Chương 1: Hoá ra đây là món quà dành tặng tôi (1)
"A... Không cần, anh là ai..."
Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên.
"Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu.
Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một vật cứng rắn dữ tợn đang nhô lên.
Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía vật cứng rắn kia đá một cái.
"A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai.
Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai.
"Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn. Tao nói cho mày biết, nếu bây giờ không ngoan ngoãn, chờ chút nữa tao xem mày có chịu đựng được không!"
Mười lăm vạn? Bán đêm đầu tiên của cô? Mẹ cô lấy sự trong sạch của cô để buôn bán?
"Ha ha..." Trên mặt toàn nước mắt, Hàn Mộ lộ ra nụ cười tuyệt vọng.
Từ khi cô lên tám, mẹ cô đã bỏ cô mà đi, không rõ bà đi nơi nào, sống ch.ết ra sao. Sau đó, ba cô cưới vợ hai - Hướng Ngôn Vũ.
Hướng Ngôn Vũ ham bài bạc, đã thành thói quen rồi, gần như tài sản trong nhà đều bị bà ta chơi hết sạch. Ba Hàn cũng bị liên lụy, phải vào lao ngục. Ai mà biết, việc đã đến nước này, chẳng những Hướng Ngôn Vũ không có hối cải mà bà ta đánh bài còn hung hơn... Chỉ cần ở sòng bạc không chơi được như ý muốn, về nhà sẽ trút giận lên người cô và đứa em trai. Lúc trước khi ba Hàn còn chưa bị bỏ tù, Hướng Ngôn Vũ sẽ không dám có biểu hiện gì quá đáng. Nhưng mà bây giờ ba Hàn không có ở đây, trên người hai chị em bọn họ đã sớm có những vết thương chồng chất.
"Bà ấy không phải mẹ tôi!" Hàn Mộ hung hăng đẩy người con trai kia ra, đem thân thể bại lộ của mình cuộn ở trong chăn.
Nước mắt rớt đầy gương mặt tinh xảo. Cô chưa bao giờ hận bản thân như lúc này!
Vì sao mình lại là người mù? Một người mù mặc người ta ức hϊế͙p͙.
"Hừ, tao cũng không quan tâm bà ta là ai!" Người con trai thô lỗ túm tóc Hàn Mộ, rồi hung hăng tát cô một cái, "Hôm nay tao sẽ huấn luyện con mù như mày thật tốt!"
Máu tanh tràn ra từ khoé miệng, Hàn Mộ bị tát, đầu óc choáng váng.
Người con trai mạnh mẽ đẩy Hàn Mộ ngã xuống giường, không hề thương tiếc hôn môi Hàn Mộ.
Nói là hôn môi nhưng chẳng khác gì chó cắn. Sau đó, tay của người con trai hung hăng nắm lấy bộ ngực tròn trịa của Hàn Mộ, dùng sức vuốt ve.
Cảm giác bị vũ nhục từ đáy lòng nhảy thẳng lên đầu.
Hận, thù hận mãnh liệt ăn mòn Hàn Mộ, trong khoảng thời gian ngắn hai mắt cô đỏ hoe.
Sự trong sạch duy nhất cô cố gắng giữ đã không còn, không thể nào...
Không biết suy nghĩ từ đâu tới, Hàn Mộ sờ soạng phía dưới giường.
Chìa khóa?
Hàn Mộ cảm thấy vui vẻ, không hề nghĩ nhiều lấy chiếc chìa khoá bén nhọn đâm về phía người con trai đang nằm ở trên mình.
Người con trai không hề phòng bị, đau đớn ngã xuống giường.
Đều nói người mù lỗ tai rất bén nhạy, Hàn Mộ chỉ nghe thấy tiếng hét thảm của người con trai, không còn cái khác.
Hàn Mộ cân nhắc, có lẽ người con trai vì quá đau đớn đã hôn mê. Cô lấy quần áo bọc thân thể mình lại, nghiêng ngả chao đảo xuống giường, chọn phương hướng tuỳ tiện, hận không thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức.