Chương 1: Chương I

- Mẹ nó! Lạc rồi!


Mộc Lam khó chịu vừa đi vừa ngó xung quanh tìm đoàn người. Cô - Hoàng Mộc Lam là 1 người Việt. Đang trong tour du lịch đi tham quan Nhật Bản. Cả đoàn người đang đi chơi thì thấy có tổ chức 1 cuộc thi ở sân vận động nên ghé vào. Ko ngờ 1 cuộc thi hát vòng loại tại địa phương mà đông khủng khiếp. Sau 1 hồi chen lấn xô đẩy thì Mộc Lam chính thức bị lạc khỏi đoàn. Tiếng Nhật thì cô ko biết, tiếng Anh tuy khỏi chê nhưng chẳng lẽ đi hỏi:" Bạn có thấy 1 đoàn người Việt Nam đi qua đây ko? ". Chưa nói đều là dân châu Á khó phân biệt, mà có phải đoàn đó đi tới đâu cũng nói:" Chúng tôi là người Việt Nam " đâu mà hỏi như thế. Mộc Lam đau đầu:" Ở đây đông như vậy, hay là ra cổng sân vận động chờ. Lát nữa bọn họ ra có lẽ sẽ gặp được thôi.". Nghĩ là làm, cô liền chen qua biển người trước sân khấu để đi về phía cổng. Lúc đi ngang qua 1 cái ghế trong sân vận động, thấy 1 người con trai ngồi đó, 2 tay chống lên đầu gối ôm đầu, gục mặt xuống. Cô nghĩ cậu ta cũng bị lạc mất đoàn du lịch giống mình thì bản tính nhân hậu + đồng cảm trỗi dậy. Tiến lại trước ghế, mở lời:


- Nè, cậu gì đó ơi, cậu cũng bị lạc à?
Nghe thấy có người nói chuyện với mình, cậu ngẩng mặt lên nhìn Mộc Lam, mở miệng:
- * Người nước ngoài?
- Hả?" Tiếng Anh? Vậy ko phải là người Việt rồi. Aiza, cái tính thích lo chuyện bao đồng của mình."


( Những lời thoại có dấu sao ở trước là bằng tiếng Anh nhá.). Thấy mình nói sai, Lam liền sửa lại:
- * À, xin lỗi, tớ nhận lầm người.
Cậu cười:
- * Ko sao. Cậu là người nước ngoài à?
- * Ừ, mình đang đi du lịch ở Nhật. Đến đây xem náo nhiệt thì bị lạc.


- * À. Tớ tên Rin, người Nhật Bản. Rất vui được gặp cậu.
Thấy đối phương thân thiện, Lam cũng đáp lại:
- * Còn tớ tên Lam, người Việt. Rất vui được làm quen.
- * À, ra là người Việt. Tớ còn định sau này đến VN du lịch 1 lần đấy.


Lam gật gù. Bỗng cô nhìn thấy phía trước áo của cậu có dán 1 tờ giấy viết 1 hàng toàn số. Nhìn tờ giấy rồi ngoảnh lại nhìn sân khấu, Lam bất ngờ, ngoảnh lại hỏi Rin:
- * Cậu cũng tham gia cuộc thi này à?
Bỗng sau khi nghe Lam nói vậy, mặt Rin trầm xuống. Thấy mình lỡ lời, Lam liền nói:
- * Có phải tớ nói sai gì ko?


available on google playdownload on app store


Rin cười, lắc đầu:
- * Cậu ko nói sai. Tớ đến để tham gia cuộc thi này...
Nói đến đó thì Rin im lặng, ko nói tiếp nữa. Lam thấy vậy hơi lo, hỏi:
- * Cậu sao vậy?
- * Khi xem mấy thí sinh trước biểu diễn, tớ liền cảm thấy lo lắng, ko có tự tin. Ai cũng tài năng cả, tớ sợ mình ko thắng được.


Lam hiểu cảm giác của Rin, mình còn chưa biểu diễn mà đã thấy người ta tài năng hơn mình rồi thì chắc chắn sẽ lo lắng và tự ti. Cô ko hiểu về ca hát lắm, nhưng an ủi thì có biết chút ít:


- * Cậu đừng lo lắng quá. Người ta bảo trước khi thi mà lo là ko tốt đâu. Tuy tớ ko hiểu về ca hát lắm nhưng tớ thường nghe mấy ca sĩ nước tớ nói khi hát thì đặt chính mình vào bài hát. Cậu yên tâm, dù cậu chỉ là nghiệp dư nhưng tớ sẽ là fan đầu tiên của cậu.


Rin bất ngờ, lẩm bẩm:" Đặt mình vào bài hát? ". Vì cậu nói bằng tiếng Nhật nên Lam nghe ko hiểu, hỏi:
- * Hmp? Sao vậy?
- * Ko có gì, cảm ơn cậu.
Nói rồi Rin nở 1 nụ cười tươi, Lam cũng cười lại với cậu. Lam nhìn quanh, bỗng kích động hét lên:
- A! Mọi người!


Lam nói bằng tiếng Việt nên Rin ko hiểu. Nhưng khi nhìn theo hướng của Lam thấy 1 đoàn người đang đi về phía cổng thì cũng hiểu đại khái là đoàn du lịch của Lam. Lam vui mừng, quay lại nói với Rin:
- * Rin, bây giờ tớ phải đi đây, sau gặp lại nhé.


Nói rồi định quay đi thì Rin đứng dậy, cầm cổ tay cô kéo lại. Lam bất ngờ, ngoảnh lại hỏi:
- * Có chuyện gì vậy?
- * Lam, chúng ta có thể gặp lại ko?


Lam hơi sủng sốt khi nghe câu hỏi của Rin. Cũng đúng thôi, 2 người ở 2 nước khác nhau liệu có còn cơ hội gặp lại? Lam nghĩ nghĩ, rồi lấy từ trong cặp ra 1 tờ giấy, viết lên đó 1 dòng chữ. Cuối tờ giấy đề tên:" My name: Lam ". Rồi đưa cho Rin, nói:
- * Có thể. Chúc cậu thi tốt. Tạm biệt nhé.


Nói xong, Lam cười với Rin 1 cái rồi chạy lại chỗ đoàn người hét lớn:
- Mọi người!


Nhìn Lam vui mừng và cười tươi khi tìm được người thân Rin cũng vui theo. Cầm lấy tờ giấy Lam đưa cho, trên đó là 1 dòng chữ ko phải tiếng Anh cũng ko phải tiếng Nhật. Bất giác đưa tay lên chạm vào chữ " Lam ", lòng Rin lại cảm thấy mất mát:" * Lam, đây là tên cậu viết bằng tiếng Việt ư? Tuy bây giờ tớ ko hiểu ý cậu nhắn lại cho tớ nhưng tớ sẽ cố gắng để sau này có thể hiểu được nó ". Hít 1 hơi, Rin nhìn về hướng Lam vừa chạy qua, bây giờ ở đó đã ko còn bóng cô cũng như đoàn người nữa, cậu nói bằng tiếng Nhật, nhỏ đủ mình nghe:


- Lam, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chờ tớ.






Truyện liên quan