Chương 43
Khi Trình Tuấn về đến nhà, Tiểu Ngũ với Sửu Sửu đã ôn chuyện xong, Trình Tuấn không biết bọn họ nói những thứ gì, đối với hắn lúc này mà nói, những chuyện này tuy rằng khiến hắn rất để ý cũng thật không thoải mái, nhưng không sánh bằng chuyện Mạnh Kỳ muốn hùn vốn cùng hắn làm ăn.
Trình Hiểu Hải vừa vào cửa liền nhìn thấy trong phòng khách có một người đẹp tóc dài đang ngồi, hưng phấn chạy tới nhìn vài lần, nói với ba: "Ba à, cuối cùng ba cũng quen bạn gái nha!"
Tiểu Ngũ & Trình Tuấn: "..."
Sửu Sửu cũng hoàn toàn xem nhẹ lời Trình Hiểu Hải nói, cong thắt lưng mắt tò mò nhìn trái xét phải nhóc, sau khi nhìn đủ mới chỉ vào nhóc hỏi Tiểu Ngũ: "Hắn chính là cái kia?"
Tiểu Ngũ gật gật đầu.
Sửu Sửu duỗi hai tay luồn qua dưới nách nhóc, nhấc nhóc giơ lên cao, "Lớn lên không giống anh."
Trình Tuấn không để ý tới bọn họ, có chút không yên đi chuẩn bị cơm chiều.
Tiểu Ngũ quay đầu nhìn Trình Tuấn, từ lúc Trình Tuấn vào cửa từ hắn đã bắt được cảm giác lạ lùng từ trên người hắn so với ngày thường, rối rắm, ngưng trọng, cẩn thận, buồn rầu.
Tiểu Ngũ tự nhiên không biết vì sao Trình Tuấn lại phiền lòng, hắn nghĩ tới có khả năng chính là vấn đề về chuyện thân phận của hắn.
Trình Tuấn vẫn luôn rất để ý chuyện của hắn, gần đây đối với biểu hiện hắn kháng cự không chịu trở về vịnh người cá cũng sinh ra nghi hoặc. Hai lần ba lượt hỏi han hắn cũng không có nói, hắn đại khái đối với mình cảm thấy rất thất vọng đi.
Lúc ăn cơm, Trình Hiểu Hải mới biết được Sửu Sửu là nam nhân không phải nữ nhân, không có bị giật mình nhưng lại biểu hiện rất thất vọng, "Thì ra "chú" không phải là bạn gái ba của cháu ạ."
Trình Tuấn dùng chiếc đũa gõ Trình Hiểu Hải một chút, nói: "Không cho nói bậy." Hắn ngược lại vẫn luôn muốn nói cho Trình Hiểu Hải hắn là do Tiểu Ngũ sinh, nhưng cũng không biết phải mở miệng như thế nào, chủ yếu là không đoán được con sẽ có phản ứng gì, sợ dọa nhóc, cũng sợ hắn ở trong trường học nói bậy, truyền ra đi đối với một nhà bọn họ đều không tốt.
Trình Hiểu Hải quyệt quyệt miệng vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Thường ngày nhìn thấy Trình Tuấn giáo huấn con, Tiểu Ngũ nhất định sẽ che chở một chút, nhưng hôm nay không có phản ứng. Trình Tuấn nhìn hắn một cái, vừa lúc hắn cũng đang nhìn hắn, tầm mắt chạm vào nhau, phát hiện trong ánh mắt của hắn lộ ra chút lo lắng.
Trình Tuấn gắp một khối thịt cá béo ngậy vào trong bát Tiểu Ngũ, "Mau ăn đi a, nhìn tôi làm gì."
Tiểu Ngũ không nói chuyện, cúi đầu ăn cơm.
Sửu Sửu người thì đẹp nhưng tướng ăn thiệt là hết sức khó coi, ngay cả trên trán đều dính phải hạt cơm, miệng với mặt thì càng đừng nói nữa. Trình Hiểu Hải bắt đầu ghét bỏ Sửu Sửu, nói hắn không vệ sinh.
Sửu Sửu liền hỏi Trình Hiểu Hải cái gì gọi là vệ sinh, sau đó Trình Hiểu Hải liền giải thích cho hắn, hai người thảo luận về đề tài vệ sinh rất ồn ào, nhưng không thể nói rõ ràng.
Trình Tuấn không có tâm tình xem trò vui, vội vàng ăn chút cơm trở về phòng ngủ.
Mạnh Kỳ hoàn toàn có năng lực tự mình làm, Trình Tuấn hiểu được, hắn sở dĩ đề nghị cùng nhau hùn vốn, đơn giản chính là nhớ tới tình hữu nghị thời đại học kia.
Hồi học đại học Mạnh Kỳ không có nhiều bạn lắm, gọi anh em tính cả Trình Tuấn ở bên trong bất quá cũng chỉ có hai ba người. Hiện giờ một lần nữa gặp gỡ, ôn chuyện lại phát hiện hai người ăn ý cùng chung suy nghĩ, cái loại cảm giác cùng chung chí hướng trong nháy mắt làm cả hai người kích động, hơn nữa bản thân Mạnh Kỳ có thể tự mình thực hiện ý tưởng này nhưng lại đề nghị hợp tác làm ăn.
Đây là một lời đề nghị quá hấp dẫn, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cuộc sống sinh hoạt ngày sau sẽ tốt hơn hiện gấp bội.
Mạnh Kỳ tnghĩ một lần mua bốn mươi mẫu đất, hắn nói tiêu chuẩn khách sạn năm sao ước chừng cần ba mươi mẫu, bọn họ mới bắt đầu không cần làm lớn như vậy, chỉ cần đạt tiêu chuẩn bốn sao là được, chiếm diện tích chừng hai mươi mẫu, phần còn dư cứ để đó, chờ sau khi khách sạn khấm khá về sau lo xây dựng làng du lịch hoặc là mở rộng quy mô khách sạn.
Trình Tuấn dự toán một chút, hiện giờ vịnh người cá kia chính phủ trưng thu theo tiêu chuẩn một mẫu là tám vạn, theo dự tính của Mạnh Kỳ mà nói nếu mua bốn mươi mẫu phải cần ba trăm hai mươi vạn, nếu hùn vốn chung, số tiền trong tay Trình Tuấn vừa vặn đủ đầu tư một nửa. Nhưng sau khi mua xong phải xây dựng, còn phải trang hoàng khách sạn... khoản tiền ấy còn hơn cả tiền mua đất gấp mười lần.
Cho nên nói, nếu muốn hợp tác thì Trình Tuấn vẫn là không đủ tiền.
"Tuấn, anh làm sao vậy?" Không biết từ khi nào Tiểu Ngũ đã vào phòng ngủ, đứng ở phía sau Trình Tuấn.
Trình Tuấn mắt từ trên màn ảnh máy tính chuyển đến trên người Tiểu Ngũ, "Cậu ăn no chưa?"
"Tôi đang hỏi anh mà, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?"
Trình Tuấn ra vẻ vô tội cười cười, "Không có gì."
Tiểu Ngũ lắc đầu, ngón tay chấm trên ấn đường Trình Tuấn, "Anh gạt tôi, ánh mắt của anh nói cho tôi biết anh đang có tâm sự."
Trình Tuấn kéo tay Tiểu Ngũ xuống, đem hắn kéo vào trong ngực, để hắn thoải mái ngồi vào trên đùi của hắn, "Chuyện có thể làm cho tôi phiền não, còn không phải là chuyện của cậu sao? Sống ch.ết không chịu nói cho tôi biết chuyện của cậu ở trong biển, cậu có cha mẹ hay không, có anh trai em gái, có bạn bè hay không.
Trước kia khi ở trong biển sinh hoạt như thế nào, cái gì cũng không nói với tôi. Có lẽ thời gian chúng ta ở chung còn chưa đủ lâu, có lẽ cậu đối với loài người còn có tâm lý phòng bị, nhưng tóm lại không phải là chúng ta đang cùng sinh hoạt chung một chỗ sao? Chúng ta còn có con, chúng ta là người một nhà..." Ngón tay của hắn ở lồng ngực Tiểu Ngũ nhẹ nhàng vẽ vòng, "Nhưng thủy chung tôi vẫn không thể tiến vào nơi này, ở tại một mức độ nào đó tôi vẫn là người lạ, loại cảm giác này rất không tốt."
Tiểu Ngũ đôi mắt xanh lam trong suốt ngưng đọng nhìn Trình Tuấn, nhưng Trình Tuấn lại không thể nào xuyên thấu qua hai con mắt này nhìn ra suy nghĩ cất giấu trong lòng hắn.
Không khí giữa hai người trầm tĩnh, Tiểu Ngũ không nói lời nào, Trình Tuấn cũng không nói, ngồi đó nhìn nhau không tiếng động giằng co.
Ước chừng hai phút trôi qua, thần sắc Tiểu Ngũ có một chút buông lỏng, hắn rũ mắt, "Sao lại để ý việc này như vậy? Dù sao tôi cũng không có khả năng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh."
Trình Tuấn ngẩn người, quả đúng là như vậy, Tiểu Ngũ ngay từ đầu đã nói, hắn chỉ là tạm thời lưu lại, nhưng khi đó bản thân hắn rất có lòng tin có thể làm cho Tiểu Ngũ vĩnh viễn lưu lại, hắn cho rằng hắn cuối cùng cũng sẽ bị mình làm cho cảm động.
"Có thể nói rõ được sao? Nếu như bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt cùng tập tính, tôi cũng không tin."
Tiểu Ngũ muốn từ trên đùi Trình Tuấn đi xuống, nhưng bị Trình Tuấn siết chặt eo, hắn không thể động đậy, đành phải ở trong ngực ngực, nói: "Tôi cũng có chuyện phải làm cũng giống như anh, trên người phải gánh vác một ít trách nhiệm không thể trốn tránh. Có một số việc tạm thời tôi có thể trốn tránh, nhưng cũng không thể nào trốn mãi được, một ngày nào đó tôi còn phải về đại dương..."
Trình Tuấn nóng nảy, "Vậy rốt cuộc đó là chuyện gì cậu nói rõ cho tôi biết a, có lẽ tôi có thể nghĩ đến biện pháp để cậu không cần trở về?"
Tiểu Ngũ lắc đầu, "Tuấn, anh không hiểu. Anh nói anh yêu tôi nhưng mà bản thân tôi lại không biết yêu là cái gì, nhưng tôi có thể từ ánh mắt cùng với tâm tình của anh có thể cảm nhận được anh luôn một mực bảo vệ yêu thương tôi, giống như tôi đối với con... Không, tình cảm đó so với loại yêu thương này càng đậm càng mãnh liệt hơn nhiều. Anh cho tôi cái cảm giác không muốn rời khỏi anh, cũng làm cho tôi có một cảm giác mãnh liệt muốn bảo hộ cho anh. Cho nên, những chuyện đó tôi sẽ không nói cho anh biết. Anh không phải là cũng từng nói với tôi rồi sao? Có đôi khi biết rất nhiều cũng không phải là chuyện tốt."
Trình Tuấn cõi lòng sóng cuồn cuộn mênh mông, lời này không khác gì là thổ lộ khiến tim hắn đập dồn dập không nguôi, hắn ôm chầm lấy Tiểu Ngũ, hai tay vòng sau lưng hắn, đem hắn gắt gao ghìm chặt trong khuỷu tay, "Nếu đã nói như vậy, nên nói với anh."
(sến súa ứ chịu nổi TTvYY)
Tiểu Ngũ bị siết xương cốt phát đau, "Anh dùng sức quá đó."
"Em nói cho tôi biết." Vừa nghĩ tới thời gian Tiểu Ngũ ở bên cạnh hắn là có hạn, lòng Trình Tuấn giống như bị vuốt mèo gãi.
Tiểu Ngũ giãy ra, thở hổn hển, "Sau khi anh đón con về nhà thì lòng đầy ắp tâm sự, chính là bởi vì chuyện của tôi sao?"
Trình Tuấn sửng sốt, nhớ tới lời đề nghị của Mạnh Kỳ, lo lắng bắt lấy cánh tay Tiểu Ngũ, "Chuyện kia không vội. Tiểu Ngũ, em nói thật cho tôi biết, Sửu Sửu lần này đến có phải là mang em trở về hay không?"
Tiểu Ngũ nhíu mày, "Chuyện kia là chuyện gì?"
"Em trả lời tôi trước đã, Sửu Sửu tới tìm em là muốn làm gì?"
"Là tôi hỏi anh trước, chuyện kia là chuyện gì? Anh nói cho rõ ràng."
"..." Trình Tuấn muốn đem Tiểu Ngũ trói lại tr.a hỏi, nhưng dưới sự dồn ép của đôi mắt trong suốt ấy, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình không được bình thường, giống như mình nói cái gì đó, lại giống như cái gì cũng chưa nói, mình cái gì cũng không nhớ rõ.
Tiểu Ngũ đứng ở trước mặt Trình Tuấn, hai tay ôm lấy mặt hắn, hai mắt tới gần hắn, "Nói cho tôi biết, trong lòng anh đang suy nghĩ gì?"
Trình Tuấn thần sắc mê mang, chậm rì rì trả lời: "Tôi muốn mở một khách sạn ở vịnh người cá, sư huynh muốn hợp tác làm ăn với tôi nhưng tôi còn chưa có đủ vốn."
Tiểu Ngũ biết khách sạn là làm chi, cũng biết hợp tác là chuyện gì, hắn không hiếu kỳ, nhưng là, "Sư huynh là ai?"
"Sư huynh chính là Mạnh Kỳ, đàn anh tốt hồi đại học."
Thì ra là học chung trường, "Vì cái gì muốn mở khách sạn ở vịnh người cá?"
"Bên kia tương lai sẽ trở thành thánh địa du lịch hàng đầu, nếu mở khách sạn ở nơi đó kiếm tiền đặc biệt nhiều."
Tiểu Ngũ bỗng chốc nhíu chặt hai hàng lông mày, trong thần sắc ẩn ẩn toát ra một tia lệ khí, ngay cả trong tiếng nói cũng lộ ra sự sắc bén lạnh buốt, "Muốn có nhiều tiền như vậy làm gì? Anh rất thiếu tiền sao?"
Trình Tuấn bỗng nhiên trầm mặc.
Tiểu Ngũ đôi mắt lam lóe lóe, "Nói a."
Trình Tuấn thân thể run rẩy, nói: "Tôi không thiếu tiền, nhưng nếu tôi có nhiều tiền, tôi có thể để cho Tiểu Ngũ với con sống một cuộc sống tốt hơn, có thể trở thành ngọn núi vững chắc cho bọn họ dựa vào. Có tiền tôi muốn xây cho Tiểu Ngũ hai bãi cá, cá bên trong chỉ cho một mình hắn ăn, như vậy tôi có thể giữ Tiểu Ngũ lại mãi mãi. Tôi muốn để cho Trình Hiểu Hải dưới tình thương của hai người cha mà lớn lên, kiên quyết không để cho hắn giống tôi khi còn bé..."
Lệ khí trên mặt Tiểu Ngũ nháy mắt tiêu tán, sững sờ nhìn Trình Tuấn hồi lâu, cuối cùng ở trên môi hắn hôn hôn, "Được rồi."
Trình Tuấn nháy mắt mấy cái, "Thật kỳ quái, tôi vừa rồi..."
Tiểu Ngũ không để cho hắn nói xong, đưa miệng mình ngăn chặn hắn.
Trình Hiểu Hải chỉ huy Sửu Sửu đem bàn ăn dọn sạch sẽ, sau đó cầm cuốn sách giáo khoa đi ra phòng khách ở trên bàn trà viết chữ, vừa viết vừa gọi Sửu Sửu, "Chú Tiểu Sửu làm phiền chú gọi ba cháu ra với, bài tập của cháu yêu cầu phụ huynh ký tên."
Sửu Sửu đang lau bàn, việc này khi hắn còn ở nhà Lý Lương thấy Lý Lương làm qua, cũng không xa lạ, nhưng chẳng biết tại sao dầu mỡ dính ở trên bàn càng lau càng dính thêm, còn có chút chất lỏng không rõ.
"A!" Sửu Sửu đáp lại một tiếng, bỏ khăn lau đi tới phòng ngủ Trình Tuấn.
Trước khi vào cửa Tiểu Ngũ không có khóa trái cửa phòng, thuận tay đóng cửa, cho nên Sửu Sửu hoàn toàn không hiểu khái niệm phải gõ cửa trực tiếp xoay nắm cửa phòng ngủ.
Trình Tuấn với Tiểu Ngũ đang trần truồng quay cuồng ở trên giường.
Sửu Sửu sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng hai người này đang giao phối, không khỏi phụt cười: "Anh Tiểu Ngũ kỳ động dục tới sớm hả?"
Tiểu Ngũ đang ôm cổ Trình Tuấn, bị Trình Tuấn nâng hai chân, hung hăng công kích tới, nghe vậy, như sóng to dập tới xoay đầu lại trừng mắt nhìn Sửu Sửu một cái, thắt lưng cũng không xoay thả ra ba chữ: "Cút ra ngoài!"
Động vật không giống con người, khi làm bị nhìn bọn họ không thấy xấu hổ hay mất thể diện, ở trong hải lý, mỗi khi đến kỳ động dục, nơi nơi đều là sinh vật giao phối. Chuyện này đối bọn họ mà nói hoàn toàn không cần che giấu.
Nhưng Trình Tuấn bất đồng, hắn là con người bị nhìn đương nhiên chẳng thích bị nhìn, vì thế hắn thẹn quá hóa giận, từ trong thân thể Tiểu Ngũ rút ra, trên hung khí dữ tợn gân xanh cuồn cuộn, ướt sũng.
Sửu Sửu mặt cười hì hì nhất thời biến thành (⊙o⊙).
Phanh một tiếng vang thật lớn, Sửu Sửu thiếu chút nữa bị ván cửa đập vào mũi.
Trước kia khi ở trong biển từng một lần cùng Tiểu Ngũ vận động khiến người đỏ mặt tim đập, về sau Trình Tuấn không ít hơn một lần phỉ nhổ mình, thật sự là một chút tự chủ cũng không có, rất vô dụng. Hơn nữa, hắn cũng hiểu được, Tiểu Ngũ hạ quyết tâm sẽ không nói cho hắn biết chuyện của hắn.
"Yên tâm, tuy rằng chung quy có một ngày tôi sẽ trở lại đại dương, nhưng anh có thể yên tâm, trước mắt trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không rời đi lục địa."
Tiểu Ngũ sáng sớm ngày hôm sau an ủi Trình Tuấn như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn là bao nhiêu lâu chứ? Tiểu Ngũ căn bản cũng không thể nói cụ thể con số, Trình Tuấn vẫn như cũ không an lòng, hắn muốn không phải là tạm thời mà là hạnh phúc vĩnh cửu.
Tiểu Ngũ muốn xin phép, Trình Tuấn vô cùng ngoài ý muốn.
"Em không thoải mái sao?"
Tiểu Ngũ nói, "Không phải, tôi nghĩ quay về biển một chuyến."
Trình Tuấn chỉ cảm thấy đến cả người chợt lạnh, "Em không phải là nói trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi..."
Tiểu Ngũ bật cười, lắc đầu: "Không phải rời đi, chỉ là trở về một chuyến, tôi có món đồ muốn đưa cho anh."
Trước đó không lâu Tiểu Ngũ còn kháng cự trở lại vịnh người cá như vậy, hiện tại đột nhiên muốn nói trở về hải lý, trong này có gì lạ a, "Cái gì vậy? Tôi đi cùng với em."
Tiểu Ngũ như là biết Trình Tuấn đang suy nghĩ gì, "Tôi không phải về vịnh người cá, là đi tới biển."
Sửu Sửu cười hì hì nói: "Anh Tuấn không cần lo lắng cho anh Tiểu Ngũ đâu, hắn rất lợi hại, cho dù là cá kình hung mãnh nhất hay là cá mập cũng không dám làm gì hắn cả."
Trình Tuấn không đáp ứng, Tiểu Ngũ ánh mắt chợt lóe, bảo hắn ngậm miệng.
"Hai ngày này phải chú ý tới hắn." Tiểu Ngũ bảo Sửu Sửu: "Thời gian kéo dài hoặc thuật đủ để cho tôi rời đi, sau khi hắn tỉnh táo lại nhất định muốn tìm tôi, cậu nói cho hắn biết hai ngày nữa tôi về, bảo hắn đừng lo lắng."
Sửu Sửu không ngừng kêu khổ, Trình Tuấn đối với hắn rất chi là bạo lực, đến giờ mũi của hắn vẫn còn đau đây nè. Nhưng Tiểu Ngũ phân phó hắn cũng không có biện pháp, đành phải run run rẩy rẩy trông chừng Trình Tuấn.
Quả nhiên, một chốc Trình Tuấn tỉnh táo lại liền muốn chạy đuổi theo Tiểu Ngũ, Sửu Sửu dáng người nhỏ, khí lực yếu, ngăn cũng ngăn không được, cuối cùng không có biện pháp đành phải liều mạng mà ôm bắp đùi của hắn.
Trình Tuấn tha Sửu Sửu chạy đến ngoài cửa, vừa lúc gặp vợ chồng anh Tần đang tính ra ngoài.
Vợ chồng anh Tần: (⊙o⊙)...
Trình Tuấn không ném được người này, nháy mắt lắc mình trở về phòng, đóng chặt cửa phòng, chỉ vào Sửu Sửu mặt không đổi sắc mà nói: "Nội trong hai ngày Tiểu Ngũ không về, tôi sẽ đem cậu chiên xào hầm rán làm thành mười hai món cá."
Sửu Sửu: ~~~~(>_<)~~~~ Anh Lý Lương tôi muốn về nhà anh ở!