Chương 36
Biết Tịch Yến Thanh bị thương, đương nhiên người nhà La gia đều ghé qua thăm hỏi, đại ca La Cát còn ở lại giúp La Phi chăm sóc hắn, bởi vậy Tịch Yến Thanh vừa phát sốt La Cát lập tức đi tìm Lương đại phu trong đêm. Chỉ là lão thầy thuốc cũng không có cách hạ sốt nhanh, ông kê đơn thuốc mới rồi bảo La Phi đi sắc cho Tịch Yến Thanh uống, sau đó rời đi ngay. Trước khi đi ông không quên dặn dò, e là Tịch Yến Thanh phải sốt vài trận nữa mới khỏi hẳn.
La Phi nghe vậy thì kéo tay thầy thuốc hỏi: "Lương bá ngài có thể cam đoan hắn sẽ bình an vô sự không? Khẳng định là vậy đúng không?"
Lương đại phu nói: "Nhị Bảo à, loại chuyện này chẳng ai dám đảm bảo, có điều Tịch tiểu tử thân thể cường tráng, cháu lại chăm sóc nó cẩn thận như vậy, ta cho là sẽ ổn thôi."
Đây chỉ là một lời an ủi, La Phi vẫn chưa yên lòng hoàn toàn.
Y lo lắng suốt đêm, một lát lại đổi khăn đắp trán giúp Tịch Yến Thanh, còn liên tục lau bàn tay bàn chân cho hắn.
Nơi này không có các loại thuốc tiêu viêm hạ sốt vân vân... La Phi vận dụng toàn bộ tri thức trong đầu cũng không nghĩ ra cách gì giúp Tịch Yến Thanh hạ sốt, có điều y lại nhớ tới trước đây Tịch Yến Thanh từng nói cây bồ công anh có tác dụng thanh nhiệt. Vì thế y vội đuổi theo Lương đại phu đang được La Cát tiễn ra cổng: "Lương bá! Lương bá! Cháu hỏi ngài thêm một chút, có thể cho Thanh ca ăn bà bà đinh không?"
Người nơi này gọi bồ công anh là bà bà đinh, La Phi đang cân nhắc việc cho Tịch Yến Thanh dùng thử vị thuốc này.
Lương đại phu nhớ lại toa thuốc mình vừa kê: "Có thể, không ảnh hưởng gì đâu."
Vì thế khi nấu cháo cho Tịch Yến Thanh, La Phi thả thêm ít bồ công anh thái nhỏ. Y biết nhúm cỏ này có lẽ chỉ có tác dụng tự an ủi bản thân mà thôi, nhưng y không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dưới cái nhìn của người khác, có lẽ Tịch Yến Thanh chỉ là trượng phu của y. Nhưng cả hai đều biết, giữa bọn họ còn có một tầng quan hệ không thể để người ngoài biết. Bọn họ từng trải qua một cuộc sống ở thế giới khác, ký ức về thế giới ấy chỉ bọn họ mới có thể trao đổi với nhau, cho nên Tịch Yến Thanh và y chẳng những là một cặp đôi, mà còn là hai kẻ có sự ràng buộc sâu sắc về mặt tinh thần. Nếu Tịch Yến Thanh có mệnh hệ gì...
La Phi quả thực không dám nghĩ tiếp.
Y sắc thuốc theo đơn của Lương đại phu, lấy một bát mang vào bón cho Tịch Yến Thanh. Tịch Yến Thanh mê man không thể tự uống, La Phi bèn ngậm từng ngụm mớm sang. Nếu là trước kia, y tuyệt đối không nghĩ đến một ngày mình sẽ mớm thuốc bằng miệng cho người khác. Nhưng hôm nay y lại thực hiện vô cùng thành thạo, không chút e dè, cho dù có La Cát ở bên cũng chẳng ngại ngần. Kỳ thực trong lòng y cũng không nghĩ quá nhiều.
"Nhị Bảo, đệ ngủ một lát đi, để ta trông Tịch đệ cho. Có chuyện gì ta sẽ gọi đệ." Thấy nhị đệ của mình hai mắt thâm quầng, rõ ràng ngày thường y chăm chút sạch sẽ là thế, hiện giờ ngay cả tóc cũng chưa chải, La Cát không khỏi thở dài: "Đệ cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."
"Không sao đâu đại ca, đệ không buồn ngủ." La Phi ngồi bên cạnh Tịch Yến Thanh, vươn tay sờ lên đôi môi trắng bệch khô nứt của hắn. Đột nhiên y hiểu ra vì sao lúc trước Lý Nguyệt Hoa cương quyết bắt La Nghị chứ không phải La Cát ở lại giúp đỡ y. Bởi vì vài năm trước La Cát cũng từng ngồi bên giường bệnh của thê tử, tình huống của y hiện tại quả là có chút tương tự. Có lẽ người La gia lo La Cát sẽ lại nghĩ ngợi và buồn phiền.
"Lúc trước ta và cha mẹ còn sợ đệ và Tịch Yến Thanh thành thân xong sẽ náo loạn một trận, không ngờ tình cảm hai đệ lại tốt như vậy." Ngày thường bọn họ sang thăm cũng chỉ nán lại dăm ba phút, không ai hiểu rõ nội tình. Nhưng lần này La Cát lưu lại gần một ngày, hắn xem như đã nhận ra tình nghĩa giữa đệ đệ mình và Tịch Yến Thanh.
"Đệ cũng không phải kẻ ngốc, về lâu về dài ai đối xử với đệ tốt, chẳng lẽ đệ lại không nhận ra?" Nói xong hai hốc mắt La Phi hơi nóng lên: "Đại ca, quanh đây còn đại phu nào khác không? Huynh nói xem đệ có nên đi mời đại phu khác tới xem bệnh cho Thanh ca không?"
"Có tìm cũng phải lên trấn. Nhưng đại phu trên trấn chưa chắc đã có y thuật cao bằng Lương đại phu đâu."
"Vậy đệ theo dõi thêm một hai ngày nữa, nếu Thanh ca chuyển biến tốt thì không sao, nếu vẫn thế này đệ sẽ đi tìm đại phu khác."
La Cát muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn im lặng thở dài một hơi. Năm đó một mình hắn chăm sóc người vợ đau ốm, chẳng lẽ còn không hiểu được tâm tình La Phi lúc này? Vào những lúc thế này, cho dù có phải nhảy vào núi đao biển lửa họ cũng chỉ muốn cứu lấy người thương của mình.
La Phi thức thâu đêm, mắt đen như gấu trúc, cổ họng thì khản đặc. Con ngươi của y chằng chịt tơ máu, gương mặt cũng nhợt nhạt kém sắc.
Lý Nguyệt Hoa mang đồ ăn tới, thấy bộ dạng của con mình thì không khỏi đau lòng. Chỉ là bà biết, trừ phi Tịch Yến Thanh tỉnh lại, bằng không tất cả những lời an ủi đều là vô dụng. Bà cất mười quả trứng gà vào buồng nhỏ, ghé qua buồng ngủ xem Tịch Yến Thanh rồi nói với La Phi: "Yên tâm, thân thể nó cường tráng, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi."
La Phi gật đầu, múc cháo ra bát để nguội, lại bón Tịch Yến Thanh mấy thìa nước cơm.
Y lên tiếng gọi nhưng Tịch Yến Thanh không đáp lời, nhưng La Phi cảm giác hắn vẫn nghe thấy. Bởi vì thỉnh thoảng Tịch Yến Thanh sẽ nhíu mày. Tuy chỉ là cử động rất nhỏ trên khuôn mặt nhưng La Phi vẫn nhận ra.
Sau đó Hàn Dương và Hàn Húc nghe tin bèn chạy tới thăm, Trần Hoa Chương cũng đi cùng, anh ta và Hàn Dương phân công một người gánh nước đổ đầy lu, một người chẻ củi xong xuôi rồi mới ra về. Hàn Húc ở lại nói chuyện với La Phi thêm chốc lát, La Phi nghĩ đến việc y đang mang thai thì giục y về sớm, nhưng Hàn Húc nhất quyết nán lại.
Sắp tới buổi trưa, Lương đại phu lại ghé qua một chuyến, hơn nữa lần này là ông chủ động tới. Ông xem trạng thái của Tịch Yến Thanh rồi chẩn đoán: "Vết thương ở chân có dấu hiệu lành dần, hiện giờ sốt cao thế này, sợ là do vết thương ở ngực gây nên."
La Phi cũng lờ mờ đoán ra, y cảm thấy Tịch Yến Thanh bị nhiễm trùng ở ngực. Kỳ thực nếu là thời hiện đại những vết thương này không thành vấn đề, nhưng ở thời cổ đại này, bị nhiễm trùng rất nguy hiểm cho tính mạng. Hiện tại trời nắng nóng, miệng vết thương ở ngực có lẽ rất khó chịu, Tịch Yến Thanh cứ sốt cao bất tỉnh thế này phải làm sao đây?
"Lương bá, có dược nào hiệu quả hơn không?" La Phi nói: "Nếu có ngài cứ cho hắn dùng đi, bao nhiêu tiền cháu cũng trả ngài." Cùng lắm thì y nghĩ cách kiếm lại sau! Hơn nữa không phải bọn họ còn có gốc nhân sâm kia sao?
"Nhị Bảo à, dược tốt Lương bá đều đã cho Tịch tiểu tử dùng hết rồi, còn lại chỉ xem ý trời thôi." Lương đại phu thở dài một hơi, đưa La Phi một chiếc bình nhỏ: "Thuốc bột này ta vừa nghiền hôm qua, tốt hơn so với đắp thuốc ẩm, ngươi rắc vào vết thương trên ngực Tịch tiểu tử, mỗi ngày hai lần sáng tối, chỉ cần phủ kín vết loét là được, ngàn vạn lần đừng lãng phí nghe không?"
"Cháu hiểu rồi Lương bá, cái này giống với thuốc đắp dưới chân hắn sao?" La Phi nghe dặn dò, ngửi mùi thuốc bột này cảm thấy hơi quen thuộc.
"Không khác là bao, có thêm một vị thuốc so với thuốc hôm qua, ngươi hỏi làm gì?"
"Không có gì, để cháu đắp cho hắn... Đúng rồi Lương bá, ngài chờ một chút!" La Phi đột nhiên nhớ ra, mùi thuốc bột này rất quen bởi vì y đã từng ngửi qua! Lúc trước Tịch Yến Thanh cho y một lọ thuốc bột để rắc vào nơi kia, y vẫn còn lại một ít, chỉ là đã trôi qua rất lâu nên nó dần chìm vào quên lãng: "Lương bá ngài ngửi lọ thuốc này xem, hai loại bột này có giống nhau không? Dùng chung được không?" La Phi lục lọi chiếc bình nhỏ mà Tịch Yến Thanh cho y lần trước.
"Ôi, lọ này còn quý giá hơn thuốc mà ta cho ngươi." Lương đại phu ngửi ngửi sau đó hỏi La Phi: "Thuốc này ở đâu ra vậy? Còn nhiều không?"
"Hết rồi, chỉ còn từng ấy thôi." La Phi nói: "Đây là thuốc Thanh ca đưa cháu lúc mới về thôn."
"Được rồi để nói sau, mau rắc thuốc này cho hắn đi." Lương đại phu nói xong thì giúp La Phi sát trùng vết thương, thay thuốc lại một lần nữa: "Nhị Bảo à, ngươi xem có thể tìm thêm loại thuốc này không. Nếu thực sự có, Tịch tiểu tử sẽ qua được cửa này."
"Cháu, cháu cũng không biết tìm ở đâu." La Phi cuống quýt: "Lương bá ngài có thể nhận ra đây là thuốc gì không? Cùng lắm cháu đi tìm dược liệu rồi nhờ người điều chế?"
"Ngửi không ra tất cả các vị thuốc, hơn nữa người bình thường không dùng được, phương thuốc không được lưu truyền ra ngoài. Nếu không phải trước kia ta đi xem bệnh cho một người từng ngửi thấy mùi này, e là cũng không biết nó dùng để trị bệnh gì." Lương đại phu cầm chiếc lọ nhỏ quan sát thêm một chút, lượng thuốc chỉ đủ dùng tối đa là hai lần nữa, chủ yếu là vì miệng vết thương này quá lớn, mỗi lần phải dùng rất nhiều.
"Vậy cháu, cháu... để cháu nghĩ cách khác." La Phi nhận lại lọ thuốc, y cảm thấy có lẽ đây là thuốc Tịch Yến Thanh được phát trong doanh trại, là thuốc đặc dụng dành cho quân lính. Chỉ là, hiện tại y phải đi đâu để tìm thêm đây?
Trước kia Tịch Yến Thanh hẳn là có vài chiến hữu, nhưng La Phi không quen biết bọn họ, cũng không biết đi đâu tìm những người này.
Đúng rồi, có một người từng đến đây dẫn ngựa, con ngựa quý như vậy khẳng định chủ nhân của nó không phải dân thường, nhưng cho tới giờ y chưa hề nghe Tịch Yến Thanh nhắc tới thân phận người nọ.
La Phi hỏi La Cát: "Đại ca, con ngựa mà Thanh ca cưỡi hôm thành thân, huynh có biết nguồn gốc của nó không?"
La Cát nghĩ ngợi một lúc: "Quả là lúc ấy ta từng thuận miệng hỏi thăm, Tịch đệ nói nó mượn của một bằng hữu, vị bằng hữu ấy chuyên môn chăn nuôi ngựa.
Chuyên môn chăn ngựa?
Người chăn ngựa đông như vậy, biết tìm ở nơi nào?
La Phi lại hỏi thăm thêm, La Cát cũng không nhớ ra thêm điều gì. Sau đó La Phi chạy đi tìm Hàn Dương, Hàn Dương không có manh mối, nói phải đi hỏi nhị thúc của anh ta. Hết cách, La Phi khăn gói lên trấn. Y nhờ Lý Nguyệt Hoa và La Nghị chăm nom Tịch Yến Thanh rồi cầm theo lọ thuốc bột đi cùng La Cát tới hiệu thuốc bắc mà Tịch Yến Thanh thường giao dịch.
Tuy La Phi chỉ ghé nơi này vài lần nhưng lão chưởng quầy họ Tỉnh liếc mắt liền nhận ra y: "Tiểu tử, sao ngươi lại đến đây? Người nhà ngươi đâu?"
Lão chưởng quầy không thấy Tịch Yến Thanh, ông ta vươn cổ quan sát chỉ thấy một người lạ khác.
"Hắn trượt chân trên núi, bị thương rồi." La Phi móc chiếc lọ nhỏ ra: "Tỉnh bá, phiền ngài giúp cháu một chút, ngài có thể điều chế thuốc bột này không?"
"Đừng vội, để ta xem là thuốc gì?" Lão chưởng quầy cẩn thận mở bọc vải, đặt miệng lọ sát mũi rồi hít ngửi nhè nhẹ: "Đây hẳn là Cửu Tiên Tán, ta điều chế không nổi."
"Vậy, vậy ngài biết nơi nào có thể chế được thuốc này không?"
"Cái này..."
"Tỉnh bá ngài nói cho cháu biết với, phải tìm được thuốc này mới cứu được Thanh ca nhà cháu." La Phi nôn nóng sắp khóc, rõ ràng lão chưởng quầy họ Tỉnh biết nơi điều chế loại thuốc này, hoặc ông ta quen người có thể điều chế ra nó, nhưng ông ta cứ ngập ngừng không nói.
"Tiểu tử à, không phải ta muốn giấu ngươi, chỉ là ngươi tìm được người nọ cũng vô dụng." Tỉnh bá có vẻ rất muốn giúp Tịch Yến Thanh nhưng tựa hồ lại biết mình không có khả năng.
"Trước cứ tìm được người đã rồi tính sau, ngài nói cho cháu biết người kia là ai đi, làm thế nào để tìm ra vị ấy?" La Phi khẩn thiết nài nỉ Tỉnh chưởng quầy: "Tỉnh bá, van cầu ngài đấy."
"Ôi tiểu tử ngươi đừng hoảng, đừng gấp, ngươi làm ta hồ đồ luôn rồi, ta..." Lão chưởng quầy phất tay nhẹ một cái: "Thôi được rồi! Đi! Ta đưa ngươi tới nhà Đông gia*, tính khí ngài ấy không quá hòa nhã, đến lúc đó ngươi phải kiềm chế chút."
*Đông gia = Ông chủ, sếp tổng, boss,...
"Ngài yên tâm, chỉ cần có thể gặp được, còn lại cháu sẽ tự có biện pháp." La Phi lau mồ hôi trán, rảo bước chạy theo Tỉnh chưởng quầy: "Cảm ơn ngài Tỉnh bá."
Lão chưởng quầy khoát tay, dẫn La Phi và La Cát đi hồi lâu mới tiến vào một biệt viện nằm ở phía tây thôn trấn. Nơi này rất rộng rãi, một cửa một sân, trái phái đều không có hàng xóm, hơn nữa còn kín cổng cao tường. Trong lòng La Phi lộp bộp một tiếng, y nghĩ thầm lẽ nào chủ nhà đi vắng? Nhưng Tỉnh chưởng quầy nâng tay gõ cửa rất thông thuộc: "Đông gia, ta là lão Tỉnh đây, ngài có ở nhà không?"
La Cát và La Phi nhìn nhau bằng ánh mắt cổ quái giống như đang hỏi: không phải có ổ khóa lớn trước cổng sao? Vẫn gõ?
La Phi lắc đầu tỏ vẻ không rõ, mà đúng lúc này bên trong vậy mà thực sự có tiếng người vọng ra: "Chờ một lát!"
Nghe giọng nói người kia hẳn là nữ, hơn nữa tuổi cũng không lớn.
Tỉnh chưởng quầy đứng chờ trước cổng, La Phi hạ quyết tâm lát nữa cho dù phải dùng biện pháp gì, y nhất định phải lấy được thuốc về cho Tịch Yến Thanh.
Khoảng hai, ba phút sau, có người bên trong bước ra, nhưng là nhảy bờ tường xuống. Vị này xõa tóc, có vẻ còn chưa rửa mặt, là một cô nương trẻ tuổi. Bộ dạng đầu bù tóc rối này của nàng khá giống La Phi, vừa thấy Tỉnh chưởng quầy dẫn theo người khác nàng lập tức sầm mặt: "Ai đây?"
Tỉnh Chưởng quầy làm động tác vái chào: "Chủ nhân, vị tiểu huynh đệ này là La Phi, người nhà y tên Tịch Yến Thanh, ngày thường bọn họ hái thuốc cung cấp cho hiệu thuốc của ta, cả hai đều là những người phúc hậu. Hai ngày nay Tịch Yến Thanh không tới, ta còn cảm thấy kỳ quái, hôm nay mới biết tin hắn sảy chân trong lúc hái thuốc nên bị thương nặng, bọn họ tới đây muốn xin Cửu Tiên Tán..."
Còn chưa nghe xong lão Tỉnh trình bày, Đông gia tỷ tỷ đã ngắt lời: "Không có! Đi đi đi đi! Ta cũng không phải từ thiện đường, tìm ta đòi thuốc làm gì?"
Tỉnh chưởng quẩy ném ánh mắt "thấy chưa ta đã bảo rồi" cho La Phi. Nhưng ông ta vẫn lên tiếng nói đỡ: "Chủ nhân, ngài giúp y một phen đi, hai vợ chồng y mới thành thân chưa được bao lâu, chúng ta cũng không nên thấy ch.ết mà không cứu, phải không?"
Đông gia tỷ tỷ kia hất cằm về phía La Cát: "Hắn là ai vậy?"
La Cát nói: "Tại hạ tên La Cát, là thân đại ca của La Phi. Vị cô nương này, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, mong ngài ra tay tương trợ."
La Phi cũng chắp tay thi lễ với nàng: "Tỷ tỷ xinh đẹp mong ngài độ lượng cưu mang, ngài mở tiệm thuốc bắc không phải để cứu mạng nhiều người sao? Ngài rủ lòng thương xót chúng ta với."
Đông gia tỷ tỷ cười trào phúng một tiếng: "Cái gì mà rủ lòng thương xót? Ngươi có biết dược nổi danh nhất trong tiệm thuốc của ta là gì không?"
La Phi hoài nghi nhìn về phía chưởng quầy Tỉnh.
Tỉnh bá mặt nhăn như bánh bao: "Thuốc, thuốc phá thai."
La Phi suýt chút sặc nước bọt, không ngờ vuốt mông ngựa lại vuốt nhầm vó sau.
Đông gia tỷ tỷ phất tay: "Thôi đi đi, không quản các ngươi nữa."
Nói xong nàng lấy đà chuẩn bị nhảy tường, không ngờ lại bị La Phi kéo lại. La Phi không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, y túm chân nàng hô: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ngài chờ một chút! Ta không phải xin bố thí, ngài để ta nói hết lời đã!"
Nàng hất La Phi ra: "Đã nói là không có rồi."
Nói xong nàng nhảy vào viện.
La Phi thấy vậy thì không cam lòng! "Phì, phì" y nhổ nước bọt vào hai lòng bàn tay, quyết tâm liều mạng! Y bám lên tường rồi lấy đà nhảy, rốt cuộc cũng trèo được lên bờ tường.
"Này! Đây là nhà của ta!" Đông gia tỷ tỷ phát hỏa! Mấy năm qua rất nhiều người tới đây xin thuốc nhưng đây là lần đầu tiên có người trèo tường.
"Tỷ tỷ không cho dược ta sẽ không đi. Nếu không có dược Thanh ca nhà ta đến mạng cũng chẳng còn, ta còn đi làm gì? Chẳng thà ch.ết luôn ở nơi này, nhà ta sẽ bớt đi một cái chiếu."
"Ngươi nghĩ cũng hay đấy!" Đông gia tỷ tỷ hô to: "Vú Vương, tiễn khách!"
"Vâng thưa Đông gia." Không bao lâu sau, một bà thím cao to vạm vỡ bước ra, chưa đợi La Phi kịp phản ứng bà ta đã xắn tay áo ngồi xổm xuống, nhấc bổng La Phi khiêng lên vai. Sau đó bà thím đá văng cửa ném La Phi ra ngoài, còn nói với lão chưởng quầy: "Lão Tỉnh, ông phá vỡ quy định, tự bỏ tiền đền khóa đi." Nói xong thì sập cổng "rầm" một tiếng, khóa trái từ bên trong.
"Ài tiểu tử à, lần này biết mùi chưa?" Tỉnh bá bất đắc dĩ nhìn La Phi: "Chủ nhân của ta là như vậy đấy, ta khuyên ngươi lúc này nên nghĩ cách khác đi, dù sao Đông gia cũng sẽ không cấp dược cho ngươi đâu."
"Vì sao vậy? Ta trả tiền cho ngài ấy còn không được sao?"
"Đây không phải chuyện tiền nong. Hơn nữa ngươi nhìn xem, Đông gia có phải người thiếu tiền không?"
La Phi cẩn thận ngẫm lại, quả thật người vừa rồi tuy không trang điểm nhưng quần áo trên người được may từ chất liệu cao cấp. Tuy chưa kịp quan sát kỹ nhưng La Phi vẫn nhận ra người này có võ công.
Nhưng trước mắt là cơ hội duy nhất mà y có thể nắm bắt, y không còn cách nào khác!
La Phi nghiến răng, đập cửa rầm rầm: "Mở cửa! Tỷ tỷ, van cầu ngài mở cửa! Nếu hôm nay ngài nhất quyết không chịu giúp, ta sẽ gõ đến khi ngài ra mới thôi!"
Triệu Truyền Mộng phiền chán nhìn ra cổng: "Vú Vương, mau đuổi bọn họ đi, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi."
Nói xong nàng bước vào buồng, mở cửa mật thất rồi biến mất bên trong.
Vú Vương thở dài, đứng ở cửa hô: "Lão Tỉnh, dẫn bọn họ về đi, ông cũng không phải không biết tính khí Đông gia, ngài ấy không giúp mấy chuyện này đâu. Đi mau đi? Ngài ấy đi nghỉ rồi, đừng chờ nữa."
Chưởng quầy cũng khuyên nhủ: "Các ngươi vẫn là nghĩ cách khác đi."
La Phi cũng không yên tâm Tịch Yến Thanh ở nhà, nhưng lúc này quay về y phải làm thế nào đây? Lương đại phu nói chỉ có Cửu Tiên Tán mới có thể cứu Tịch Yến Thanh qua khỏi lần này.
La Cát đề nghị: "Nhị Bảo, hay là chúng ta tìm đại phu khác? Biết đâu vẫn có hy vọng?"
La Phi lắc đầu: "Đại ca à, bằng không huynh quay về một chuyến? Nhờ huynh mời một đại phu khác về thôn xem bệnh cho Tịch Yến Thanh, đệ ở lại đây nghĩ cách làm sao đến thuyết phục vị Đông gia tỷ tỷ này?"
La Cát sao có thể yên tâm để một mình La Phi ở lại, nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, hắn bỗng trở nên rối rắm.
La Phi đưa một lượng bạc cho La Cát, đẩy hắn đi: "Đại ca huynh mau đi đi, đệ không sao, hơn nữa nếu có chuyện gì đệ có thể chạy sang sạp vải tìm Lý lão bản nhờ cậy." La Phi nghiến răng: "Đại ca, huynh về nhà nhớ trông chừng Thanh ca giúp đệ, nói hắn nhất định phải chờ đệ."
La Cát siết nắm đấm: "Ta biết rồi."
Thấy La Cát và Tỉnh bá đều đã rời đi, La Phi bắt đầu đi tới đi lui trước cổng Triệu gia.
Kỳ thực y cũng chưa biết nên làm gì. Y biết cách dụ chủ nhân nơi này mở cổng, nhưng sau đó thì sao? Nếu không thuyết phục được người nọ thì cũng vô dụng.
Một lát sau La Phi lại gõ cửa: "Vú Vương, phiền ɖú cho ta gặp Đông gia tỷ tỷ thêm một lần nữa được không?"
Vú Vương thậm chí còn không lên tiếng đáp lại.
La Phi ngồi xổm trước cổng, qua một hồi y tiếp tục gõ cửa: "Vú Vương, van cầu ɖú cho ta gặp nàng một lần đi?"
Vú Vương nói: "Tiểu tử ngươi quay về đi, kể cả ngươi có chờ đến ch.ết cũng vô dụng thôi."
La Phi không tin. Hơn nữa có chờ đến ch.ết cũng vô dụng, chẳng lẽ không chờ nữa thì hữu dụng sao? Nơi khỉ ho cò gáy này, truyền tin khó khăn, giao thông lạc hậu, trình độ y học thì thấp kém! Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay! Muốn bỏ tiền mua thuốc cũng gian nan đến vậy!
Vú Vương thấy bên ngoài yên ắng thì cho rằng La Phi đã rời đi, ai ngờ lát sau y lại trèo tường vào!
"Ôi tên nhóc này, sao lại ngoan cố đến vậy?" ɖú Vương đang xách một cái thùng.
"Chuyện sống ch.ết có thể không ngoan cố sao? Ta mới thành thân chưa đầy một năm, nếu Thanh ca nhà ta không qua khỏi lần này ta sẽ phải thủ tiết ɖú biết không?" La Phi cũng không biết mình đang nói gì, y vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng vô cùng cố chấp: "Vú Vương, ɖú có thể nói cho ta biết vì sao Đông gia tỷ tỷ không chịu ra tay giúp đỡ không? Ta không trộm không cướp, muốn bỏ bạc mua thuốc đàng hoàng cũng không được sao?"
"Chuyện của Đông gia, hạ nhân như chúng ta sao dám nói lung tung? Dù sao thì ngài ấy đã quyết không giúp ắt có đạo lý của ngài ấy, nghe lời ta, ngươi vẫn là nên tìm cách khác đi, đừng lãng phí thời gian ở nơi này."
"Nếu có cách khác ta đã chẳng ở đây nhờ cậy vú." La Phi nói hết nước hết cái: "Vú cho ta gặp Đông gia một lần thôi có được không?"
"Không được!" ɖú Vương xách La Phi như gà con tống cổ ra cửa: "Không được trèo tường nữa, còn tiếp tục ta sẽ báo quan bắt ngươi vì tội đột nhập vào nhà người khác."
"Đột... ta cũng có muốn đột nhập đâu!" La Phi vò đầu bứt tai, hung hăng đạp một cước lên ván cửa. Vẻ mặt y vô cùng cáu kỉnh, chỉ một lát sau nước mắt đã giàn giụa.
"Y đi chưa?" Triệu Truyền Mộng bóp trán hỏi ɖú Vương.
"Chưa, ta dọa nếu còn trèo tường sẽ báo quan, y lại ngồi bệt ngoài cổng." ɖú Vương thở dài: "Cũng khổ, nói là thành thân chưa đầy năm, nếu người nhà không qua khỏi..."
"Có liên quan gì đến ta?" Triệu Truyền Mộng ngửa đầu dốc cạn chén rượu: "Mặc kệ y, chờ lâu ắt sẽ bỏ cuộc."
"Vâng thưa Đông gia." ɖú Vương có lòng muốn cất bầu rượu đi, nhưng nghĩ đến tính khí chủ nhân nhà mình thì không dám ho he gì.
La Phi ngồi ngoài cổng rất lâu mà không chịu về. Mãi đến khi trời sắp tối y mới đứng dậy rời đi--- người bệnh thường hay sốt cao vào ban đêm, y sốt ruột muốn về xem tình hình Tịch Yến Thanh.
Vú Vương mở cửa không thấy bóng người bèn quay vào báo cho Triệu Truyền Mộng: "Đông gia, y đi rồi."
Triệu Truyền Mộng hừ lạnh một tiếng: "Còn tưởng định ngồi tới sáng, cũng chỉ đến thế mà thôi."
Gần về tới nhà La Phi còn nghĩ, nếu Tịch Yến Thanh đã tỉnh rồi thì tốt. Nhưng bước vào nhà y mới phát hiện hắn vẫn đang sốt cao, cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
"Thế nào Nhị Bảo? Có lấy được dược không?" Lý Nguyệt Hoa cũng rất căng thẳng. Con dâu trưởng của bà cũng trải qua một trận sốt cao như vậy, sau đó chạy chữa khắp nơi mà không qua khỏi. Bà rất sợ Tịch Yến Thanh cũng rơi vào trường hợp ấy, sợ con trai thứ lại cô đơn lầm lũi một đời.
"Không ạ, ngày mai con lại đi." La Phi ngồi xuống sờ trán Tịch Yến Thanh, y cảm thấy nó nóng bỏng tay, nóng đến mức trái tim y đau nhói và hai hốc mắt cay xè.
"Nhị ca, ngày mai đệ đi cùng huynh." La Nghị nói: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, đệ nhất định sẽ xin được thuốc cho Tịch ca."
"Ừm." La Phi ậm ừ đáp lời, y ghé lên thành giường lẳng lặng nhìn Tịch Yến Thanh, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi--- vài ngày không chợp mắt lại thêm một buổi đi xa, y đương nhiên rất mệt mỏi. Chẳng qua y chưa ngủ được bao lâu đã giật mình tỉnh giấc, y nằm mơ thấy Tịch Yến Thanh. Trong mơ Tịch Yến Thanh nhìn y và cười nói " việc tìm người có tiếng nói chung để kết bạn sống qua ngày có mâu thuẫn gì với việc tôi thích em không?"
Đúng vậy, tuy rằng Tịch Yến Thanh chưa bao giờ tỏ tình thành lời, nhưng hắn cũng không hề che giấu tình yêu của hắn dành cho y. Còn y thì sao? Y còn chưa kịp nói thích hắn đâu, kỳ thực y cũng không rõ mình yêu thích hắn từ bao giờ, giống như Tịch Yến Thanh đã tiến vào trái tim y từ khi nào không hay, trở thành một người cực kỳ quan trọng. Ngay từ đầu La Phi nghĩ đó chỉ là thói quen, nhưng hiện tại y biết, đó chính là tình yêu.
Y thích Tịch Yến Thanh, chính là kiểu yêu thích hoặc là hắn hoặc là không ai khác.
Trong lòng La Phi nghẹn ngào, y cảm thấy lồng ngực như có gì đó nứt ra. Nếu Tịch Yến Thanh thực sự rời đi, vậy thì y phải làm thế nào đây?
Y nhìn Tịch Yến Thanh, theo thói quen vươn tay sờ trán hắn. Vốn y đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chạm vào làn da nóng bỏng, nhưng có vẻ cơn sốt đã hạ một chút? Điều này khiến La Phi không khỏi nghĩ bụng, lẽ nào Cửu Tiên Tán đã phát huy tác dụng? Nghĩ đến đây trong lòng La Phi có chút hoan hỉ, y nhỏ giọng nói thầm với Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, em về thăm anh một lát thôi, em chuẩn bị phải đi đây."
La Phi mân mê vành tai hắn: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ tìm được thuốc cho anh, cho dù xảy ra kết quả xấu nhất, cho dù anh thực sự bỏ em mà đi thì cũng đừng sợ. Em sẽ đi cùng anh, có khi chúng ta lại xuyên trở về đấy... Đến lúc đó em lại chạy sang trường anh, nhưng mà không ngắm em họ của anh đâu!"
Tịch Yến Thanh không đáp lời, La Phi thay khăn lạnh cho hắn thêm vài lần, trời vừa tảng sáng y lại lên đường.
Lúc này người khác còn chưa ngủ dậy, nhưng Triệu Truyền Mộng vốn là người hoạt động về đêm, cho nên La Phi vừa tới nàng đã biết. Lúc này nàng chuẩn bị đi ngủ bù, đang đứng trong viện vươn vai giãn gân cốt.
La Phi không biết giờ giấc sinh hoạt của Triệu Truyền Mộng, nghĩ đi nghĩ lại y quyết định không gõ cửa ngay lập tức, tránh để vị tỷ tỷ cáu kỉnh kia gắt ngủ kẻo nàng lại ngứa mắt y. La Phi ngồi ngoài cổng, y quay sang bàn bạc với La Nghị: "Lát nữa nghe động tĩnh bên trong rồi gõ sau."
Không ngờ lúc này, một giọng nói khá quen tai lại cất lên từ trong viện: "Tỷ, ngoài kia có người à?"
La Phi giật mình đứng phắt dậy.
Giọng nói này, giọng nói dịu dàng dễ nghe này... chẳng phải là, là một người trong gia đình ba người đã ghé mua túi thơm và hà bao của y vào dịp Tết Đoan ngọ sao?
Tên là gì ấy nhỉ?
La Phi vắt não suy nghĩ, lát sau đột nhiên hô to: "Đúng rồi, Tư Nguyên!"