Chương 47
Tiểu Ngũ sở dĩ hạ quyết tâm không ở lại, là do băn khoăn lực lượng của nhóm người cá. Tộc đàn cá heo số lượng nhiều hơn nhân ngư nhiều lắm, nhưng mặc dù như vậy cũng không có thể bảo hộ được Tiểu Ngũ. Trình Tuấn bất quá là một người bình thường, tuy rằng có được trí tuệ hơn xa xa động vật, nhưng chỉ sức một người cũng không đấu lại nhóm nhân ngư có được năng lực siêu tự nhiên a.
Điểm này Trình Tuấn tự nhiên cũng hiểu, nếu Tiểu Ngũ và Sửu Sửu cũng có thể biến thành người lên bờ, thì những động vật kia ở trong biển nhất định cũng làm được, nhân ngư có khả năng đứng mũi chịu sào, từ chuyện các nàng để Tiểu Ngũ bảo hộ rãnh biển đủ để nhìn ra.
Nhưng Trình Tuấn cũng không phải loại người nhát gan sợ phiền phức, hắn vuốt ve mái tóc Tiểu Ngũ, ngữ điệu ung dung bình tĩnh, "Mặc kệ em bận tâm cái gì không thể lưu lại, tóm lại tôi sẽ không để cho em quay trở về. Tôi nói, chúng ta là người một nhà, nếu tôi không bảo vệ được em, tôi cũng không xứng làm nam nhân của em."
Yêu một người là muốn chăm sóc che chở cho người ấy, toàn tâm toàn ý suy nghĩ, dù cho có liều mạng cũng sẽ không tiếc. Những lúc nguy ngập sẽ không để ý suy nghĩ đối phương, một lòng muốn giữ vững, cuối cùng kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, thì bản thân mình cả đời sẽ phải hối hận.
"Anh không có năng lực như vậy." Tiểu Ngũ nằm thẳng, hơi hơi nghiêng đầu, từ đuôi đến đầu nhìn Trình Tuấn. Khi mà Trình Tuấn nói những lời này, hắn có thể cảm giác từ trên người hắn phát ra khí thế không thể phá vỡ, trong một cái chớp mắt thật sự hắn sinh ra ý nghĩ "Vậy lưu lại đi", nhưng rất nhanh mà thôi nghĩ tới chuyện đám nhân ngư kia hung hãn thiện chém giết, hắn bừng tỉnh.
Trình Tuấn nở nụ cười, kéo chăn nằm xuống, một tay gối đầu, nghiêng người mặt đối mặt với Tiểu Ngũ, "Tôi không có năng lực siêu tự nhiên đặc biệt, nhưng tôi là người, tôi có đầu óc, có nghị lực, ít nhất tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, sẽ không để cho em phải một mình đối mặt. Người yêu, người nhà, là những người trong lúc khó khăn cùng nhau chia sẻ, cùng nhau chống đỡ, cùng nhau thay đổi, hiểu không?"
Tiểu Ngũ đầu giật giật, tóc nhẹ nhàng cọ khuỷu tay Trình Tuấn, "Hy vọng có một ngày tôi có thể hiểu được loại tình cảm mà anh nói này."
Đêm đã khuya, Tiểu Ngũ đã ngủ say, nhưng Trình Tuấn vẫn chưa ngủ.
Trình Tuấn trong lòng biết rõ ràng, chuyện mà Tiểu Ngũ đã nói chỉ có một phần đúng, còn có ít nhiều chưa nói ra. Thí dụ như, chuyện có quan hệ tới kỳ động dục này, Trình Tuấn rành mạch nhớ rõ, từ khi bọn họ gặp mặt lần đầu bảy năm trước cho đến hiện tại, Tiểu Ngũ trong quá trình phía trước thủy chung không có phản ứng, làm sao có chuyện " ở ngoài kỳ động dục thời gian cũng có thể căn cứ theo nhân tố tâm lý mà động dục"?
Tiểu Ngũ đang nói dối, tựa hồ là đang che dấu cái gì, nghĩ tới bảy năm trước lần đầu của bọn họ, trong mộng Tiểu Ngũ chủ động cùng khát thiết như vậy, rõ ràng không phải kỳ động dục nhưng lại nhiệt tình như vậy, nghĩ thế nào cũng đều thấy có vấn đề.
Về phần những chuyện còn dư mà Tiểu Ngũ chưa nói, Trình Tuấn đã không còn muốn đi đoán, biết thì thế nào chứ? Quan trọng là làm sao để giữ Tiểu Ngũ lại, chỉ cần biết chuyện nhân ngư hãm chân Tiểu Ngũ, tìm được căn nguyên tại sao mà hắn không thể ở lại ——
Biết căn nguyên, có thể bốc thuốc.
Ngày hôm sau, Trình Tuấn đem chuổi hạt châu kia đem ra, hỏi Tiểu Ngũ thứ này từ đâu mà tới.
Tối hôm qua, Sửu Sửu nói chuỗi hạt châu này là Tiểu Ngũ từ đám nhân ngư nơi đó lấy tới, cái này hiển nhiên là nói dối. Căn cứ vào buổi nói chuyện tối hôm qua phân tích, nếu Tiểu Ngũ trăm phương nghìn kế chạy trốn khỏi chỗ nhân ngư, khẳng định không có khả năng trở về tìm người cá muốn thứ này.
Tiểu Ngũ cũng không giấu diếm, nói rõ ràng cho Trình Tuấn, đây là vật mà hắn trở lại ở trong biển lấy từ chỗ trưởng lão tộc đàn cá heo, nghe nói, là của mẹ nhân ngư hắn năm đó để lại.
Trình Tuấn trong lòng chấn động, nhất thời cảm thấy vật trong tay nặng ngàn cân, "Em sao lại đem món đồ trọng yếu như vậy đưa cho tôi để bán đi?"
"... Rất quan trọng sao?" Tiểu Ngũ rất mờ mịt, không ai nói cho hắn biết thứ này rất quan trọng a, bất quá là món đồ minh chứng cho người cá ấy đã từng có lúc yếu đuối, là sỉ nhục của các nàng. Nếu không phải không thể tiêu hủy, các nàng đã sớm đem thứ này đốt thành tro.
Trình Tuấn cũng không hiểu, "Cái này nhưng là món đồ duy nhất mẹ em lưu lại, em chẳng lẽ không nhớ mẹ em sao?"
Tiểu Ngũ sửng sốt một hồi lâu, nhíu mày nói: "Tôi không hiểu anh nói gì."
Trình Tuấn nghẹn một hơi chỗ lồng ngực cuối cùng thở dài một hơi, đúng vậy, Tiểu Ngũ từ khi sinh ra đến nay chưa từng nhìn thấy qua cha mẹ, trong ký ức không có chút tồn tại.
Trong trí nhớ cũng không nhớ chút gì, không có khả năng để có thể hoài niệm những chuyện đã qua, tự nhiên cũng sẽ không có cái gọi là tình thân, huống chi hắn còn là một con cá heo không hiểu tình cảm là vật gì.
Trình Tuấn bất đắc dĩ bật cười, hắn lại dùng phương thức tình cảm của con người ở trên người Tiểu Ngũ.
"Nếu là như thế này, tôi cầm bán trước, về sau chờ tôi kiếm đủ tiền thì chuộc về."
Trình Tuấn cuối tuần đi thành S một chuyến, liên hệ với Mạnh Kỳ, chuẩn bị nhờ hắn giới thiệu giúp một cửa hàng trang sức đáng tin hoặc là cơ cấu di sản văn hóa. Biết ý Trình Tuấn, Mạnh Kỳ đề nghị hắn không cần đem đồ vật bán cho cửa hàng trang sức, mà dẫn hắn tới chỗ cầm đồ.
"Bán cho cửa hàng trang sức, về sau em muốn lấy về rất khó khăn. Mà cơ cấu di sản văn hóa rất ít người thu mua đồ cất giữ, hơn nữa, nếu vật kia là trang sức bình thường không có giá trị, bọn họ là sẽ không cần. Nhưng là nếu tới chỗ cầm đồ, nơi đó có nhân viên chuyên môn làm giám định, sau khi đánh giá em có thể trực tiếp lấy tiền, đến kỳ hạn có thể chuộc về."
Trình Tuấn hiểu ý, bật ngón tay cái với Mạnh Kỳ .
Hai người đi xe đi vào một nhà cầm đồ, cửa hàng nhà này ông chủ là người quen của Mạnh Kỳ, lớn hơn ba hắn vài tuổi, năm đó ba Mạnh Kỳ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng khoản tiền đầu tư đầu tiên chính là mượn từ nơi này.
Vào cửa hàng, Mạnh Kỳ cùng nhân viên cửa hàng nói rõ ý đồ đến, thì được trực tiếp đưa vào phòng trong. Không bao lâu ông chủ tới rồi, nhận lấy vòng châu Trình Tuấn đưa qua, chỉ liếc mắt một cái, thần sắc của hắn lập tức liền thay đổi.
"Chuỗi hạt châu này cậu lấy từ nơi nào?"
Trình Tuấn mỉm cười, nói: "Là di vật của bà ngoại tôi, chắc là món trang sức cua bà lúc trẻ đi, khi còn bé không thấy bà đeo, sau khi qua đời khi thanh lý di vật tôi mới phát hiện."
Ông chủ cửa hàng nhíu mày, ánh mắt tha thiết, "Thật là trang sức của bà ngoại cậu?"
Trình Tuấn trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt lại cố ý lộ ra biểu tình mờ mịt, nhìn Mạnh Kỳ liếc mắt một cái, "Ồ, có vấn đề gì sao?"
Mạnh Kỳ lo lắng chuỗi hạt của Trình Tuấn không là có giá trị, liền khẩn trương mà truy vấn, "Chú Tuyền, có phải hạt châu này hay không...
"A không không, không có gì." Hàng lông mày nhăn nhíu của ông chủ tiệm buông ra, cười an ủi hai người bọn họ, "Chính là chuỗi hạt này rất hoàn mỹ, ta mở tiệm đã nhiều năm, nhìn thấy không ít trân phẩm, nhưng là lần đầu tiên ta nhìn thấy món đồ tốt thế này." Ánh mắt nhìn về phía Trình Tuấn, "Bà ngoại nhà cậu nhất định rất giàu có đi."
"Là rất tốt. Bất quá cũng là chuyện thật lâu trước kia, ông ngoại qua đời sớm, về sau sự nghiệp trong nhà sa sút." Trình Tuấn mặt không đổi sắc mà nói, trong lòng lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ông chủ tiệm yêu thích không buông tay ngắm nghía chuổi hạt châu, một lần nữa đem nó cất vào trong hòm, gật gật đầu, "Thì ra là thế. Cái chuỗi hạt này thật sự là một vòng trân châu hiếm có a, ba mươi hạt hạt lớn nhỏ hoàn toàn một loại, độ sáng bóng cao, từng hạt không chút tỳ vết nào, càng đáng quý hơn chính là hạt châu này giống như ánh sáng màu máu tiên diễm rực rợ. Quả thực tựa như nước mắt nhân ngư lẫn máu trong truyền thuyết a."
Đáy lòng Trình Tuấn mới vừa thả lỏng lúc này lại buộc chặt, nhưng ngay lập tức hắn nghe thấy ông chủ tiếc hận mà thở dài, "Bất quá cũng chỉ là truyền thuyết, trên đời này căn bản không có cái loại đồ vật này đi."
Trình Tuấn yên lặng thở phào, cảm xúc căng thẳng rồi lại buông lỏng này thật đúng là có đủ sức ép người.
Mạnh Kỳ thật cao hứng, "Vậy, chú Tuyền, ngài xem hạt châu này có thể mượn nợ bao nhiêu?"
Ông chủ ha hả mỉm cười, "Ta đã từng tham gia hội đấu giá châu báu một lần, trên đó chuỗi trân châu quý nhất giá trị sáu trăm năm mươi vạn đôla, đổi thành dân tệ ước chừng là bốn ngàn vạn nhân dân tệ. Chuỗi hạt này của tuy rằng nhìn từ góc độ nào thì muốn hoàn mỹ hơn hạt châu kia gấp bội, bất quá hiện nay tài chính của ta có hạn, ta cứ dựa theo giá cả của hạt châu kia cho các cậu bốn ngàn vạn thế nào?"
Trình Tuấn lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên không dự đoán được vòng châu này đáng giá như thế. Không, ông chủ nói chuỗi hạt này so với vòng trong hội đấu giá kia còn muốn hoàn mỹ, vậy cũng chính là nói, nó không ngừng ở cái giá tiền này.
"Vậy cám ơn chú Tuyền." Mạnh Kỳ ngược lại biểu tình không chút biến hóa, nghe con số kia cũng hoàn toàn bình tĩnh như cũ, quả nhiên là phú nhị đại cảnh đời nào cũng nhìn qua.
Khí độ ung dung bình tĩnh nhường này, Trình Tuấn mặc cảm!
Hai bên thoải mái ký kết hợp đồng mượn nợ, ngay sau đó đi tới cơ quan lập hồ sơ, viết biên lai hoá đơn cầm đồ, cho vay thế chấp.
Làm xong các loại giấy tờ, Trình Tuấn nặng nề ngưng mắt nhìn chi phiếu trong tay, nói với Mạnh Kỳ: "Sư huynh, nếu khách sạn không thể làm thành công, em nhất định sẽ hận ch.ết chính mình." Ngẩng đầu sáng quắc mà trừng Mạnh Kỳ, "Cho nên chúng ta nhất định không thể thất bại!"
Hốt thuốc đúng bệnh, bản thân mình phải mạnh mẽ hơn!
Trình Tuấn xin nghỉ, cùng với Mạnh Kỳ cùng đi tới vịnh người cá. Trước khi đi, Trình Tuấn đem Sửu Sửu xách tới một bên, dặn dò hắn nhất định phải xem chừng Tiểu Ngũ.
Lúc trước khi Tiểu Ngũ rời nhà, Trình Tuấn cũng từng nói chuyện cùng Sửu Sửu, kỳ thật là ở bên cạnh hỏi thăm hắn chuyện của Tiểu Ngũ. Người thoạt nhìn lúc bình thường thì ngốc như vậy chứ, tới thời khắc mấu chốt thật con mẹ nó hắn thông minh, chỉ cần nhắc tới Tiểu Ngũ, hắn há miệng cười hố hố ha ha lừa dối đi qua, biến thành Trình Tuấn cũng không còn nhẫn nại, cuối cùng trực tiếp cho hắn một trận ——
"Tiểu Ngũ cái gì cũng đã nói với tôi, chuyện thân thế hai dòng máu cùng thân phận với vương tử trong tộc đàn cá heo..."
Nhưng Sửu Sửu sau khi chấn động chút, xoay người bỏ chạy đi tìm Tiểu Ngũ chứng thực, tiện đà nhìn Trình Tuấn giả cười liên tục: "Anh đã cũng biết, còn hỏi tôi nhiều như vậy làm gì a? Không phải là anh đã biết những cái đó đi."
Trình Tuấn biết sẽ không hỏi ra cái gì, đành phải nghiêm túc ngưng trọng nói với Sửu Sửu: "Tôi muốn lưu Tiểu Ngũ lại, không hy vọng hắn trở lại ở trong biển bị đám người cá kia khi dễ. Nếu cậu có ý muốn giống như tôi phải ủng hộ tôi."
Cái bộ mặt giả bộ hồ đồ của Sửu Sửu quả nhiên thay đổi.
Trước đó hai ngày Trình Tuấn xin phép nghỉ đi tới vịnh người cá, Sửu Sửu rốt cục cũng đã suy nghĩ kỹ, quyết định xoắn xuýt đứng bên Trình Tuấn, giúp hắn nhìn Tiểu Ngũ.
Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ tự mình lái xe đến vịnh người cá, chuyện thứ nhất phải làm chính là đi thăm dò khu khai phá dự án. Mạnh Kỳ không biết từ nơi nào có được bản vẽ khu quy hoạch ở vịnh người cá, từ trên bản vẽ có thể biết được trọng điểm mà chính phủ muốn mở rộng.
Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ muốn mua đất, tự nhiên chọn chỗ vị trí càng gần trung tâm thì tốt nhất. Căn cứ trên bản vẽ, khu đất phía Đông là lựa chọn tốt nhất, nơi này có một mảnh đất tương đối bằng phẳng, không giống như phía Tây cùng phía Bắc có rất nhiều hòn núi nhỏ lởm chởm, có lợi để đổ móng.
Mạnh Kỳ cuốn bản vẽ lại, đón gió biển, đưa tay chỉ tới khu đất tương đối rộng rãi phía Đông, "Kế tiếp chính là phải đi tìm hiểu giá cả miếng đất khu này, liên quan ít nhiều tới hộ gia đình trong thôn."
Đầu mùa xuân trong làn gió còn mang theo chút khí lạnh, Trình Tuấn kéo cổ áo, "Việc này đơn giản, đi tìm trưởng thôn trước kia trong làng chài là được."
Căn cứ vào ký ức trong những lần trở về đây, Trình Tuấn ra khỏi trong khu tìm được nhà trưởng thôn, sau khi nói rõ ý đồ đến, trưởng thôn mang theo hai người bọn họ sang chỗ khu đất phía Đông kia, sau khi trở về hắn lấy sổ kê khai nhà đất, tính toán tổng cộng có mười hai nhà.
"Muốn mua toàn bộ đất đai cũng không phải là chuyện dễ dàng, trong số mười hai nông hộ này thì có hai nhà ta biết tương đối xảo quyệt, thuộc loại hình 【 ta không tốt thì nhất định không cho cậu sống dễ chịu gì 】, chỉ sợ rất khó thu phục. Hơn nữa, bán đất là chuyện lớn, có trong đầu óc nhà người ta nhất định sẽ suy nghĩ nhà mình trong tương lai sẽ trở thành phòng trong một nhà hàng khách sạn linh tinh gì đó, không nhất định sẽ bán." Trình Tuấn một bên lái xe vừa nói.
Hôm nay chỉ làm khảo sát một bộ phận này, để tìm hiểu rõ tình huống các nông hộ.
Mạnh Kỳ ôm cánh tay ngồi ở ghế ngồi phía sau, thần sắc chăm chú, "Điều em nói anh cũng từng nghĩ tới, cơ bản nhất chính là mượn sức trưởng thôn.Trưởng thôn một thôn làng dù gì nhiều ít có chút thuyết phục,trong lúc chúng ta bàn bạc ngã giá, có hắn ở giữa phối hợp, có sức thuyết phục hơn chúng ta nhiều. Bất quá nếu gặp phải người không có ý muốn bán hoặc là có ý định tìm cách quấy rối, nói thật anh không có kinh nghiệm lắm."
Trình Tuấn đổi vòng cua, "Không quan hệ, trước tiên cứ chọn chỗ mềm xuống tay trước."