Chương 59: ăn rau xanh
“Mạn Mạn” Thường Khoái Khoái kêu một tiếng, nhìn cô.
Thường Mạn Mạn mím môi, dừng ngay động tác “kén cá chọn canh” của mình, ngoan ngoãn ăn một cọng rau, vừa ăn vừa nói, “Ha ha, rau ngon, rất ngon, hai người cũng ăn đi.” Nhưng vẻ mặt của cô lại tựa như đang ăn hoàng liên* vậy.
(*) : hoàng liên là một loại thuốc bắc, vị rất đắng cùng khó nuốt
Bạch Kiểu Thiên giật mình nhìn một cảnh tượng này, hắn không ngờ Mạn Mạn lại nghe lời Khoái Khoái như vậy, thật quá ngoài ý muốn. Thoáng nhìn món rau cải kia, hắn cau mày, hắn vốn cũng rất ghét ăn rau. Động tác kia lại bị Thường Mạn Mạn thấy được, cô cười xấu xa một tiếng. Gắp một ít rau cải vào trong chén hắn.
“Anh cũng ăn đi, rau cải rất ngon, rất dinh dưỡng, có tác dụng dưỡng dung, hơn nữa món rau này là do Khoái Khoái làm nên nó càng ngon, anh nhất định sẽ không để cho Khoái Khoái thất vọng đúng không !?.” Cô nói với vẻ mặt mong đợi, tại sao chỉ có một mình cô là bị con trai ngược đãi chứ, một người vui không bằng mọi người vui mà, Thường Mạn Mạn rất phúc hắc nghĩ.
Thường Khoái Khoái đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của Mạn Mạn, nhóc cũng không có ý định phá cuộc vui của cô. Ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Kiểu Thiên, sau nhóc cúi đầu ý chỉ rất thất vọng, nhưng nụ cười bên khóe miệng đã bán đứng vẻ đáng thương của nhóc.
Bạch Kiểu Thiên sắc mặt khó coi nhìn mấy cọng rau giống như côn trùng kia, khẩu vị hắn mất ráo, nhưng khi nhìn biểu tình mong đợi của Mạn Mạn, hắn không thể để ỹ nhân thất vọng, cầm lên đôi đũa, gắp một cọng rau bỏ vào trong miệng, máy móc nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng.
“Ừ, ngon, Khoái Khoái làm món rau này thật ngon.” Mặc dù mùi vị không tệ, nhưng hắn trời sinh đã không thích món ăn này.
“Ngon à?” Thường Mạn Mạn vui vẻ nói, đừng nghĩ cô ngu ngốc mà không nhìn ra việc hắn không thích ăn rau, nếu hắn muốn gượng chống, cô sẽ thành toàn cho hắn. cb Thường Mạn Mạn ở trong lòng cười “hô hô hô”. Rót toàn bộ rau xanh trong dĩa vào trong chén hắn, cô không cần tiếp tục ăn món rau đáng ghét kia nữa rồi. Xem xem, cô thông minh không ^^. Thường Mạn Mạn trong lòng hồi hộp.
Bạch Kiểu Thiên bén nhìn món rau đấy ắp trong chén, nuốt nước miếng một cái, hắn thật muốn đánh vào mặt mình.
“Thiên, nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng, Thiên là người giỏi nhất, dũng cảm khiêu chiến với rau.” Thường Mạn Mạn hai mắt mong đợi nhìn hắn.
“Dĩ nhiên, anh là ai chứ, mấy cọng rau xanh nho nhỏ này là gì, có nhiều hơn, anh cũng ăn được hết, hơn nữa đây là món do con trai làm.” Nói xong Bạch Kiểu Thiên liền hối hận, hắn vốn định kêu Mạn Mạn ăn cùng với hắn, vì sao lời khi đến khóe miệng liền thay đổi đây. Bạch Kiểu Thiên mặt ảo não. Thầm mắng chính mình không giữ vững lập trường, vì sao khi nhìn Mạn Mạn, suy nghĩ của hắn lại thay đổi chứ.
“Thật ư, vậy anh nhanh ăn hết đi, không đủ thì kêu Khoái Khoái làm thêm.” Thường Mạn Mạn nhiệt tình đề nghị.
“Không cần, nhiêu đấy là đủ rồi, Khoái Khoái cũng mệt rồi.” Bạch Kiểu Thiên trong lòng hối hận, vì sao chỉ cần là lời Mạn Mạn nói thì hắn vĩnh viễn nghe theo, hắn muốn chống án, hắn muốn chống án, hức hức mệnh hắn thật khổ, hắn không muốn trở thành “liệt sĩ”. Nội tâm hắn nghĩ như vậy,nhưng miệng lại ngoan ngoãn ăn rau – thứ hắn ghê tởm nhất.
Tâm tình Thường Mạn Mạn thật tốt mà ăn những món còn lại trong chén, thấy vậy, kẻ bị cô “chỉnh” nhưng không thể nói – Bạch Kiểu Thiên liền vui vẻ hẳn lên, ngay cả món rau cải trong chén cũng biến thành mỹ vị tuyệt hảo.
Thường Khoái Khoái nhìn hai người, tâm tình nhóc cũng rất tốt, xem ra mẹ có thể ăn sạch sành sanh cha được rồi, về sau nhóc không cần sợ cha sẽ khi dễ mẹ nữa.