Chương 19

Đây là nguyên nhân tại sao mà Trình Tuấn muốn tránh mặt mẹ hắn trực tiếp gặp Trang Nghị Thần.


Tiểu Ngũ căn bản là không phải người thân thích gì của bà ngoại. Nếu ở trước mặt mẹ nói chuyện này, nhất định lộ 100%, sau đó đâu, mẹ hắn nhất định sẽ không cho phép Trang Nghị Thần đồng ý giúp vụ này —— Mẹ Trình Tuấn không làm hết trách nhiệm của một người mẹ, cho nên bình thường đối với quyết định của Trình Tuấn cũng không dám xen mồm, nhưng dù sao cũng là người mẹ đã sinh thành hắn, cho dù không có quyền lợi can thiệp việc hắn thu lưu Tiểu Ngũ, nhưng cũng sẽ bởi vì lo lắng cho sự an toàn của con trai mình mà hoài nghi Tiểu Ngũ, dẫn tới việc âm thầm ở trước mặt Trang Nghị Thần thổi chút gió, khiến việc làm thẻ căn cước chứng minh này cũng có khả năng không thể nào thành.


Nhưng Trình Tuấn không nghĩ tới chuyện Trang Nghị Thần đối với chuyện lớn chuyện nhỏ của bà ngoại hắn gì cũng biết rõ ràng như vậy. 
Dù sao năm đó hắn biểu hiện ra ngoài chính là một bộ dạng trong mắt trừ bỏ mẹ Trình Tuấn ra thì hắn bất kì ai cũng đều không quan tâm. 


Hắn thậm chí ngay cả bà ngoại Trình Tuấn họ gì cũng phớt tỉnh, cho nên Trình Tuấn vẫn luôn cho rằng Trang Nghị Thần không biết chuyện tình gì về hắn với bà ngoại.


Chỉ có điều giờ ngẫm lại, Trang Nghị Thần hiểu rõ chuyện của bà ngoại cũng thật bình thường, dù sao bà ngoại chỉ có mỗi một mình mẹ hắn là con gái, phụng dưỡng người già là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm của hắn. 


Mặc dù lúc ban đầu không để ý thế nào đi nữa, nhưng về sau hắn ở chung nhiều năm với mẹ Trình Tuấn, chuyện không biết có thể cũng biết.


available on google playdownload on app store


Trình Tuấn cười khổ một chút, nói: "Tiểu Ngũ hắn đích xác không là thân thích họ hàng gì của bà ngoại, bất quá hắn quả thật là người ở vịnh người cá, hơn nữa, hắn có khả năng là cha ruột của Trình Hiểu Hải."
Trang Nghị Thần sửng sốt, "Đứa bé Hiểu Hải kia thật không phải là con của con?"


Lần này đổi lại là Trình Tuấn sửng sốt, "Không phải là con cháu, chú Trang không phải biết là cháu nhận nuôi nó, bà ngoại trước lúc qua đời nói như thế nào ạ? Hắn là con nhà người ta bị đặt ở trước cửa nhà bà."


Trang Nghị Thần ngẩn người một chút, nói: "Lớn lên giống hệt cháu, ta tưởng con một đêm phong lưu ở bên ngoài nên có, sau đó đối phương mới đem đứa nhỏ đưa đến nhà bà ngoại chứ."


Trình Tuấn dở khóc dở cười, "Lớn lên giống cháu đại khái là do từ khi còn bé đã được cháu nuôi đi, nhưng cháu với nó quả thật không có quan hệ huyết thống."
Trang Nghị Thần bật cười, "Nói như vậy, cháu giữ lại người kia là vì không hy vọng đứa nhỏ bị mang đi đi."


Vốn cũng không phải là bởi vì nguyên nhân này, bất quá nếu Trang Nghị Thần cho Trình Tuấn "nguyên do"tốt như vậy, hắn tại sao không thuận theo đâu?


"Đúng vậy, Tiểu Ngũ muốn mang đứa nhỏ về vịnh người cá, nhưng là ngài cũng biết, vịnh người cá cuộc sống thiếu thốn đủ điều, hơn nữa trừ bỏ đánh cá, cũng không có ngành công thương nghiệp, phong cảnh du lịch gì cũng chẳng có, người bên kia cũng nghèo nàn, đem đứa nhỏ mang về không phải là chịu khổ hay sao? 


Cháu tốt xấu gì cũng nuôi Hiểu Hải nhiều năm như vậy, không phải cha con ruột rà gì nhưng tình cảm còn sâu hơn, cháu luyến tiếc hắn, cho nên đã nghĩ để cho Tiểu Ngũ ở lại vùng này. Chẳng qua không nghĩ tới hắn không có thẻ căn cước chứng minh, đi làm chỗ này cũng không thể làm thủ tục nhập chức..."


Trình Tuấn mặt không đỏ tim không đập mạnh, nửa thật nửa giả mà biên soạn lời nói dối.
Trang Nghị Thần sau khi nghe xong phối hợp điểm đầu hai cái.


Trình Tuấn biết Trang Nghị Thần đã tin tưởng mình, vì thế không ngừng cố gắng, "Cháu biết chuyện này người bình thường không thể lo liệu được, cho nên tới nhờ chú Trang. Chú xem, làm tốt chuyện này cần bao nhiêu tiền..."


Trang Nghị Thần khoát tay ngăn cản lời của Trình Tuấn nói, "Cháu với ta không cần nói tới chuyện tiền nong, chuyện này ta sẽ giúp cháu làm tốt, nhiều nhất mười ngày có thể giải quyết."


Trình Tuấn biết, chút tiền của mình ở trong mắt Trang Nghị Thần chả tính là cái gì. Nhưng nói thật, hắn nói trả tiền cũng không phải là khách sáo ngoài miệng, hắn thực lòng không muốn nhờ người mà không trả công này, nhưng đồng thời hắn cũng hiểu được, Trang Nghị Thần muốn giúp cũng là thật lòng.


"Cháu nhớ kỹ phần nhân tình này của chú Trang, về sau có chuyện gì có thể chú cứ việc mở miệng cháu sẽ làm hết sức." Trình Tuấn không phải là người kiểu cách, nếu thái độ của Trang Nghị Thần thoải mái như thế, hắn cũng sẽ không vì chút lòng tự trọng của mình lúc ban đầu mà làm chuyện dư thừa.


Trang Nghị Thần thản nhiên mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Trừ bỏ không thể để cho cháu vào nhà của chúng ta, những chuyện khác chỉ cần ta có thể giúp được được, nhất định sẽ giúp." Dừng một chút, "Lúc trước căn phòng với xe ta mua cho cháu còn giữ đây đâu, lúc nào cháu nghĩ thông nguyện ý nhận thì tới chỗ ta lấy chìa khóa đi."


Trình Tuấn ngẩn ra.
Đáp ứng buổi chiều tới nhà họ Trang gặp mẹ một chốc, Trình Tuấn thuận tiện đi theo Trang Nghị Thần về nhà họ. Nhìn thấy hắn, mẹ Trình vô cùng cao hứng, vẫn luôn lôi kéo hắn hỏi han.


Mẹ của Trình Tuấn tên là Hà Mai Thục, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, hiện giờ đã năm mươi ba tuổi tuổi nhưng vẫn dáng vẻ thướt tha như ngày xưa, đứng chung một chỗ với Trang Nghị Thần cực kì trái ngược.


Bởi vì quan hệ Trang Nghị Thần cho nên bình thường bà cũng không thể liên lạc với Trình Tuấn, lúc này gặp mặt, các loại hỏi han ân cần tựa như đào núi lấp biển làm cho lỗ tai Trình Tuấn khổ không thể tả.


Trong lòng bà đối với Trình Tuấn ôm nỗi áy náy vô hạn, nhưng vì tổ ấm của mình cũng chỉ có thể xem nhẹ Trình Tuấn. Bà luôn hy vọng có thể bồi thường lại những gì thiếu Trình Tuấn, để chuộc lỗi cho việc năm đó nhẫn tâm bỏ hắn một mình.


Kỳ thật Trình Tuấn đã không còn trách gì bà nữa, phụ nữ trời sinh đã yếu thế hơn đàn ông rồi, Hà Mai Thục cũng không phải nữ cường nhân khôn khéo có khả năng, năm đó nếu bà một mình mang theo Trình Tuấn, còn không biết sẽ là cái dạng cuộc sống khó khăn với thống khổ nhường nào. 


Đừng nói tới việc Trình Tuấn có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, chỉ sợ hắn gắng gượng đến trung học đã là cực hạn, càng miễn bàn tới chuyện bà có thể có cuộc sống thoải mái như vầy.


Trình Tuấn lúc ban đầu đối với mẹ hắn trong lòng có oán hận, nhưng từ khi nuôi dưỡng Trình Hiểu Hải, lúc này mới biết tư vị "làm cha làm mẹ" nên cái cảm giác oán hận kia dần dà tiêu tán lúc nào không hay. Tới lúc hắn ý thức được, hắn đã có thể lấy một loại tâm tính bình thường gọi Hà Thục Mai một tiếng "mẹ".


Có điều những thứ đã mất không thể nào lấy lại được, cuộc sống không phải phân rõ một là một hai là hai rõ ràng cho được, rất nhiều chuyện ở những góc độ khác nhau, cách nhìn nhận cũng khác nhau, cảm thụ trong lòng cũng không thể nào giống nhau cho được.


Hà Thục Mai tự mình xuống bếp làm cơm chiều, lúc ăn cơm luôn gắp đồ ăn vào trong bát Trình Tuấn, làm cho hai chị em Trang Hân Nghi cùng với Trang Hi Văn ở một bên nhìn ghen tị không thôi, cũng có lẽ vì thế nên chưa bao giờ cho Trình Tuấn một sắc mặt hoà nhã, nhưng ngại uy nghiêm của Trang Nghị Thần, hai chị em cũng không dám quá mức lỗ mãng, chỉ có thể yên lặng cắn răng vứt cho Trình Tuấn vài cái nhìn xem thường.


Trình Tuấn cũng không thèm so đo với bọn họ, dù sao hắn chính là ăn xong bữa cơm này là rời đi.
Nhưng sau khi ăn xong Hà Mai Thục lại bảo Trình Tuấn ở lại một đêm.
Trình Tuấn không có chút do dự, thẳng thẳn từ chối, "Hiểu Hải ở nhà một mình, con lo lắng."


Hà Thục Mai nhìn Trang Nghị Thần liếc mắt một cái, không có được đáp lại, liền không có miễn cưỡng. Bà tiễn Trình Tuấn tới cửa, yên lặng nhìn hắn chảy xuống hai hàng nước mắt.


Trình Tuấn trong lòng thực bất đắc dĩ, nói thực ra đối mặt với tình cảnh này hắn không có cảm giác đặc biệt gì. Dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nhận được tình thương của mẹ, không biết đó là tư vị gì. 


Bình thường trừ bỏ gọi điện thoại thỉnh thoảng ân cần thăm hỏi, mấy năm nay cơ hội gặp mặt cũng ít ỏi, dùng mười đầu ngón tay của hắn có đếm cũng còn dư. Đối với nỗi lòng thương cảm của Hà Thục Mai, bộ dáng không tha kia, hắn chỉ cảm thấy tay chân luống cuống, nhưng sâu trong lòng không thể nổi lên chút gợn sóng.


Tâm tình phức tạp vươn tay giúp Hà Thục Mai lau nước mắt, "Mẹ khóc cái gì nha."


Hà Thục Mai bắt lấy bàn tay Trình Tuấn, nức nở nói: "Tiểu Tuấn, gần đây mẹ thường thường nhớ tới bộ dáng con lúc còn bé..." Bà hình như có ngàn vạn lời muốn kể ra, nhưng thời điểm đối mặt với Trình Tuấn lại không thể nào mở miệng cho được. 


Bởi vì bà biết mình không có tư cách cầu xin tha thứ, cuối cùng chính là rưng rưng nở nụ cười với Trình Tuấn, "Mẹ đời này thật sự rất xin lỗi con!"


Đột nhiên nhắc tới khi còn bé, Trình Tuấn bất đắc dĩ buồn phiền rụt tay lại, tránh tầm mắt. Hắn chưa bao giờ ở trước mặt người khác nhắc tới chuyện lúc nhỏ, nhất là mặt đối mặt nói với cha mẹ. 


Cái này sẽ làm hắn nhớ tới rất nhiều hồi ức không tốt, đối với sư thật khi còn bé bị người vứt bỏ trong lòng hắn càng thêm mâu thuẫn, do đó đối với người làm cha làm mẹ vô trách nhiệm kia cảm thấy thất vọng cùng với oán giận.


Hắn hiện giờ đích thật là không có oán hận cha mẹ ruột của mình như trước, nhưng chỉ có thể nói là hắn từ trong cuộc sống nuôi nấng Trình Hiểu Hải mà cảm nhận được làm cha mẹ không dễ dàng chút nào, từ trong lý trí có thể khống chế bản thân mình không đi trách tội bọn họ, nếu muốn hắn không chút khúc mắc, tâm tính bình thường mà cùng bọn họ nói chuyện lúc nhỏ vẫn là không được ——


Bị người chỉ trỏ ở sau lưng thầm mắng là đứa con hoang không cha không mẹ làm sao mà có thể dễ chịu cho được, bị một đám con nít hùa nhau bắt nạt sau đó về đến nhà chỉ có thể một mình một người lấy hòm thuốc tự mình bôi, một mình ôm lấy thân thể của chính mình yên lặng thừa nhận nỗi đau đớn thân thể cùng với nỗi cô đơn...


Mỗi khi nhớ tới, trong lòng Trình Tuấn đều là nỗi đau nhức.
Vì cái gì con nhà người ta bị khi dễ bắt nạn sau khi về nhà đều có ba mẹ nổi giận đùng đùng tìm tới cửa lý luận, mà hắn cũng chỉ có thể yên lặng mà trốn đi, không rên một hừ một tiếng mà chịu đựng?


Trình Tuấn chán ghét loại tâm tình oán trời trách đất này, hắn ôm Hà Thục Mai một chút thản nhiên cười, ôn hòa nói: "Nói chuyện trước kia làm chi? Con cũng không nhớ rõ nữa. Mau trở về đi thôi!"
Trình Tuấn xoay người không nhìn mẹ hắn lần nào nữa.


Trình Tuấn dọc theo con đường bên ngoài tường rào rảo chân bước nhanh, tâm tình rất nóng nảy. Mẹ hắn đại khái là muốn giải thích với hắn đi.


Chính là hắn cho tới bây giờ cũng không muốn nghe câu nói như "Ba /mẹ thực xin lỗi con" như thế. Bởi vì mặc kệ dù cho có giải thích thế nào, chuyện đã rồi cũng không có cách nào vãn hồi, những nỗi đau thương tổn kia vĩnh viễn không có biện pháp bù lại, hiện tại hắn có thể cùng cha mẹ song phương duy trì loại hiện trạng này đã rất khó có được rồi.


Tới bến xe mới bảy giờ rưỡi, ở trong nhà ga ngồi đợi nửa giờ mới tới chuyến xe lửa chạy.
Thời điểm về nhà Trình Hiểu Hải đã đi ngủ, Tiểu Ngũ còn đang xem tv, nghe thấy tiếng cửa mở lập tức chạy vội ra cửa, vừa thấy Trình Tuấn ánh mắt sáng cả lên, "Tuấn, anh cuối cùng cuãng về."


Trình Tuấn đứng ở cửa nhìn căn nhà nhỏ bé, cùng với Tiểu Ngũ trước mắt tuấn mỹ đến mức khiến người phun máu mũi, cười nói: "Đúng vậy!Cuối cùng cũng về tới nhà mình."
Nhà vàng nhà bạc không bằng ổ chó nhà mình, những lời này nói rất đúng.


Trình Tuấn trở về nhà, tâm tình liền trở lị bình thường, không có chìm trong đau thương loay hoay trong dòng u ám, hắn thoải mái hít vào một hơi, đột nhiên ôm chầm lấy Tiểu Ngũ, dồn khí đan điền xoay mấy vòng tròn.


"Choáng váng đầu!" Dừng lại đem Tiểu Ngũ tiếp đất, Tiểu Ngũ thân mình xiêu xiêu cuối cùng ngã xuống đất.
Trình Tuấn ha ha cười to, ngồi xổm xuống nâng Tiểu Ngũ dậy, chính là nhìn hắn mê mang, ánh mắt mờ mịt, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cỗ xúc động ——
Hắn hôn Tiểu Ngũ.


Trang Nghị Thần giữa trưa ngày hôm sau gọi điện thoại tới, bảo Trình Tuấn đến cục công an thành T đi tìm người nào đó để biết một chút thông tin với cần tài liệu tiến hành làm thẻ căn cước. Trình Tuấn đi xem một chút, trở về liền biên tập một phần tài liệu liên quan tới thân phận của Tiểu Ngũ rồi đi in ra, sau đó hắn đi nộp những tài liệu cần thiết cho người kia để nhập hộ tịch của Tiểu Ngũ vào hộ khẩu nhà hắn.


Trang Nghị Thần làm việc rất hiệu suất, trước đó gọi điện thoại cho cục trưởng bên này, Trình Tuấn sau khi tới đó báo tính danh, chỉ một chốc lát có nhân viên tự mình tiếp đãi hắn, đem tài liệu trực tiếp giao cho nữ cảnh viên chỗ quầy ở sảnh lớn.


"Khoảng nửa tháng sau thì tới đây lấy ha." Nhân viên tiếp khách nói với Trình Tuấn.
Trình Tuấn nhẹ nhàng thở ra, chuyện này cuối cùng cũng xong.


Nhưng mà, Tiểu Ngũ gần đây lại thường thường buồn bực, ăn cơm không ngon miệng, hay mất ngủ, đánh răng rửa mặt sẽ thất thần, huấn luyện cá heo cũng không chuyên tâm... Trình Tuấn đem Tiểu Ngũ kéo đến một chỗ vắng, lo lắng hỏi hắn có phải là rất để ý nụ hôn kia hay không, Tiểu Ngũ chỉ cau mày thủy chung không nói chuyện.


Lại qua hai ngày, Tiểu Ngũ một bộ biểu tình cực rối rắm nhìn chằm chằm Trình Tuấn một hồi lâu, đột nhiên nói: "Tôi vẫn luôn không rõ, anh tự nhiên muốn đem đầu lưỡi vói vào trong, còn hút nước bọt trong miệng của tôi làm chi."


Thời điểm Tiểu Ngũ nói lời này trong lúc một nhà ba người đang ăn sớm, Trình Tuấn ngay tại trận một miếng trứng gà thang phun tới. Không kịp lau miệng, Trình Tuấn túm lấy cánh tay Tiểu Ngũ, dưới ánh nhìn chăm chú mờ mịt của Trình Hiểu Hải rất nhanh trốn vào phòng ngủ.


"Cậu tại sao có thể ở trước mặt trẻ con nói như thế!" Trình Tuấn phát điên, "Nó còn nhỏ như vậy, lòng hiếu kỳ lại rất mạnh, vạn nhất bị truy hỏi, tôi phải giải với nó thích như thế nào a?"


Tiểu Ngũ mê mang trừng mắt nhìn, "Tôi cũng rất ngạc nhiên a, tại sao giải thích trước với con, anh có thể trước giải thích với tôi một chút hay không?"
Trình Tuấn lúc này trở nên ngại ngùng.


Đêm hôm đó hắn cũng không biết chính mình tự dưng nóng đầu ôm chầm lấy Tiểu Ngũ hôn xuống, hôn nhẹ một chút còn chưa đủ tiếp tục hôn lần thứ hai, lần ba cũng không thể nào làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn, liền cạy mở khớp hàm của hắn, khơi mào đầu lưỡi...
Ngừng lại!


Tiểu Ngũ đứng ở ngay trước mắt, còn nhớ lại nữa Trình Tuấn sợ là lại nóng đầu nữa mất thôi.


"Cái kia..." Trình Tuấn ở trong đầu nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, dựng thẳng ngón trỏ tay phải, nghiêm túc nói: "Đây là một loại biểu đạt thân mật giữa hai con người với nhau, trao đổi suy nghĩ là một biểu hiện rất bình thường."


Tiểu Ngũ nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: "A! Khó trách anh mỗi lần trước khi biểu diễn đều phải hôn nhẹ từng cá heo trong nhóm, đây là một loại phương thức biểu đạt thân mật anh đối với chúng nó!" Dừng hai giây, hắn mặt không đổi tiếp tục nói, "Nhưng rốt cuộc, anh vì cái gì muốn đem đầu lưỡi vói vào? Rõ ràng anh đối với nhóm cá heo chưa từng có."


Trình Tuấn tiếp tục giải thích: "Cho nên nói đây là một loại biểu đạt thân mật của 【 loài người 】, cậu nhớ xem lần trước chúng ta đi chơi ở công viên, có phải nhìn thấy có rất nhiều người ôm nhau rồi hôn môi hay không, chính là biểu đạt sự thân mật, cùng với giao lưu ý thức giữa bọn họ. Nhưng là chúng ta cùng với cá heo không phải là cùng một loại, cho nên chỉ có thể hôn hôn, duỗi đầu lưỡi cùng với những trình tự giao lưu sâu hơn không có khả năng làm."


"Nói cách khác, đem đầu lưỡi duỗi đến miệng là việc mà nhân loại mới có khả năng làm." Tiểu Ngũ vẫn là không rõ, "Vậy anh đối với tôi làm làm chi? Tôi cũng là cá heo."
"Cậu bây giờ là bộ dáng của nhân loại mà, tôi đem cậu nhìn thành con người à nha."
"... Hóa ra là như vậy!"


Nếu biết Tiểu Ngũ là một người thông minh hiếu học như thế này, học cách sống học cách sử dụng, hiện học như một tờ giấy trắng, Trình Tuấn đánh ch.ết cũng không ở trước mặt hắn nói xằng bậy như vậy.
Bữa sáng qua đi, Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ trước đưa con đến lớp, sau đó đi tới viện hải dương.


Thời điểm đến cửa viện hải dương, Lý Tĩnh Như vừa lúc cũng nhảy xuống từ một chiếc Ferrari, người đàn ông lái xe chính là bạn trai hẹn hò với Lý Tĩnh Như đã được nửa năm tên Tư Thần.


Cậu này hai mươi bảy tuổi nghe nói nhà rất có tiền, nhưng chính bởi vì con cha cháu ông nên dẫn đến hắn thành nhị thế tổ* không làm việc đàng hoàng, vung tiền hoang phí cho phụ nữ lại không có mối quan hệ đàng hoàng dài lâu, thẳng cho đến nửa năm trước gặp được người cởi mở lại phóng khoáng như Lý Tĩnh Như, hai người trải qua một hồi oanh oanh liệt liệt, vì thế người này làm sao cũng không thể quên được Lý Tĩnh Như, không chỉ trong một đêm đạp hết đám hoa đào vứt bỏ bộ dạng nhị thế tổ kiêu ngạo, mặc vào tây trang đến công ty cha của hắn bắt đầu đi làm, tuyên bố không theo đuổi được Lý Tĩnh Như cả đời độc thân.


Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.[11] Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.


Ba mẹ Tư Thần biết được đứa con vô tích sự khiến người thất vọng bị Lý Tĩnh Như ảnh hưởng, lập tức mang theo một trăm vạn tiền mặt tới cửa cầu hôn.


Lý Tĩnh Như gia cảnh bình thường, cha mẹ cô bị tư thế hiên ngang của ba mẹ nhị thế tổ Tư Thần làm cho hoảng sợ, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Thật sự là bọn họ khí thế quá mạnh mẽ, lại xách theo cọc tiền nhiều như vậy, thoạt nhìn thật sự giống như là đến ép mua ép bán con gái nhà họ vậy.


Lý Tĩnh Như là nhân vật ra sao, lúc này đoạt lấy vali tiền của nhà người ta quăng xuống đất dẫm thêm mấy phát dưới chân, chỉ vào cửa đối hai ông bà già gầm lên một tiếng: "Có tiền cũng đừng có tới nhà người khác khoe khoang, nhà của chúng tôi cũng không hiếm lạ, hai người cút cho tôi!"


Kỳ thật hai ông bà nhà người ta cũng vì có lấy tiền mà cảm thấy ưu việt, bọn họ chỉ hận không rèn sắt thành thép, ở trong thời điểm giáo dục thằng con bao nhiêu cũng thất bại ê chề đã sắp sửa tuyệt vọng, đột nhiên xuất hiện Lý Tĩnh Như cô gái này tỏa ánh sáng như thần thánh làm cho hai lão đã ch.ết tâm nay đã hồi phục, cho nên mới sẽ vội vội vàng vàng tìm tới cửa, sợ cô gái tốt như vậy bị người khác nhanh chân đến trước cướp đi mất a!


Nhưng khi tìm tới cửa nhà người ta mới biết được, hóa ra thằng con trời đánh nhà mình căn bản còn không có theo đuổi con gái người ta. Vì thế hai ông bà về nhà trước tích cực sau cổ vũ thằng con nhà mình, sử dụng tất cả các loại châm ngòi thổi gió khuyến khích cổ vũ, sau đó Tư Thần liều ch.ết quyết chí theo đuổi Lý Tĩnh Như 4 - 5 tháng, hiện giờ rốt cục lấy đoạt tới quyền lợi đón người tan tầm.


Nhìn đi, thằng nhóc kia cười đến mức răng lợi đều lộ hết ra.
"Ơ, Công kê (gà trống) tiên sinh tự mình đưa tiểu Lý đi làm à!" Trình Tuấn cười hì hì trêu ghẹo Tư Thần.


Tư Thần vốn còn đang đứng đó khoe răng nhe lợi, nhưng vừa nghe hai chữ "Công kê" kia trong nháy mắt răng nanh cũng nhìn không tới, "Anh Tuấn, anh có thể đừng gọi em là công kê hay không?"


Trình Tuấn gọi Tư Thần là công kê, cũng bởi vì hắn tên gọi "Tư Thần", gà trống gáy gọi ngày mới, theo cách nói tao nhã chính là Tư Thần (sớm tinh mơ), lúc trước Lý Tĩnh Như giới thiệu hai người bọn họ với nhau, Trình Tuấn nhất thời nghĩ đến gà trống, cho nên sau này vẫn luôn kêu hắn là gà trống.


Lý Tĩnh Như lúc ban đầu còn không có liên tưởng đến cái này, lúc nghe Trình Tuấn nói cô nàng mới sực tỉnh, vì thế không ngừng cười to.
Tư Thần hận ch.ết cái tên này, một lần tuyên bố muốn đi đổi tên.


Bất quá cuối cùng cũng không đổi, về phần vì cái gì vẫn luôn không đổi, Tư Thần không thèm để ý mà nói bởi vì Tiểu Tĩnh thích.
Trình Tuấn cuối cùng hiểu rõ ràng tương sinh tương khắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn là thế nào.


Trình Tuấn nhìn thời gian, cười nói: "Được rồi, không trêu hai người nữa, sắp tới giờ rồi, chúng ta đi thôi."
Lý Tĩnh Như đang muốn đi theo Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ đi vào, Tư Thần gọi lại Lý Tĩnh Như.
"Làm chi?"
Tư Thần nghiêng nghiêng cái đầu, chỉa chỉa má trái của mình.


Lý Tĩnh Như tức khắc đỏ mặt, nhìn nhìn Trình Tuấn với Tiểu Ngũ phía trước cách hơn một mét, nổi giận mắng một câu: "Anh có bệnh à!" Nói xong, xoay người tiếp tục đi.


Nhưng là Tư Thần lại nhảy xuống xe đuổi nhanh tới, từ phía sau iữ chặt Lý Tĩnh Như, ngay trước mặt Trình Tuấn với Tiểu Ngũ, ở ngoài miệng Lý Tĩnh Như gặm một cái, cuối cùng, hắn giống như mèo trộm thịt cười nói: "Về sau anh mỗi ngày đều phải giao lưu với em một lần như thế!"


Lý Tĩnh Như không nghĩ tới cái tên nhị thế tổ này ngay trước mặt người ngoài lại dám hôn nàng, trong lúc nhất thời lúng túng quên cả nổi giận, ngốc ngốc ngơ ngơ đứng tại chỗ, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.


Tiểu Ngũ nhìn Lý Tĩnh Như cứng ngắc hóa đá, đi đến trước mặt Tư Thần, nói với hắn: "Phương pháp của cậu không đúng."
Tư Thần ngẩn người, "Phương pháp gì không đúng?"
"Chính là phương thức biểu đạt thân mật không đúng, không phải làm như vậy."


Trình Tuấn giật mình hiểu được, "Này Tiểu Ngũ, cậu sẽ không..."
Sự thật quả nhiên đúng như hắn dự liệu ——
Tư Thần: "Cậu nói cái gì a?"
Tiểu Ngũ ôm lấy mặt Tư Thần, "Phương thức chính xác phải là như vậy nè."






Truyện liên quan