nhất.
——–


The End :
Nếu bạn không hài lòng với kết thúc này, hãy kéo xuống dưới để đọc thêm một đoạn kết khác.


Dĩnh Phong dựng xe ở bãi cỏ rồi một mình đi bộ ra biển. Gió chiều phất phới tát mạnh khiến mái tóc hắn bay lòa xòa. Đến đoạn nọ, hắn lấy camera ra quay một lượt quang cảnh trên biển rồi đặt nó trên triền dốc. Hắn ghi hình chính hắn.


-Đây là cái hoàng hôn thứ 1121 em không ở cạnh anh – Hắn nói – Sáng nay anh đã đến trường. Anh thật sự rất run. Anh không biết làm sao để đối mặt với bọn trẻ đó, không biết làm cách nào để bắt chúng nghe lời anh. Rồi thì khi nhìn ra hành lang anh đã trông thấy em, em không ngừng cổ động anh phải tiếp tục, bảo anh cố gắng hết mình. Iris à, có phải anh nằm mơ không? Hay em đã trở thành thiên sứ để tìm đến bảo vệ anh?


- năm qua anh đã làm theo những gì em muốn, anh đã có công việc, nơi ở ổn định, mình anh đã có thể chăm sóc cho Hải Như. Nhưng Iris à, việc em bảo anh phải sống hạnh phúc anh thật không làm được. Anh làm sao có thể yêu người con gái khác trong khi tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em? Iris, có phải em đang trừng phạt anh không? Sao em lại tàn nhẫn như vậy? Sao em lại ra đi? Em bắt anh phải nhớ em suốt đời sao?


Dĩnh Phong không nói được nữa. Môi hắn run rẩy, nước mắt giọt ngắn giọt dài. Hắn hạ camera xuống để lau mi thì bất ngờ xảy ra.
Trước mắt hắn là Iris bằng xương bằng thịt.
Hắn sững sờ, lắp bắp:
-I… Iris…
Nó nhìn hắn, mỉm cười nhưng không đáp.
-Em… không phải em ch.ết rồi sao?


Lại một cái cười khác.
Hắn đã vượt qua nỗi sợ hãi ban đầu. Hắn tiến lại gần Iris hơn, ngón tay run rẩy định chạm vào nó.
-Có anh ch.ết rồi ấy –Nó bất thần đáp, xô hắn ra –Muốn tôi ch.ết lắm hay sao mà hỏi vậy?


-Nhưng… chẳng phải đoạn phim… – Hắn lắp bắp –Chẳng phải Văn Tường nói…
-Đoạn phim đó là thật –Iris đủng đỉnh đáp – Nhưng sau đó bác sỹ của tôi tìm ra được liệu pháp mới để chữa trị nên tôi có hy vọng sống sót
-Vậy sao Văn Tường lại nói…


-Là một trò chơi khác – Iris tiếp – Anh và chị Gia Hy có thể bày trò thì chẳng lẽ tôi không thể à?
Hắn vỡ lẽ ra. Nhưng nỗi vui mừng được gặp lại Iris khiến hắn nhanh chóng quên bẵng đi những gì cần phải nói, mãi hắn mới có thể ấp úng
-Sáng nay… là em đứng ngoài hành lang cổ vũ cho anh đúng không?


-Tôi sẵn tiện đi ngang qua
Nó đáp sẵn, ngó lơ đi nơi khác.
-Đoạn băng đó em gửi về không phải vì muốn trừng phạt anh, mà vì muốn anh sống tốt hơn đúng không? Có phải Gia Hy đã nói những gì xảy ra với anh cho em biết?
-…


-Sau đó em không cho anh biết là em còn sống, chỉ vì em không muốn anh phải chọn lựa giữa em và Hải Như đúng không?
-…


-Nhưng Iris à, 3 năm là quá dài – Hắn tiếp, nghẹn ngào – Em có biết 3 năm qua anh sống thế nào không? Mỗi ngày anh đều xem đi xem lại những đoạn băng của em, nó khiến anh rất đau rất đau. Từng lời từng chữ em nói anh đều thuộc, anh rửa ảnh em treo khắp phòng chỉ vì 1 câu nói muốn được chụp ảnh chung với anh. Mỗi ngày đều tự nói chuyện với bức hình em như kẻ điên dại. Tất cả những việc đó em có biết không?


Hắn ôm chầm lấy nó, xiết chặt
-Hứa với anh, đừng bao giờ nói với anh những lời như thế nữa. Chỉ 3 năm thôi anh đã không muốn sống rồi, nếu cả đời này không còn em nữa… em bảo anh phải sống thế nào đây?


-Không phải em không muốn gặp anh – Iris bất thần nói, nươc mắt rơi từ đôi mi long lanh của nó – Nhưng quá trình điều trị rất đau đớn. Các bác sỹ còn không dám khẳng định liệu em có thể sống hay không thì làm sao em có thể gieo hy vọng cho anh? Điều em làm chỉ có thể là chờ đợi.


-Khờ quá. Sau này dù bất cứ điều gì xảy ra cũng đừng gánh chịu một mình. Hãy để anh cùng em gánh lấy, được không?
Iris cười tủm tỉm, nó hếch mỏ, thúc khúy tay vào người để xô hắn ra
-Em thèm anh à?
-Không thèm mà lại có người bay từ Mỹ về đây để gặp anh sao?
-Vì em nhớ nhà


-Không phải nhớ anh à?
Hắn choàng tay qua để ôm lấy nó từ phía sau. Gió biển thổi nhè nhẹ, hòa lẫn cùng tiếng sóng rì rào và những tia sáng cuối cùng của tịch dương.
Hăn nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút đó.
-Iris này, có 1 điều anh luôn muốn nói với em.
-Hở
-Anh yêu em…


Hắn thì thầm liên tục vào tai nó. Nó mỉm cười mãn nguyện.
Hạnh phúc này…
Nó sẽ nắm giữ đến trọn đời.
HẾT






Truyện liên quan