Chương 5

Có một số việc, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, nụ hôn đầu tiên của họ là bắt đầu vào năm mười ba tuổi, sau này đã không thể ngăn cản nữa rồi.


Lương Hạ Mạt đã từng không thừa nhận chuyện yêu đương của hai người, khi cô hỏi thì nói đây là đang luyện tập, đề phòng sau này có hôn Thẩm Linh cũng sẽ không bị bẽ mặt. Trên mặt anh là nụ cười cùng với giọng điệu nửa thật nửa giả, làm cho người khác không rõ đầu đuôi. Trì Đông Chí rất tức giận, nói gì cũng không chịu theo anh, Lương Hạ Mạt liền dỗ dành cô, hôn vài cái, thành thói quen không bao giờ thay đổi. Thời gian đó Trì Đông Chí vô cùng ngu ngốc, không thể chống cự lại được những cử chỉ thân mật của anh, đã thành thói quen chờ được anh ôm, nhưng sau lưng thì chỉnh ch.ết Thẩm Linh.


Lương Hạ Mạt vô cùng to gan, ở nhà cũng dám càn rỡ, mỗi khi Vương Thục Hiền quay lưng đi thì anh lại níu chặt lấy cô, khi Vương Thục Hiền quay người lại thì anh liền buông người ra, nhưng chính hai đôi môi hồng ẩm ướt thật khiến người khác nghi ngờ, Lương Hạ Mạt mặt không đỏ, hỏi xem mẹ đang nhìn cái gì vậy? Nói như thế chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, Hạ Mạt không có hôn Trì Đông Chí. Trì Đông Chí đứng trước mặt Vương Thục Hiền xấu hổ không thôi, chờ đến khi Lương Hạ Mạt ôm lần nữa thì nhất định từ chối.


Sau này hai người liền đặt ra quy định, tuyệt đối không được làm ở nhà, ở ngoài khi không có người nhìn thấy thì có thể hôn. Lương Hạ Mạt nói mẹ biết thì cũng không sao, nếu anh không muốn chịu trách nhiệm, thì mẹ cũng không thể làm gì anh. Trì Đông Chí tức giận cấu anh, anh liền cười ngọt ngào rồi chạy biến đi, nhưng rốt cuộc cũng làm theo ý cô không giở trò càn rỡ nữa, nhưng lại thường xuyên vi phạm, mỗi đêm đều vụng trộm bò vào phòng cô, bình thường đi học về ăn cơm tối xong, đều túm cô đi dạo trong công viên rồi hôn triền miên.


Nhưng bí mật trăm năm cũng có ngày bị lộ, ngày hôm đó trong rừng cây ở công viên khi hai người đang ôm nhau hôn say đắm, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng hét chói tai của cô gái, Trì Đông Chí bị dọa sợ liền tránh khỏi miệng Lương Hạ Mạt, nhìn thấy cách đó không xa là Tô Nhượng đang nắm tay Thẩm Linh.


Cô đẩy Lương Hạ Mạt, nhưng không có đẩy ra, trong đôi mắt của Lương Hạ Mạt tràn ra ánh sáng rạng rỡ, thở hổn hển, đôi môi lại đặt xuống, nhưng Trì Đông Chí lại nhanh chóng nghiêng đầu đi, nhưng cơ thể bị anh nhốt ở trên thân cây không thể cử động được, chỉ có thể hất cằm ý bảo với anh là đằng sau có người.


available on google playdownload on app store


Lương Hạ Mạt vẫn không chịu tránh ra, Trì Đông Chí nhìn thấy Tô Nhượng bỏ tay Thẩm Linh ra chạy đi, Thẩm Linh liền đuổi theo sau……


Ngày hôm đó Trì Đông Chí đi về nhà một mình, lúc đó Lương Hạ Mạt đẩy cô ra, đuổi theo Thẩm Linh. Cô về nhà nằm trùm kín chăn rơi nước mắt, hận Lương Hạ Mạt đến nghiến răng nghiến lợi, càng hận chính bản thân mình không có lập trường, vẫn cứ cố chấp chờ mong lời hứa nhẹ nhàng: chờ thói quen của anh.


Năm đó cô mười lăm tuổi, cũng phải khổ sở với tính nết xấu xí của anh, biết rõ phía trước là sơn cùng thủy tận, vẫn bướng bỉnh không chịu buông tha, cắn răng kiên trì, có lẽ chỉ có cách ngoan cố kiên trì thì mới có thể gánh vác phần tình cảm cố chấp của mình.


*Sơn cùng thủy tận: đường cùng.


Thực ra thì anh cũng đối xử rất tốt với cô, thành tích môn văn của cô kém vô cùng, lời văn khô khan buồn chán khiến cho điểm thành tích của cô bị kéo xuống thấp, anh liền gằn từng tiếng một phân tích giảng giải cho cô nghe, khi giảng bài cũng có lúc tức giận thì chỉ có thể điên cuồng vỗ vào đùi mình. Cô học rất tốt các môn tự nhiên, anh liền cố gắng đuổi theo, kiểm tr.a hàng tháng ở lớp thành tích của anh cũng ngang sức với cô.


Cho nên đa số thời gian đều là cô tự mình mơ mộng, rất tin vào bản thân rằng địa vị của mình trong lòng anh rất khác với người bình thường, như vậy là do sáng chiều ở chung nên mới bồi dưỡng được như vậy, Thẩm Linh cũng không thể thắng được, cho nên vẫn như trước đây chấp nhận làm người hai mặt.


Giống như tối hôm đó, sau khi anh trở về vẫn theo thói quen mò vào phòng cô, biết cô tức giận, liền mang khuôn mặt tươi cười kiên trì dỗ dành cô. Trì Đông Chí trốn dưới chăn không thèm để ý đến anh, anh sẽ không né khi cô thượng cẳng chân hạ cẳng tay, kéo góc chăn chui vào trong, ôm lấy cô mà xin lỗi, cũng không dám nhắc lại chuyện hồi tối, bàn tay bắt đầu vạch áo cô ra, nhẹ nhàng đặt trên bụng cô, “Không phải lúc nãy bảo đau bụng sao, mình xoa cho cậu nha.”


Một cô gái mười lăm tuổi không thể hiểu được hành động cự tuyệt một cậu con trai là đang ra vẻ mời chào, anh đối với cô dịu dàng một chút, cô lại càng thêm tin tưởng rằng: quả thật ở trong lòng anh ấy mình có một địa vị khác với người bình thường.


Bàn tay anh nhẹ nhàng chậm rãi xoa bụng rồi lại biến thành đang xoa nắn bộ ngực cô, nụ hoa trong lòng bàn tay run rẩy nở rộ, sự đầy đặn mềm mại có khó thể cưỡng lại.


Cô còn trẻ và trong sáng, thân thể trắng noãn cùng với hương thơm tinh khiết, dường như tất cả những điều này có thể làm cho khí huyết sôi trào trong con người còn đang ngây ngô của Lương Hạ Mạt, bao nhiêu lần nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của anh, đều là cố gắng chịu đựng mới không cưỡng bức cô. Nhưng đêm nay, ngoài cửa sổ là ánh trăng đang xấu hổ ôm cột nhà cùng với làn gió nhè nhẹ dường như đang cố ý chạy đến chứng kiến sự ôm ấp của hai người họ, bàn tay Lương Hạ Mạt vuốt ve trước ngực cô mang theo khao khát cùng với tò mò chậm rãi dò dẫm xuống dưới.


Cô giữ chặt váy không cho, anh liền đè trên người cô yêu thương cầu xin, đôi môi khẽ lướt qua khuôn mặt cô, hút đi thần chí cô.


Cứ như vậy, từng chút một, đã không thể cứu vãn, anh ở bên tai cô cầu xin cô khiến cho phòng tuyến tâm lý của cô dần lung lay, rốt cuộc cũng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy váy.


Đang vào giai đoạn tuổi trẻ này, ai cũng có khát khao được tìm tòi bản thân và ngược lại, chất lỏng từ trong cơ thể tản ra mùi rất hấp dẫn, nhưng mà anh chỉ có thể quan sát rồi vội vàng dừng lại, lôi kéo tay cô nắm lấy vật cứng rắn của bản thân, kéo cô cùng tiến lên hạ xuống, rốt cuộc lòng bàn tay nhẵn nhụi của cô lần đầu tiên tiến hóa, bàn tay đều là tinh dịch tanh nồng trắng đục, đó là một đoạn ký ức rất ấn tượng của anh, và cô cũng bị lôi kéo vào trong đó.


Rất nhiều năm sau vào khoảng thời gian học đại học, rốt cuộc tình yêu cuồng nhiệt của họ cũng đã nằm chung một chỗ nhưng lại không thể lúc nào cũng gặp mặt nhau, những lúc trước khi đi ngủ cô đều nằm dưới ánh trăng nhàn nhạt mà khẽ ngâm nga: chỉ là người con gái luôn dễ dàng với mối tình thắm thiết, luôn đau khổ vì tình yêu, rốt cuộc lại càng lún càng sâu, nhưng linh hồn của cô chính là người con gái đang yêu, cô có thể dùng cả cuộc đời mình, vì người cô yêu…..


Ngày tiếp theo sẽ mua giấy viết thư có mùi hoa quả, sau đó đem những nốt nhạc tuyệt vời đó chăm chút viết xuống, một bức thư chứa đầy những nhung nhớ vô tận được gửi đến anh.


Vốn dĩ lúc đó cô cũng biết rằng mình phải trả giá cho tình yêu đó, nhưng vẫn yêu một cách trong sáng như vậy, năm này sang năm khác, này mùa xuân xanh lá, mùa hè xanh lam, mùa thu vàng, mùa đông trắng đều có thể làm chứng cho điều đó.
****


Cũng sau chuyện này, cô mới mờ mờ ảo ảo hiểu rõ tấm lòng của Tô Nhượng. Ngày hôm sau, Tô Nhượng đưa cho cô một bức thư thật dài, giữa những con chữ đều tràn đầy ý nghĩa. Thành tích môn văn của cô rất kém, đọc xong chỉ cảm thấy vô cùng vớ vẩn, căn bản không hiểu được giữa những con chữ văn vẻ hoa mỹ đó là cả một tấm lòng chân thành của chàng trai.


Sau khi lớn lên thỉnh thoảng Trì Đông Chí lại nhớ lại chuyện cũ, kinh ngạc khi nhận thấy ý chí sắt đá mà mình dành cho Tô Nhượng, thật ra có thể dùng một cách mềm mại uyển chuyển để từ chối hoặc thuyết phục, chứ không phải dễ dàng chà đạp lên ý tốt của người khác dành cho cô.


Từ khi họ là bạn ngồi cùng bàn, hơn nữa còn là bạn bè thân thiết, Trì Đông Chí ở trong nhà Lương Hạ Mạt, Tô Nhượng vô cùng lo lắng Lương Hạ Mạt sẽ bắt nạt cô. Trì Đông Chí xem Tô Nhượng như anh em tốt, bảo anh cứ yên tâm, Lương Hạ Mạt đánh không dùng tay mắng không dùng miệng. Tô Nhượng còn lo lắng cô ăn không ngon, dù sao thì cuộc sống ở nhà họ Lương cũng hạn chế, vì thế hộp cơm trưa đầy thịt cá đều nằm trong bụng Trì Đông Chí, chỉ cần cô đồng ý ăn, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự thỏa mãn.


Ở trên lớp cô ngủ thì anh sẽ canh gác, cô làm bài tập không xong, anh liền bắt chước nét chữ của cô mà làm dùm, càng bị cô áp bức lại càng cảm thấy mỹ mãn, giống như cô có thể tác động đến anh, đó là việc hạnh phúc nhất trên thế giới.


Đó là một chàng trai xinh đẹp hay xấu hổ, móc tim móc phổi ra cho cô, nhưng cô lại không cần, lại lãng phí tâm tư của mình theo đuổi một người khác, cuối cùng khiến cho Tô Nhượng khóc điên loạn, Trì Đông Chí, cậu có biết hay không, cuối cùng thì cậu có biết hay không, mình thích cậu, không thể thích người khác.


Nhưng không phải anh đã nắm tay Thẩm Linh sao? Vậy thì chỉ cần cố gắng, sẽ có khả năng thích Thẩm Linh, chỉ cần cố gắng.
Thử qua rồi mới biết là không thể, ngày đó Tô Nhượng nói cho cô biết, Đông Đông, nắm tay Thẩm Linh mới biết là không thể, không phải là cậu, nhất định là không được.


Đây là mười mấy năm ngắn ngủi mà lần đầu tiên trong cuộc đời cô có một chàng trai tỏ tình, chàng trai này đẹp trai dịu dàng, tuy yếu đuối nhưng cũng rất kiên cường, nụ cười như có thể làm tan chảy cả kẹo mạch nha, anh bất lực nhưng lại khát khao nhìn cô, nói rằng không phải cô thì không được. Nhưng Trì Đông Chí lại không hề cảm động, trong đầu chưa từng xuất hiện hai chữ ‘rung động’, hai tay liền nắm lấy, nếu nói thích mình thì nghe theo mình, thử ở cùng với Thẩm Linh đi.


Cô giao cho Tô Nhượng một lời nguyền rủa, để cho sau này mọi người đều xem thường mình. Dần dần lớn lên Trì Đông Chí mới hiểu rằng, lúc trước bản thân mình xấu xa và vô sỉ đến mức nào, lợi dụng người thích mình để đá văng tình địch, cô làm gì có quyền sắp xếp Tô Nhượng đi tìm tình cảm của mình, không phải là do Tô Nhượng thích cô sao, cho nên mới trắng trợn mà tỏ lòng thương hại anh, mà điều này không hề công bằng với Tô Nhượng.






Truyện liên quan