Chương 18: Con gái đánh người
【 Thế giới 】( Ninh) Tử Bối Xác: Toàn bộ F đuổi giết Mạc Quân Vũ, bằng hình ảnh 100J một lần!
Khóe miệng cô giật giật, tại sao cô luôn không hiểu người kết làm Lương Tử đây? Rốt cuộc là có quá nhiều người phụ nữ cực phẩm, hay là nói giống như cô có quá ít người tốt?
Cô mặc kệ, trực tiếp đi dốc núi Ma Thiên hái thuốc.
Mới vừa rồi xảy ra những chuyện gì, cô không thèm suy nghĩ nữa.
Vốn là không có việc gì, muốn làm gì thì làm, đã có người cố tình thêu dệt chuyện như vậy, cùng lúc đó trên kênh thế giới nói chuyện không ngừng.
【 Thế giới 】( Nữ) Bảy Sắc Cầu Vồng: Chị Bối Xác, tôi nhìn thấy một Địa tinh ở dốc núi Ma Thiên đó...! Mau tới giết cô ta đi! ( cười trộm)
【 Thế giới 】( Trung) Thương nhân chợ đêm: Thật vậy sao? Chẳng lẽ lại có náo nhiệt để xem? ( kinh ngạc)
......
Có bệnh!Trên kênh thế giới thật hỗn độn, đây là suy nghĩ duy nhất của Hạ Thiên Vũ.
Thật ra thì, thực tế Hạ Thiên Vũ là một cô gái có tính tình lạnh nhạt, cô không thích náo nhiệt, chỉ thích yên tĩnh.
Nhưng trong trò chơi, dáng vẻ của cô lại hoàn toàn khác, phúc hắc, bỉ ổi, quấy rối, không có đạo đức, dù sao chỉ cần là nói chuyện xa vời, cô đều có thể làm được.
Thỉnh thoảng, trong trò chơi cô cũng sẽ khôi phục bản tính, chẳng hạn như bây giờ, trên kênh thế giới đang mắng sôi nổi, còn cô bình tĩnh coi như không thấy.
Lại là Thất Thải? Chậc chậc, thật nhiều chuyện! Về sau nhìn thấy cô ta, giết nhiều thêm mấy lần!
Trong lòng suy nghĩ, tiếp tục hái thuốc.
Nghĩ lại một chút, không đúng, làm sao Bảy Sắc Cầu Vồng biết mình ở núi Ma Thiên? Chẳng lẽ cô ta cũng ở gần đây?
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Vũ không khỏi đắc chí, dễ dàng xử lý ở đây, và cô đi ngay bây giờ!
Vì vậy, cô dọc theo đầu đường đi xuống, chỉ chốc lát sau, thật sự nhìn thấy Bảy Sắc Cầu Vồng.
Người phụ nữ nhiều chuyện, sau đó sẽ để cho cô thấy cái kết quả của sự nhiều chuyện!
Sau khi suy nghĩ, cô chậm rãi tới gần Bảy Sắc Cầu Vồng.
Lúc này điện thoại di động lại vang lên......
"Alô, xin chào!”
" Alô, là cô Hạ phải không?" Một giọng đàn ông có vẻ quen tai.
"Là tôi, anh là......"
"Cô Hạ, tôi là Vương Miểu, là hiệu trưởng trường tiểu học thành phố."
"Cái gì? Anh Vương? A, hiệu trưởng ông khỏe chứ, có chuyện gì sao?"
"Cô Hạ, làm phiền cô tới trường học một chuyến, con gái của cô......"
"À? Hoan Hoan thế nào?" Vừa nghe thấy về chuyện của Hoan Hoan, cô không quan tâm đến chuyện trong game nữa, trực tiếp thuận tay tắt máy vi tính, nóng nảy hỏi.
Hạ Thiên Vũ vừa cầm điện thoại di động nghe Vương Miểu thao thao bất tuyệt, đi ra phòng khách lấy mắt kiếng và túi xách của mình, khóa chặt cửa, chạy đến nhà trẻ.
Vương Miểu gọi điện thoại cho cô, là vì nói cho cô biết một chuyện: Hoan Hoan đánh nhau với bạn học trong trường.
Nghe tin này, Hạ Thiên Vũ cũng không có ngạc nhiên.
Bởi vì chuyện Hoan Hoan đánh nhau với bạn học, cô đã đến trường học không dưới năm lần rồi.
Chỉ là trước kia người gọi điện thoại cho cô là cô giáo của Hoan Hoan, lần này, đổi lại hiệu trưởng tự mình gọi điện thoại, xem ra, chuyện nghiêm trọng rồi.
Trường của Hoan Hoan cũng rất gần, chẳng qua đi bộ mất mười phút.
Hạ Thiên Vũ đến trường học, được mời thẳng vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hoan Hoan và một cậu bé đứng dọc theo bức tường ở hành lang bên ngoài phòng làm việc hiệu trưởng.
Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan vốn là uất ức lập tức trở nên căng thẳng, thỉnh thoảng liếc trộm Hạ Thiên vũ.
Toàn thân Hạ Thiên Vũ áo sơ mi trắng đơn giản hợp với quần jean màu xanh dương nhạt, tóc dài được buộc lại, đeo một đôi mắt kính gọng đen, cả người nhìn qua hết sức già giặn, rất thoải mái.
Cô đi vào phòng làm việc, đi thẳng tới trước bàn làm việc của Vương Miểu.
Anh ngẩng đầu quan sát, Vương Miểu nhìn người trước mắt và người gặp mấy lần trước dường như khác nhau, tóc ngắn gọn gàng, nét mặt cương quyết, trong ánh mắt lộ ra một loại sắc bén, cảm giác đó làm người ta không tự chủ có chút lạnh lẽo.
Hạ Thiên Vũ dừng lại, lạnh nhạt mở miệng: "Hiệu trưởng, thật xin lỗi, làm phiền đến anh rồi.”
Vương Miểu ngồi trên ghế của sếp, rất tự nhiên xoay tròn, quan sát Hạ Thiên Vũ, nheo mắt, lành lạnh mở miệng: "Mời cô Hạ ngồi, trong điện thoại tôi đã nói qua chuyện với cô, cô thấy thế nào?"
"Anh Vương, xin hỏi cô giáo của con gái ở đâu?" Hạ Thiên Vũ hỏi rõ ràng.
Vương Miểu buông buông tay, nói: "Bị con gái bảo bối của cô làm tức đến khóc rồi, nên tôi cho cô ấy về nhà trước!"
Khóe miệng Hạ Thiên Vũ giật giật, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, nói: "Hoan Hoan, con vào đi!"
Hoan Hoan nghe Hạ Thiên Vũ gọi, đi tới cửa phòng làm việc, với dáng vẻ uất ức nhìn Hạ Thiên Vũ.
"Tới đây!" Hạ Thiên Vũ lạnh giọng nói xong.
Hoan Hoan bĩu môi, cúi đầu yên lặng đi đến gần Hạ Thiên Vũ.
"Nói cho mẹ, tại sao đánh người?" Hạ Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi.
Hoan Hoan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như bánh bao, uất ức nói: "Mẹ, con không muốn đi học, các bạn học luôn cười nhạo con không có cha!"
"Cho nên con đánh người?" Hạ Thiên Vũ hỏi.
Hoan Hoan nghe xong càng uất ức hơn, hốc mắt rất nhanh đã đỏ, nói: "Cậu ấy xé bức tranh của con, bức tranh đó là bà ngoại vẽ cho con đấy.”
Hạ Thiên Vũ đưa tay ôm Hoan Hoan, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô bé, nhẹ giọng nói: "Bà ngoại là hoạ sĩ, có thể vẽ rất nhiều bức tranh tặng cho con, nhưng bạn học khác thì không có may mắn như vậy! Cho nên, cho dù có lý do gì, con đánh người là không đúng, biết phải làm sao rồi chứ?"
Hoan Hoan gật đầu một cái, xoay người nói với Vương Miểu: "Hiệu trưởng, con sai lầm rồi! Con không nên mạnh miệng với người, không nên không nghe lời của người.”
Dĩ nhiên là Vương Miễu sững sờ, mới vừa rồi anh nghĩ tất cả biện pháp muốn cô bé này nói xin lỗi, kết quả cô bé cũng không nói một lời nào, anh chỉ có thể phạt bọn họ đứng ở hành lang, bây giờ, Hạ Thiên Vũ vừa tới, cô bé đã nhanh nhận sai rồi?
Vương Miểu ôn hòa cười một tiếng, nói: "Biết sai có thể sửa là đứa bé ngoan, về sau phải nghe lời của cô giáo."
Hoan Hoan gật đầu, lại nói xin lỗi với người bạn nhỏ bị đánh, sau đó ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hạ Thiên Vũ.
"Thật xin lỗi, đứa bé nghịch ngợm, làm phiền anh rồi!" Đợi đến lúc chuyện không sai biệt lắm, Hạ Thiên Vũ lễ phép nói xin lỗi với Vương Miễu.
Vương Miểu vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại, anh thật sự tò mò, làm sao cô có thể khiến cho cô bé này ngoan ngoãn nghe lời như vậy?
"Ha ha, cô Hạ nói quá lời, chăm sóc đứa bé, là trách nhiệm của tôi." Vương Miểu mỉm cười trả lời.
Hạ Thiên Vũ gật đầu một cái, nói: "Cảm ơn, vậy tôi đưa Hoan Hoan về trước!"
Vương Miểu không thể làm gì khác hơn là gật đầu, cho dù muốn nói cái gì, cũng không có bất kỳ cớ gì và lập trường gì để nói nữa.
Không phải anh muốn cô bé đó nhận sai hay sao? Bây giờ đã nhận sai, đã không sao, còn có thể làm gì?
Chỉ là, theo ý anh, Hạ Thiên Vũ thú vị hơn cô bé này nhiều.
Dĩ nhiên, những chuyện này Hạ Thiên Vũ sẽ không biết, bởi vì cô đã dẫn Hoan Hoan chạy như bay về nhà.
Về đến trong nhà Hoan Hoan rất lanh trí, yên lặng đến phòng khách xem ti vi.
Cô đang suy nghĩ nên nói cái gì, lúc cảm thấy chán nản thì điện thoại di động vang lên, vừa nhìn màn ảnh, là nhà mẹ.
Xem ra, anh Tư của mình đã đến nhà rồi?