Chương 35: Mình nhớ ra rồi
Hai mắtHàn Khuynh Thược vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đồ trang sức trên điện thoại của Ninh Doãn Tích.
Anh Ưng nói chìa khóa vàng này...
Thật sựtên hồ ly thối tha có!
"Được, đã biết." Ninh Doãn Tích nói thêm với người trong điện thoại, "Ngày mai về công ty nói tiếp!"
Nhưng mà ...
Hàn Khuynh Thược xem Ninh Doãn Tích quay mặt, hơi nhíu lông mày lại.
Mấy ngày trôi qua, hôm nay là lần đầu tiên nó nhìn thấy chìa khóa vàng trên điện thoại của Ninh Doãn Tích, vì sao?
Còn có, vì sao có cảm thấy chìa khóa vàng này nhìn thật quen mắt?
"Uhm." Giọng nói Ninh Doãn Tích nhàn nhạt, cúp điện thoại, xoay người thấy bộ dạng thất thần củaHàn Khuynh Thược, vỗ nhẹ đầu nó, "Nhóc con, đừng nghĩ nhiều quá. Tôi sẽ tìm được cho con!"
Kỳ thực, Anh không biết vì sao lại không muốn đứa nhỏ này rời đi như vậy. Vài ngày ở chung, tuy rằng nó nói ra những lời độc miệng với mình, nhưng mà dường như anh cảm thấy được hơi thở thân quen trên người nó, là một loại hương vị rất lạ. Nhưng mà, lúc anh nhìn thấy bộ dạng thất vọng của đứa nhóc này, anh...
"Nghĩ ngơi sớm một chút đi!"
Ninh Doãn Tích xoay người rời đi.
Ngọn đèn màu hồng chiếu xuống, chiếu lên bóng lưng cao cao lạnh lùng của anh.
"Vì sao nhìn quen mắt như vậy!" Hàn Khuynh Thược trực tiếp không nhìn Ninh Doãn Tích, hiện tại bản thân còn khổ sở suy nghĩ, "Càng nhìn càng thấy quen mắt!"
"A..." Hàn Khuynh Thược đột nhiên đánh lên đầu của mình, "Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi!"
Mẹ bảo bối của nó cũng có cái chìa khóa vàng giống cái này như đúc.
Khó trách nó cảm thấy nhìn quen mắt như vậy!
Thì ra là thế...
"Nhưng mà..." Hàn Khuynh Thược thu lại sắc mặt, "Vì sao hồ ly thối cũng có cái chìa khóa vàng giống nhau như đúc như vậy?"
Hàn Khuynh Thược nhớ rõ, mẹ nó có nói qua, cái chìa khóa vàng là chỉ có một trên thế giới, không tìm được cái thứ hai giống cái này như vậy. Nhưng là bây giờ, vì sao nó cảm thấy có chút hoãn loạn?
Anh Ưng muốn nó xác định hồ ly thối có phải có chìa khóa vàng như vậy không. Nhưng mà, kết quả nói cho nó biết, không chỉ có hồ ly thối tha có, mẹ nó cũng có!
"Sao lại thế này?" Đôi mắt Hàn Khuynh Thược tối sầm lại. Lúc trước mẹ nói, cái chìa khóa vàng rất quan trọng, có lẽ sau lưng bí mật lớn gì đó!
"Như vậy, cuối cùng cái chìa khóa vàng này là thánh vật phương nào?" Hàn Khuynh Thược nhẹ nhắm mắt lại.
Vì sao nó cảm giác được, mọi chuyện đều không đơn giản như vậy?