Chương 32

Bữa sáng trên bàn ăn, Trình Tuấn một tay chống cằm nhìn Tiểu Ngũ húp cháo cá, ánh mắt gần như si mê, tươi cười trên mặt giống như cây hoa cúc mới nở rộ, biểu tình trên mặt không thể nghi ngờ gì trông rất ngu.


Tối hôm qua là nụ hôn thứ ba giữa Trình Tuấn với Tiểu Ngũ, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, chỉ tiếc chỉ một mình hắn sinh ra phản ứng, Tiểu Ngũ cái gì cũng không có. Nhưng đáng ăn mừng chính là Tiểu Ngũ không có cự tuyệt cái hôn của Trình Tuấn, vốn là Trình Tuấn chỉ là muốn hôn hôn hắn một chút chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, lại không nghĩ rằng sau đó cư nhiên làm đủ nguyên bộ.


Trong miền ký ức...
Trình Tuấn đè nặng trên người Tiểu Ngũ, một bên hôn hắn một bên không thể khống chế cởi nút áo ngủ hắn.


"Anh động dục!" Tiểu Ngũ dùng tay ngăn trở cái miệng Trình Tuấn muốn tiếp tục hôn tới giật giật đùi, cảm giác được cái vật cứng như thanh thép nung, nhướng hàng mày xinh đẹp, trong ánh mắt toát ra một chút kinh ngạc, "Anh muốn cùng tôi giao phối bây giờ à!"


Tâm tư xấu xa bị người nói toạc ra, trên mặt Trình Tuấn nóng bừng nhưng nếu bị phát hiện, hắn cũng không muốn che dấu, "Chuyện này cũng rất bình thường, tôi là nam nhân, nếu không muốn mới kỳ quái." Huống chi mỗi ngày đối với diện mạo anh tuấn đẹp đẽ của cậu lại còn thường thường để cho tôi nhìn, tôi có thể nhẫn nhịn đến hiện tại đã là rất giỏi rồi nhá.


Cho tới nay biểu tình trên mặt Tiểu Ngũ đa số đều là mặt than, lúc này đột nhiên lộ ra biểu tình ý vị sâu sa, nói: "Anh vừa mới có phải hồi tưởng lại cảm giác năm đó ở bờ biển cùng ta giao phối hay không?"
Trình Tuấn đỏ mặt tai hồng, "... Đúng thì thế nào? Bộ nhớ lại không được sao?"


available on google playdownload on app store


Tiểu Ngũ tựa hồ như là nở nụ cười một chút, nhìn lại thì có vẻ như không có gì, trong chớp mắt tia sáng giảo hoạt chợt lóe qua, mặc dù hai người thân thể dán vào nhau gần trong gang tấc, Trình Tuấn cũng không có thể phân rõ.


Tiểu Ngũ hơi hơi ngẩng đầu, để sát vào cằm Trình Tuấn thấp thấp nói: "Mới vừa nãy nói hôn môi có thể hóa giải sự nguy hiểm khi bị điện giật, kỳ thật là gạt tôi, đúng không?"


Ấm áp hô hấp phun ở trên môi cùng cằm Trình Tuấn gần gũi như thế, đôi mắt xanh biếc của Tiểu Ngũ giống như thạch anh xinh đẹp. Giờ khắc này, Trình Tuấn cảm thấy ở Tiểu Ngũ xuất hiện một loại ảo giác yêu nghiệt, mị hoặc.


Hắn thân thể kéo căng nhưng không có tránh né, mất tự nhiên trả lời: "Cũng không tính lừa cậu, bây giờ cậu đã không còn cảm giác tim đập gia tốc cả người vô lực đi."


Tiểu Ngũ học bộ dáng Trình Hiểu Hải vểnh miệng, xoay đầu, "Đã khá hơn nhiều, chỉ có điều sao anh lại phóng điện tôi? Nguy hiểm như vậy."
Trình Tuấn: "..."


Tiểu Ngũ đột nhiên cảm khái mà nói: "Con người quả nhiên lợi hại hơn với cá heo, không chỉ ánh mắt phóng được điện, đinh đinh muốn ngạnh liền ngạnh, tiện như vậy!"


Trình Tuấn nhịn không được nhéo khuôn mặt Tiểu Ngũ một cái, lời nói phun ra: "Cậu cho là cái vật kia của con người là món đồ chơi có chốt đóng mở sao còn nói muốn ngạnh liền ngạnh, tôi muốn nó mềm mà không có mềm liền đâu, con người chỉ có ở trước mặt người mình thích mới có phản ứng sinh lý."


Tiểu Ngũ giật mình, "Ý của anh là nói, anh thích tôi!"


Trình Tuấn một hơi bị nghẹn ở trong cổ họng không thể lọt xuống dưới, cuối cùng đành phải xoay người ngồi xuống, trầm mặc một hồi buồn bã nói: "Chuyện này không phải là quá rõ ràng hay sao? Tôi cũng đã nói phải nuôi cậu cả đời, tôi còn nói cậu là vợ của tôi. Người bình thường vừa nghe đã hiểu ngay ý của tôi. Cũng chỉ có cậu..." Nghiêng người chọc chọc cái đầu của hắn, "Chỉ có mỗi túi da tốt, đầu óc sao mà ngốc đến thế."


Tiểu Ngũ cũng ngồi dậy, sờ sờ cái trán bị chọc, tỏ vẻ không phục đáp lại: "Không được bảo tôi ngốc! Tôi chính là cá heo thông minh nhất ở trong biển, được tất cả động vật ở trong biển thừa nhận."
Trình Tuấn: "... Có phát giấy chứng nhận sao?"
Tiểu Ngũ: "Giấy chứng nhận là cái gì?"


Trình Tuấn bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ nhìn lại nhìn, cuối cùng xuống giường, nói: "Quên đi, không với chuyện phiếm với cậu nữa, nhìn dáng vẻ của cậu là biết đối với tôi cũng không cảm giác, tôi cũng không trông cậy cậu cũng có tình cảm với tôi." Đi hai bước lại quay đầu lại, cảnh cáo, "Cậu cũng đừng lại lấy một con cá ch.ết cho tôi, lần trước làm tôi buồn nôn muốn ch.ết."


Tiểu Ngũ: "..."
"Tuấn!" Trình Tuấn đi tới cửa, Tiểu Ngũ gọi giật hắn lại, ánh mắt sâu kín, "Tuy rằng tôi còn chưa tới kỳ động dục bất quá, nếu như là anh nói muốn, tôi có thể phối hợp với anh một chút."
Vì thế Trình Tuấn ngay tức thì đem Tiểu Ngũ ăn sạch.


Nhưng trong quá trình chỉ có mỗi mình Trình Tuấn một người thích thú, sự thật chứng minh, Tiểu Ngũ trừ bỏ có được bề ngoài của nhân loại thì những mặt khác hết thảy đều y nguyên si tập tính của cá heo ——


Bây giờ là đầu mùa đông không phải là kỳ động dục của cá heo, cho nên tuy rằng hai người đang làm, nhưng kỳ thật Tiểu Ngũ cũng không có nhiệt tình, cũng không có hưng phấn, hắn chỉ là vì phối hợp Trình Tuấn mà làm, tiếng ngâm nga vui thích cũng là bởi vì không chịu được sự va động mạnh mẽ của Trình Tuấn thân bất do kỷ phát ra.


Bất quá, mặc dù như thế, Trình Tuấn vẫn là cảm thấy rất tuyệt, thật ấm áp, Tiểu Ngũ khi chưa tới kì mà có thể vứt bỏ kỳ sinh lý động vật phối hợp với hắn, có thể thấy được hắn thật sự có tình cảm với hắn, chính là bản thân hắn còn không hiểu.


Trên bàn cơm, Tiểu Ngũ đã uống năm bát cháo cá, Trình Tuấn tầm mắt cũng chưa từng dời đi.
Trình Hiểu Hải mắt nhìn ba hắn giống như nhìn quái vật, "Ba à, trên mặt chú Tiểu Ngũ nở hoa rồi sao?"
Tiểu Ngũ bởi vì giọng nói của con mà ngẩng đầu lên, còn dùng tay ra dấu ở trên mặt, "Không nở hoa!"


Trình Tuấn lập tức xấu hổ mà khụ một tiếng, dùng chiếc đũa gõ một cái trên đầu Trình Hiểu Hải, tức giận mà nói: "Uống cháo của con đi!"
Trình Hiểu Hải vểnh miệng, "Giống như người ngu ngốc vậy ạ."
"Con thử bĩu môi nữa xem?"
Trình Hiểu Hải cho Trình Tuấn cái le lưỡi.
Trình Tuấn: "..."


Bữa sáng ăn xong rồi Trình Tuấn ở trong phòng bếp rửa chén, Tiểu Ngũ đi đến, "Tôi giúp anh!"


"Không cần, loại việc nặng này tôi làm là được, cậu cứ đi ra ngoài ngồi, trong tủ lạnh có điểm tâm ngọt đã nướng rồi đó, có muốn ăn một chút hay không?" Tăng cấp một tầng quan hệ, Trình Tuấn đối với Tiểu Ngũ càng thêm che chở, chỉ kém đem hắn biến thành bảo bối tâm can, "Thân thể thế nào? Còn thấy đau không?"


"Đều đã nói với anh mấy lần rồi, tôi không đau!"
"Vậy cũng phải cẩn thận một chút, cậu nếu bị thương tôi sẽ thực đau lòng."
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm Trình Tuấn mặt mày vui tươi vài lần, hỏi hắn: "Cùng tôi giao phối anh rất vui vẻ à?"


Trình Tuấn nhanh chóng đưa mắt nhìn ra cửa phòng bếp, xác định gấu nhỏ không có ở bên ngoài mới yên lòng, thuận tay đem cửa phòng đóng lại, thấp giọng ôn nhu khuyên bảo: "Về sau không cần lại nói giao phối, cái từ này nếu bị con nghe thấy không tốt."


"A!" Chỉ cần là vì tốt cho con, Tiểu Ngũ đều sẽ vô điều kiện nghe theo, chính là, "Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi."
Trình Tuấn tiếp tục rửa chén, lỗ tai có chút nóng, "Làm với người mình yêu, đương nhiên vui vẻ."


Tiểu Ngũ hoang mang hỏi: "Người yêu, chính là chỉ đối tượng mà anh muốn giao phối, phải không?"
Trình Tuấn thở dài, đây chính là điểm mà dù hắn vui vẻ rất nhiều nhưng lại có chút mất mát.


Tiểu Ngũ căn bản là không hiểu tâm tình yêu một người, dù cho thân thể bọn họ có tiến một bước dài, nhưng trên phương diện lý giải của Tiểu Ngũ thủy chung vẫn giậm chân tại chỗ, hơn nữa loại tình cảm tinh tế này nếu để Trình Tuấn dùng từ ngữ để giải thích rõ ràng với hắn, thật đúng là một chuyện chẳng dễ dàng.


Trình Tuấn dừng lại suy nghĩ kỹ trong chốc lát, nói: "... Cũng có thể lý giải như vậy đi, bởi vì yêu một người, cho nên mới đối với hắn sinh ra ham muốn, mới có thể muốn đối tốt với hắn, muốn đem hết thảy những thứ tốt cho hắn, muốn chiếu cố hắn cả đời, bảo hộ hắn, vui vẻ mà làm... Nói như vậy, cậu hiểu không?"


Tiểu Ngũ: "... Có phải tựa như cái loại tình cảm tôi đối với con hay không? Thì ra là, anh đem tôi xem như con?"
Trình Tuấn nổi giận: "Ai lại đối với con trai của mình có ham muốn a cậu cái tên ngu ngốc này!"
Tiểu Ngũ: "... Tôi, tôi sai! Anh đừng kích động!"
Một nhà ba người ra ngoài.


Trình Tuấn trên trán bị thương, Tiểu Ngũ... Tiểu Ngũ kỳ thật hoàn hảo, tuy rằng làm hai lần, hắn hôm nay thoạt nhìn cũng hệt như lúc bình thường, đại khái bởi vì hắn là cá heo đi, thân thể khác hẳn với người bình thường, nhưng Trình Tuấn vì phòng ngừa trên xe bus nhiều người không cẩn thận đụng vào hắn, cho nên đón một chiếc taxi.


Ngày nay đi làm, Trình Tuấn rất lo lắng cho Tiểu Ngũ sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng không để ý trên trán mình có thương tích, muốn thay thế Tiểu Ngũ huấn luyện cá heo cùng với biểu diễn, nhưng trên thực tế Trình Tuấn hoàn toàn là quá lo lắng, thân thể Tiểu Ngũ tốt không thể chê, căn bản là không cần hắn lo lắng.


"Anh vẫn là tự chiếu cố bản thân mình đi." Tiểu Ngũ từ trong nước bò lên chống trên bờ, "Đêm qua con chỉ trích tôi không quan tâm anh, làm cho tôi đến giờ vẫn còn rất áy náy đâu."
Vì thế Trình Tuấn bị đuổi đi.


Đây là lần đầu tiên Trình Tuấn không ở đây để Tiểu Ngũ một mình làm việc, kết quả rất ổn hoàn toàn không như Trình Tuấn tưởng tượng. Buổi chiều ba giờ rưỡi thời điểm biểu diễn, Trình Tuấn phát hiện hai người Tiểu Ngũ cùng Thạch Nghiêu phối hợp thật không tồi, nếu không vì Thạch Nghiêu là người mới còn có chút trúc trắc, thì những mặt khác thoạt nhìn rất thuận lợi.


Tiểu Ngũ chủ yếu biểu diễn tiết mục yêu cầu cao độ, mà Thạch Nghiêu rất linh hoạt ăn nói khéo léo, làm nóng không khí ở trên đài.


Cuối cùng khi tới đoạn phối hợp giữa người với động vật, Thạch Nghiêu đảm đương vai trò của Trình Tuấn, tự nhiên làm chủ hiện trường dẫn dắt tiết mục, tiếp thu hoàn toàn năng lực của Trình Tuấn vừa biểu diễn lại hay pha chút dí dỏm thường thường chọc cho những vị khách cùng cá heo tiếp xúc thân mật không ngừng cười to. Điểm này rất phù hợp với những điều hắn nói lúc trước, bản thân mình khi ở trường đại học thường xuyên tham gia những buổi đàm thoại.


Có mấy cô gái trẻ lớn tiếng hỏi Tiểu Ngũ cùng Thạch Nghiêu, vì sao không nhìn thấy Trình Tuấn. 
Thạch Nghiêu cười giải thích với mấy cô, Trình Tuấn làm việc xuất sắc, được thăng chức.


Nhóm con gái cực kỳ thất vọng, sôi nổi oán giận, khó khi nào các nàng dành thời gian đến xem Trình Tuấn, kết quả hắn cư nhiên thăng chức.


Thạch Nghiêu biết mấy cô nàng này yêu mến Trình Tuấn, Trình Tuấn làm thuần dưỡng viên mấy năm nay rất được yêu thích, nhìn các nàng thất vọng, Thạch Nghiêu tỏ vẻ, vì không để cho anh Tuấn ca nhìn thấy mấy fan của hắn buồn nên hắn muốn biểu diễn một tiết mục cho các nàng vui vẻ.


Trình Tuấn đứng ở cửa sau viện hải dương cười cười, hắn đã nhớ rõ hết tên mấy cô nàng kia, lúc ban đầu mấy cô này đến viện hải dương xem cá heo biểu diễn mới học trung học, hiện tại cũng đã lên cấp ba, nói thật, nhìn mấy cô ấy trong lúc gấp rút bận bịu học tập như vậy mà còn dành chút thời gian đến xem hắn biểu diễn thật sự vô cùng cảm động. 


Mà cậu nhóc Thạch Nghiêu này quả thật sẽ làm nóng bầu không khí, sẽ lấy được lòng người, đem một cái động tác bình thường điều hòa biến tấu gây cười lập tức khiến cho người xem có cảm giác mới mẻ, mấy cô gái nhóm fan của Trình Tuấn cũng vui vẻ tán dương.


Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn Trình Tuấn đứng chỗ cửa sau, ánh mắt xanh thẳm lóe lóe, khóe miệng chậm rãi gợi lên.
"Oa! Hắn cư nhiên sẽ cười!" Không biết là cô nương nào hét lên một tiếng, người xem trên đài ngay lập tức giơ di động cùng cameras lên chớp lóe lia lịa.
Trình Tuấn: "..."






Truyện liên quan