Chương 8: Hắn? Một tên củi mục kiếm đạo
*Dịch: Tiểu Băng*
***
Thanh Vân Đạo tông.
Sau núi.
Diệp Bình im lặng ngồi dưới đất, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vết kiếm Tô Trường Ngự lưu lại.
Một canh giờ trước.
Hắn còn không có đầu mối.
Nhưng một lúc lâu sau.
Sau khi một cơn gió mát thổi qua, Diệp Bình bất ngờ cảm thấy có gì đó hơi bất thường.
Vết kiếm sắc bén, mang cảm giác khư khư cố chấp, một vết kiếm như do tuyệt thế kiếm khách lưu lại, ẩn chứa kiếm ý mà người thường khó nhìn ra được.
Càng nhìn vết kiếm, Diệp Bình càng cảm thấy kinh hãi.
Đến cuối cùng, trong đầu Diệp Bình đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Bóng người này tay cầm trường kiếm, đang diễn lại kiếm chiêu.
Không sai, chính là kiếm chiêu.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Âm thanh như tiếng sấm, như tiếng chuông lớn vang lên bên tai.
Bóng người trong đầu càng thêm rõ ràng.
Bóng người thi triển kiếm chiêu, mỗi một chiêu đều mang tới cảm giác như thể hồ quán đỉnh, khiến Diệp Bình có cảm giác như chính mình đang luyện kiếm.
Kiếm chiêu mạnh mẽ như cuồng phong.
Bộ kiếm chiêu này tổng cộng có mười hai đường, mỗi ba chiêu là một sự khác biệt, giống như có bốn loại kiếm pháp, nhưng hợp thành một bộ.
Mười hai đường kiếm không ngừng múa may trong đầu.
Mà còn không phải múa một lần, chúng không ngừng múa.
Một lần! Năm lần! Mười lần! Năm mươi lần! Một trăm lần!
Kiếm chiêu múa càng lúc càng nhanh, lúc trước mười hai nhịp thở mới múa xong một lần, sau đó là sáu nhịp, rồi ba nhịp, sau chừng một canh giờ, chỉ sau một nhịp thở đã múa xong một lần.
Mỗi một lần múa là tương đương một lần Diệp Bình đích thân luyện kiếm, loại cảm ngộ này còn đáng sợ hơn cả thể hồ quán đỉnh.
Số kiếm chiêu trong đầu càng ngày càng nhiều, mười hai cái... Mười lăm cái.... Hai mươi cái...
Cảm nhận được trong đầu mình không ngừng diễn sinh kiếm pháp, toàn thân Diệp Bình không khỏi rung động.
"Đại sư huynh, quả nhiên là cao thủ tuyệt thế kiếm đạo."
Từ đốn ngộ tỉnh lại, trong lòng Diệp Bình vô cùng kích động.
Chỉ quan sát vết kiếm có ba canh giờ, mà mình đã luyện tập được một loại kiếm pháp.
Điều này làm cho Diệp Bình càng cảm thấy Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế.
Rồi hắn bình tĩnh lại rất nhanh.
Hắn trấn định lại rồi.
"Diệp Bình, nhất định không được kích động, đây mới chỉ là bắt đầu, không chừng sau này còn có thể lĩnh ngộ thêm kiếm pháp nữa."
Diệp Bình thầm nghĩ.
Hắn tự nhắc nhở mình nhất định không được kích động quá, phải tỉnh táo, bây giờ mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.
Tự nhắc nhở mình như vậy, Diệp Bình càng bình tĩnh hơn.
Học cũng càng lúc càng giỏi hơn.
Nói thật, trước khi lĩnh ngộ được kiếm chiêu, Diệp Bình cũng đã nghi ngờ, nghi ngờ Tô Trường Ngự đang lừa mình, nhưng bây giờ Diệp Bình tin, hắn đã hoàn toàn tin sư huynh này của mình nhất định là cao nhân tuyệt thế.
Cho nên hắn càng thêm chăm chú, càng thêm cố gắng hơn.
Cùng lúc đó.
Một chỗ khác trong Thanh Vân Đạo tông.
Tô Trường Ngự tay cầm trường kiếm, đang ở một chỗ trống luyện kiếm.
Chiêu kiếm của hắn nhìn thì mạnh mẽ, nhưng cứ luôn thiếu hụt sự bộc phát, một bộ kiếm pháp này, dù là người không hiểu gì kiếm thuật, cũng cảm giác được có chút khuyết điểm nhỏ.
Sau một nén nhang.
Tô Trường Ngự thu kiếm.
Trán hắn đầy mồ hôi, nhưng để duy trì hình tượng, Tô Trường Ngự không ngồi xuống đất nghỉ ngơi, mà đi sang bên để khôi phục khí lực.
"Đại sư huynh, muội thấy bộ kiếm pháp này huynh đã luyện mười năm, mà sao vẫn chưa luyện thành vậy?"
Trong khoảng đất trống, tiểu sư muội Trần Linh Nhu mở miệng, ánh mắt nhìn Tô Trường Ngự đầy hiếu kỳ.
"Tiểu sư muội, ngươi nông cạn rồi."
Tô Trường Ngự khẽ lau mồ hôi trên trán, mới từ từ mở miệng, vẻ cao thâm khó đoán.
"Sao lại là nông cạn?"
Trần Linh Nhu không hiểu.
"Tiểu sư muội, bộ kiếm pháp này của sư huynh không phải là kiếm pháp bình thường, mà là đứng trong mười bộ kiếm pháp hàng đầu của Thanh Châu, tên là Tứ Lôi Kiếm Pháp."
"Bộ kiếm pháp này, tổng cộng có bốn chiêu, là Xuân Lôi kiếm, Hạ Lôi kiếm, Thu Lôi kiếm, Đông Lôi kiếm."
"Chính là kiếm pháp chí cương chí dương, nếu nắm vững được bốn chiêu kiếm pháp này, sẽ dẫn được lôi của bốn mùa, rất có hiệu quả khi nhằm vào tà ma ngoại đạo, lúc trước Tứ Quý đạo nhân chính là nhờ vào bộ kiếm pháp này mà lừng lẫy Thanh Châu, lập nên Tứ Lôi kiếm tông, biết không?"
Tô Trường Ngự nghiêm túc nói, lúc nhắc tới bộ kiếm pháp kia, giọng đầy hứng khởi, chỉ tiếc không thể đưa bộ kiếm pháp kia đến tận trời.
"Tứ Lôi Kiếm Pháp?"
Trần Linh Nhu không hiểu nhiều về kiếm pháp, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ.
"Vậy Đại sư huynh, bây giờ huynh luyện được bao nhiêu chiêu rồi?"
Trần Linh Nhu hỏi.
"Sư huynh đã luyện Xuân Lôi kiếm đến lô hỏa thuần thanh rồi."
Tô Trường Ngự vẻ mặt ngạo nghễ.
" Xuân Lôi kiếm hả?"
Tiếc thay, Tiểu sư muội không cho Tô Trường Ngự một cơ hội nào để tỏ ra trâu bò.
"Tiểu sư muội, muội không phải kiếm tu muội không biết, bộ Tứ Lôi Kiếm Pháp này chính là tác phẩm đầy tâm can của Tứ Quý đạo nhân đó."
"Tứ Quý đạo nhân từng nói, muốn luyện bộ kiếm pháp kia tới viên mãn, tu sĩ kiếm đạo bình thường có khi cả năm trăm năm cũng chưa chắc thành được, dù có là thiên tài kiếm đạo, thì ít nhất cũng phải mất trăm năm, nói không phải khoe, sư huynh chính là loại thiên tài kiếm đạo này."
"Kiếm tu chúng ta, luyện một kiếm trăm năm ở chỗ nào cũng có, đừng thấy sư huynh vẫn cứ dừng ở Xuân Lôi kiếm mà lầm, tiến độ này đã thuộc hàng nhân tài kiệt xuất của Thanh Châu rồi."
Tô Trường Ngự vô cùng nghiêm túc tự khoe khoang mình.
"Chiêu thức của kiếm pháp chia làm bốn cảnh giới nhỏ, sơ khuy môn kính, lô hỏa thuần thanh, đại thành viên mãn, đăng phong tạo cực."
"Sư huynh chỉ mới tốn có mười năm đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, ta tự tin rằng không tới mười năm nữa ta sẽ bước vào đại thành viên mãn, trong trăm năm nhất định có thể bước vào cảnh giới đăng phong tạo cực, đến lúc đó muội sẽ biết sư huynh của muội mạnh tới cỡ nào."
Tô Trường Ngự hết sức tự tin, trong mắt đầy sự kỳ vọng vào tương lai.
"Không hiểu nhiều." Tiểu sư muội lắc đầu, nàng không hiểu loại chuyện này, quá trình quá rườm rà.
"Đại sư huynh, nghe nói huynh để cho tiểu sư đệ một vết kiếm, chừng bao lâu hắn mới có thể lĩnh ngộ kiếm chiêu với kiếm ý?"
Trần Linh Nhu hiếu kỳ hỏi.
Tô Trường Ngự im lặng.
Bao lâu có thể lĩnh ngộ?
Bao lâu cũng không thể.
Bởi vì vết kiếm hắn lưu lại cơ bản là không có kiếm ý, lấy cái gì lĩnh ngộ?
Nhưng câu này Tô Trường Ngự chỉ có thể nói thầm trong lòng mà thôi, nếu để người khác biết, chẳng phải sẽ phát hiện ra hắn là phế vật kiếm đạo sao?
Vì vậy, Tô Trường Ngự từ từ đáp.
"Vết kiếm sư huynh để lại cho hắn ẩn chứa tứ môn kiếm pháp, nếu trong vòng một năm hắn lĩnh ngộ được kiếm pháp của sư huynh, vậy đã xem như rất tốt, còn kiếm ý? Thì khó đó."
Tô Trường Ngự nói.
Nếu Diệp Bình quả thật là thiên tài, vậy cũng có thể cưỡng ép lĩnh ngộ ra Tứ Quý kiếm pháp, còn kiếm ý ư?
Tỉnh dùm đi, đừng có nằm mộng.
"Thế nếu lĩnh ngộ được trong vòng một ngày thì sao?"
Trần Linh Nhu hiếu kỳ hỏi.
Lĩnh ngộ trong một ngày?
Tô Trường Ngự liếc Trần Linh Nhu, lắc đầu: "Đây là chuyện gần như không có khả năng, nếu có thể thực sự lĩnh ngộ được trong vòng một ngày, vậy đó chính là thiên tài kiếm đạo tuyệt thế."
Giọng hắn rất chắc chắn.
"Vậy nếu không chỉ lĩnh ngộ kiếm pháp, mà còn lĩnh ngộ được kiếm ý thì sao?"
Trần Linh Nhu tiếp tục hỏi.
Tô Trường Ngự cảm thấy không thể giải thích được.
Muội buồn chán quá rồi phải không? Đi hỏi loại câu hỏi động não như thế này?
Nhưng nghĩ đến Trần Linh Nhu là sư muội, Tô Trường Ngự vẫn kiên nhẫn đáp lại.
"Vẻn vẹn chỉ một vết kiếm mà có thể lĩnh ngộ được kiếm pháp của sư huynh, thì xem như thiên tài kiếm đạo, nếu lĩnh ngộ ra được kiếm ý? Vậy có thể gọi là thiên tài kiếm đạo đệ nhất Thanh Châu."
Tô Trường Ngự đáp.
"Vậy nếu từ một vết kiếm đó lĩnh ngộ ra được mấy trăm kiếm ý thì sao?"
Trần Linh Nhu cảm thấy kinh ngạc, không phải nàng hỏi lung tung đâu, chỉ là nghe cảm thấy lợi hại quá, nên mới tò mò hỏi tới thôi.
"Mấy trăm loại? Đệ nhất nhân trong vòng năm trăm năm nay của Thanh Châu. Mười Tứ Quý đạo nhân cũng phải cam bái hạ phong."
Tô Trường Ngự vẫn cực kỳ kiên nhẫn trả lời.
"Mấy nghìn loại thì sao?"
Trần Linh Nhu tiếp tục hỏi.
"Đệ nhất Tấn Quốc, hơn nữa còn là người hàng đầu trước nay chưa từng có."
Tô Trường Ngự hồi đáp.
"Mấy vạn loại thì sao?"
Trần Linh Nhu tiếp tục hỏi nữa.
Tô Trường Ngự: "..."
Có chịu hết hay không hả?
"Sư muội, sư huynh nói cho muội nghe này."
"Người ta đồn rằng, kiếm đạo nhất mạch, kiếm pháp tiếp theo, trọng điểm chính là kiếm ý, có kiếm ý càng nhiều, thì dù bất kỳ là kiếm pháp gì cũng có thể hóa mục nát thành thần kỳ, dù chỉ cần đâm đại ra một kiếm thì cũng đều hết sức đáng sợ."
"Kiếm đạo nhất mạch ta, kiếm ý có ba cảnh giới lớn. Cái thứ nhất chính là kiếm ý vô cùng, kiếm ý vô cùng, nghĩa là không thể nào dùng số lượng để miêu tả nổi, nếu đến cảnh giới này, một kiếm của tu sĩ Luyện Khí cũng có thể giết kẻ địch cao hơn mình mấy cảnh giới."
"Cảnh giới thứ hai cách chúng ta hết sức xa xôi. Sư huynh không nói nhưng muội nhất định không nên xem thường cảnh giới thứ nhất này. Tứ Quý đạo nhân muội cũng nghe tới chứ?"
"Cường giả kiếm đạo đứng đầu Thanh Châu chúng ta, nay đã hơn trăm tuổi, vậy mà ngay cả cảnh giới thứ nhất cũng còn chưa đạt tới. Trong Đại Quốc cũng có một vị cường giả, vào sinh nhật ba ngàn tuổi của mình mới thò được nửa bước vào cảnh giới thứ nhất mà thôi, vậy mà được gọi là Thái Hư Kiếm Tôn, được Đại Quốc coi là thượng khách."
"Cho nên, một cường giả kiếm đạo thật sự, trọng điểm lĩnh ngộ không phải là kiếm pháp, mà là kiếm ý, càng nhiều càng tốt."
Tô Trường Ngự nói thao thao bất tuyệt.
Trần Linh Nhu càng nghe càng mờ mịt, chủ yếu là vì cấu tạo hệ thống của kiếm đạo phức tạp quá.
Nhưng mà… nghe cảm thấy rất là lợi hại.
"Nói ngắn lại, lĩnh ngộ kiếm ý, càng nhiều thì càng tốt, mấy vạn đạo cũng được, cả chục vạn đạo cũng được, thậm chí trăm vạn kiếm ý cũng được, nhưng mục tiêu vĩnh viễn là vô cùng kiếm ý, kiếm ý vô cùng, kiếm đạo vô địch."
Tô Trường Ngự vỗ vỗ đầu Trần Linh Nhu.
"Hiểu rồi. Vậy tiểu sư đệ chúng ta thế nào?"
Trần Linh Nhu tiếp tục hỏi, vẻ tò mò.
Trong cả Thanh Vân Đạo tông, Diệp Bình là người Trần Linh Nhu cảm thấy hứng thú nhất, dù sao bao lâu nay nàng vẫn luôn là người nhỏ nhất, bây giờ vất vả lắm mới có một sư đệ nhỏ hơn nàng, đương nhiên nàng rất hiếu kỳ và chờ mong.
"Hắn?"
Tô Trường Ngự nhìn ra chân trời, vẻ cao ngạo khó tả.
Sau đó mới từ từ mở miệng.
"Chắc là một củi mục kiếm đạo mà thôi."
Ánh mắt Tô Trường Ngự bình tĩnh.
Ngay lúc ấy.
Ở sau núi.
Diệp Bình vừa vặn lĩnh ngộ ra Tứ Lôi Kiếm Pháp...