Chương 31-2: Trên giường (2)
Tôi biết chỉ cần đi qua phòng khách là đến sàn tàu riêng rồi, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài RMS Titanic. Tôi bức bách mình không được nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất kia, càng hi vọng cái đồng hồ kia bị hỏng, cho nên thời gian tôi nhìn thấy đang là buổi sáng, mà bây giờ, thuyền còn ở lại cảng Queenstown, hành khách còn chưa lên thuyền hết.
Không đợi tôi chạy đến phòng khách, đằng sau truyền đến thanh âm phá không dọa người, giống như có người tức giận ném ly rượu trong tay xuống. Tôi ngay cả đầu cũng không quay lại, cho dù sau lưng tôi xuất hiện một vạn tên bệnh nhân tâm thần, với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.
Chân tôi mềm nhũn, tay vịn vào cái bàn, nương theo đó mà tăng bước chân đi về phía trước. Thật vất vả nhìn thấy phòng khách, tôi vừa muốn tránh cái ghế dựa để đi tiếp, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Loại tốc độ này nhanh tới mức tôi không kịp quay lại nhìn, thì cảm thấy eo căng thẳng, cả người nhẹ nhàng đi, tiếp đó chỗ đầu gối xuất hiện bàn tay, không đến một giây tôi bị bế ngang lên.
Theo phản xạ tôi nắm lấy áo anh, áo trong của anh lập tức bị tôi kéo đứt một cái cúc áo.
Cal nặng nề ôm tôi vào trong ngực, không cho tôi thời gian dãy dụa anh bế tôi đi trở về phòng ngủ.
“Buông tay.” Tôi đen mặt túm lấy áo sơmi của anh, lại có một cái cúc bị tôi kéo đứt ra.
“Em câm miệng cho anh.” Cal hung ác nói, lông mày anh nhíu thấp hẳn xuống, điều này càng làm cho khuôn mặt của anh trở lên tức giận điên cuồng. Anh chạy vào trong phòng ngủ, dùng sức quăng tôi xuống giường, sau đó đè bả vai tôi lại, dùng sức ấn tôi vào trong chăn. Anh không chút khách khí nói với tôi: “Lại chạy nữa anh đánh gãy chân em, thân thể em còn chưa điều trị tốt, quả thực em là một con sư tử điên cuồng.”
Lúc anh nói chuyện với tôi thì khoảng cách hai người rất gần, hô hấp thổi lên trên mặt tôi, tay tôi đè mặt anh ta lại, tuy tôi không có bệnh sạch sẽ, nhưng có người cách ngươi gần như vậy cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Em đừng nghĩ làm động tác dư thừa nữa, bây giờ thuyền đã xuất phát rồi, không tới New York thì nó sẽ không dừng lại đâu” Anh bắt lấy tay tôi rồi ấn nó vào trong chăn.
Tôi dùng sức muốn rút tay ra, chân cong lên ý đồ để lên ngực anh, muốn đá văng anh ra. Anh lập tức phát hiện động tác của tôi, nhanh chóng áp cả người lên, ôm chặt lấy tôi, chúng tôi lăn cùng với nhau thành một đoàn, chăn cũng vì thế mà rơi xuống đất.
“Anh cút ngay cho tôi, tôi muốn rời thuyền.” Tôi quả thực cũng bị tên khốn khiếp này làm tức ch.ết rồi, nếu tất cả chỉ vì cái đồng hồ, sau khi rời thuyền tôi sẽ đi kiếm cho anh ta một cân đồng hồ luôn. Nếu còn chưa hết giận, bây giờ tôi nằm cho anh ta đá vài cái, sau đó đưa tôi đến phòng ăn, ở đó tôi sẽ nhận hết tội lỗi, chỉ mong tên quỷ keo kiệt này thả tôi ra.
Bây giờ tôi vô cùng hối hận, hối hận làm sao mình có thể gặp được một tên bệnh thần kinh như vậy chứ.
“Anh nói, thuyền đã rời bến, bây giờ em nằm yên đó cho anh.” Cal vì động tác quá mạnh mà động đến vết thương trên miệng, anh hít sâu vài cái, sau đó gia tăng thêm lực đạo ấn tôi xuống.
“Anh cút xuống khỏi người tôi ngay.” Bởi vì động tác của tôi giãy dụa kịch liệt làm tuột áo, vạt áo ngủ bung ra, lộ ra một mảng da dưới gáy.
“Em nằm xuống cho anh, đừng làm loạn nữa.” Tóc Cal vốn cẩn thận tỉ mỉ chải chuốt cũng loạn lên, áo trong tản ra, đồng hồ rơi trên mặt giường, áo sơmi cũng tràn đầy những vết nhăn khó coi.
Tôi đột nhiên thở hốc vì kinh ngạc, giống như bị đau đớn, biểu cảm trên mặt sắp khóc, thanh âm yếu ớt mà ôn nhu, “Cal, anh nắm đau em.”
Mặt Cal hung dữ lập tức cứng ngắc, hô hấp anh hỗn loạn nhìn tôi, tay không biết là nắm hay thả run lên.
“Buông em ra.” Tôi càng thêm khổ sở thấp giọng thỉnh cầu.
Ánh mắt anh kinh ngạc lại mê man, theo quán tính cắn môi, kết quả cắn phải miệng vết thương trên khóe miệng, anh kinh ngạc nhảy dựng lên buông tay tôi ra. Tôi gần như là dùng sức ngồi bật dậy, muốn thuận tay đẩy anh ra, biểu cảm đáng thương hề hề biến mất không còn một mảnh.
Kết quả tay anh vừa mới buông ra lập tức nắm chặt lại, một lần nữa áp tôi xuống giường, anh cười lạnh đắc ý cao giọng nói: “Anh chỉ biết, em là tên lừa đảo đáng ch.ết, đừng nghĩ lừa gạt anh.”
“Anh tên ngu ngốc này, có tin hay không tôi đánh ch.ết anh.” Tôi giương nanh múa vuốt bất cứ giá nào, dùng răng nanh đi cắn anh, anh linh hoạt né tránh, tôi chỉ cắn được áo sơmi của anh, áo sơmi lập tức bị răng nanh của tôi kéo mở ra.
“Em là động vật sao? Em nơi nơi thông đồng với mấy tên quỷ nghèo.” Cal bị tôi chọc giận triệt để, anh một tay nắm chặt miệng tôi, tay kia thì gắt gao nắm chặt lấy tay tôi, tôi lập tức dùng tay còn thừa lại nắm lấy cằm anh.
“Anh, con mẹ nó buông tay tôi ra, tôi muốn rời thuyền.”
“Không được nói thô tục, bây giờ em lập tức bỏ mấy cái tật xấu làm người ta khó chịu đi cho anh.”
“Anh lại sờ loạn tôi một chút thử xem xem.”
“Em yên tĩnh cho anh, đừng ép anh nhốt em vào trong lồng.”
“Buông tay.” Tôi gần như là thét chói tai.
Quần áo anh hỗn loạn cùng tay chân tôi tương triền, nam giới và nữ giới sức lực luôn khác biệt, điều này làm cho tôi không có cách nào giãy dụa được.
Trên giường một mảnh vô cùng thê thảm, ngay cả gối đầu cũng quăng xuống phía dưới.
Ngay tại lúc chúng tôi chiến tranh trên giường, cửa đột nhiên mở ra, là Lovejoy một thân tây trang.
Tôi cùng Cal động tác cứng đờ, động tác còn dừng lại tại lúc chuẩn bị đánh nhau.
Lão Poodle mặt than hình như run rẩy một chút, ông ta cứng ngắc đứng ở ngoài cửa, trong lúc nhất thời không biết vào hay đóng cửa đi ra mới tốt.
Cal bởi vì vận động kịch liệt mà gò má ửng đỏ thở phì phò, anh không rõ chân tướng nhìn về phía nam phó.
Tôi nghiêng đầu, cũng thở trừng mắt nhìn theo anh.
Lão Poodle,...
Sau đó ông ta xấu hổ mở miệng, “Tôi vừa rồi có gõ cửa.”
Tôi cùng Cal,...
Sau đó ông ta chậm rãi lui về sau một bước, lại nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại một lần nữa.
Thoạt nhìn, ông ta hình như đang hiểu lầm cái gì.
Tôi hung tợn nhìn Caledon Hockley, đối phương cũng tiếp tục quay lại trừng tôi.
Trừng mắt nhìn nhau ba giây, ngay cả không khí cũng bị bạo tạc theo. Cửa lại mở, là Lovejoy, ông ta cúi đầu nói: “Sắp đến bảy giờ, Hockley tiên sinh, ngài muốn dùng cơm chiều ở đâu.”
Ăn cơm cái lông, hai chúng tôi hận không thể ăn luôn đối phương thay cho bữa tối.
Lão Poodle giống như nhìn ra được cái gì trong cuộc chiến của chúng tôi, ông ta bieur cảm trên mặt đã hiểu, sau đó đóng cửa lại.
Cal đột nhiên lớn tiếng kêu to, “Lovejoy.”
Cửa lập tức mở ra, lão bộc tẫn trách xuất hiện.
Cal quay đầu liền mệnh lệnh, “Tìm cho tôi một sợi dây thừng đến đây.”
Lão Poodle mặt than nhìn cố chủ của mình, sau đó lại nhìn nhìn tôi. Cal mẫn cảm chú ý tới ánh mắt của ông ta, lập tức dùng sức kéo áo ngủ bị bung ra của tôi, sau đó tức giận nói: “Nhanh đi, tìm sợi rắn chắc một cái.”
Lão Poodle tiếp tục mặt than, cuối cùng ông ta rốt cục miễn cưỡng kéo xuống khóe miệng cứng ngắc của mình, thấp giọng trả lời: “Vâng.” Tiếp đó tiết tấu bước chân của lão bộc hơi không thích hợp mà xoay người, giống như chạy trối ch.ết.
Tôi cuối cùng cảm thấy, ông ta hiểu lầm cái gì.
Sau đó Cal tiếp tục uy hϊế͙p͙ tôi nói: “Em an phận một chút cho anh, bằng không anh sẽ trói em lại ném xuống biển.”
Tôi nghĩ cũng chưa nghĩ, tay nâng lên cào một phát lên mặt anh.”Cút xuống cho tôi, tên ngu ngốc này.”