Chương 73: Phải là nói, tôi không có ba
“Đinh. . . . . .”
Ninh Doãn Tích nhướng mày, lại nhẹ nhàng buông lỏng, có người trở về.
“Ah, hồ ly thối, tại sao ông ở đây?” Hàn Khuynh Thược nhìn về phía Ninh Doãn Tích đang ngồi trên ghế salon, có chút giật mình.
Lại nói con hồ ly thối này bận rộn như vậy, tại sao có thể có thời gian ngồi ở chỗ này nhàn nhã như thế.
Ninh Doãn Tích nhìn về phía Hàn Khuynh Thược, khóe miệng nhếch lên.
Nha đầu này, đã trở về!
Anh còn tưởng rằng con bé sẽ không trở về. . . . . . .
Ninh Doãn Tích nhìn mặt của Hàn Khuynh Thược có hơi ngẩn người.
Gương mặt này tròn tròn! Khó trách lần đầu tiên anh nhìn thấy tiểu nha đầu này có cảm giác hết sức quen mắt! Không nghĩ tới, họ lại là mẹ con!
Mặc dù nha đầu này trưởng thành có chút không hợp với số tuổi, nhưng mà tuổi thật cũng chỉ có sáu tuổi.
Sáu tuổi?
Đột nhiên Ninh Doãn Tích giống như bị điện giật, toàn thân chấn động, không thể tin được nhìn Hàn Khuynh Thược.
Hàn Khuynh Thược nhíu chân mày thật sâu.
Hồ ly thối này làm gì nhìn mình như vậy? Nhìn đến chính mình toàn thân đều không thoải mái, ánh mắt cũng quá nóng bỏng đi!
“Hồ ly thối, nhìn cái gì vậy?” Hàn Khuynh Thược trừng mắt liếc Ninh Doãn Tích, “Chỉ là nửa ngày không có thấy tôi mà thôi, không cần phải nhìn như vậy chứ?”
Hàn Khuynh Thược bĩu môi.
“Năm nay con mấy tuổi?” Ninh Doãn Tích mở miệng, trong tiếng nói có mấy phần run rẩy không rõ ràng.
“Sáu tuổi.” Hàn Khuynh Thược thờ ơ nhún vai. Đây là hồ ly thối đang điều tr.a hộ khẩu sao?
“Vậy. . . . . .” Ninh Doãn Tích khẽ nhắm mắt, đột nhiên mở hai mắt ra nhìn Hàn Khuynh Thược, vẫn không nhúc nhích, “Vậy, ba con là ai?”
“Ba?” Hàn Khuynh Thược nhíu mày.
Tại sao hôm nay có đến hai người hỏi ba nó là ai? Nó làm sao biết, mẹ lại không có nói cho nó biết. Hơn nữa, nó cũng không muốn biết.
Bởi vì sẽ làm cho mẹ bảo bối của nó rất không vui vẻ, không thoải mái! Mẹ là toàn bộ của nó, mẹ không nói, nó sẽ xem như không có người này. Mẹ của nó là lớn nhất. . . . . .
“Không biết!” Hàn Khuynh Thược nhìn Ninh Doãn Tích, “Phải là nói, tôi không có ba!”
“Làm sao có thể. . . . . .”
☆,
“Làm sao có thể. . . . . .”
Khóe miệng Ninh Doãn Tích mím thật chặt, ánh mắt buồn bã, tựa hồ đối với câu trả lời của Hàn Khuynh Thược rất không hài lòng.
“Chẳng lẽ, con là từ trong tảng đá đi ra hay sao?”
“Không sao cả.” Hàn Khuynh Thược đặt mông ngồi ở trên ghế salon, sau đó không có hình tượng duỗi lưng một cái, “Không có cũng chưa có, ông xem tôi không phải rất tốt sao!”
Cho nên, cái sinh vật gọi là ba này có tồn tại hay không, nó trừ xa lạ ra, tựa hồ thật không có một tia cảm giác khác!
“Chẳng lẽ, con cũng không tò mò?” Hai mắt Ninh Doãn Tích nhìn Hàn Khuynh Thược, tựa hồ nhất định phải hỏi một ít cái gì.
“Tò mò!” Hàn Khuynh Thược thành thật gật gật đầu, “Nhưng mà, cái đề tài này sẽ làm mẹ tôi không vui. Cho nên, cho dù có tò mò tôi cũng sẽ chọn bóp ch.ết.”
Hàn Khuynh Thược mỉm cười, chỉ là nụ cười không có đạt tới đáy mắt.
Nghe lời nói của Hàn Khuynh Thược, trong lòng Ninh Doãn Tích ngừng lại. Đây rốt cuộc là một đứa bé như thế nào?
Lúc hai chữ “bóp ch.ết” từ trong miệng con bé thốt ra, làm cho anh cảm thấy có một tia vô dụng cùng mê mang, thậm chí, anh có một giây không thể hô hấp!
“Mẹ con không vui vẻ?” Ninh Doãn Tích lầm bầm nói nhỏ.
“Nếu làm mẹ tôi không vui, tôi sẽ không làm.” Vẻ mặt Hàn Khuynh Thược buồn bã, “Mẹ vì tôi, bỏ ra quá nhiều!”
Vì sinh nó, mẹ cơ hồ muốn mất cả mạng mình! Còn nữa, trước hôm nay nó hoàn toàn không biết, thì ra là trong quá khứ, mẹ đã trải qua một đoạn khổ sở, nghĩ lại mà đau đớn lòng.
Mà người khởi xướng chính là người phụ nữ được gọi là Hứa Tâm Lam!
Trong mắt Hàn Khuynh Thược lóe lên một tia tàn nhẫn, nó đã nói qua, bất kể là ai, nếu như mà khi dễ mẹ của nó, nó sẽ không bỏ qua!
“Nếu như. . . . . .” Ninh Doãn Tích dừng một chút, “Tôi là nói nếu như! Nếu như, ba của con xuất hiện, con sẽ như thế nào?”
Trong lòng Ninh Doãn Tích có mấy phần gợn sóng. Có lẽ, anh sẽ là cái ‘nếu như’ đó!
Sáu năm trước, cả đêm họ thừa hoan, một buổi sáng lộ thủy. Mà tiểu nha đầu này rất vừa lúc là sáu tuổi!
Tay của Ninh Doãn Tích có hơi nắm chặt, tim đập dồn dập. Mặc dù, anh không biết Hàn Mộ biến mất sáu năm ở Trung Đô làm cái gì. Nhưng mà, theo tình huống này, tổng thể thời gian ăn khớp như vậy! Chỉ cần nghĩ đến cái tiểu nha đầu này cùng anh tồn tại một ít cơ hội ở giữa, anh cũng có chút kích động!
"Không có nếu như. . . . . ."