Chương 1: Nhận nuôi
-”Thưa chủ nhân,đã tìm được tung tích bé gái bị bỏ rơi năm ấy rồi ạ!”-Một người đàn ông lên
tiếng.
-”Sắp xếp cho tôi đến đó,tôi sẽ trực tiếp nhận nuôi cô bé.Một người đàn ông khí thế lạnh lùng,cao ngạo ngồi trên salon nói.Anh ta trông rất trẻ,chỉ tầm 20 tuổi.
-”Thưa,vâng!”
Người cận vệ đi ra ngoài,đóng cửa lại.
__________
Tại cô nhi viện An Nhã.
-”Hiệu trưởng,con không muốn đi đâu cả,con muốn ở bên người mãi mãi”-một cô bé phúng phính,sà vào lòng một người phụ nữ lớn tuổi.
-”Uyên Nhi,con đã 8 tuổi rồi,đừng mè nheo thế nữa.Ta cũng không muốn xa con nhưng người đàn ông nhận nuôi con thế lực rất lớn.Nếu không đưa được con đi, e rằng hắn ta sẽ làm cả cô nhi viện sập đổ.”-bà lão thở dài,khẽ vuốt tóc cô bé.
-”Thật vậy ạ... nếu vậy con sẽ đi.Con sẽ không làm liên luỵ tới các anh chị ở đây đâu.”
-”Uyên Nhi ngoan,chờ lúc con trưởng thành đến thăm ta cũng không muộn!”
Lúc này có hai người đàn ông cao lớn bước vào.
-”Bà Nhã,chúng tôi tới đưa cô bé đi.”
-”Được,các người nhớ đối xử với con bé.Tuyệt đối không được để nó ở với bóng tối một mình.Nó sẽ sợ.”
-”Tôi nhớ rồi”
Tố Uyên bước theo hai người đàn ông,vẫy tay chào bà Nhã.Trước khi đi còn sà vào lòng bà,ôm bà rất chặt.