Chương 61

Từ lúc ở chung một chỗ với Tiểu Ngũ , Trình Tuấn cũng biết sẽ có một ngày như thế, chỉ là hắn chưa bao giờ cảm thấy đây là chướng ngại gì cả. Trong tiềm thức, hắn tôn trọng mẹ mình, nhưng không cách nào đem bà trơ thành người cùng một nhà. Nhiều năm chia lìa, trong lòng hắn đã đã tự nhiên sinh ra cái loại ý thức "bà là vợ người khác, là mẹ của người khác " này.


Lúc Hà Thục Mai bỏ Trình Tuấn đi thì Trình Tuấn chỉ mới ba tuổi, chỉ là một đứa trẻ có năng lực ghi nhớ chút việc. Trong trí nhớ mỏng manh lúc bấy giờ, cứ nhàn nhạt cho đến khi Hà Thục Mai tái giá một năm sau thì Trình Tuấn cũng đã không còn nhớ rõ bộ dáng của bà.


Năm đó Hà Thục Mai sợ bản thân mình mềm lòng, trong ba năm sau khi tái giá cũng không quay trở về nhìn qua Trình Tuấn, hơn nữa thời điểm đó thôn làng tắc nghẽn, trong thôn ngay cả cái điện thoại cũng không có, Hà Thục Mai biết tình huống sinh hoạt của Trình Tuấn, thì cùng bàn bạc với bà ngoại, thường lệ ngày rằm và cuối tháng bà ngoại mang theo Trình Tuấn đến một cửa hàng trong trấn quen biết gọi điện thoại.


Mới đầu bà ngoại còn đem ống nghe đặt ở lỗ tai Trình Tuấn lỗ để cho hắn nghe giọng của mẹ, hắn còn sẽ khóc gọi mẹ người về đi, sau đó hai mẹ con cách đường dây điện thoại cùng khóc. Nhưng về sau hắn không còn khóc nữa, còn cự tuyệt nghe điện thoại.


Là lúc nào bắt đầu không khóc nữa nhỉ? Lúc hiểu được sự thật dù cho bản thân mình có khóc như thế nào đi chăng nữa thì mẹ hắn cũng sẽ không trở về. Lúc nào thì bắt đầu cự tuyệt nghe điện thoại đâu? Hình như là khi bà ngoại nói cho hắn biết, mẹ hắn sinh cho hắn một đứa em gái. 


Mẹ tôi nhưng không phải là mẹ của tôi.
Cảm giác Trình Tuấn nhớ rõ duy nhất chính là cái này.
Sau đó, trong trí nhớ của hắn cũng chỉ còn lại có bà ngoại.


available on google playdownload on app store


Hà Thục Mai dại ra một lúc lâu mới vươn tay lau một chút nước mắt trên mặt, "Tiểu Tuấn, mẹ biết đối với con mà nói mẹ không xứng làm mẹ, con trách mẹ thì mẹ cũng không biết làm thế nào, cho dù có hận mẹ cũng là do mẹ đáng bị như vậy.


Chuyện của con quả thật mẹ cũng không có tư cách nhúng tay vào, nhưng tốt xấu gì thì mẹ cũng là người sinh ra con, con đi sai đường mẹ không thể nào mặc kệ a. Con cũng hiểu được mà, hai người đàn ông cùng một chỗ người đời không thể chấp nhận được, con muốn lưng mình bị đeo hoài cái thân phận này để cả đời bị người ta đâm chọc sau lưng hay sao?"


Trang Tâm Di nhân cơ hội hát đệm: "Đúng thế anh à, mẹ nói cái gì cũng là mẹ anh mà, tuy rằng khi còn bé không thể chăm sóc chiếu cố cho anh, nhưng nên đưa tiền thì gửi cũng không ít, cũng có khoản dư dả. 


Nếu không phải anh giả bộ thanh cao không cần tiền ba em, thì bây giờ cuộc sống của anh nhất định rất khá, mẹ làm được điều này cũng không phải dễ dàng, huống hồ bây giờ người sai là anh, mẹ nhẹ nhàng khuyên nhủ anh, anh nghe lời bà một lần đi, chia tay với người kia đi."


Trình Tuấn nghe mẹ hắn nói chuyện thì thần sắc rất lạnh nhạt, nhưng Trang Tâm Di nói xong hắn bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, biến thành mẹ hắn cùng hai chị em Trang Tâm Di sửng sốt.


Tiểu Ngũ rửa xong hoa quả bưng đi ra, trầm mặc nhìn Trình Tuấn cười to không ngừng. Tuy rằng hắn không hiểu lắm cuộc nói chuyện của bốn mẹ con họ, nhưng dưới bầu không khí này, Trình Tuấn cơ hồ cười không kịp thở, hắn cảm nhận được một cảm giác thê lương cùng ai oán.


Tiểu Ngũ buông xuống mâm hoa quả, phát hiện chén trà trước mặt Trang Tâm Di vẫn đầy tràn, một giọt cũng không uống qua. Hắn vươn tay nắm cái chén lên, đem nước trà ấm áp trút từ đầu Trang Tâm Di đi xuống.


"A ——" Trang Tâm Di thét chói tai nhảy dựng lên, lá trà dính trên mặt nàng ta, thấm ướt mái tóc quăn mà cô nàng mới vừa làm. Nước trà từ trên sợi tóc nhỏ xuống, làm ướt nhẹp quần áo, cô nàng tựa như vào con chuột hoảng sợ thét to, "Cái tên đồng tính luyến ái ch.ết tiệt này, thế nhưng dùng nước nóng hắt vào tôi! A! Mẹ ơi, nước trà này khẳng định rất bẩn, con muốn nhanh về nhà tắm rửa a!"


Trang Tâm Di thét chói tai, làm Trình Tuấn ngừng tràng cười to, hắn ngoài ý muốn nhìn Tiểu Ngũ liếc mắt một cái.
Tiểu Ngũ chỉ vào Trang Tâm Di mặt không đổi sắc mà nói với Trình Tuấn: "Tôi không thích giọng điệu khi nàng ta nói chuyện với anh."


Trình Tuấn bị hành vi cùng phương thức nói chuyện chân chất của Tiểu Ngũ chọc cho cười to.


"Trình Tuấn con còn cười!" Hà Thục Mai thấy con gái bị người khi dễ, cũng không xem xét chuyện con bà nói chuyện khó nghe bao nhiêu, vừa tức vừa vội, "Đây là người đàn ông con liều mạng giữ gìn sao!Con thử nhìn xem hắn đang làm cái gì!"


Trình Tuấn đi đến bên người Tiểu Ngũ, bi ai mà nhìn mẹ hắn, quay đầu cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đi đi, mẹ, các người về đi."


Hà Thục Mai giúp Trang Tâm Di lấy lá trà từ trên tóc xuống, nghe vậy chấn động, khó có thể tin nói: "Tiểu Tuấn, con đây là đuổi mẹ sao?" Đau xót căm tức nhìn tới Tiểu Ngũ liếc mắt một cái, "Con chỉ vì một người nam nhân, nghe không khuyên bảo còn mù quáng giữ gìn hắn, con chẳng lẽ thật sự bị che mắt rồi sao?"


Trên mặt Trình Tuấn có ý cười bình thản, hắn gật gật đầu, thản nhiên mà nói: "Mẹ, con không biết xuất phát từ tâm lý gì mà đến can thiệp đời sống tình cảm hiện tại của con.


Nhưng, con muốn hỏi mẹ một vấn đề, khi còn bé lúc con sinh bệnh, từ khi còn học tiểu học cho đến khi lên trung học mỗi học kỳ họp phụ huynh một lần, con bị mấy đứa trẻ trong thôn khi dễ bị cười nhạo là con hoang không ai muốn.


Khi bà ngoại sinh bệnh ở trong phòng y tế trên trấn truyền dịch, trời mưa to tầm tã con mang cà men cơm cho bà, không cẩn thận từ trên sườn dốc lăn xuống dưới chân núi toát cái trán trèo thế nào cũng không thể leo lên... Những thời khắc đó con phi thường cần mẹ, mà mẹ thì ở chỗ nào?"


Trình Tuấn nói mỗi một chữ, sắc mặt Hà Thục Mai trắng bệch, đến cuối cùng ngay cả Trang Tâm Di cùng Trang Hi Văn cũng trầm mặc.


"Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác, quy kết thành một vấn đề chính là —— lúc con vấp ngả lảo đảo, trong quá trình không ngừng bị thương mà lớn lên, là lúc chân chính cần tình thương sự quan tâm của mẹ, thì mẹ không có ở đây.


Hiện tại cuộc sống của con yên bình, một nhà ba người chúng tôi bình thản trải qua cuộc sống hạnh phúc, thời điểm này mẹ lại xuất hiện, nói con là con làm không đúng, muốn con bỏ qua hạnh phúc trước mắt mới là đạo lý, mẹ không biết là... Rất dối trá sao?"


Hà Thục Mai bị chất vấn thân thể đột nhiên run lên, Trang Hi Văn đúng lúc đỡ lấy bà, gầm lên với Trình Tuấn, "Họ Trình kia, anh nói cái gì đó? Mẹ thật sự quan tâm anh, anh nói như vậy cũng quá..."
Trình Tuấn nhướng mày mà cười, dù bận vẫn ung dung.


Trang Hi Văn sắc mặt đỏ lên, quả nhiên là nghẹn không thể nói tiếp. Cùng là an hem trong một cái bụng ra, tình thương của mẹ từ Hà Thục Mai toàn bộ dành hết cho hai chị em bọn họ, hắn bởi vậy có thể liều mạng giữ gìn mẹ mình nhưng lại không chút tư cách nào chỉ trích Trình Tuấn từ nhỏ bị quên đi ở một bên.


Trang Tâm Di thấy khí thế của mẹ với em trai mình rơi xuống hạ phong, vì bảo vệ mẹ, sốt ruột cho em trai nhưng nàng ta vừa mới há mồm, Trình Tuấn lập tức mở miệng ngăn trở.


"Trang Tâm Di, người không có tư cách nói chuyện ở đây nhất chính là cô. Mẹ của tôi giáo huấn tôi đó là bởi vì dù như thế nào bà cũng đã cho tôi một cái mệnh, bà nói tôi, tôi không ghi hận, nhưng cô thì không được."


Trang Tâm Di tức giận thét to: "Anh nghĩ là tôi muốn đến nhà anh hay sao? Nếu không vì mặt mũi của mẹ tôi, ai nguyện ý để ý tới người như anh chứ? Kẻ dòm chừng tài sản nhà họ Trang lại là đồng tính luyến ái, anh cho là anh..."


"Ba" một tiếng, Hà Thục Mai một bạt tai tát tới ngay mặt Trang Tâm Di, làm cho Trình Tuấn cùng Trang Hi Văn đều sững sờ tại chỗ.


Hà Thục Mai gằn từng tiếng với Trang Tâm Di: "Mẹ không biết thì ra ở trong lòng trong mắt của con, anh trai con là một kẻ dòm chừng tài sản nhà nhà họ Trang. Mẹ hỏi con, anh trai con từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ phí nuôi dưỡng do pháp luật quy định, hắn có lấy một khoản tiền nào của ba con hay chưa? Tâm Di, mắt con nhìn thấy cái gì? Hả?"


Trang Tâm Di bị này một bàn tay đánh tới u mê, sau khi phục hồi lại tinh thần phản ứng đầu tiên là: "Mẹ…mẹ thế nhưng vì người ngoài đánh con?" Sau đó khóc to chạy mất.
Trang Hi Văn phức tạp nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, xoay người chạy theo chị của hắn.


Trình Tuấn nhìn một màn này tựa như xem cuộc vui, khi thấy Trang Hi Văn bỏ đi rồi, hắn giơ lên mười ngón tay đan chặt cùng Tiểu Ngũ, nhìn mẹ hắn, lấy một loại giọng điệu nghiêm túc vả lại mang theo xa cách nói với bà: "Mẹ, con không trông cậy vào chuyện mẹ sẽ chúc phúc chúng con, nhưng ít ra cũng đừng tìm phiền phức tới cho con. Nếu trong lòng mẹ quả thật cảm thấy hổ thẹn, xin mẹ từ nay về sau đừng nhúng tay vào chuyện của con. Mẹ trở về nhà đi thôi, nhiều năm như vậy ít nhiều mẹ cũng đều không quản con, thiếu một việc này cũng không sao."


Trình Tuấn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nói nặng lời với mẹ mình như vậy, không chỉ bóc vết thương ngày trước đã đi qua, cuối cùng còn nói giống như "Nếu không thì cứ đoạn tuyệt quan hệ đi" vậy.


Bất quá, nhìn mẹ hắn rơi lệ đầy mặt thất vọng đi ra cửa nhà mình, đáy lòng hắn trừ bỏ bi ai, hoàn toàn không có cảm giác hối hận, ngược lại còn có một loại cảm giác thoải mái khi trút bỏ hết mọi gánh nặng.


A, nói cho cùng, lý trí của hắn tuy thừa nhận quan hệ mẹ con giữa hắn cùng với Hà Thục Mai, nhưng về mặt tình cảm thủy chung không thể xếp bà vào người trong gia đình của mình, khi đối mặt với việc bà cản trở thì hoàn toàn không có tâm tính hòa thuận không thể gây gổ nhau, có cũng chỉ là phiền chán nghĩ "Tôi căn bản không cần nữ nhân này đến khoa tay múa chân".


Tiểu Ngũ ngồi ở trong sô pha, Trình Tuấn nằm ở trên bắp đùi của hắn. Tiểu Ngũ giống như vuốt lông cún con vươn tay xoa rối mái tóc ngắn của Trình Tuấn, an ủi: "Hổ sờ, hổ sờ, hổ sờ."
Trình Tuấn nâng cái đầu ổ chim lên, hai mắt trừng hỏi, "Có ý gì?"


Tiểu Ngũ lắc đầu, nói: "Không biết, là Sửu Sửu dạy tôi, nói là dùng để an ủi người khác."
Trình Tuấn ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười, ngồi dậy đem đầu vuốt thẳng lại, "Sửu Sửu suốt ngày làm gì vậy? Sao lại học cái từ ngữ kỳ diệu này."


"Không biết, Sửu Sửu nói Mạnh Kỳ thường xuyên nổi giận, mỗi lần giận sau sẽ đặc biệt không có tinh thần, sau đó hắn lên mạng học được cái này."
Trình Tuấn nhớ tới Mạnh Kỳ cùng ba hắn chiến tranh lạnh, hiểu rõ gật gật đầu, " Quan hệ sư huynh cùng nhà hắn cũng rất căng go."


Tiểu Ngũ đột nhiên khóa ngồi ở trên đùi Trình Tuấn, ôm cổ hắn, nói: "Như thế nào? Có phải giống như quan hệ của chúng ta cùng với người bên cạnh rất quyết liệt, tuy rằng tôi không biết cái này có bao nhiêu ảnh hưởng với anh, nhưng tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác thực mãnh liệt, tôi không thể vứt bỏ anh."


Đại khái là Tiểu Ngũ nói những lời này chính là biểu tình rất nghiêm túc, cũng có thể là thời điểm khi Tiểu Ngũ nói những lời này tình cảm rất chân thành cho nên, Trình Tuấn hắn...
Khóc!


"A, thật là không có tiền đồ!" Mạnh Kỳ đem ly bia mới vừa uống xong đặt ở trên quầy bar, người điều chế trong quầy bar lập tức châm đầy cho hắn, "Cư nhiên cứ như vậy mà khóc lên."


Trình Tuấn uống hơn phân nữa ly rượu trước mặt, say mê chống đầu, cười như tên ngốc, nói: "Anh không hiểu đâu, em đó nha, chờ hắn nói những lời này đã rất lâu rồi.


Hắn thường xuyên nói một ngày nào đó sẽ rời em đi, em thật con mẹ nó sợ hãi anh có biết hay không. Hắn là mẹ của con em, sinh con cho em, em thích hắn thích đến tâm can phát run... Thật vất vả chờ đến khi hắn nói một câu ‘tôi không thể vứt bỏ anh’, em rất kích động, thế là khóc. Ha hả..."


Mạnh Kỳ vốn là đang bưng cái ly muốn uống rượu, nghe thấy lời Trình Tuấn nói thiếu chút nữa ném ly luôn, "Em uống nhiều quá rồi đi, Tiểu Ngũ là nam nhân, không có khả năng sinh con cho em đâu."
Trình Tuấn không nói chuyện, uống xong ly rượu còn dư lại trực tiếp ghé vào quầy bar ngây ngô cười.


Mạnh Kỳ lắc đầu, uống rượu của mình. Trình Tuấn ngẩng đầu lên để điều chế sư rót cho hắn thêm một ly, Mạnh Kỳ ngăn không cho, "Em uống ít thôi, say quá thì Tiểu Ngũ nhà em tuyệt không chiếu cố người."


Trình Tuấn vỗ vỗ mặt bàn quầy bar, ha hả cười không ngừng, "Em cao hứng mà, thật vất vả mới lưu lại hắn."
Mạnh Kỳ trầm mặc thở dài, nói: "Em a, thích hắn nhiều lắm đi? Mẹ em tìm tới cửa khơi mào chuyện thương tâm của em khi còn bé lại không khóc, chỉ vì một câu của hắn như vậy liền khóc."


Trình Tuấn ngồi thẳng thân thể, một tay chống cằm, trong men say mông lung ánh mắt lộ ra chút lãnh đạm, "Khi còn bé đã khóc đủ, trưởng thành khóc cái gì mà khóc chứ. Em không trách bà cũng không có nghĩa là em đối với bà có bao nhiêu tình cảm. 


Năm nay em hai mươi chín tuổi nha, lên ba bà đã xa cách em, trừ bỏ trả tiền, chỉnh chỉnh hai mươi sáu năm trời bà không hỏi chút chuyện.


Sau khi bà tái hôn lần đầu tiên trở về nhìn em, lúc đó em cũng đã bảy tuổi, đương nhiên không nhớ rõ bà dài ngắn thế nào, bà ngoại muốn em gọi mẹ, thì em cứ gọi một tiếng. 


Cái loại cảm giác này, tựa như trong nhà đột nhiên có một dì xa lạ ghé thăm, người lớn bảo gọi sao thì em gọi thế thôi. Hoàn toàn không hề mang theo cảm giác gì cả, người này là ai vậy, tới làm gì, hoàn toàn không hề gì, không nghĩ quan tâm. 


Lớn lên trưởng thành thì càng không sao cả, em có thể gọi bà một tiếng mẹ, là bà cũng đã có công cho em sinh mệnh, là vì bà tốt xấu gì cũng cho em phí nuôi nấng... Nếu em có thể tùy hứng một chút, có thể ích kỷ một chút, em tuyệt đối không muốn nhìn thấy bà. Cho nên em cần gì phài vì chuyện lâu như vậy mà phải chảy nước mắt chứ."


Mạnh Kỳ dùng sức vỗ vỗ bả vai Trình Tuấn, không tiếng động an ủi.


Trình Tuấn đoạt lấy cái ly Mạnh Kỳ hung hăng uống một ngụm rượu, khuôn mặt đỏ bừng lại toát ra nụ cười ngây ngô, "Nhưng mà Tiểu Ngũ thì không giống nha! Cả đời em không có nguyện vọng gì đặc biệt, chính là muốn có một gia đình trọn vẹn, em là ba ba, em có một người vợ, chúng ta có một đứa con, một nhà ba người ở cùng một chỗ, thật yên lặng.


Em với vợ của em vĩnh viễn cũng sẽ không ly hôn, chúng ta sẽ cho đứa trẻ của mình một cuộc sống đầy đủ nhất, một gia đình tốt đẹp nhất.


Gặp được Tiểu Ngũ, nguyện vọng của em đã được thực hiện, em thật sự rất quý trọng tình cảm hiện tại của chúng ta, sau đó cuối cùng hắn cũng nói, không thể vứt bỏ em, em biết, đây mới thực sự là thân tình cùng ái tình của mình, ai cũng không thể đoạt được. Anh nói coi, sao em có thể không kích động muốn khóc được."


Trình Tuấn uống rượu, là uống rượu uống đến say, cũng là vì cao hứng mới say.
Gần đây nhiều chuyện không thuận lợi, nhưng trong mờ mịt sương mù cùng phiền não, chỉ cần một câu nói rất đơn giản của Tiểu Ngũ lại làm cho Trình Tuấn cảm nhận được ủng hộ cùng lực lượng trước nay chưa có.


Hắn sở dĩ khóc, không đơn giản chỉ là bởi vì Tiểu Ngũ nói không thể vứt bỏ hắn, mà là hắn phát hiện, tại thời điểm khi hắn kiên trì bảo vệ đoạn tình cảm này, trong lúc hắn yên lặng cố gắng vì người yêu cùng con tạo ra tương lai, trong lòng Tiểu Ngũ cũng từ từ thay đổi, loại thay đổi này làm hắn học được cái gì là yêu, cái gì là trách nhiệm, cái gì là tâm linh tương thông, hai người đứng chung một chỗ tay nắm tay cùng nhau đối mặt với nghịch cảnh...


Trình Tuấn ngửa đầu uống xong một ngụm rượu cuối cùng, mắt say lờ đờ phủ đầy sương mù ngây ngô cười nói: "Chỉ cần cậu ấy yêu em, thì không có gì mà em làm không được, không có gì khiến em phải sợ hãi cả!"






Truyện liên quan