Chương 40: Cùng đường 2
Lăng Nhược Nhược bạo rống một tiếng như tiếng sấm giữa trời quang, đem ai nấy cao thấp trong Quý phủ sợ hãi, sợ nàng hai lần ba lượt chọc giận Ninh Vương, toàn Quý phủ này sẽ không có kết cục tốt.
Đang lúc mọi người đang hết sức lo lắng đề phòng, Tát Hoàn lại làm mọi người há hốc mồm khi không lộ ra một chút tức giận biểu tình, vẫn như cũ tươi cười rạng rỡ. Mọi người thấy vậy đều ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại tăng thêm sự kính nể và hâm mộ đối với nữ chủ nhân nhà mình.
“Ngươi không đi cũng phải đi, ngươi đi cũng phải đi.” Tát Hoàn nhàn nhã nói, bàn tay ôm bé không hề buông ra, còn quay sang cười tươi với bé một cái.
Bé không hiểu giữa bọn họ có sóng ngầm dữ dội, chỉ thấy Tát Hoàn cười với mình, cũng ngẩng đầu từ trong lòng hắn vội vàng lộ ra nụ cười thiên chân vô tà.
Lăng Nhược Nhược tức giận đến nói ra không ra lời, nhưng nàng chỉ giận dữ trong chốc lát, lập tức liền tỉnh táo lại. Hai ngày này nàng suy nghĩ rất nhiều, cổ đại không thể so với hiện đại, không có khái niệm ngang hàng, nàng nếu lại phản kháng lần nữa, chỉ sợ sẽ thật sự chọc giận hắn, bản thân mình sẽ mất nhiều hơn được.
Tát Hoàn thấy nàng không nói lời nào, sắc mặt cũng không còn kém như vậy, thầm nghĩ nàng đã thông suốt, hoặc đã thỏa hiệp, trong lòng thập phần cao hứng.
“Cục cưng, ngày mai phụ vương sẽ đến đón các ngươi về vương phủ, phụ vương sẽ chuẩn bị cho mẹ ngươi và ngươi những thứ tốt nhất.” Hắn cao hứng, liền đem kế hoạch nói ra, đủ để thấy hắn rất coi trọng và trân trọng hai mẹ con Lăng Nhược Nhược.
Đáng tiếc Lăng Nhược Nhược cũng không nghĩ như vậy, ba năm trước, khi nàng ra khỏi vương phủ, nàng chưa từng nghĩ sẽ trở về, nàng không muốn làm một con chim hoàng yến, càng không nguyện ý làm một nữ vọng phu, lại còn cùng với đông đúc nữ nhân chia xẻ một nam nhân, tranh một lão công, nàng không tức ch.ết, cũng sẽ điên mất.
“Ngươi muốn đóng hai mẹ con ta trở về, có thể.” Nàng bất ngờ lên tiếng, bất quá, biểu tình lạnh nhạt, giọng điệu lạnh như băng.
Tát Hoàn vừa nghe mừng rỡ, không đoán được thái độ nàng lại khác thường như thế, khinh địch như vậy đáp ứng yêu cầu của mình, hắn vui mừng vô cùng.
Nhưng, hắn vui sướng không duy trì bao lâu. Bởi vì Lăng Nhược Nhược nói tiếp: “Trừ phi nước biển có thể đảo lưu, mặt trời mọc từ phía tây, con người có thể bay ở trên trời, ngươi và ta còn không sinh ra, như vậy ta tuyệt đối có thể cùng ngươi trở về.” Hắn nghĩ mọi chuyện sẽ dễ vậy sao, Lăng Nhược Nhược trong lòng oán hận nói, muốn hưởng tề nhân chi phúc, ngồi mát ăn bát vàng. Ta phi, nằm mơ đi.
“Ngươi……” Tát Hoàn sắc mặt lập tức đại biến, biết ngay mà, nữ nhân này làm sao có thể nói chuyện dễ dàng như vậy, điêu ngoa tùy hứng, nói năng ngụy biện, không nghe biết lời, nhất là lá gan rất lớn.
“Ta cái gì mà ta, ta còn chưa nói xong đâu, ngươi xen miệng vào làm gì.” Nàng tức giận nói, trong lòng lại thiếu chút nữa nhảy cẫng lên sung sướng. “Còn có, ngươi phải đi về hưu hết Vương phi, sườn phi, tiểu thiếp lăng nhăng gì đó trong Vương phủ ngươi đi, cam đoan kiếp này chỉ có mỗi một nữ nhân là ta, càng không thể ra bên ngoài ăn chơi đàng điếm, phải đúng giờ về nhà, múc nước cho ta rửa chân, đương nhiên không thể thiếu mát xa.” Nàng dõng dạc nói, từ lúc nàng nói câu đầu tiên đã khiến ánh mắt mọi người mở lớn, cuối cùng toàn há to miệng nhìn chằm chằm nàng.
Tát Hoàn bốc hỏa, mỗi một yêu cầu của nàng, hắn đều làm không được, nói đúng hơn là không thể làm. Chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn còn thể diện gì! Hắn đường đường là một Vương gia, cư nhiên để một nữ nhân nói gì nghe nấy, thế này còn giống cái gì, không phải là đang khiêu chiến quyền uy của hắn sao.
“Làm không được.” Hắn nói như đinh đóng cột, sắc mặt xanh mét, căm tức nhìn nàng. “Hôm nay, ta không phải tới tìm ngươi thương lượng, ngươi không đi cũng phải đi, nơi này lời ta nói là lớn nhất.” Nam nhân quyền uy cùng đại nam tử chủ nghĩa ngay giờ khắc này rốt cục hiện ra, hắn cực kì tức giận.
Lăng Nhược Nhược cũng giận dữ trừng hắn, nàng vốn chính là đang làm khó hắn, đương nhiên biết hắn không thể làm được, làm không được cũng đừng mong mẹ con nàng trở về, nhất là câu cuối của hàn làm nàng chút nữa ngất vì tức.
“Ngươi cút, nơi này không chào đón ngươi.” Nàng đứng lên, chỉ ngón tay ra cửa, quát vào mặt hắn.