Chương 21
Bóng đêm như mặt nước mát rượi, không khí đâu đó thấm vị mặn nồng đậm của biển. Những dạt sóng bọt biển màu trắng nhợt nhạt vỗ bờ cát, tảng đá ngầm cách bờ biển không xa dưới bóng trăng lờ mờ, trên mặt biển mênh mông càng tăng thêm vẻ thần bí.
Biển xô bờ cát ẩm ướt, chân trần dậm trên mảng cát nhẵn nhụi đặc biệt khoan khoái dễ chịu. Chỉ tiếc, Trình Tuấn uống say hoàn toàn không chú ý đến biển rộng dưới ánh trăng xinh đẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới lộ hắn cũng cảm giác không xuất dưới chân thoải mái.
Đây là kỳ nghỉ hè năm thứ ba của Trình Tuấn, hắn sinh tháng 9 nhưng tiếc là không có khả năng ở nhà bà ngoại tổ chức sinh nhật mừng tuổi hai mươi. Cho nên trước khi khai giảng, mấy người bạn lúc bé ở trong thôn giúp Trình Tuấn mừng sinh nhật trước tuổi.
Đầu thôn làng chài có một khu chợ đêm, trước mặt tiền cửa hàng rách rưới, một nhóm năm người Trình Tuấn ở nơi đó uống rượu say mèm, sau khi tính tiền, bọn họ dắt nhau về nhà.
Làng chài nằm ngay bên bờ biển, khi đi ngang qua ven bờ biển từ xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy nhà nhà phơi lưới đánh cá cùng với những con thuyền bỏ neo ở bên vịnh.
Nhóm bạn lần lượt chia tay Trình Tuấn, cuối cùng chỉ còn lại có một người Trình Tuấn đi trên bờ cát.
Nhà bà ngoại nằm tận cuối thôn.
Tiếng sóng biển dập dồn dạt vào bờ, Trình Tuấn nghe vị tanh mặn trong gió biển, dạ dày sôi trào, lảo đảo rạo bước đến gần một khối đá, tay chống trên chóp đầu xoay người, oẹ một tiếng đem thức ăn trong dạ dày phun hết ra.
Sau khi ói hết cả người trở nên nhẹ nhõm hẳn, ý thức cũng thanh tỉnh không ít.
Trình Tuấn vòng qua tảng đá đến đầu bên kia, co quắp ngồi ở trên bờ cát, tùy tiện vốc mấy ngụm nước tạt lên trên mặt. Hôm nay thật sự uống hơi nhiều, đầu choáng váng mắt hoa hết, nôn một trận cũng không còn sức nữa. Lúc này thật chỉ muốn ngủ luôn cho rồi.
Tựa vào trên tảng đá, Trình Tuấn lờ mờ chẳng biết sao lại nhớ tới một đàn em học năm thứ hai, môi hồng răng trắng, eo tinh tế tựa như cành liễu. Khi nhóc ấy cười rộ lên còn có hai cái răng khểnh, bộ dáng đẹp trai lại lộ ra vài phần đáng yêu... Bởi vì vì trong lễ hội văn hóa hai người bọn họ được một nữ sinh giới thiệu hợp tác biểu diễn chung một tiết mục. Đoạn thời gian kia, nhóc ấy thường xuyên đi theo sau Trình Tuấn, miệng ngọt ngào kêu sư huynh sư huynh, thanh âm trong suốt mang theo chút giọng mũi, đặc biệt dễ nghe.
Trình Tuấn xoa xoa mặt, hốt hoảng chẳng biết tại sao lại nhớ tới một người nam nhân tuổi còn trẻ, suy nghĩ không chút mục đích lại thủy chung xoay chung quanh bộ dáng cùng với thân thể một người nam nhân, sau đó hắn phát hiện mình nổi lên ham muốn.
Trong lúc hoảng hốt bên tai ‘rầm’ tiếng nước đổ, Trình Tuấn mở mắt ra, mặt biển hơi hơi di động, bốn phía không có gì khác thường. Nhưng mà ở phía trước cách bờ khoảng ba mét chỗ nước cạn, có một người nam nhân trần truồng đứng đó.
Dưới ánh trăng, thân thể người kia sáng bóng như ngọc, sau lưng loáng thoáng ánh ngược nơi mặt biển phảng phất hắt lên mơ hồ như sắc màu ban đêm, đẹp như một bức tranh.
Hắn xoay đầu lại nhưng mơ hồ thấy không rõ khuôn mặt. Hắn hiển nhiên nhìn thấy Trình Tuấn, bước ra khỏi mặt nước biển, chậm rãi đi tới chỗ Trình Tuấn.
Trình Tuấn xoa xoa đôi mắt, hắn cho là bản thân say quá lợi hại mà hoa mắt, nhưng khi người nam nhân này đi đến trước người hắn, trên người mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, hắn mới ý thức tới hình như mình không có hoa mắt nhìn nhầm.
Nam nhân có một đôi mắt màu nước biển, tóc dài phủ xuống làm cho đường cong trên khuôn mặt của hắn thoạt nhìn thực nhu hòa, thân thể thon dài đều đặn cơ bắp non nớt, làn da nơi bàn tay trắng mịn lạnh buốt, bóng loáng giống như ngọc trơn bóng ——
Trình Tuấn cũng không biết mình bị làm sao, chờ tới khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã đem nam nhân kia đặt ở dưới thân, hai tay dạo chơi khắp nơi ở trên thân thể của hắn. Thẳng đến khi tiến vào hắn, từ trong miệng hắn nghe được một tiếng rên rỉ êm ái, hắn mới bừng tỉnh nghĩ, đây đại khái là một giấc mộng mỹ lệ đi!
"Tuấn... Tuấn..."
Trong mông lung bên tai nghe thấy có người ở gọi tên, Trình Tuấn giãy dụa. Hắn luyến tiếc rời khỏi thân thể mềm dẻo xiết chặt nhường này, nhưng bên tai một tiếng la kia vang lên tựa hồ hắn rất quen thuộc. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân dưới thân, đột nhiên nhìn thấy môi đỏ mọng khẽ mở, phát ra một tiếng gọi ngọt ngào lay động lòng người ——
"Tuấn!"
"Tiểu Ngũ!"
Trình Tuấn sợ tới mức giật mình một cái, như thế nào mà ngũ quan nam nhân thần bí kia đột nhiên lại biến thành mặt của Tiểu Ngũ?
"Tuấn, anh cuối cùng cũng tỉnh!" Nhìn Trình Tuấn giống như xác ch.ết cứng ngồi dậy, Tiểu Ngũ lộ ra tươi cười thỏa mái, "A, dọa tôi ch.ết khiếp. Tôi còn tưởng rằng anh bị chuyện tôi nói hù ch.ết rồi đó."
Trình Tuấn máy móc xoay cổ nhìn bốn phía xung quanh, đây là phòng ngủ của hắn không sai, hắn mở to mắt nhìn mình vẫn luôn nằm ở trên giường của mình, ngưởi ngồi bên cạnh chính là Tiểu Ngũ được hắn thu lưu.
Hô, nguyên lai vừa rồi lại nằm mơ.
Trình Tuấn nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, trong đầu vô số lần đem khuôn mặt trước mắt cùng với nam nhân trong mộng liên hệ với nhau, phát hiện hóa ra lại là như vậy không xê dịch tẹo nào.
Rốt cục hắn một tay bụm mặt thốt ra lời, "Thì ra người nam nhân kia thật đúng là cậu!"
Thật mệt cho đầu óc của hắn lúc trước còn biên soạn ra một câu chuyện Tiểu Ngũ "mười bốn tuổi cùng một nữ nhân tình một đêm ", hóa ra chân tướng đúng là hắn làm mộng xuân —— Cái này thật sự là so với tình tiết trong đầu hắn còn ly kỳ hơn gấp bội.
Còn có, Trình Tuấn lúc ấy chế nhạo Tiểu Ngũ "quả là tràn trề, rất lợi hại" linh tinh linh ta, Tiểu Ngũ trả lời như thế nào nhỉ? Hắn nói "Ừ, thiếu chút nữa ép khô hắn", cái này "hắn", kỳ thật nói tới Trình Tuấn a!
Cẩn thận hồi tưởng, Tiểu Ngũ trong mộng đích xác thực mãnh liệt, ngồi cưỡi tới hai ba lần. Cũng may mà Trình Tuấn tuổi trẻ sức lực dồi dào, bằng không còn thật sự không sao chịu thấu. Nghĩ như vậy, Trình Tuấn đỏ mặt không thôi.
Tiểu Ngũ cao hứng vô cùng, "Anh rốt cục cũng nhớ tới nha!"
Trình Tuấn gật gật đầu, không dám nhìn thẳng vào Tiểu Ngũ, "Làm phiền, có thể giúp tôi rót ly nước không?"
Tiểu Ngũ đứng dậy đi tới phòng khách rót nước cho Trình Tuấn, nhìn hắn uống xong sau đó nhận lấy cái ly không đặt ở trên cái tủ đầu giường, bĩu bĩu môi, nói: "Anh thật đúng là vô dụng, cư nhiên trực tiếp ngất luôn."
"Ách, xin lỗi, thật sự là chuyện này với tôi mà nói rất ly kỳ, rất ngoài ý muốn." Trình Tuấn xấu hổ sờ sờ chóp mũi. Buổi tối hôm đó hắn uống say mềm, ngày hôm sau tỉnh lại hắn phát hiện mình ngủ ở trên giường nhà bà ngoại.
Trên người mặc quần áo đầy đủ, cho nên hắn vẫn luôn cho là bản thân chỉ là mơ mà thôi, không thể tưởng được là sự thực, "Cái đó, tôi vẫn luôn cho rằng chuyện đó là một giấc mơ!"
Tiểu Ngũ kinh ngạc ngẩng đầu, "Làm sao có thể sẽ cho rằng là nằm mơ hả?"
Trình Tuấn giật giật thân thể, lại cọ cọ cái mũi, "Ách, bởi vì tôi đêm hôm đó uống rượu, hốt hoảng cũng không biết mình ở chỗ nào, chỉ biết mình cùng một người nam nhân đang... Ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở trong nhà bà ngoại, trên người còn mặc bộ quần áo ở nhà, hỏi bà ngoại làm sao cháu trở về, bà ngoại nói là tự mình về tới nhà, cũng không thấy có ai đưa về. Cho nên tôi cứ cho là mình nằm mơ."
Tiểu Ngũ dừng một chút, nói: "Đó là tôi dùng hoặc thuật với anh, để cho anh tự mình trở về."
Trình Tuấn khóe miệng giật một cái, "Lại là hoặc thuật, khó trách!" Cái trán có chút nhột, hắn gãi gãi, có chút ngại ngùng mà nói: "Kỳ thật sau đó tôi có đi qua chỗ cái bờ cát kia, hy vọng có thể gặp lại gặp cậu.
Bất quá tôi ngồi xổm ở nơi đó hai đêm cũng không có phát hiện ra cái gì, cho nên xác định mình thật sự nằm mơ. Lúc ấy cũng chỉ còn một tuần là hết kì nghỉ, tôi không còn thời gian, nên rời nhà bà ngoại về lại trường."
Tiểu Ngũ nói: "Khó trách sau đó tôi lại chạy tới làng chài, vẫn luôn không có gặp anh."
Trình Tuấn nhãn tình sáng lên, "Cậu cũng đi tìm tôi?"
Tiểu Ngũ gật đầu, "Ừ, bất quá, cách đêm hôm đó một tháng, tôi là đi nói cho anh biết chuyện tôi mang thai."
"Khụ khụ..." Vừa nói đến tìm để nói chuyện mang thai này, Trình Tuấn không thể khống chế được mà run rẩy, "Cậu thật có thể mang thai a?"
"Tôi không có lừa anh!"
"Được được tôi biết, cậu đừng có nóng giận, tôi không phải là không tin cậu." Vừa thấy Tiểu Ngũ muốn bão nổi, Trình Tuấn nhanh chóng trấn an hắn, "Cậu phải thông cảm cho tôi chút à, tôi một người bình thường chưa bao giờ nghe nói tới vụ cá heo đực... Có thể mang thai..." Bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, Trình Tuấn đột nhiên bước xuống giường, hai tay đè lại bả vai Tiểu Ngũ, ánh mắt trừng lớn, "Chờ một chút, cậu trước kia nói Trình Hiểu Hải là cậu sinh?"
Tiểu Ngũ tức giận đến mặt đỏ lên, hai tay nhéo lấy hai gò má Trình Tuấn, phát điên gầm nhẹ: "Tôi không phải ngay từ đầu đã nói với anh rồi hay sao? Con là tôi sinh, tôi sinh, anh như thế nào đến bây giờ còn hỏi vấn đề này a!"
Hai má đau quá!
Trình Tuấn bắt lấy hai tay Tiểu Ngũ, khó có thể tin, "Như vậy nói, Hiểu Hải kỳ thật là con trai ruột của tôi?"
Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc mà trừng Trình Tuấn: "Tôi cũng chỉ cùng mỗi một mình con người là anh giao phối."
Trình Tuấn cắn môi dưới, hai mắt nhìn chăm chú Tiểu Ngũ một hồi lâu, cuối cùng đột nhiên cười ha ha, may mà cửa phòng hắn đóng chặt, chứ không cái bộ dạng ngu ngốc tiếng cười vang kia nhất định đã đánh thức Trình Hiểu Hải.
Tiểu Ngũ nhìn trái nhìn phải, phát hiện trên đầu giường Trình Tuấn còn nửa quả táo chưa gặm hết, thuận tay cầm lấy chặn miệng Trình Tuấn, "Đánh thức con, tôi sẽ khiến cho anh sau này không bao giờ có thể chỉ huy Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam!"
Trình Tuấn ngô ngô gật hai cái, đem quả táo ném vào thùng rác. Hắn hiện tại đặc biệt phấn khởi, trong cơ thể trào chực một cỗ xúc động, muốn ôm chặt lấy Tiểu Ngũ, thật muốn ngửa mặt lên trời cười to, còn muốn dùng sức mà hôn lấy hôn để Tiểu Ngũ... Nhưng ở dưới ánh nhìn chăm chú Tiểu Ngũ, hắn lại chân tay luống cuống, bối rối không biết phải đặt tay chân chỗ nào nữa, hoặc là nói, là rất hưng phấn thật là vui nên cực kỳ bối rối.
Nghẹn hồi lâu, Trình Tuấn vò đầu bứt tai mà nghẹn ra một câu: "Tiểu Ngũ, vất vả cho cậu."
Trong tình huống hắn cái gì cũng không biết, Tiểu Ngũ một mình sinh con, nói vậy trong lúc đó nhất định thực vất vả —— Trình Tuấn trong lòng dâng lên một cỗ áy náy nồng đậm.
Tiểu Ngũ không biết Trình Tuấn đang đau lòng chính mình, thực bình thường mà trả lời nói: "Tàm tạm!"
Nhóc con mình thu dưỡng cư nhiên lại là con trai ruột, quá bất ngờ, cảm giác Trình Tuấn với Tiểu Ngũ lại sinh ra biến hóa cực lớn, người nam nhân này, hắn là "mẹ" của con của hắn a, cũng chính là ‘vợ’ của mình!
Nhận thức này làm cho trái tim Trình Tuấn đập loạn không ngừng.
"Không nghĩ tới, cá heo đực thật sự có thể sinh dục..." Trình Tuấn ảo não không thôi, hắn muốn nói không phải là những lời này a.
Hắn muốn hỏi Tiểu Ngũ có nguyện ý cùng chung sống với hắn hay không, có nguyện ý làm người yêu của hắn hay không, nhưng vì sao thốt ra chính là lời lại một câu bỏ đi như vậy nha!
Đang củng cố dũng khí muốn nói lại, lại nghe Tiểu Ngũ hừ một tiếng, "Đó là do loài người các anh kiến thức nông cạn."
Trình Tuấn ngẩn ra, nhanh chóng lấy lòng: "Đúng đúng đúng, tôi quả thật kiến thức nông cạn." Nhìn nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tiểu Ngũ, lời muốn nói của Trình Tuấn đều bị nghẹn ứ trong cổ họng, rối rắm hơn nửa ngày, hắn rốt cục cũng từ bỏ, đổi thành cảm tạ "Cám ơn cậu đã sinh Trình Hiểu Hải!"
Mấy năm nay vì Trình Hiểu Hải ăn không ít đau khổ, nhưng chính bởi vì có nhóc, Trình Tuấn mới có sức sống, có chí tiến thủ như vậy.
Tiểu Ngũ cổ quái trừng hắn một cái, "Đây là theo chuyện phải làm đi, tuy rằng tôi có khả năng mang thai, nhưng thụ thai thành công thực không dễ dàng." Cho nên sinh con là tất nhiên.
"A? Còn có chuyện như vậy!" Lời này làm cho lòng hư vinh của một tên đàn ông trong Trình Tuấn thỏa mãn, hắn y hệt kẻ ngốc đắc ý cười cười, nói: "Vậy xem ra tôi rất có khả năng, một lần khiến cho cậu trúng thầu."
Tiểu Ngũ nhất thời lấy một loại đánh giá thương phẩm có giá trị nhìn chằm chằm Trình Tuấn từ cao tới thấp, gật đầu nói: "Ừ, tuy rằng X năng lực không bì được cá heo, nhưng làm một giống đực nhân loại, anh cũng không tệ lắm, tôi rất vừa ý anh."
"A?!" Tiểu Ngũ có thể trả lời đâu ra đấy làm cho Trình Tuấn trợn mắt há hốc mồm, "Khác giống, làm sao có thể so sánh."
"Cho nên tôi mới nói chính là "Làm một giống đực nhân loại " a!"
"..." Bỏ đi, không cần cùng một con cá heo tiến hành giao lưu theo phương thức của con người, thuận theo hắn vậy.
Trình Tuấn nhìn đồng hồ đã 3 giờ sáng, nhưng hắn lại không có buồn ngủ chút nào, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tiểu Ngũ, vì thế đem Tiểu Ngũ kéo đến trên giường, hai người song song ngồi dựa ở đầu giường, chậm rãi nói rất nhiều lúc trước.
Tiểu Ngũ nói cho Trình Tuấn, sau khi sinh hạ Trình Hiểu Hải thì thân thể suy yếu, không thể lấy hình thái người ở trên đất liền, chỉ có thể đợi ở trong nước, cho nên sau khi sinh con là do rùa biển gia gia chiếu cố.
Một tháng sau khi hắn khôi phục hình người tự mình mang theo con nhưng bởi vì không hiểu phải nuôi dưỡng đứa trẻ như thế nào dưỡng mà thiếu chút nữa khiến cho nó đói ch.ết, rùa biển gia gia khuyên hắn vẫn là đem hài tử đưa cho ba nó là con người chăm sóc.
Tiểu Ngũ suy trước nghĩ sau rốt cục cũng quyết định đem con đưa đến nhà bà ngoại, hy vọng bà ngoại có thể thông báo cho Trình Tuấn.
Về sau Tiểu Ngũ trở về hải lý, bị sự vụ ở ở trong biểnquấn thân nên trong thời gian rất lâu không ghé tới đất liền. Chờ đến khi hắn xử lý xong cơ hội liền chạy tới nhà bà ngoại thăm con, lại phát hiện bà ngoại với con đã không còn ở nơi đó nữa.
Tiểu Ngũ đoán, đại khái là bà ngoại nói cho Trình Tuấn biết, cho nên Trình Tuấn đem một già một trẻ chuyển đến địa phương khác.
Cho nên Tiểu Ngũ lúc ấy an tâm trở về hải lý, lần này đi nhiều năm đã qua. Thẳng cho đến mấy tháng trước, trong tộc cá heo đã xảy ra một ít biến cố, Tiểu Ngũ vì tránh đi mâu thuẫn, vì thế nghĩ tới nơi mà năm đó bị bỏ lại con.
Nhưng cách xa nhiều năm, Tiểu Ngũ đã tìm không thấy mùi của con, hắn đành phải hóa thân làm người, đi tới căn nhà đơn sơ rách nát nơi bà ngoại từng ở. Ở trong phòng, hắn tìm được cái áo khi nhỏ con đã từng mặc, nhưng bởi vì thời gian lâu lắm rồi, mặt trên lưu lại phần lớn là mùi mốc ẩm ướt, hương vị của con đã nhạt đến nỗi cơ hồ ngửi không ra.
Tiểu Ngũ đem mùi của con ngưng ở trong người, đi tới gặp những người già trong thôn hỏi thăm về chỗ mới của Trình Tuấn với bà ngoại hắn, mới biết được mấy năm trước bà ngoại đã qua đời, trước khi hấp hối được con gái duy nhất chuyển tới thành phố S trị liệu một thời gian, mà đứa nhỏ khi đó cũng bị mang đi cùng, cũng không biết về sau như thế nào.
Vì thế Tiểu Ngũ tìm đường tới thành phố S.
Nhưng bởi vì trước đó hắn vẫn luôn đi bằng đường biển, kết quả nửa đường lại bị người ta bắt rồi.
Chuyện sau đó Trình Tuấn cũng biết.
Bị đưa đến viện hải dương, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Tuấn, Tiểu Ngũ liền nhận ra hắn, nhưng bởi vỉ khi đó hắn bị người ta đánh bắt trên người rất thảm, rất nhiều vết thương nên không thể dùng pháp thuật hóa thân làm người, hơn nữa bị cầm tù rất hoảng sợ, khiến hắn cực kì khẩn trương trong đầu luôn một lòng nghĩ tới việc muốn chạy trốn đi ra ngoài, cho nên cả ngày hắn đểu nóng nảy.
Sau đó Trình Tuấn nhảy xuống nước trấn an hắn, làm hắn an tĩnh lại.
Tiểu Ngũ trừ bỏ nhớ rõ khuôn mặt cùng thân thể Trình Tuấn, biết hắn là giống đực nhân loại, những cái khác không biết chút xíu gì. Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự ôn nhu quan tâm trên người Trình Tuấn.
Giọng nói hắn rất trầm thấp dễ nghe, ở bên tai hắn an ủi, xoa dịu sự bất an của hắn. Trình Tuấn hắn có một khuôn mặt tươi cười thân thiết lại mê người, mỗi lần cho hắn ăn cá sẽ vì hắn giãn ra; hắn có một đôi tay mạnh mẽ, ở trong nước vuốt ve thân thể cùng với đầu hắn làm cho hắn sinh ra cảm giác được trân trọng và ỷ lại.
Nhưng hắn chính là không cần biểu diễn.
Kết quả chờ hắn thật vất vả khôi phục lại sức lực có thể hóa thân làm người, viện hải dương thế nhưng muốn đem hắn đưa đến nơi khác.
"Tôi không muốn xa anh!" Không biết từ khi nào, Tiểu Ngũ nghiêng đầu tựa vào trên vai Trình Tuấn, ánh mắt điềm đạm vấn vít quanh quẩn, "Chạy trốn thì phải rời anh càng không thể nhìn thấy con."
Tiểu Ngũ mục đích rất đơn giản, chính là tìm con. Thật vất vả mới gặp được Trình Tuấn, hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện rời đi? Bất quá vận khí của hắn cũng còn may, đi đến nửa đường xe bị lật, hắn nhân cơ hội trốn về biển, dọc theo bờ biển bơi trở về. Nhưng bởi vì thành phố T cách đường ven biển một khoảng thật dài cho nên Tiểu Ngũ cũng chỉ có thể hóa thành người.
Một đường bôn ba chịu không ít đau khổ, ngay từ đầu hắn không biết mặc quần áo, kết quả bị trở thành người cuồng phơi bày bị người vây đánh. Cuối cùng lục lọi trong thùng rác tìm được một bộ quần áo rách nát, mặc vào mới dám đi trên đường phố. Dựa vào một chút mùi còn sót lại ở trong thân thể, hắn tìm được trường học của Trình Hiểu Hải, trải qua xác nhận hắn biết đó chính là đứa con mà hắn tìm thật lâu.
"Vốn là muốn trực tiếp mang hắn đi nhưng là, không biết vì cái gì..."
"Như thế nào?"
Tiểu Ngũ ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn Trình Tuấn, nói: "Không biết vì cái gì muốn gặp… gặp anh một lần!"