Chương 23: Ninh vương phiêu kĩ (1)

“Tiểu thư, ta nghe ngài, ngài nói nhất định không sai.” Hoa mụ mụ toàn tâm toàn ý tin tưởng Lăng Nhược Nhược, vì Lăng Nhược Nhược không chỉ có cho nàng thiệt nhiều tài phú, còn đối xửa với mọi người trong lâu rất tốt, cũng không bắt buộc ai, ai muốn tiếp khách liền tiếp khách, nếu không muốn cũng sao, cho nên rất được mọi người kính yêu.


Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, sinh ý tốt đương nhiên làm, nhưng lựa chọn được người hợp tác rất trọng yếu, quan trọng là phải có được toàn tâm toàn ý tín nhiệm.


“Ngươi phái người bắt tay vào làm đi, ta đã viết xong kế hoạch, ngươi cứ làm theo như vậy là được.” Nàng lấy một tờ giấy trừ trong áo ra, mặt trên viết đầy đủ nội dung, hình thức, tương đương một tờ đề án.


Hoa mụ mụ vội vàng đưa hai tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua một chút rồi thật cẩn thận để vào túi tiền bên người, xem như trân bảo, thế này mới cười nói: “Tiểu thư yên tâm, ta nhất định làm tốt.”


Nàng vui vẻ nở cười, nói Hoa mụ mụ đưa vài món đồ ăn lên, sau đó kêu Tiểu Tương cùng ăn, đêm nay đây là bữa tối của nàng.
“Ai nha, Ninh Vương gia đến đây. Tiểu thư, ta đi tiếp đón một chút.” Nàng đang ăn thơm ngào ngạt, đột nhiên Hoa mụ mụ ngạc nhiên kêu lên, vội vàng chạy ra.


Ninh Vương? Lăng Nhược Nhược lập tức tò mò đem tầm mắt từ bàn đồ ăn chuyển dời đến khung cảnh phía sau màn lụa cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân anh tuấn, phong độ đang đi về hướng lầu ba – không phải chồng trước của nàng – Ninh Vương Tát Hoàn – thì còn là ai.


available on google playdownload on app store


Nàng lạnh lùng cười, nam nhân đều là sắc phôi, trong nhà có một nữ nhân còn chưa đủ, thậm chí ba vợ bốn nàng hầu còn không thỏa mãn, còn muốn ra ngoài tìm hoan. Cho nên tiền mà nàng hiện tại kiếm được đều là tiền nam nhân. Nam nhân đều là thứ hạ lưu.


Ninh Vương từng bước đi lên lầu ba, đi ngang qua phòng nàng, bất quá, hắn không phát hiện nàng. Căn phòng này có thể nhìn ra bên ngoài, còn người bên ngoài lại nhìn không tới bên trong.


“Ôi, Ninh Vương gia đại giá quang lâm, ta thực vui vẻ a.” Hoa mụ mụ còn chưa ra đến trước mặt, từ xa thật xa đã cười khoe răng, híp cả mắt.


Tát Hoàn đạm mạc không nói gì, hắn chính là tới tìm hoan, không phải đến kể việc nhà. “Gọi người đến tiếp bổn vương.” Hắn điểm danh nói, mỗi lần đến hắn đều thích gọi Tập Nhi, hơn nữa còn ở lại một đêm.


“Tập Nhi a, đều ở đây, chuyên môn dành riêng cho Vương gia ngài, hơn nữa nàng cũng là người của Vương gia a.” Hoa mụ mụ miệng như lau mật, cười đến toe toét.
Trong phòng, Lăng Nhược Nhược khinh bỉ nhìn bọn họ đi ngang phòng mình, thấp giọng nói một câu: “Ngựa đực, nơi nơi gieo giống.”


Tát Hoàn vừa lúc đi ngang qua phòng, tai thính nghe được một câu, tựa hồ có người đang mắng hắn, hắn nghi hoặc dừng lại, nhìn nhìn xung quanh, sau đó đem ánh mắt dừng lại ngay căn phòng bên cạnh.


Hoa mụ mụ đang đi, đột nhiên thấy hắn không đi, cũng nghi hoặc hỏi: “Vương gia, ngài làm sao vậy?” Lại phát hiện hắn đang nhìn vào phòng Lăng Nhược Nhược, lòng khẽ run lên.
“Phòng này có người sao?” Nói xong, hắn bước lên trước, đưa tay định đẩy cửa ra.


“Có một đại gia ở bên trong, còn có Tương Vân Đồng.” Hoa mụ mụ mặt không đỏ khí không suyễn liền bật ra một lời nói dối, trong lòng cũng lo lắng không thôi, sợ ngoại nhân nhìn Lăng Nhược Nhược trong phòng.


Lăng Nhược Nhược ngồi trong phòng, khẩn trương nhìn chằm chằm bàn tay đã chạm đến cánh cửa của nam nhân kia, nàng trong lòng hối hận đến ruột đều thắt lại, lỗ tai người này sao lại thính như vậy, ngay cả một câu thì thào không ai để ý mà hắn cũng nghe được, hắn quả thực không phải người.


Tát Hoàn ngừng bàn tay mở cửa, nghĩ nghĩ, xoay người rời đi, tiếp tục đi về hướng phòng của Tập Nhi. Có lẽ hắn nghe lầm.






Truyện liên quan