Chương 9: Công lược đuôi 75%
Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ về thẳng nơi ở, y bay rất nhanh, đến tận khi đã hạ xuống đất rồi, bên tai dường như vẫn còn tiếng gió rít.
Yêu Hồ chạm hai chân xuống đất, hai tay vẫn níu chặt cổ Đại Thiên Cẩu, người run lên khe khẽ.
Đại Thiên Cẩu thấy Yêu Hồ mãi vẫn không chịu buông tay bèn do dự giơ tay lên, đặt trên lưng Yêu Hồ rồi nhẹ nhàng vỗ về.
“Không sao chứ?”
Yêu Hồ lắc đầu, mái tóc rối cọ vào cổ Đại Thiên Cẩu, ngưa ngứa.
Nhưng hắn vẫn không buông tay mà còn ôm chặt hơn.
Đại Thiên Cẩu bối rối đứng yên, để mặc Yêu Hồ ôm mình.
Gần nửa canh giờ sau, Yêu Hồ mới bỏ tay ra, lùi ra sau một bước ngắn rồi ngước lên nhìn Đại Thiên Cẩu. Đại Thiên Cẩu cũng cúi đầu nhìn hắn, ánh sáng của đèn lồng trên hành lang chiếu xuyên qua giữa hai người, chói đến mức khiến Hồ Điệp Tinh bên cạnh phải che mắt.
Yêu Hồ chớp mắt, khóe miệng cong lên, cười tà mà nói: “Đại Thiên Cẩu đại nhân, hồi trước ngài sợ tiểu sinh hại người hả?”
Đại Thiên Cẩu thành thật gật đầu.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân cũng biết, nếu không có kết giới của An Bội Tinh Minh, có lẽ ngài cũng chẳng bay đi được.”
Đại Thiên Cẩu lại gật đầu.
Yêu Hồ chìa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ trước mắt Đại Thiên Cẩu, trượt xuống dưới trong trạng thái muốn sờ mà lại thôi, cuối cùng dừng lại trước khóe môi.
Đại Thiên Cẩu nheo mắt lại, quan sát biểu cảm trên mặt Yêu Hồ, không biết trong đầu con cáo nhép này đang nghĩ gì.
Ý cười trên khóe miệng Yêu Hồ càng đậm thêm, hắn rụt tay lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh môi mình, nói: “Nhìn kỹ thế này mới biết, Đại Thiên Cẩu đại nhân đẹp thật đấy.”
“Trước đây ngươi chưa nhìn kỹ bao giờ à?” Vừa thốt câu này ra miệng, Đại Thiên Cẩu liền có ý nghĩ muốn thu lại – sao nghe chua thế nhỉ.
Yêu Hồ không trả lời, chỉ nhón chân, để mặt gần Đại Thiên Cẩu hơn một chút.
Đại Thiên Cẩu bỗng hồi hộp, hạ mắt nghiêm túc đếm số lông mi của Yêu Hồ.
Nhiều ghê.
Mặt Yêu Hồ càng rướn lại gần hơn, có một khoảnh khắc Đại Thiên Cẩu đã tưởng con cáo nhép này muốn cắn miệng mình một cái. Nhưng môi Yêu Hồ cuối cùng vẫn không chạm vào môi y mà dừng lại ở khoảng cách vài milimet.
Đại Thiên Cẩu bỗng cảm thấy môi mình khô khốc, muốn ɭϊếʍƈ một cái nhưng lại sợ thè lưỡi ra sẽ chạm vào môi Yêu Hồ, đành phải nhịn. Một giây sau, y nghe thấy Yêu Hồ mở miệng.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân, đôi mắt này của người trông thích thật ấy… Tiểu sinh, thật muốn đem dáng vẻ người hiện giờ làm thành tiêu bản.”
Đại Thiên Cẩu đỏ mặt.
Là đỏ thực sự.
Yêu Hồ nhìn thấy thì hơi sững ra, sao đó lập tức càn rỡ cười to, “Tiểu sinh chỉ nói đùa thôi.”
“Nói đùa?” Đại Thiên Cẩu nheo mắt, màu đỏ trên mặt phối với sự giận dữ làm Yêu Hồ nhìn vừa sợ vừa muốn cười.
Đại Thiên Cẩu ấn vai Yêu Hồ đang cười đến nhăn cả mặt lại, xoay hắn một vòng rồi nhìn chằm chằm vào mông hắn mà hỏi: “Đuôi đâu?”
“Ngài muốn làm gì?”
“Đuôi đâu?” Đại Thiên Cẩu cất cao giọng.
Yêu Hồ bĩu môi, ngoan ngoãn bỏ đuôi ra, cụm lông xù vẫy trái vẫy phải trước mặt Đại Thiên Cẩu.
Đại Thiên Cẩu túm lấy gốc đuôi, xách Yêu Hồ mà bay lên, xoay một vòng đầy hoa lệ trên không trung
Yêu Hồ đau đến kêu ầm ĩ lên, nhưng gốc đuôi bị túm rồi nên không thu lại được, cũng sợ thu về rồi sẽ bị đập thành bánh hồ ly luôn, đành phải nước mắt lưng tròng mà nén nhịn, để mặc Đại Thiên Cẩu “chà đạp” tùy thích.
Đại Thiên Cẩu chơi đủ rồi mới thong thả hạ xuống đất, ném Yêu Hồ đã biến về nguyên hình vào lòng Hồ Điệp Tinh, còn mình thì rung rung cánh, vui vẻ đi vào nhà.
Hồ Điệp Tinh nhìn Yêu Hồ tội nghiệp ôm đuôi trong lòng mình, không nhịn được mà thò tay ra, “Nào, để ta xem gốc đuôi ngươi có bị bầm không.”
“Cút! Đừng động vào đuôi tiểu sinh.”
“Nhưng ban nãy Đại Thiên Cẩu đại nhân xách ngươi nghịch vui lắm mà.”
“Y là ân nhân cứu mạng tiểu sinh! Không giống nhau, ngươi biết không! … Áu ui! Không cho ngươi sờ đuôi thì ngươi cũng không được vứt tiểu sinh như thế chứ! Cái đồ hồ điệp thối tha!”
Đại Thiên Cẩu liếc nhìn Yêu Hồ đang đuổi theo Hồ Điệp Tinh chạy lung tung trong sân, khóe miệng hơi cong lên rồi lại mau chóng hạ xuống, y quay đầu đi, giơ tay kéo cửa sổ đóng lại.
Ân nhân cứu mạng.
Thú cưng.
Xem ra ngoài mấy thứ đó, trong lòng hai người sẽ không gắn nhãn đặc biệt gì thêm cho đối phương nữa.
Đại Thiên Cẩu cầm trà Hồ Điệp Tinh để lên bàn lúc sáng, nhấp một ngụm rồi tự hỏi một câu——
Thực sự như vậy sao?