Chương 29: Cao thủ so chiêu 3
Ngọn đèn U Lam chiếu lên nơi hai người đang ôm nhau.
Ninh Doãn Tích nhếch môi nhìn Hàn Mộ, tay hơi dùng lực giữ ở phía dưới Hàn Mộ, bắt cô nhìn thẳng vào anh.
Lông mày Hàn Mộ cau lại, không có ngước mắt lên.
"Nhìn tôi!" Ninh Doãn Tích có đôi chút buồn bực, ra lệnh. Cái cô gái ch.ết tiệt này, đây là thái độ quái quỷ gì? Không lẽ bản thân mình không được cô để vào trong mắt sao?
"Khốn khiếp, hoặc là buông. Hoặc là giết tôi, là do năng lực của tôi không bằng anh, tôi đã hiểu rồi!" Đôi bàn tay Hàn Mộ càng siết chặt, nghiến răng nghiến lợi. Là do kỹ năng tay chân của cô không bằng anh, nếu giờ phút này trong tay mình có khẩu súng, cô nhất định sẽ không chút do dự bắn vào tên đàn ông đang đùa giỡn mình này!
"Cô....!" Mày Ninh Doãn Tích đã nhíu chặt lại rồi.
Nhìn cánh môi hồng của Hàn Mộ, một trận ngứa ngáy từ đáy lòng của Ninh Doãn Tích dâng cao. Từ khi gặp cô sáu năm trước, sau một đêm vui thích, anh liền không có đụng chạm cô gái của anh, là không muốn đụng chạm đến.
"Biết tôi nhịn sáu năm sao?" Ninh Doãn Tích cúi đầu, nói nhỏ bên tai Hàn Mộ.
"Cái gì?" Giọng nói của đàn ông làm cho Hàn Mộ run rẩy, toàn thân khó chịu đứng thẳng lên.
Loại cảm giác này có chút kỳ quái, để cho cô muốn đi đến gần, lại không dám.
Đầu dựa trên vai Hàn Mộ, hai tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, làm cho cả người cô gắt gao dán vào ngực anh, "Anh nói, anh đã tìm em sáu năm rồi!"
Lời nói từ trong miệng Ninh Doãn Tích nói ra, dường như mang theo hơi thở dài.
Hàn Mộ nhíu mày, có phải cô nghe lầm hay không? Cô từ trong những lời Ninh Doãn Tích vừa mới nói nghe ra một chút dung túng cùng bất đắc dĩ!
"Buông!" Làm sao có thể, đột nhiên Hàn Mộ tỉnh táo trở lại.
Anh ấy là Ninh Doãn Tích, là tổng giám đốc Ninh Thị. Người ngoài nói, anh ấy lãnh khốc vô tình. Người ta đồn nói cô gái của anh nhiều như quần áo. Bất quá sáu năm trước mong manh ngắn ngủi, làm sao anh ấy có thể để tâm đến bản thân mình?
"Không, sẽ không buông!" Ninh Doãn Tích tăng thêm sức mạnh ở tay, cúi đầu, thở vào cái cổ trắng nõn của Hàn Mộ.
Hàn Mộ ngẫn ra, cô cảm giác bản thân mình đang dâng lên từng đợt nóng ẩm. Đột nhiên, Hàn Mộ "A" lên một tiếng.
Anh ấy cứ vậy mà cắn mình...
"Đây là sự trừng phạt cho em vì sau năm trước đã biến mất!" Ninh Doãn Tích nặng nề cắn lên cổ Hàn Mộ.
"Ninh Doãn Tích, anh là chó à!" Hàn Mộ tức giận, khủy tay dùng lực đánh vào bụng Ninh Doãn Tích.
"A!" Ninh Doãn Tích bị đau, buông Hàn Mộ ra.
"Em gái, em có biết mình đang làm cái gì không?" Ninh Doãn Tích che bụng mình, trừng mắt nhìn Hàn Mộ.
Cô gái ch.ết tiệt này, lại ra tay mạnh như vậy.
"Tôi còn muốn hỏi Ninh thiếu anh muốn là cái gì đó!" Hàn Mộ xoa xoa chổ Ninh Doãn Tích cắn, " Xin hỏi, đời trước của Ninh Thiếu anh là có sao?"
Em gái anh... Sổ sàng còn chưa tính. Lại còn coi mình như xương chó không bằng.
"Được, Ninh thiếu anh có thể rời đi!" Hàn Mộ liếc nhìn Ninh Doãn Tích một cái, "Những gì về bốn năm trước anh hãy quên đi! Tôi coi giống như bây giờ bị chó hoang cắn một cái. Về sau đường ai nấy đi!"
Ninh Doãn Tích lập tức đứng trước mặt Hàn Mộ, trừng mắt nhìn cô, hai tay ôm trước ngực, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói câu nào.
"Thế nào chó hoang không sủa rồi sao?" Hàn Mộ nói thầm trong miệng, "Được, anh không đi, tôi đi...."
"Em gái, em còn muốn gạt anh?" Giọng nói Ninh Doãn Tích lạnh lùng vang lên ở phía sau, "Em đi không dễ đâu!"