Chương 14: Sự việc ngoài ý muốn
Tố Uyên tỉnh dậy,đôi mắt không hồn nhìn xung quanh.Bạch Tử Ngạn không có ở đây,chắc hắn đã đi rồi.
Cô nhấc người,bước khỏi chiếc giường rộng rãi.Sau khi vệ sinh cá nhân xong,cô xuống tầng.Lọt vào tai cô là giọng nữ nhân quen thuộc.
-”Tử Ngạn đâu rồi?”-Hàn An Nhiên lên tiếng,đưa ánh mắt khinh bỉ về phía cô.
Tố Uyên lạnh lùng liếc cô ta,sau đó bước xuống cầu thang tiếp.
Ả ta thấy thái độ của cô như vậy thì tức giận đến tím mặt,dảo bước về phía cô.
-”Người đàn bà ngu ngốc!Cô nghĩ mình là ai chứ?Anh ấy sau khi chơi chán cô chắc chắn cũng sẽ vứt bỏ cô thôi,đừng quá tự đắc!”-cô ta gằn lên.
-”Cô nói xong chưa?Nếu xong rồi thì tránh ra!”-Cô mệt mỏi nói.
Hàn An Nhiên bỗng vung tay,đẩy Tố Uyên ngã xuống cầu thang.
-”A..”-cô hét lên.
Vú Dung từ trong bếp đi ra, một màn chứng kiến,đĩa thức ăn trong tay bà nằm trọn dưới đất,văng tung toé.
-”Tiểu thư..!”-bà nói to,hoảng hốt chạy về phía cô.
Hai chân cô máu tươi chảy ra,đau tới mức mặt cắt không còn giọt máu.Bụng dưới co thắt giữ dội.
-”Vú dung..con đau..quá!”-cô ôm chặt bụng nói với bà.
-”Người đâu,mau gọi bác sĩ..!”-bà hét lớn.-”Tiểu thư,cô gắng chịu một chút bác sĩ sẽ tới.!”
Lập tức một nữ bác sĩ lớn tuổi hớt hải chạy đến.
-”Mau đưa cô ấy lên phòng!”-bà ta nói.
Người làm đưa cô lên,ai ai cũng lo lắng.Chỉ không để ý Hàn An Nhiên đã biến mất từ lúc nào.
Bạch Tử Ngạn nhận được tin thì vội vã trở về.Hắn rất đau lòng khi thấy sắc mặt tái nhợt của cô.Ngồi xuống cạnh giường,hắn giơ bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
-”Bạch tiên sinh,tôi rất tiếc nhưng đứa bé thực sự không giữ được.”-vẫn là bà bác sĩ đó.
-”Tôi hiểu,bà cũng đi đi.Tôi nói người tiễn bà.”-anh nói.
Khi cả căn phòng rộng lớn xa hoa chỉ còn cô và anh...
Cô khẽ mở mắt,nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt anh tuấn của hắn.Bạch Tử Ngạn gầy đi nhiều,gương mặt của anh đã có phần hốc hác.
-”Uyên nhi,em tỉnh rồi!”-hắn cười nhẹ,nói với cô.
Cô khẽ gật,bàn tay theo cảm tính sờ vào bụng.
-”Đứa bé...”-cô nhíu mày.
-”Uyên nhi,em còn trẻ!Tôi sẽ cho em cơ hội làm mẹ..”-hắn nói.
-”Anh nói vậy có ý gì....”-cô ôm đầu.
-”Uyên nhi,em mau bình tĩnh lại.Em còn nhiều cơ hội.!”-hắn ôm chặt cô vào lòng.
Cô để mặc cho hắn ôm,nhắm mắt lại để không nghĩ về đứa trẻ xấu số đó.Khi cô ngủ,Bạch Tử Ngạn mới xuống lầu.Thấy ɖú Dung đang đi lại trong phòng khách.
-”Vú dung?Sao giờ bà còn chưa đi nghỉ?”-Bạch Tử Ngạn nói.
-”Thiếu gia,tôi có chuyện muốn nói với ngài..”-bà đan hai tay vào nhau.
-”Nói đi!”-hắn ngồi xuống ghế salon.
-”Hôm nay,tận mắt tôi đã thấy cô Hàn đẩy ngã tiểu thư..!”
-”Sao?..”-hắn ngẩng mặt lên.
-”Tiếc là lúc tôi vội vàng gọi bác sĩ cho tiểu thư thì không thấy cô ấy đâu nữa!”-bà nói.
-”Vậy sao lúc tôi về người làm nói là Uyên nhi không cẩn thận nên té ngã?”
-”Tại lúc ấy có một mình tôi chứng kiến,họ không biết cũng phải..Nhưng sở dĩ tôi muốn nói với ngài vì không muốn tiểu thư gặp nguy lần nữa.!”-bà cúi đầu.
-”Được rồi!Tôi sẽ giải quyết.Bà mau đi nghỉ đi.
Hắn day day hai nguyệt thái dương.Sau đó đứng dậy,lên cầu thang.
Mở cửa phòng ra,điều hắn thấy là Tố Uyên nằm cuộn tròn,cùng với chiếc gối ướt nhẹp.Khoé mắt cô còn vương lại vài giọt nước.
Hắn bước đến, lau khoé mắt cô. Biết là lúc hắn đi,cô đã khóc.
-”Uyên nhi,trừ anh ra,anh sẽ không để ai động vào người em!”-ngón tay di trên đôi môi đỏ mọng.
Bạch Tử Ngạn bấm một dãy số,đưa lên tai nghe.
-”Thư kí Kỷ,tìm tung tích Hàn An Nhiên.Trong vòng 5 phút phải mang cô ta đến đây!”-hắn gầm lên.
-”Dạ!”-thư kí Kỷ đáp.
Hắn đưa ánh mắt dịu dàng về phía cô,sau đó bước ra khỏi phòng.
______________
Các b ơi mk vô cùng xin lỗi vì lâu ra chap ms nhg mình đang thi HK nên rất bận huhuhuu:(( các bạn hãy chúc ta thi tốt bằng cách cmt cho ý kiến điii