Chương 14: Bế quan

Tiêu Dao nhìn thiếu niên, lại nhìn đám đệ tử đứng một bên, liền phát hiện ra trong đó có mấy kẻ quần áo lụa là, chất liệu thượng hạng. Loại đệ tử nhà giàu như vậy hẳn là không bị điều tới đây làm nhiệm vụ mới đúng.
Quét mắt nhìn bọn họ vài lần, Tiêu Dao nói


“Mấy người các ngươi không phải là đệ tử được triệu đến phòng quản sự đúng không? Nếu không được phân công tới nhận việc thì lập tức rời đi, chớ có ở đây tụ tập gây chuyện. Lúc về xem lại môn quy cho rõ, bản môn nghiêm cấm các đệ tử tư đấu. Nếu có ân oán muốn giải quyết thì báo lên sư phụ của các người để phân xử công bằng!”


Không biết mấy tên đệ tử này có chỗ dựa nào mà vẻ mặt vẫn kiêu căng như trước, nhưng thấy Tiêu Dao tuy chỉ là một chấp sự phân phối nhiệm vụ nho nhỏ nhưng tu vi so với đám người vừa mới bước vào cánh cửa tu tiên như bọn họ vẫn cao hơn không ít. Dù sao trong giới tu sĩ, cường giả vi tôn, bọn chúng không cần vì chuyện này mà đắc tội người khác.


Mấy người miễn cưỡng hành lễ với Tiêu Dao. Cuối cùng một đứa trong đó còn hung hăng dứ dứ nắm đấm với thiếu niên kia, bỏ lại một câu hăm dọa:


“Trương Phàm, ngươi nhớ kỹ cho ta, về sau trong môn phái cẩn thận một chút! Nhìn thấy ông đây nhớ đi đường vòng! Bằng không ta thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần!.”


Nói xong bọn chúng mới xoay người rời đi, chờ thân ảnh bọn chúng hoàn toàn biến mất, Tiêu Dao mới nhìn về phía đám đệ tử ngoại môn vẫn tránh một bên không nói một lời kia, nói:
“Các ngươi theo ta vào trong, còn ngươi...”
Nàng chỉ chỉ cậu thiếu niên mặt không biểu cảm:


available on google playdownload on app store


“Đi sang phòng nhỏ bên cạnh thay quần áo, ở đó có ít thuốc trị thương. Thay xong lại qua.”
Tiêu Dao đưa đám đệ tử này vào phòng quản sự, theo trình tự phân phối nhiệm vụ cho bọn chúng. Sau khi mọi người lĩnh mệnh lui xuống, thiếu niên kia mới xuất hiện.


Sau khi thay một thân quần áo, sửa sang lại dung nhan, Tiêu Dao mới thấy rõ dáng vẻ của thiếu niên trước mặt. Cậu có làn da ngăm đem, cái đầu vừa phải, dung mạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, hai tay thô ráp, vừa nhìn đã biết là con nhà nghèo khó.


“Đây là những công việc còn lại, ngươi chọn một cái trong đó đi.” Tiêu Dao làm phép biến ra một thẻ tre đưa cho cậu.
Thiếu niên cúi đầu nhìn thẻ tre, cũng không đón lấy, do dự mãi mới nhỏ giọng nói:
“Trương Phàm đa tạ sư tỷ cho quần áo và thuốc trị thương.”


Cậu nói cảm ơn nhưng mặt vẫn không chút biểu cảm, Tiêu Dao cố nén cảm giác hiếu kì như gà đánh tiết trong lòng, giả bộ như thường, ôn hòa nói:
“Không cần cảm ơn, ta chỉ làm việc theo quy củ. Ngươi cứ chọn công việc trước đi.”


Trương Phàm trầm mặc nhận lấy thẻ tre, tùy tiện chọn một cái, rồi trả lại cho Tiêu Dao. Thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, cha mẹ phải vay mượn họ hàng khắp nơi mới đủ tiền cho cậu học bài. Bọn họ đều mong cậu có thể đọc sách cho tốt, sau đó thi đỗ cử nhân cải thiện cuộc sống trong nhà. Điều này khiến cho nhà bọn họ thường xuyên bị đám thân thích có tiền phỉ nhổ, ức hϊế͙p͙. Thiếu niên vừa rồi còn giơ nắm đấm dọa dẫm là anh họ xa của cậu. Sau đó cơ duyên xảo hợp, cũng là may mắn của cậu, có tiên nhân đi ngang qua tuyển đệ tử, toàn bộ Trương gia chỉ có cậu và anh họ là có linh căn, cho nên được thượng tiên mang tới đây cho làm đệ tử ký danh.


Dọc đường đi, cậu đã nếm hết nhân tình ấm lạnh trên thế gian. Bị anh họ bắt nạt, bị thượng tiên hô đến gọi đi, động một chút là dùng pháp thuật đánh cậu, công pháp thì không dạy nửa chữ. Tất cả cũng là vì anh họ có linh thạch hiếu kính mà cậu thì hai bàn tay trắng. Nói là đệ tử ký danh nhưng thực tế thì ngay cả người làm cũng không bằng. Tất cả những điều đó khiến cho một thiếu niên không biết chút gì về giới tu tiên như cậu sâu sắc cảm nhận rằng giới tu tiên so với nhân gian còn tàn khốc hơn, cường giả vi tôn, kẻ yếu ngay cả làm người cũng không được.


Cậu biết bản thân phải trở nên mạnh mẽ, phải trở nên nổi bật hơn người khác. Vì cha mẹ, cậu chỉ có thể giấu tài, nhịn nhục. Cậu muốn sống sót trong giới tu tiên, cậu tin tưởng chỉ cần mình yên lặng cố gắng, nhất định sẽ có ngày nổi danh. Đến lúc đó, cậu sẽ giẫm nát tất cả những kẻ từng bắt nạt khinh thường mình dưới chân!


Đây là lần đầu tiên Trương Phàm gặp được tu sĩ giống như Tiêu Dao. Không thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, không giễu cợt bỏ đá xuống giếng, càng không vì cậu không nộp linh thạch đút lót mà giao cho cậu những công việc vất vả nhất. So với thương hại và bố thí, cậu càng thích thái độ đối xử công bằng như vậy hơn.


Tiêu Dao sao? Cậu thầm nhớ kĩ cái tên này trong lòng.
Đợi đến khi Trương Phàm rời đi, Báo Nanh Kiếm mới vươn ra từ trong ngực Tiêu Dao.
“Vừa rồi ông đây cảm giác được tiên khí của cô dao động. Người kia là ai mà khiến cô hưng phấn như đánh tiết gà vậy?”


“Ngươi không thấy cậu ta rất giống Uyển Nhân Nỉ sao?” Tiêu Dao vuốt cằm nói.
Báo Nanh Kiếm không hiểu nghi hoặc hỏi “Ai cơ?”
“Chính là người trong [ Uyển Nhân Nỉ tu tiên truyền ] đó.”
Báo Nanh Kiếm giật mình, vô cùng run rẩy “Cô đọc quyển sách rác rưởi đó rồi hả?”


“Ừ” Tiêu Dao gật gật đầu “Cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng, đọc giải trí cũng không tệ. Trương Phàm này, bất luận là xuất thân hay dáng vẻ đều giống vô cùng. Cậu ta có thể nhẫn nhịn những chuyện người khác không thể, quan trọng hơn là cậu ta có một gương mặt không-biểu-cảm, mà tuyệt đối không phải giả vờ. Ta rất muốn xem sau này cậu ta sẽ như thế nào.”


“Theo những gì cô nói thì tên tiểu tử này quả thật có chút giống. Thế thì ta nên trảm thảo trừ căn ngay từ bây giờ. Lúc trước ông đây đọc sách đã thấy tên Uyển Nhân Nỉ này chẳng phải thứ tốt lành gì, nói không chừng sau này còn uy hϊế͙p͙ đến cô.”


Nó nói xong, lại thấy Tiêu Dao chế nhạo cười mình:
“Sao bảo rác rưởi cơ mà? Thượng tiên đại nhân cũng khom người đọc sao?”


“Khụ, khụ” Nó khụ khụ hai tiếng nhằm che giấu vẻ xấu hổ “ Chẳng qua ông đây chán quá nên tiện tay lấy ra xem thôi. Bất đắc dĩ là trí nhớ tốt quá nên không quên được. Ta thấy cô vẫn nên quyết đoán tranh thủ lúc hắn chưa dài rễ, trừ cỏ tận gốc. Ông đây khuyên cô nếu muốn con đường sau này bằng phẳng thoải mái thì nên làm như vậy. Cô cứ tùy hứng như thế, sớm hay muộn cũng phải trả giá lớn.”


Tiêu Dao vô tội trừng mắt nhìn nó:
” Ôi trời, ta không tùy hứng thì sao có thể đại thành. Đạo của ta không cầu trở thành thiên hạ đệ nhất, chỉ cầu một đời tiêu dao. Huống hồ, ta rất muốn nghiệm chứng xem, nếu theo đạo trong quyển sách này thì hắn có thể đi bao xa.”


Báo Nanh Kiếm thấy nàng nheo nheo ánh mắt, biết giờ phút này nàng đang rất vui, cho nên cũng lười nói thêm, chỉ bĩu môi.


“Tùy cô. Kẻ này tâm tính tuy không tệ, nhưng tư chất linh căn thực sự quá kém. Kim, Mộc, Hỏa tam linh căn. Nếu không có cơ duyên lớn thì cả đời này nhiều lắm cũng chỉ tu đến Trúc Cơ kỳ. Chúng ta trước cứ chờ xem.”
Tiêu Dao cười vỗ vỗ cái đầu xù lông của nó nói


“Quản nhiều như vậy làm gì! Thiên đạo đều có an bài. Trước hết chúng ta đến chỗ Ngô sư thúc xin nghỉ cái đã, trở về thì bế quan chuẩn bị lịch lãm Khê Giản Cốc, cố gắng tăng cảnh giới lên Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.”


Đi tới chỗ Ngô lão nhân, Tiêu Dao báo cho ông ấy mình sắp bế quan ba mươi năm, Ngô lão nhân chỉ đáp một câu:
“Bế quan? Được thôi. Nhưng linh thach trong ba mươi năm này ngươi đừng hòng lấy được một khối.”


Tính nết lão nhân thế nào, Tiêu Dao đã hiểu rõ từ lâu, đây cũng là tổn thất trong dự kiến.
Sau khi từ biệt Ngô lão nhân, ra khỏi Vạn Nhận Phong, nàng tự do không chế phi kiếm, xuyên qua dãy núi liên miên tiến về động phủ của mình.


Giờ phút này nếu có người tới gần Tiêu Dao chắc chắn sẽ chấn động vì uy áp tản mát ra từ người nàng. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ quanh thân lại tản ra uy áp quỷ dị so với đại năng Nguyên Anh còn khủng bố hơn, thậm chí ngay cả không gian bên cạnh nàng cũng vặn vẹo theo.


Lịch lãm tại Khê Giản Cốc ba mươi năm sau đã dấy lên ngọn lửa hừng hực trong lòng Tiêu Dao.
Tất cả hãy chờ xem! Trên con đường đại đạo, Tiêu Dao ta tuyệt đối không ngừng lại!
Một ngày sau, trong một góc cằn cỗi của Vạn Hoa Sơn, một tòa động phủ đóng lại đại môn, bắt đầu ba mươi năm chờ đợi.






Truyện liên quan