Chương 86
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy đủ khiến Cảnh Dung suýt thì tự đào hố nhảy vào. Nhưng rất nhanh sau đó y phát hiện, thái độ của La Thiên không mang ý trách móc mà càng giống một trưởng bối đang trêu chọc người trẻ tuổi thì đúng hơn, rõ ràng ông chỉ giả vờ nghiêm khắc. Vì thế y thở phào nhẹ nhõm nói: "Không ạ, con chỉ nói đùa thôi, người tuyệt đối không hề hung dữ chút nào."
La Thiên gật gù: "Ừm, vậy thì tốt rồi. Chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi, con cứ sợ ta như vậy thì không ổn chút nào."
Cảnh Dung ngạc nhiên nhìn về phía La Cát.
La Cát cười nói: "Ta đã nói chuyện với cha mẹ. Cha không phản đối, nương hẳn là cũng sẽ không phản đối đâu."
Cảnh Dung không dám tin vào tai mình. Tuy ở phương Bắc có không ít các huynh đệ kết nghĩa, nhưng bọn họ không thể sinh con nối dõi nên vẫn thường bị người đời lên án. Đặc biệt là ở nơi thôn quê như thế này, người dân xung quanh rất hay bàn tán chỉ trỏ.
Hơn nữa La Cát còn là con trai trưởng của La gia...
La Cát thấy Cảnh Dung bất ngờ thì giải thích một cách nghiêm túc: "Thật mà, không lừa ngươi."
La Phi và Tịch Yến Thanh cùng bước ra, La Phi còn không quên tranh công: "Đại ca, huynh nói xem chuyện này thành công có phải nên hậu tạ cho ta không?"
Tuy y không rõ điều mấu chốt gì đã khiến La Thiên đột nhiên đồng ý cho La Cát ở bên Cảnh Dung, nhưng bọn họ đã đối mặt và giải quyết mọi mâu thuẫn ngay hôm nay và ngay tại nhà y, cho nên y cũng là người góp công nha!
La Cát thực lòng biết ơn La Phi, chỉ là có một số chuyện hắn nghĩ vẫn nên giấu cha, bởi vì nếu cha biết La Phi là người tác hợp cho hắn và Cảnh Dung, e là La Phi sẽ no đòn. Vì thế hắn vội vàng chuyển đề tài: "Nhị Bảo, Cảnh Dung còn chưa ăn sáng, đệ còn gì cho y ăn tạm không?"
La Phi nhìn Cảnh Dung cười: "Còn đầy."
Vẻ mặt trêu chọc kia khiến Cảnh Dung có chút mất tự nhiên. Nhớ đến chiếc lọ thủy tinh mà La Phi đưa y tối qua, gương mặt Cảnh Dung đột nhiên đỏ bừng. Trước kia y không nhận ra tề ca là người phóng khoáng như vậy nha?
Cảnh Dung hỏi La Cát: "Ngươi ăn chưa?"
La Cát nói: "Ăn xong rồi. Để ta giúp ngươi đi dọn chuồng dê."
Lần trước cùng Cảnh Dung đi mua dê, trên đường La Cát đã học hỏi được rất nhiều kiến thức, lúc này việc cọ rửa chuồng dê không thành vấn đề.
Cảnh Dung không dám chắc liệu La Thiên có đồng ý cho La Cát làm việc cùng mình hay không, theo bản năng y liếc mắt nhìn về phía cha La.
La Thiên rất thẳng thắn: "Sao thế Cảnh Dung? Ngươi muốn cả bá bá vào cọ chuồng dê giúp à?"
Cảnh Dung sợ xanh mặt, vội vàng xua tay: "Không không không, cháu không dám ạ. Cháu, cháu vào ăn sáng đã."
La Thiên thấy trêu chọc đứa nhỏ này khá vui, ông bật cười ha hả: "Thôi được, ta về đây. Lát nữa sẽ qua nhà Lâm trưởng thôn hỏi chuyện ruộng đất."
Tịch Yến Thanh tiễn cha ra cổng, nói: "Vâng thưa cha, người vất vả rồi."
Sau đó hắn đưa Tiểu Hổ cho La Phi bế: "Ta đi cho gà ăn."
Tiểu Hổ vừa nghe thấy từ "gà" thì ọ ọe như muốn nói gì đó: "Cu cu..."
Tịch Yến Thanh nghe vậy thì ngẩn người: "Cô cô sao? Cô cô của con ở viện bên kia kìa."
Tiểu Hổ ngó sang sân nhà Lạc Dũng theo hướng chỉ tay của Tịch Yến Thanh, lại quay về uốn éo đòi vươn về phía Tịch Yến Thanh: "Cu cu..."
"Hay là con đòi đi xem gà?" La Phi cũng chưa hiểu nổi thứ ngôn ngữ này.
"Vậy được thôi, cha đưa con đi xem gà. Xem chán thì thôi." Tịch Yến Thanh chiều đứa nhỏ vô bờ bến, hắn vừa ôm nựng Tiểu Hổ vừa bước ra chuồng gà.
Gà con mới mua năm vừa rồi đã lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn không còn đáng yêu như lúc mới nở nữa. Nhưng tự tay mình nuôi chúng lớn lên cũng rất có cảm giác thành tựu. Hắn ôm Tiểu Hổ đi loanh quanh mấy vòng: "Được chưa, xem xong cu cu rồi nhé, bây giờ về chơi với cha để ba ba làm việc."
Tiểu Hổ "oa" một tiếng non nớt, bàn tay béo múp míp sờ lên mặt Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh ôm con vào buồng sau đó quay lại trộn thức ăn cho gia súc gia cầm. Lúc này Cảnh Dung đã ăn sáng xong, hai huynh đệ bắt đầu cho gà ăn rồi đi về phía chuồng dê.
Sức ăn của dê đương nhiên lớn hơn gà, cứ cách hai ngày Cảnh Dung phải băm nhỏ một bao tải thân cây ngô trộn với cỏ khô làm thức ăn cho chúng, lâu dần bả vai và cổ tay đều đau mỏi. Hơn nữa phải có hai người cùng làm, một người ném thân cây ngô lên thớt, một người băm.
Ban đầu chỉ có Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung, Lạc Dũng thỉnh thoảng sẽ thay ca, hôm nay có thêm La Cát nên biến thành bốn người phối hợp.
La Cát và Lạc Dũng khí lực tốt, cho nên hôm nay hai bọn họ phụ trách băm, Cảnh Dung và Tịch Yến Thanh phụ trách lấy thân ngô. Một lát sau mỏi liền đổi chỗ.
Đối với Tịch Yến Thanh thì không sao, hắn vốn là gay nên không cảm thấy La Cát và Cảnh Dung ở bên nhau có vấn đề gì. Nhưng Lạc Dũng vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện này. Hắn nâng dao rồi hạ dao, vừa cắt vừa hỏi La Cát: "Đại ca, từ bao giờ mà huynh và Cảnh Dung bắt đầu... ừm, ở bên nhau? Sao ta chẳng biết gì nhỉ?"
"Lo thái đi! Tọc mạch thế!" Cảnh Dung nói.
"Nói đi mà." Lạc Dũng không nén được sự hiếu kì: "Nói một tí có mất miếng thịt nào đâu."
"Ừm..." La Cát hồi tưởng lại một chút: "Đại khái là từ hôm chúng ta cùng nhau lên núi đào đá."
"Sớm như vậy sao?" Khi ấy hắn và La Như còn chưa thành thân đâu, còn đang tính toán chuyện xây nhà! Lạc Dũng kinh ngạc đến ngây người.
"Khi đó ngươi và Cảnh Dung chạy đuổi nhau, Cảnh Dung trượt chân ngã, vừa vặn đụng vào lồng ngực ta." Trước kia La Cát còn cảm thấy rất kì lạ vì bản thân cứ nhớ mãi chuyện này, hiện tại hắn đã hiểu rõ lòng mình, có lẽ chính từ giây phút ấy hắn bắt đầu nảy sinh cảm giác khác lạ đối với Cảnh Dung.
"Hai người giấu cũng giỏi đấy." Lạc Dũng không biết nên nói gì hơn. Chuyện đã diễn ra lâu như vậy, hắn vẫn luôn mơ màng không biết gì, trách hắn quá trì độn thôi!
"Cũng không hẳn muốn giấu. Kỳ thật lúc ấy ta cũng chưa dám nghĩ xa hơn. Mãi đến thời điểm vào thu, bọn ta mới có chuyển biến."
"Không được nói nữa!" Cảnh Dung nhớ lại chuyện bên bờ sông thì có chút xấu hổ. Giấc mộng xuân hôm ấy y cũng chưa dám kể với La Cát.
"Ừm, thế thôi nói đến đây thôi." La Cát cũng hiểu đây là chuyện riêng tư của hai bọn họ.
"Hai người đúng là keo kiệt." Lạc Dũng ấm ức!
"Phu thê nhà người ta có chuyện bí mật, ngươi và Tam Bảo chẳng lẽ không có? Cứ đòi kể làm gì?" Tịch Yến Thanh cầm thân cây ngô gõ đầu Lạc Dũng một cái: "Để ý lưỡi dao đi, hỗn tiểu tử ngươi suýt chém vào tay ta hai lần rồi đấy."
"Hả? Thật không?" Lạc Dũng không dám phân tâm nữa, lập tức tập trung vào việc thái rau.
Bốn huynh đệ lao động hăng say, mặt trời vừa đứng bóng đã trộn xong thức ăn cho hai ngày.
La Phi và La Như thêu thùa một lúc rồi bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa. Cả đám ăn uống trò chuyện rôm rả.
Cuộc sống quả thực đang tốt lên từng ngày.
Đàn dê mà La Cát và Cảnh Dung mua về từ Tần Bắc đều lần lượt chửa, lúc này tảng đá trong lòng Cảnh Dung mới được hạ xuống. Y mua năm mươi con dê cái mới, cộng thêm vài con dê cái cũ, vậy mà số lượng dê cái đang chửa lên tới bốn mươi hai con. Nếu không có gì bất thường xảy ra, năm sau đàn dê của y sẽ tăng thêm sáu, bảy mươi con.
Mỗi con dê cái thông thường sẽ đẻ hai con một lần chửa, cũng có thể sinh một con hoặc ba con. Hiếm lắm mới có dê cái chửa bốn đến sáu dê con, nhưng đương nhiên số lượng nhiều thì chất lượng giảm sút.
Cảnh Dung không đặt kì vọng quá cao, chỉ cần đàn dê sinh nở bình an là y mãn nguyện rồi.
Theo đề nghị của Tịch Yến Thanh, Cảnh Dung chia đàn dê thành hai tốp, một bên là những con dê cái đang chửa, một bên là dê không chửa. Thức ăn cho đàn dê đang chửa cần đầy đặn và nhiều chất hơn, bọn họ cố tình thái thêm một ít thân cây ngô cho chúng.
Ngày nào Cảnh Dung cũng vào chuồng dê kiểm tr.a liên tục, thiếu điều mang chăn đệm vào ngủ cùng dê.
Ban ngày còn có La Cát hỗ trợ, ban đêm chỉ thỉnh thoảng hắn mới ghé tới--- thực ra hắn cũng có ý định chuyển tới sống cùng Cảnh Dung, nhưng bọn họ vẫn chưa có danh phận đàng hoàng, mỗi đêm phải lén lút ra vào rất kỳ cục.
Vì thế ngày hôm đó, La Cát lại tới nhà Cảnh Dung giúp chăm dê, thừa dịp cả nhóm Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng đều đang có mặt, hắn thẳng thắn ngỏ lời thành thân với Cảnh Dung.
"Ta muốn từ nay về sau nếu có người hỏi thăm, ta có thể đường đường chính chính nói rằng chúng ta là một đôi." La Cát nói: "Cảnh Dung, ngươi thấy có được không?"
"Được." Cảnh Dung không chút do dự, gật đầu thoải mái: "Vậy thì kết thành một đôi."
"Haha! Đệ sẽ tìm nương nhờ người chọn ngày lành tháng tốt. Chuyện vui thế này chúng ta phải ăn mừng thật lớn." La Phi bê lên một mâm bánh trôi nước mới làm.
"Phải làm cỗ to! Đến lúc đó mời toàn bộ thôn dân tới chung vui, tổ chức một bữa linh đình nhé?" Tịch Yến Thanh quay sang hỏi ý Cảnh Dung và La Cát.
"Không cần đâu!/Thôi đừng!" Hai người đồng thanh nói: "Ta cảm thấy chỉ cần người thân gia đình biết là đủ rồi."
"Vậy mời thêm cả mấy hộ thân thiết nữa, ai đến được thì hoan nghênh. Không đến thì không ép." La Phi đã lên sẵn thực đơn cho ngày tổ chức hôn lễ của La Cát và Cảnh Dung.
"Cũng được, dù sao cũng là người quen thân của mình."
Cuối cùng Lý Nguyệt Hoa cũng chọn được ngày đẹp, La Cát và Cảnh Dung sẽ đính ước vào ngày mùng hai tết.
La Như và Lạc Dũng chọn ngày thứ hai sau Tết Trung thu, La Cát và Cảnh Dung lại tổ chức vào ngày thứ hai sau Tết Nguyên đán.
Ngay từ đầu Lý Nguyệt Hoa có chút không thoải mái, sau đó được La Thiên và La Phi động viên, khuyên nhủ vài lần, rốt cuộc bà cũng thuận theo. Không phải chỉ là trong nhà có thêm một đứa con trai hay sao, tôn tử tạm thời chưa có nhưng cũng không phải về sau sẽ không có, chỉ cần các con của bà hạnh phúc là được.
Lý Nguyệt Hoa cũng không do dự thêm nữa, hễ gặp người quen hoặc hàng xóm thân thiết liền báo cho họ một câu, nói rằng La Cát và Cảnh Dung sẽ về chung một nhà.
Có người ban đầu đã nhìn ra bất thường nên không quá ngạc nhiên, bọn họ thật lòng chúc phúc và hứa sẽ tới ăn cỗ mừng. Cũng có người hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao Lý Nguyệt Hoa lại muốn rước về một "người con dâu" không thể sinh cháu. Lúc này Lý Nguyệt Hoa sẽ nói một câu: "Đứa nhỏ nhà tôi hạnh phúc là được, đời người chỉ có một, sống mà không vui vẻ thì sống làm gì?"
Có lẽ vẫn sẽ có người hoài nghi, nhưng Lý Nguyệt Hoa đã quyết trong lòng, người ngoài nghĩ gì không quan trọng, bà chỉ mong con trai bà và con dâu bà hạnh phúc.
"Chẹp, thế mà bảo đồ cưới của ai người ấy phải tự may. Váy của Tam Bảo coi như em làm gần hết, đồ của Lạc Dũng cũng nhờ tay em. Hiện giờ đến lượt đại ca và Cảnh Dung, cũng lại phải để em ôm về..." La Phi vừa cặm cụi khâu vừa nói: "Em phục em quá đi mất."
"Phải phải, em là người lợi hại nhất! Tôi mặc đồ em may đi gặp Thạch Thích, hôm ấy tình cờ chạm mặt một người bạn của hắn, người bạn đó còn hỏi tôi mua đồ này ở đâu." Tịch Yến Thanh đang kể chuyện có thật, người bạn kia của Thạch Thích nhìn đồ hắn mặc thì hết lời khen ngợi. Trên trường sam của hắn có thêu một con chim cắt, ánh mắt nó cực kì có hồn, từng sợi lông chim vô cùng sống động, bộ đồ này tuyệt đối có một không hai, không ai có thể đụng hàng. Lúc ấy người bạn kia của Thạch Thích cũng cảm thấy mình quá thất lễ, nhưng y vẫn kiên trì muốn hỏi nguồn gốc bộ y phục này chứng tỏ y rất yêu thích nó.
"Tiếc là không có nhiều thời gian. Sau này em sẽ may cho anh nhiều bộ đồ đẹp hơn nữa." La Phi hiện tại đã không phải lo cơm áo gạo tiền, y chỉ chuyên tâm may đồ cho người trong nhà mà thôi. Ban đầu y còn tham công tiếc việc, muốn kiếm thêm chút tiền công thêu thùa, nhưng sau đó nghĩ lại, những gì tốt nhất đẹp nhất nên để dành cho gia đình không phải sao? Nếu không phải gần đây quá bận rộn, y còn muốn may cả vỏ gối cho La Cát và Cảnh Dung, nhưng thời gian là có hạn, cũng may còn có Lý Nguyệt Hoa giúp y may vá.
"Đồ của tôi không cần vội, em cứ làm xong hai bộ hỉ phục cho La Cát và Cảnh Dung đã. Nhưng đừng làm quá sức nhé." Tịch Yến Thanh dịu dàng xoa bóp vai cho La Phi, thuận tiện làm hai miếng "tai lừa" coi như điểm tâm.
Đồ cưới của La Cát và Cảnh Dung không cần thêu hoa văn quá cầu kì, với tốc độ của La Phi khoảng năm ngày sau đã hoàn thiện.
Đợi La Cát ghé qua, La Phi bèn đưa áo cho hai người mặc thử, dáng áo vừa vặn, khoác lên người La Cát khiến hắn càng toát ra khí chất ngọc thụ lâm phong. Cảnh Dung vốn mảnh khảnh và trắng trẻo hơn, bộ đồ đỏ thẫm làm cho làn da y như phát sáng. La Cát nhìn đến thất thần, hồi lâu sau cũng không thốt ra lời.
Hai người đứng đối diện ngắm đối phương một lát, sau đó không hẹn mà cùng cúi đầu bái:
"Phu quân hữu lễ.../Phu quân hữu lễ..."