Chương 7

La gia ở thôn Hoa Bình thường chìm vào yên tĩnh mỗi buổi tối, đêm nay bỗng nhộn nhịp lạ thường


La Phi đội nắp nồi ngồi xổm dưới đất, gương mặt tuấn tú nhăn nhó như bánh quẩy: "Ối cha ơi, chuyện con sang Tịch gia tắm rửa, không phải, không phải chỉ có người nhà mình biết sao? Nếu người không nói, người khác không nói, ai dám ra kia đồn thổi, không nói thì sẽ không có ai biết, cha làm gì phải tức giận như vậy?"


Ống tay áo của La Thiên đã xắn cao tới nách, cây chổi trong tay cũng gãy thành hai đoạn: "Con còn dám nhắc tới à? Con nói xem vì sao ta lại tức giận, hả?"


La Phi nghĩ thầm trong bụng, đúng vậy, con cũng không hiểu vì sao cha lại phát hỏa như vậy. Không phải chỉ là đi tắm một cái thôi sao? Vậy thì sao cơ chứ? Cũng chẳng có người ngoài biết!


La Thiên thấy bộ dạng ngây ngô không sợ miệng lưỡi thiên hạ của La Phi thì càng thêm nóng ruột: "Được rồi La Nhị Bảo, lão tử không đôi co với con nữa, lão tử cũng không muốn nghe con cãi chày cãi cối! Con nhớ kỹ cho ta, chờ ta và nương con chọn được ngày lành tháng tốt, con bắt buộc phải thành thân! Bắt buộc! Nghe chưa?"


"Không đâu!" Có lẽ La Phi cho rằng bữa trưa y vừa ăn gan hùm mật gấu, đứng phắt dậy: "Muốn thành thân người đi mà thành thân!" Y ghét nhất là ép cưới ép gả!


available on google playdownload on app store


"Con nói gì?" La Thiên không ngờ vậy mà con trai ông dám phản kháng, ông hơi sửng sốt một chút, sau khi hồi thần ánh mắt trừng La Phi càng thêm hung ác, đập mạnh cây chổi bị gãy làm hai đoạn xuống mặt đất: "Con không thành thân đúng không? Có tin lão tử đánh gãy chân con không?"


"Đánh thì đánh! Dù sao cha cũng chỉ biết dọa mồm!" La Phi đứng lên vỗ vỗ hai chân bị tê vì ngồi xổm lâu, may mà sáng nay rắc thuốc của Tịch Yến Thanh, bằng không lúc này y sẽ chẳng có khí lực mà đối đầu với La Thiên: "Con không thể hiểu nổi, sao mọi người cứ cuống lên như thế? Lỡ như con và Tịch Yến Thanh không hợp nhau thì sao? Lẽ nào phải miễn cưỡng sống cùng nhau cả đời hay sao?" Thời đại này không giống với xã hội hiện đại, muốn ly hôn thì ra tòa. Thành thân là chuyện cả đời, nếu bọn họ không cùng lối sống, về sau ở chung ra sao? Chi bằng làm theo cách mà Tịch Yến Thanh nói, trước tiên làm bạn bè với nhau đã.


"Con! Con cái loại vô liêm sỉ này! Con không hợp với tiểu tử Tịch gia? Vậy con tìm cho lão tử một người thích hợp ra đây! Lão tử tin con có thể đi cùng tên Trương Dương Phàm kia suốt đời, ban đầu không ngăn cấm con. Con thì hay rồi, luôn nói đám người Trương gia sẽ mang lễ tới hỏi, kết quả thì sao? Bọn họ mang lễ tới hỏi Bạch gia rồi! Con nói xem có mất mặt hay không!!!" Ngay từ đầu La Thiên chỉ muốn hù dọa La Phi, ông muốn mượn chuyện tắm rửa kia để ép gả con trai thứ qua cho Tịch gia, lại không ngờ La Phi phản kháng dữ dội như vậy, cho nên lúc này ông thực sự tức giận: "Lão tử đếch sợ sau lưng có người đàm tiếu, cùng lắm ta đánh cho nó câm mồm là được! Nhưng con là con trai lão tử, con không biết đứng lên thanh minh cho bản thân sao? Không biết cách khiến lũ đặt điều ngậm miệng sao?"


"Chỉ vì để người ta ngậm miệng mà tùy tiện tìm người khác thành thân ư? Con có bị ngốc đâu cha?" Hơn nữa sao cứ nhắc đi nhắc lại chuyện về Trương Dương Phàm cơ chứ? La Phi vứt nắp nồi sang một bên, kéo ghế dựa cẩn thận ngồi xuống: "Dù sao thì con cũng không thành thân với họ Tịch đâu."


"Không thành thân? Được lắm La Nhị Bảo!" La Thiên nện "rầm" một tiếng, cái bàn vỡ ra làm đôi.


"Cha! Cha đứa nhỏ!" Lý Nguyệt Hoa cùng đám đệ muội nhất thời hoảng sợ. Kỳ thật bọn họ vẫn coi La Thiên là con hổ giấy, tuy rằng hung hăng nhưng ông vẫn thương yêu vợ con, chỉ giơ cao đánh khẽ. Nhưng lúc này đây, hiển nhiên La Thiên đã thực sự nổi giận.


"Cha cha cha! Có chuyện gì từ từ nói!" La Phi cũng kinh hãi. ĐM tức thật rồi sao?
"Nói cái rắm!" La Thiên nói xong thì vung gậy quật mông La Phi: "Ta xem con còn cãi cố hay không!"
"A!" La Phi ăn một roi, cảm giác cái mông đáng thương đã lằn thành vết: "Cha, khoan đã khoan đã! Có chuyện gì từ từ nói, người đừng đánh thật!"


"Đúng vậy thưa cha, xin người bớt giận thưa cha!" La Như và La Nghị đồng thời tiến lên ngăn cản, cả nhà loạn như chạy giặc. Cũng may La gia xây nhà tựa núi, bên phải là đường lên núi, bên trái là mảnh ruộng cạn, không có hàng xóm xung quanh cho nên cảnh tượng náo nhiệt này không bị ai nhìn thấy.


"Các con tránh ra cho lão tử! Hôm nay nếu ai ngăn cản, lão tử đánh cả người đó!" La Thiên cao to lực lưỡng, một phen đẩy hai đứa con nhỏ ra: "La Nhị Bảo, con nói lão tử chỉ biết dọa mồm phải không? Hôm nay ta cho con biết thế nào là dọa mồm! Con dám coi rẻ mạng sống phải không? Lão tử nuôi con bao năm là để con nhu nhược bị người ta ức hϊế͙p͙ sao, chấp nhận để người ta chỉ trỏ đúng không? Con là cái đồ con lừa!"


"Đét!" một tiếng, thêm một gậy vào mông: "Nào nói đi, rốt cuộc con có chịu gả vào Tịch gia không! Rốt cuộc con có chịu thành thân cho ta hay không!"


"Có có có! Cha, ối cha ơi, cha ơi cha.... Ai u ngài đừng đánh, đừng đánh nữa!" La Phi bị dồn vào góc nhà hết đường chạy, y giơ hai tay đầu hàng: "Con thành thân! Con thành thân là được chứ gì!" Thật biết cách bức ép người khác mà!
Không phải chỉ là thành thân với Tịch Yến Thanh sao! Thành thì thành!


La Phi mặt đỏ tía tai, trừng mắt nhìn La Thiên: "Người có phải cha ruột con không!"
La Thiên ném gậy sang một bên: "Nói nhảm! Nếu không phải cha ruột con, bộ dạng ngang ngược này của con đã sớm bị ta ném vào nhà xí xả nước rồi, cứng đầu cứng cổ."


La Phi không hề biết, ngày y được kéo lên từ dưới sông, La Thiên đã run rẩy đến mức nào. Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất khi ấy sợ tới mức phát hoảng, nhìn thân thể lạnh ngắt cứng đờ của đứa con, ông vừa tức giận vừa khẩn trương vừa đau lòng, chỉ là không biết làm thế nào. Đứa con thứ này rất cố chấp, cứ mãi si mê Trương Dương Phàm khiến ông không khỏi tức giận, hận không thể tống cổ thứ ngang bướng này ra khỏi cửa, nhưng nhìn bộ dạng gầy gò yếu đuối của y ông lại không đành lòng, cuối cùng chỉ nhốt vào phòng chứa củi.


Vốn ông tưởng rằng đứa nhỏ này đã nghĩ thông suốt, vừa vặn Tịch Yến Thanh đã trở về, bọn chúng được định hôn từ nhỏ, lúc này về chung một nhà không phải quá tốt sao? Tịch Bình năm xưa rất thương yêu thê tử, tiểu tử Tịch Yến Thanh này khẳng định cũng không khác gì cha mình.


La Thiên nghĩ vậy nên rất yên lòng, nào ngờ La Phi không chút cảm kích, còn chọc ông tức sôi máu!


La Thiên bĩu môi trừng ngược lại, kết quả không trừng nổi đôi mắt to như chuông bò của La Thiên, y đành phải đứng lên vươn tay định phủi bụi trên quần. Cánh tay nâng lên lại hạ xuống, chưa phủi đã thấy nhức, phủi rồi có lẽ càng đau hơn! Thôi bỏ đi, có điều lần này có thể quang minh chính đại mà ôm mông về phòng.


Cảnh gà bay chó sủa lúc này đã kết thúc. La Phi buồn bực không hé răng bước thẳng ra ngoài, khập khiễng rời đi. Cả nhà không hẹn mà cùng nhìn bộ dạng ôm mông ra cửa của y, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Đặc biệt là Lý Nguyệt Hoa, vừa rồi bà quả thực phải nghiến răng nghiến lợi mới không bước lên can chồng, sau đó thấy La Phi chịu nhượng bộ, bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này lại nhịn không được mà sinh ra chút hối hận.


Đứa nhỏ này thoạt nhìn cực kỳ tủi thân, lẽ nào là bọn họ tính sai rồi?


La Phi quả thực rất khó chịu. Tịch Yến Thanh nói đúng, y vốn dĩ có người nhà, cho nên y rất nhớ gia đình. Y đột nhiên xuyên tới đây, ăn một trận đòn mà từ bé tới giờ chưa bao giờ phải chịu, trải qua cuộc sống khó khăn mà từ bé tới giờ y chưa bao giờ gặp phải, còn hứng chịu những ánh mắt khinh bỉ mà y thường vờ như không thấy, thậm chí phải nuốt những bữa cơm khó ăn nhất trần đời này. Y biết y không thể trách La gia bên này, chỉ là y thực sự rất nhớ nhà.


Tịch Yến Thanh tới mượn máy bào để sửa lại nông cụ, không ngờ lại gặp một người ngồi xổm trước cổng La gia.
"La Phi?" Tịch Yến Thanh nghi hoặc bước tới: "Sao cậu lại ngồi đây?"
"Không sao." La Phi vội vàng vuốt mặt, tận lực ổn định giọng nói của mình: "Anh tới làm gì?"


"Tôi muốn mượn chút đồ, cậu không sao chứ?" Tịch Yến Thanh cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, tế nhị nhìn sang rồi nhỏ giọng hỏi: "Nhớ nhà sao?"


"Ừm." La Phi gật đầu, nước mắt vốn đã khô lúc này đột nhiên vỡ đê. Y như biến thành đứa trẻ con, gục đầu vào khuỷu tay lặng lẽ khóc, không ngừng cọ hốc mắt lên hai ống tay áo.


"Rốt cuộc có chuyện gì?" Tịch Yến Thanh nhẹ nhàng huých y một cái. La Phi vốn nhỏ tuổi hơn hắn, đời trước y nhỏ hơn hắn bốn tuổi, mới tròn mười tám. Đời này y nhỏ hơn hắn hai tuổi, vẫn là mười tám. Tuy rằng có thể coi là đã trưởng thành, nhưng kỳ thực y vẫn rất ngây ngô.


"...Tôi đã đồng ý với gia đình sẽ thành, thành thân với anh." La Phi nói: "Nhưng anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn kết bạn sống qua ngày thôi, giống như anh nói ấy, tìm tiếng nói chung."


"Ừm, chúng ta đương nhiên hiểu nhau hơn bất kỳ người nào khác." Tịch Yến Thanh vỗ vỗ vai La Phi: "Đứng lên thôi, ban đêm gió lạnh. Tôi cam đoan với cậu, sau khi chuyển qua nhà tôi, sinh hoạt sẽ cải thiện hơn rất nhiều."
"Thật sao?"


"Thật, không hề giả trân* luôn. Cậu nhỏ tuổi hơn tôi, hơn nữa trên danh nghĩa cậu vẫn là vị hôn thê của tôi, tôi khẳng định sẽ đối tốt với cậu."
*raw: tác giả chơi chữ "zhen" trong "chân thật" với "zhen" trong "trân châu", nguyên văn là "thật hơn cả trân châu".


"Vị hôn thê cái lông." La Phi đứng lên giũ giũ chân: "Mẹ kiếp, sớm biết như vậy tôi đã thỏa hiệp từ đầu, đỡ phải ăn đòn. Không hiểu cái tính ở đâu, lúc nào cũng hung hăng động chân tay, nói hai câu đã phát hỏa, cầm tinh quả pháo hay sao!"


"Cậu bị ăn đòn?" Vốn Tịch Yến Thanh đang vui sướng khi nghe tin La Phi chấp nhận thành thân, thấy y nhắc đến việc bị đánh thì lập tức sầm mặt.
"Ò." La Phi xoa mông nhè nhẹ: "Dù sao cũng là lần cuối rồi, kệ đi."
"Đi, tôi đỡ cậu vào nhà." Tịch Yến Thanh dìu La Phi, bước đi chậm rãi, vô cùng cẩn thận.


La Phi nghi hoặc nhìn sang hắn. Là ảo giác phải không? Vì sao cứ cảm thấy sau khi xuyên tới nơi này, Tịch Yến Thanh có gì đó không giống trước đây?


Đời trước bọn họ không đụng độ nhiều, chỉ ngẫu nhiên gặp gỡ, hoặc là khi tham gia hoạt động gì đó trong trường, Tịch Yến Thanh thường có mặt để cổ vũ Lương Bác Uyên. Mà khi ấy cảm giác của y đối với Tịch Yến Thanh chỉ gói gọn trong hai từ: chán ghét!


Ai bảo hắn cứ luẩn quẩn bên cạnh nam thần của y, chướng mắt! Y chướng mắt bọn họ vì sao mãi không chia tay, hại y chẳng tìm được cơ hội theo đuổi nam thần!
Chỉ là hiện tại Tịch Yến Thanh như biến thành một người anh trai của y, quan tâm săn sóc vô cùng.


Bọn họ không phải tình địch, ngược lại trước sức ép của hiện thực, bọn họ đã biến thành hai con châu chấu bị buộc bởi cùng một sợi dây*.
*hai người rơi vào cùng một cảnh ngộ, bị liên đới đến nhau
La Phi âm thầm thở dài, sau khi vào nhà y cũng không ngẩng đầu, cúi mặt bước thẳng về phòng.


La Thiên vẫn có chút bực bội, thứ nhất là vì La Phi không chịu nỗ lực, thứ hai là hoài nghi về quyết định của mình, trong lòng ông tự nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng thấy Tịch Yến Thanh xuất hiện, một bụng lửa của ông lập tức tiêu tan.
"Tịch Dục à, sao con lại tới đây?" Cái tên này có lẽ còn đi theo hắn một thời gian nữa.


"La bá bá, con đến thăm Nhị Bảo, thuận tiện muốn mượn người cái bào để dùng." Tịch Yến Thanh liếc mắt về phía phòng nhỏ: "Nhị Bảo em ấy..."
"Làm sai mà không nhận, còn giận dỗi vùng vằng, cứ mặc kệ nó." La Thiên nói: "Ngồi đi ngồi đi, ta có hai cái bào, một cái to một cái nhỏ, con muốn bào cái gì?"


"Muốn đóng một cái tủ." Sau khi về nhà Tịch Yến Thanh phát hiện trong nhà có rất nhiều đồ đặc cần thu dọn, hai ba ngày căn bản khó mà làm xong. Bởi vậy hắn dọn dẹp đơn giản, cái gì dễ thì làm trước, ví dụ như quét dọn rác rưởi trong viện, làm cỏ ngoài vườn, lau chùi phòng ốc, bày biện lại đồ vật trong nhà. Còn rất nhiều việc cần phải làm, nhưng trong nhà thiếu thốn dụng cụ, chỉ có thể xử lý dần dần.


"Nếu là đóng tủ thì chốc nữa cầm cả hai cái về." La Thiên nghĩ: "Được rồi, để ta xem hôm nào trời đẹp sẽ đưa con lên núi tìm chút gỗ tốt, mang về phơi khô rồi tính. Cái bàn này của nhà ta cũng cần phải đóng lại." La Thiên chỉ cái bàn đáng thương vừa bị đập sập ban nãy.


"Ai bảo ông mạnh tay quá làm gì!" Lý Nguyệt Hoa nhìn cái bàn thì không khỏi đau lòng. Nó đã xuất hiện trong nhà hơn hai mươi năm từ ngày bà thành thân với La Thiên, tuy rằng cũ kỹ nhưng nó là vật kỷ niệm tình cảm: "Lát nữa ông dỡ ra rồi đóng lại thành ghế xếp cho tôi, không được phép ném đi."


"Biết rồi biết rồi, bà đúng là nhiều chuyện!" La Thiên thấy vợ tiếc cái bàn, ngoài miệng giả bộ hung dữ nhưng trong lòng có chút cảm động. Kỳ thật ông và thê tử cũng được định hôn từ nhỏ, trước khi thành thân còn chưa gặp mặt, nhưng kết quả không phải rất hạnh phúc sao? Cho nên nghĩ đến chuyện La Phi và Tịch Yến Thanh, La Thiên cảm thấy không thể tính sai được. Ông quay đầu muốn báo tin vui cho Tịch Yến Thanh, nào ngờ lại bắt gặp cảnh hắn cau mày nhìn cửa phòng con trai mình.


"Tịch Dục, nghĩ gì vậy?" La Thiên hỏi.
"Không có gì ạ." Tịch Yến Thanh cười nói: "Chỉ là vừa rồi nhớ tới bộ dạng của Nhị Bảo, có chút đau lòng."
"Phụt!" La Phi vốn đang uống nước, nghe vậy thì nhổ đầy mặt La Nghị: "Khụ, khụ, khụ,..."


"Không sao đâu nhị ca, chỉ cần huynh nguôi giận, muốn phun vào mặt đệ cứ phun đi." La Nghị ngồi đối diện La Phi, vẻ mặt tràn đầy sự sám hối: "Nếu không thì để đệ... rót cho huynh chén nữa?"


"Thôi đổ đi, nhìn mặt đệ là thấy phiền, mau cút đi, trước sáng mai đừng để ta nhìn thấy đệ!" La Phi phất tay như đuổi ruồi bọ.


"Ò..." La Nghị tinh mắt lại nhìn thấy bao bố nhỏ đặt trên ngăn tủ, nó tò mò cầm lấy: "Nhị ca, đây là cái gì vậy?" Vừa nói vừa mở gói đồ ra, đây không phải bao bố nhà họ dùng để đựng hạt giống sao, sao lại phồng to thế này?


"Đừng động!" La Phi thấy La Nghị lôi miếng sứ ra thì hét lên: "Đừng cầm lung tung!"
"Yên tâm, đệ không phá hỏng của huynh đâu, đệ xem thôi mà." La Nghị lật qua lật lại miếng sứ trên tay, lại đưa lên mũi ngửi ngửi: "Nhị ca, đây là cái gì?" Nó lại nâng lên cọ cọ sườn mặt: "Nhẵn ghê, trông đẹp quá."


"Đây là..." La Phi đỡ trán, y phải thế nào với đệ đệ đây, rằng đó là thứ mà nhị ca nó dùng để cạo mông?
"Tịch ca, đây là cái gì huynh biết không?" La Nghị quay đầu hỏi. Không rõ Tịch Yến Thanh đã vào phòng từ bao giờ.


"Cái này sao..." Tịch Yến Thanh cười cười liếc mắt nhìn La Phi một cái: "Cái này là tín vật "định" tình* mà ta tặng cho nhị ca đệ."
*raw: Tịch Yến Thanh dùng chữ (cũng phát âm là định) có nghĩa là cái mông, không phải chữ "định" trong đính ước, đính hôn.


"Tín vật định tình? Vậy đệ không thể tùy tiện chạm vào." La Nghị lập tức gói gọn bao bố giao cho La Phi: "Trả huynh này nhị ca! Đệ đi đây, ngày mai gặp lại huynh!"
"Tín vật định tình cái mông à? Nói nghe hay đấy." La Phi trừng mắt lườm Tịch Yến Thanh một cái.


"Tôi dùng chữ "định" mà có bộ "nguyệt" đằng trước ấy, cậu nghĩ đi đâu vậy?" Tịch Yến Thanh cười cười ngồi xuống bên cạnh: "Còn đau không?"


"Anh ác vừa thôi, đau cái gì mà đau? Bớt tự cho là mình thông minh đi!" La Phi ngó ra cửa quan sát, sau đó hạ giọng rít qua kẽ răng: "Tôi nói trước với anh, đến hôm bàn việc thành thân, anh không được chọn ngày quá gần, nghe chưa?"
"Vì sao?"


"Anh có bị ngốc không? Tôi ở nhà nhiều thêm một ngày, nhà anh sẽ dư lương thực thêm một ngày. Về sau nếu tôi chuyển hẳn sang bên đó tôi đương nhiên sẽ ăn cơm nhà anh, phải tìm cách tiết kiệm càng nhiều càng tốt chứ." Vẻ mặt La Phi tràn đầy sự khinh bỉ? Thế này mà gọi là học sinh giỏi à?


"Biết rồi." Tịch Yến Thanh cười cười nói: "Cứng đầu! Chẳng lẽ tôi còn bắt cậu chịu đói?"
"Không phải sao? Này, đây là anh nói nhé, đến lúc đó nếu anh để tôi chịu đói, tôi sẽ cuốn gói về nhà!"
"Có tiền đồ chút đi."


"Tôi chính là loại người không tiền đồ như vậy đó! Có giỏi anh từ hôn đi!"
"Nghĩ cũng hay đấy, ngủ đi." Tịch Yến Thanh chỉ dùng một ngón tay đã đẩy La Phi ngã xuống giường.
La Phi đau đến kêu oai oái, liều mạng phản kháng, chỉ là khi y sẵn sàng nghênh chiến thì Tịch Yến Thanh lại đã biến mất!


"Mẹ kiếp, thứ khốn nạn, anh chờ đấy cho tôi! Xem lão gia đây có làm ch.ết anh hay không! Shhh..."






Truyện liên quan