Chương 23
Yêu mình sao?
Trình Tuấn vuốt cằm, ánh mắt xoắn xuýt tuần tr.a trên mặt Tiểu Ngũ, mà đối phương thì đang hết sức chuyên chú ăn món cá hắn đã tỉ mỉ nấu, hơi rủ đầu, ánh mắt dừng ở trước mặt đồ ăn hơn mười phút chưa từng dời đi. Thoạt nhìn, người này đối với cá còn nhiệt tình hứng thú hơn nhiều so với Trình Tuấn à nha.
"Tiểu Ngũ, con cá này ăn ngon không?"
Tiểu Ngũ cũng không ngẩng đầu, trả lời: "Ăn ngon!"
Trình Tuấn do dự một chút, tới trước mặt Tiểu Ngũ, "Cậu thích cá hay là thích tôi?"
"Cá!"
Trình Tuấn 囧, chỗ nào mà có cảm giác là yêu tôi hả?
Trình Hiểu Hải làm xong bài tập trong kì nghỉ hè, sung sướng từ trong phòng ngủ chạy ra, nhanh nhẹn leo lên cái ghế bên cạnh Tiểu Ngũ, úp sấp người trên bàn cơm, nhô cái đầu tới trước mặt Tiểu Ngũ, "Chú Tiểu Ngũ, cháu cũng muốn ăn."
Tiểu Ngũ lập tức gắp một miếng thịt cá chấm chút nước tương đút cho con.
Trình Hiểu Hải hoan hô: "Ăn thật ngon!"
Thấy vậy, Trình Tuấn trong lòng nổi lên vị chua, Tiểu Ngũ không ăn được tương, lại biết Trình Hiểu Hải không thích mùi của con cá nên chấm vào nước tương rồi sau đó mới đút cho nhóc, có thể thấy được trong lòng hắn địa vị của con cao bao nhiêu.
Trong đĩa còn dư lại hai miếng cá.
Trình Tuấn nghĩ nghĩ, nở nụ cười, "Tiểu Ngũ, đút cho tôi một miếng!"
Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc liếc Trình Tuấn một cái, sau đó dưới con mắt chờ mong của Trình Tuấn, đem một miếng thịt cá nhét vào miệng mình, miếng còn lại đút cho nhóc con.
Trình Tuấn: ~~~~(>_<)~~~~
Trình Tuấn tưởng tượng mình lúc này bóp lấy cổ Lý Tĩnh Như lắc lắc: "Từ đâu mà cô bảo hắn yêu tôi hả hả hả?"
Tóm lại, Trình Tuấn cho rằng Tiểu Ngũ không yêu mình, ít nhất trong tiềm thức của Tiểu Ngũ, Trình Tuấn còn không có quan trọng bằng con.
Chỉ có điều cũng không thể xem nhẹ sự bảo vệ của Tiểu Ngũ đối với mình, còn có nguyên nhân mà hắn nói "không biết tại sao muốn gặp anh một lần" nên không có mang Trình Hiểu Hải đi. Chi tiết này không phải chứng tỏ rằng hắn đối với Trình Tuấn có một loại cảm tình mơ hồ hay sao?
Trình Tuấn hy vọng thật tốt nếu như đây không phải là ảo giác của bản thân mình.
Thẻ căn cước của Tiểu Ngũ đã làm xong rồi, người quen của Trang Nghị Thần gọi điện thoại báo cho Trình Tuấn để tới lấy. Điện thoại gọi tới trong lúc Trình Tuấn đang ở chỗ làm, đúng 2 giờ 30 phút, bên kia cũng là thông báo lịch làm việc của mình cho Trình Tuấn.
Thời gian làm việc của cục công an không sai lệch với viện hải dương bọn họ là mấy, Trình Tuấn không có khả năng chờ hết giờ làm mới đi, chỉ có thể đánh tiếng với giám đốc xin về sớm một buổi.
Vị giám đốc mới tới là một người rất ôn hòa lại ngay thẳng, Trình Tuấn giải thích cho hắn chuyện thẻ căn cước của Tiểu Ngũ, giám đốc nhìn đồng hồ một chút sau đó đồng ý cho Trình Tuấn nghỉ nửa buổi, sắp xếp Cao Thắng Bình tiếp nhận công việc của hắn.
Cục công an cách viện hải dương một đoạn đường cũng rất xa, một chỗ ở thành Đông, một chỗ nằm ở thành Tây, chạy xe qua lại mất hơn một tiếng đồng hồ, huống chi Trình Tuấn chạy xe máy. Cho nên giám đốc cho hắn nghỉ làm buổi chiều nhưng vẫn tính vào giờ công.
Như vậy Trình Tuấn có thể thong thả mà đi, nhưng hắn lo lắng Tiểu Ngũ phải một mình, hơn nữa Lý Tĩnh Như hôm nay đã tạm nghỉ, trợ thủ mới còn chưa được điều sang, hắn sợ Tiểu Ngũ tính tình ngay thẳng sẽ gặp chuyện gì không hay.
"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu trông chừng Tiểu Ngũ." Cao Thắng Bình thấy Trình Tuấn luôn miêng dặn dò Tiểu Ngũ chú ý đủ các loại hạng mục công việc, đi lên đi vỗ vỗ bả vai Trình Tuấn, "Đi nhanh đi, trước kia cũng chưa từng thấy cậu lại dong dài thế, cậu cứ như đem Tiểu Ngũ coi là thằng nhóc con nhà cậu ấy!"
Trình Tuấn muốn nói, tôi là xem hắn là vợ kìa, nếu là con tôi mới không phải khẩn trương như vậy!
Dưới sự cam đoan lại luôn miệng thúc giục của Cao Thắng Bình, Trình Tuấn mới rời bước khỏi viện hải dương.
Bon bon lái xe dưới cái nắng chang chang, lúc đến cục công an chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, lao nhanh lắm đó. Trình Tuấn một thân mồ hôi nhễ nhại bước vào đại sảnh, điều hòa mát rượi thổi đến làm hắn thoải mái vô cùng.
Vẫn là vị cảnh viên tiếp đãi Trình Tuấn lần trước, đem thẻ căn cước minh của Tiểu Ngũ, hộ khẩu giấy chứng nhận đưa cho Trình Tuấn. Nhìn thẻ căn cước mới tinh cùng với tư liệu thành viên trên sổ hộ khẩu, trong lòng Trình Tuấn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đến trước mua một cái hảo yên mang theo, thừa dịp bốn bề vắng lặng, đem đồ vật đưa cho làm việc cảnh viên, đối phương ý tứ ý tứ chối từ một chút, thịnh tình không thể chối từ liền nhận.
Trình Tuấn tranh thủ thời gian chạy về viện hải dương, thừa dịp trước khi bộ phận nhân sự tan sở hoàn thành thủ tục nhập chức cho Tiểu Ngũ.
Về tới viện hải dương cũng đã 4 giờ, Trình Tuấn không đi tìm Tiểu Ngũ, mà là trực tiếp chạy tới bộ phận nhân sự nhưng mới vừa đi lên lầu, thấy quản lí Lâm Dĩnh từ trên lầu đi xuống, thần sắc lo lắng.
Từ sau khi giám đốc cũ bị túm cổ, quản lí Lâm Dĩnh không có núi dựa nữa, ở trước mặt nhân viên thu liễm rất nhiều, nhìn thấy Trình Tuấn cô sửng sốt một chút, biểu tình tựa hồ có chút rầu rĩ, muốn nói lại thôi làm cho Trình Tuấn nhíu nhíu mày.
"Cái kia, Trình Tiểu Ngũ bị thương, cậu tới khu biểu diễn bên kia xem thử đi."
Lâm Dĩnh lời nói còn không có hết, Trình Tuấn đã đổi phương hướng chạy tới.
Trong phòng nghỉ của nhân viên, Cao Thắng Bình đang cầm một quả trứng gà đã lột vỏ lăn qua lăn lại trên mặt Tiểu Ngũ, bên cạnh còn có hai nữ nhân viên lo lắng đứng nhìn.
Trình Tuấn đẩy cửa ra, nhìn thấy là cảnh như thế.
"Xảy ra chuyện gì?" Trình Tuấn chạy tới, đẩy tay Cao Thắng Bình ra nhìn thấy bên má trái của Tiểu Ngũ một đống máu ứ đọng, ngay tức khắc đôi mắt hắn trở nên dữ tợn, căm tức nhìn Cao Thắng Bình, "Ai đánh?"
Hắn mới rời đi hơn có một giờ thôi mà, Tiểu Ngũ đơn thuần cư nhiên bị người đánh!!!
Cao Thắng Bình cầm trứng gà, trong thần sắc lộ ra vài phần áy náy, "Là bị người mới bên khu cá voi đánh, là thằng nhóc mới tới tháng trước hiện còn đang đi theo Lưu sư phụ học hỏi."
"Học trò của thầy Lưu? La Thắng Vũ?" Trình Tuấn áp chế lửa giận hơi hơi bình tĩnh,"Làm sao lại xảy ra tranh chấp?"
Hai cô gái đứng bên cạnh người một câu tôi một câu kể lại sự việc ——
Trình Tuấn vừa đi, Cao Thắng Bình với Tiểu Ngũ đang chuẩn bị cho màn biểu diễn, đi đến phòng dự trữ lựa cá chất lượng tốt cho cá heo. Trong quá trình chọn lựa, có mấy cô gái trong viện đến gần Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ tướng mạo tuấn mỹ nhiều cô biết tên rất nổi tiếng, mấy cô gái trong viện chưa lập gia đình thường xuyên chủ động gần gũi với hắn, cho dù lần trước hắn hôn Trình Tuấn cũng không có ảnh hưởng đến sự hâm mộ của mấy cô.
Vốn chỉ là chuyện gì to tát, chính là trong nhóm mấy cô nàng này có một cô gái được người ta tôn là "bông hoa trong viện hải dương " tên Dương Dương mới hai mươi hai tuổi.
Dương Dương là trợ thủ của thuần dưỡng viên bên khu chim cánh cụt, hiện nay cũng đang trong quá trình theo tiền bối học tập, giống như mấy cô trong nhóm cũng rất có cảm tình với Tiểu Ngũ.
Chẳng qua con gái con nứa da mặt mỏng, bình thường cũng không dám chủ động tỏ lời. Hôm nay dưới sự giựt giây của mấy cô kia, cô nàng chủ động tới mở lời.
Tiểu Ngũ căn bản không chú ý gì tới mấy cô này, hắn nhìn chằm chằm cá trắm đen bơi qua bơi lại trong nước mà chảy nước miếng, Cao Thắng Bình kêu hắn ba lần hắn mới hoàn hồn.
Lúc này, hắn mới chú ý tới bên người không biết khi nào có nhiều giống cái loài người như vậy.
Tiểu Ngũ đối với nữ nhân chưa có khái niệm, hắn cho rằng các nàng cũng không khác gì với mấy cá heo giống cái. Cho nên hắn nhìn thoáng qua Dương Dương sau đó mặt không đổi sắc từ bên người cô nàng bước ngang qua, không có ý trò chuyện với cô nàng.
Cô gái nhỏ nhà người ta bị thái độ của Tiểu Ngũ đả kích mạnh, cảm thấy mất hết mặt mũi, trong lòng vô cùng khó chịu. Thử nghĩ mà coi, cô nàng tuổi trẻ lại xinh đẹp, cho dù lúc trước ở trong trường học hay là hiện giờ bước vào xã hội, bên người không biết có bao nhiêu người theo đuổi đâu, chỉ cần cô nàng gật đầu một cái bất kể tên đàn ông nào ở trước mặt cô mà không cúi đầu chịu thua.
Cố tình tên Tiểu Ngũ này có mắt mà như mù, cô đã vứt hết mặt mũi chủ động tới đây, vậy mà hắn cư nhiên lại tỏ ra lãnh đạm như thế.
Vì thế trong cơn tức giận, Dương Dương nói một câu không thể vãn hồi ——
"Trình Tiểu Ngũ anh sẽ không thật sự là đồng tính luyến ái chứ. Ghê tởm!"
Ngẫm lại trước đó không lâu khi mà Trình Tuấn giải thích thái độ với mà nhân loại đối với người đồng tính luyến, cô gái Dương Dương này nói ra câu này pha thêm ý tứ nồng đậm châm chọc lúc này có thể tưởng tượng được Tiểu Ngũ phản ứng kịch liệt ra sao.
Quả nhiên, Tiểu Ngũ sau khi nghe vậy thì dừng chân lại, quay người lại mặt không đổi sắc trừng Dương Dương, lạnh buốt nói: "Nếu cô bởi vì tôi không đáp lại tín hiệu động dục của cô, cố ý nói lời như thế để hòng vũ nhục tôi cũng chẳng cần thiết.
Tôi đối với giống cái loài người mà lúc này tới kỳ động dục không có hứng thú mà cô cũng không phù hợp với thẩm mỹ của tôi!"
Biểu hiện của Dương Dương là hành động bày tỏ tình cảm thế mà ở trong mắt Tiểu Ngũ chính là biểu hiện động dục. Hơn nữa diện mạo của cô nàng cùng với cá heo mái kém xa lắm, căn bản không cùng nằm trên một trục hoành. Bây giờ là mùa hè mà bắt đầu đối với khác giống động dục, nếu cứ như vậy thì chẳng phải là lợi hại quá rồi sao?
Đối với lời nói cổ cổ quái quái này của Tiểu Ngũ, tất cả mọi người nghe mà không thể nào hiểu được, nhưng hai chữ "động dục" lại rất rõ ràng, chữ ấy Tiểu Ngũ sử dụng cũng không có chút xíu vũ nhục nhưng đối với con người mà nói, cái từ này dùng trên người một cô gái trẻ thì khác hẳn là sự nhục mạ ác liệt nhất.
Dương Dương ngay tức khắc như bị sét đánh, giây tiếp theo òa khóc.
Mấy cô đồng nghiệp nhào vô an ủi, không ngừng chỉ trích Tiểu Ngũ không phải nam nhân, nhục mạ cô gái trẻ nhà người ta.
Tiểu Ngũ cực kỳ vô tội, hắn rõ ràng không có mắng chửi người, hắn chính là nói thật a.
Vốn là chuyện như vậy cũng không có gì ghê gớm, mọi người dỗ dành Dương Dương, Cao Thắng Bình khuyên bảo Tiểu Ngũ nói lời xin lỗi với con gái người ta là có thể dàn xếp ổn thoả, nhưng cố tình có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vì thế người mới La Thắng Vũ lên sân khấu.
Lúc ấy cũng do Tiểu Ngũ bị tiếng khóc của Dương Dương làm cho phiền lòng, dưới sự khuyên bảo của Cao Thắng Bình bất đắc dĩ nói lời xin lỗi với Dương Dương, cũng không có chú ý tới có người ở phía sau hắn, thẳng đến khi đột nhiên bị đè bả vai kéo người xoay lại trên mặt đã trúng một đấm, hắn mới giật mình tỉnh.
Một đấm này sức lực vô cùng lớn, Tiểu Ngũ trực tiếp bị đánh ngã bay vào trong ao cá.
La Thắng Vũ theo đuổi Dương Dương cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, toàn bộ người trong viện cũng biết, hắn là người trẻ tuổi nóng nảy, cực kì sĩ diện hảo, cô gái mà mình theo đuổi mọi cách thể nhưng lại không thèm để ý hắn, lại đi dán vào tên đàn ông khác. Việc này đã đủ để hắn nén giận hơn nữa đều là người mới thế mà tên Tiểu Ngũ kia chính là thuần dưỡng viên, mà hắn lại còn đang thực tập, các loại ghen tị cùng bất mãn tích lũy trong lòng lúc này đi ngang qua nhìn thấy Dương Dương khóc lóc nên nóng máu...
"Mọi chuyện chính là như vậy, mắt thấy xảy ra chuyện nên có người gọi giám đốc qua, mọi người hết lời khuyên can nên chúng ta đành quay về." Cao Thắng Bình thở dài, "Đều tại tôi lúc ấy phải kéo Tiểu Ngũ trở về."
Trình Tuấn trầm mặc không nói, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, "Hai người các anh không đánh lại?"
Cao Thắng Bình xấu hổ nói: "Lúc ấy không phải là giám đốc xuất hiện sao? Tôi liền lôi kéo Tiểu Ngũ không để cho hắn động thủ, bằng không muốn phải chịu xử phạt."
Trình Tuấn trầm mặc, Cao Thắng Bình nói không sai, viện hải dương không cho phép giữa nhân viên phát sinh tranh chấp, động thủ đánh nhau sẽ bị phạt khấu trừ nửa tháng tiền lương, người ta vất vả kiếm tiền, Cao Thắng Bình nhân viên lâu năm như thế làm sao cam lòng tình nguyện trừ đi nửa tháng tiền lương. Cũng chỉ có La Thắng Vũ mới lớn lỗ mãng mới có thể ngu ngốc mà nổi lên xúc động như vậy.
Cho dù là như vậy, Trình Tuấn cũng không thể để Tiểu Ngũ vô cớ ăn một đánh này được.
Trình Tuấn phút chốc đứng lên, Cao Thắng Bình thấy thế lập tức gọi hắn, "Cậu định làm gì?"
Trình Tuấn bộ dạng hệt lưu manh cười cười: "Đương nhiên là đi tìm con rùa đen La Thắng Vũ kia a!"
Cao Thắng Bình đứng dậy giữ chặt hắn, "Chuyện này giám đốc đã xử lý, bảo chúng ta không cần gây nữa nếu tiếp tục sẽ bị trừ tiền lương."
"Tôi không gây khó dễ gì à, tôi tìm giám đốc nói chuyện." Trình Tuấn đi đến trước mặt Tiểu Ngũ cười nhìn hắn, vuốt chỗ tụ máu trên mặt hắn an ủi: "Cậu chờ ở đây nha, tôi đi trút giận cho cậu."
Trình Tuấn tìm giám đốc, hỏi xử phạt La Thắng Vũ như thế nào.
Giám đốc nói phạt hắn nửa tháng tiền lương, sau đó bảo hắn chịu tiền thuốc men của Tiểu Ngũ nhưng giọng điệu Từ giám ấp a ấp úng, Trình Tuấn hiểu La Thắng Vũ không nguyện ý trả tiền thuốc men cho Tiểu Ngũ.
"Hắn không chịu tiền thuốc men cũng được."
Giám đốc ngẩng đầu, kinh ngạc, "Cậu đồng ý? Là ý của Trình Tiểu Ngũ sao?" Suy nghĩ một chút, "Nếu các cậu ngại người đứng sau La Thắng Vũ vậy để tôi ra mặt bảo hắn bồi thường."
Trình Tuấn cười cười, "Cám ơn ý tốt của giám đốc, nhưng tôi cảm thấy nếu hắn thật sự không muốn bồi thường cũng là chuyện tốt. Bây giờ nếu ngài rảnh thì tới làm nhân chứng cho tôi, chúng ta đi tìm hắn."
Trình Tuấn cùng với giám đốc đi tới khu cá voi tìm La Thắng Vũ. Trình Tuấn đã biết đầu đuôi mọi chuyện bởi vậy khi đến trước mặt không nói lời vô ích làm gì, trực tiếp liền hỏi hắn tiền thuốc men.
La Thắng Vũ quả nhiên không đồng ý bồi thường lại mà còn chỉ trích mọi chuyện đều do Tiểu Ngũ dựng lên, muốn nói đến chuyện bồi thường, Tiểu Ngũ hẳn phải là người bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Dương Dương.
Trình Tuấn cười cười, nói: "À, cậu không bồi thường thì cũng thôi đi nhưng mà tôi cũng không thể để cậu vô duyên vô cớ đánh em trai tôi đúng không? Trên mặt hắn sưng tấy không thể nhìn, thương tổn đã tạo thành, tôi làm anh dù sao cũng phải làm gì để mà ăn nói với em trai có phải không?"
La Thắng Vũ hừ lạnh một tiếng, vứt cho cái ánh mắt xem thường, nói: "Mặc kệ anh có nói như thế nào đi nữa, cũng đừng hy vọng tiền bồi thường cái gì, ai bảo hắn không biết tự lượng sức mình dám khi dễ người phụ nữ của tôi!"
Trình Tuấn gật gật đầu, "Nói vậy thì tôi cũng không cần cậu phải bồi thường tiền làm gì." Quay qua nhìn giám đốc, "Chúng ta nghĩ tới biện pháp có thể huề nhau thì thế nào?"
Giám đốc sửng sốt, "Nếu có thể huề nhau cũng được, vậy cậu muốn làm như thế nào?"
"Như vậy!"
‘Bụp’ một tiếng vang thật lớn, đầu La Thắng Vũ đột nhiên nghiêng một cái, cả người bay xa một mét rồi phịch ngã trên mặt đất, đụng vào bốn năm thùng cá. Trên má trái của cậu ta còn sáng người một cái dấu năm ngón tay xanh tím miệng ứa máu phun ra còn đi kèm một cái răng cấm.
"Trình Tuấn cậu..." Giám đốc sợ ngây người.
Trình Tuấn vặn cổ tay, thản nhiên nhìn La Thắng Vũ quỳ rạp trên mặt đất, nói: "Cứ như vậy coi như huề nhau."